Trên lôi đài, hiện tại phần lớn đều là luyện khí tầng bốn trở xuống đang so đấu . Có người của Bạch gia, cũng có Lý gia cùng người của Phương gia.
Hiện tại trên lôi đài, người tranh tài chính là Bạch gia và Lý gia.
Người Bạch gia lần này là một thiếu niên trong nhánh của Bạch gia, xét về tuổi tác thì cùng lắm là mười sáu, mười bảy tuổi. Bạch gia có khá là nhiều người, Bạch Cửu U thậm chí không biết người này là ai, nhưng hắn nhìn quần áo liền biết thiếu niên đó là người Bạch gia.
Mà người phía đối diện, vị Lý gia kia, Bạch Cửu U ngược lại có một chút ấn tượng. Chủ yếu nhìn thấy đối phương xuất hiện bên cạnh Lý Bính Vi.
Hai người đều là luyện khí tầng bốn, xét về tinh thần lực thì Bạch gia có lẽ mạnh hơn một chút. Tuy nhiên, vị Bạch gia này về khả năng sử dụng kỹ thuật pháp quyết so ra có chút kém với vị Lý gia kia.
Bỗng nhiên, Bạch Cửu U híp mắt một chút mắt. Chỉ thấy trên lôi đài hai người vốn ngang tài ngang sức thì bị tên Lý gia kia tung một đòn pháp quyết đánh vào người thiếu niên Bạch gia.
Vào lúc đó, toàn thân tên Lý gia như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, tuy rằng vầng sáng này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn nhưng trong một, hai giây trên võ đài cũng đủ để quyết định trận đấu.
Cho nên, chỉ thấy tên Lý gia kia, bỗng nhiên vọt tới trước mặt đối thủ, thiếu niên Bạch gia đang tung ra đòn tấn công, có chút không phòng bị kịp, bị một chân của đối phương đạp cho xuống lôi đài.
Bạch Thanh Hàn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Bạch Cửu U đang chăm chú nhìn trận chiến trên lôi đài, ả cũng liếc nhìn qua.
Cuộc giao lưu này được tổ chức hai năm một lần, hầu hết bọn họ đều không quan tâm nhiều đến việc so đấu giữa các đệ tử dưới tu vi tầng bảy. Vì vậy, sau khi Bạch Thanh Hàn ngẩng đầu liếc mắt một cái liền quay mặt đi. Ả chỉ nói: “Đại ca, xem ra đệ tử Bạch gia chúng ta, vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn.”
Bạch Cửu U không có nghe thấy lời nói của Bạch Thanh Hàn, lúc này trong đầu hắn đang suy nghĩ một vấn đề.
Kiếp trước mặc dù có Huyễn Công Tán, nhưng linh tuyền trong cấm địa của Bạch gia cũng không phải để cho tất cả người Bạch gia vào tu luyện. Muốn có được linh tuyền cực kỳ khó khăn, tái tạo linh tuyền cũng cần có thời gian. Vì vậy, chỉ những người có tu vi tương đối cao trong Bạch gia, hoặc con cháu trong cùng đại gia, mới có tư cách được vào linh tuyền trong vùng cấm.
Nói cách khác, cho dù có huyễn công tán, thế nhưng, Bạch gia gia tộc lớn như vậy, trừ bỏ cao tầng bên trên ra, phía dưới đệ tử cũng không ít. Nhưng kiếp trước, khi Lý gia cùng Phương Gia liên hợp lại, những đệ tử Bạch gia kia, lại hoàn toàn không có năng lực đánh lại.
Lúc ấy tình huống quá hỗn loạn, tổ phụ cùng tổ mẫu của hắn, là những người đầu tiên chet thảm, theo sau chính là cha mẹ của hắn... Sau cùng, là chính hắn cùng Vân Hủy, bởi vì được đám người bảo hộ mà chạy trốn được, nhưng đến lúc đó, Bạch gia cũng sớm bị phá hủy rồi.
Trong một trăm năm tiếp theo, hắn dành toàn bộ thời gian để luyện tập, luyện tập và luyện tập không ngừng nghỉ. Tài nguyên của hắn không nhiều, nếu không nỗ lực thì hắn làm sao có thể nói đến chuyện báo thù?
Vì vậy, trước đây hắn không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng bây giờ... Bạch Cửu U ánh mắt hơi lóe lên, đệ tử Bạch gia tu vi tầng bảy có nhiều như vậy, không cần dùng Huyễn Công Tán, cho dù có Lý gia cùng Phương gia liên thủ lại, thì cũng không nên bị thất bại nhanh như vậy.
Bây giờ, khi nhìn thấy người Lý gia kia, bỗng nhiên trên người xuất hiện vầng sáng không thể giải thích được, tấm khiên bảo hộ chỉ tồn tại trong một hoặc hai giây. Người này chỉ là một tu sĩ bình thường tu vi tầng bốn của Lý gia .Chắc hẳn trên người tên này có đồ tốt, nhưng cũng không nhiều. Nhưng dù cho như thế, vòng phòng hộ cũng không nên xuất hiện! Bởi vì Bạch gia hắn không có!
Nói cách khác, chỉ là một đệ tử tu vi tầng bốn đã có đồ tốt , như vậy, những người còn lại thì sao?
"A, Thư Duyên tỷ tỷ đến rồi!" Bạch Thanh Hàn có âm thanh có chút mừng rỡ, rốt cục đem suy nghĩ Bạch Cửu U gọi về.
Vừa ngẩng đầu, Bạch Cửu U liền nhìn thấy một nữ tử áo xanh hướng bên này đi tới, nữ tử kia dung mạo so Bạch Thanh Hàn càng thêm mỹ lệ, trên người toát ra một cỗ mùi hương trầm lặng kỳ lạ, thuần khiết như tuyết. Kiếp trước, Bạch Cửu U thích nhất chính là vẻ đẹp trầm lặng của Lý Thư Duyên, nhưng bây giờ a..
"Thư Duyên tỷ tỷ, tỷ đến rồi, ta cùng đại ca chờ tỷ hồi lâu, đại ca đều muốn chờ không nổi rồi." Bạch Thanh Hàn cười duyên nói, duỗi hai tay ra kéo cánh tay của Lý Thư Duyên, Lý Thư Duyên tự nhiên không có cự tuyệt, hảo tỷ muội vỗ nhẹ tay đối phương, khi nhìn Bạch Cửu U, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng.
"Nhận được tin nhắn của ngươi, ta liền tới." Lý Thư Duyên nhẹ giọng nói, sau đó dẫn Bạch Thanh Hàn đi về phía Bạch Cửu U.
"Cửu U, huynh làm sao sớm như vậy liền đến rồi? Ta còn tưởng rằng huynh chí ít ngày mai mới tới." Thanh âm Lý Thư Duyên trong trong trẻo trẻo, mang theo một chút trầm tĩnh quyến rũ, khiến người nghe cảm thấy thư thái.
Kiếp trước Bạch Cửu U thích nghe đối phương nói chuyện, nhưng sau vụ thảm sát, mỗi lần nhớ lại thanh âm đó, Hắn đều muốn móc cổ họng Lý Thư Duyên rồi nghiền nát xương người này thành tro.
Đáng tiếc là, Lý Thư Duyên vẫn một mực sống tốt, còn làm cho mình chịu nhụ nhã, sau khi không cần diễn nữa...hắn liền rơi vào tay một Kim Đan hậu kỳ... Mãi cho đến khi mình chet, đối phương đã là tu vi kỳ Nguyên Anh.
Nguyên Anh... Bạch Cửu U trong lòng cười lạnh, không biết nữ nhân này kiếp này có thể sống sót đến ngày đó hay không!