Thân thể muội muội bị tra tấn - Dung phi bị ngược đãi tinh thần.Edit: Như Hiền dungBeta: Dương TầnTriệu Thanh Dung đứng sát vào tường, chân, eo, cổ đều thẳng tắp thành một hàng. Bài học đầu tiên của nàng từ lúc vào cung chính là "Tư thế".
Nàng đứng ở đó đón ánh chiều tà. Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào mắt khiến nàng vừa đau vừa ngứa. Dù nàng có nhắm chặt hai mắt thì dường như ánh sáng kia vẫn có thể xuyên thấu qua mí mắt.
Nhị tiểu thư Triệu gia được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải đứng lâu như vậy. Nàng cảm thấy tay chân mình giống như bị buộc chì, không nghe theo ý nàng nữa. Tuy nói là dựa vào tường nhưng nàng không thể chạm vào vách tường bởi trên mặt vách tường kia có phủ một lớp phấn màu xanh, chỉ cần nàng bị dính một chút sẽ phải làm lại từ đầu.
Triệu Thanh Dung cảm thấy thời gian trôi thật chậm, nàng hoa mắt chóng mặt nhìn khoảng trời trước mắt, trong mắt nàng dường như xuất hiện những sợi sa tuyến hoặc những sợi kim tuyến để ở dưới ánh sáng mặt trời làm phát ra những vệt sáng mỏng manh rất khó nhìn thấy, nếu nhìn cẩn thận thì lại không thể thấy được. Triệu Thanh Dung cảm thấy đầu mình bây giờ giống như nồi cháo sôi, vừa nóng hừng hực vừa quay cuồng, chốc chốc nàng lại cảm giác như đang đứng giữa một không gian trống trải, khắp nơi chỉ có một màu trắng phau.
Nàng cảm thấy mình như đang đứng trong thiên hoang địa lão, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn mà nói cho nàng biết rằng nàng không thể chịu thêm một khắc nào nữa.
Ánh mặt trời ôn hòa trong mắt nàng biến thành lưỡi dao sắc bén, một đao cắt vào đầu và mắt nàng. Hốc mắt nàng đau đớn, nước mắt lăn xuống theo từng nét trên gương mặt.
"Tét!" Lúc nàng gần kiệt sức, Công Tôn Đại Nương dùng roi mây đánh lên đùi nàng, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Mới như vậy đã không chịu nổi!" Công Tôn Đại Nương là người nghiêm túc, dáng người nàng cao gầy, bộ mặt lạnh lùng, gương mặt ít nói ít cười làm cho người ta khó quên, khóe miệng có hai nếp cong thật sâu. Người có tướng mạo như vậy nhất định là người khắc nghiệt, vô cùng nghiêm khắc với bản thân, cũng vô cùng nghiêm khắc với người khác.
"Điều quan trọng nhất khi hầu hạ chủ tử chính là phải kính cẩn nghe theo, phục tùng tuyệt đối, chủ tử không cho cô động đậy, cô không được phép nhúc nhích. Ở trong cung, đứng một hai canh giờ là chuyện bình thường, mới một khắc mà cô cũng không đứng được thì cô còn ích lợi gì để chủ tử dùng?" Hai hàng lông mày Công Tôn Đại Nương nhíu chặt, khuôn mặt càng uy nghiêm hơn: "Bề trên chỉ cho chúng tôi thời gian là một tháng, nếu Nhị tiểu thư không biết cố gắng, chúng tôi cũng chỉ có thể bẩm lại là cô làm không tốt. Khi trở về tất nhiên chúng tôi sẽ bị trách phạt, nhưng cô cũng đừng mong có thể bước vào cửa cung nửa bước."
Lúc này đầu óc Triệu Thanh Dung đã trống không, những lời của Công Tôn Đại Nương nói giống như gió thoảng, thổi vào từ tai phải liền bay ra từ tai trái.
Khuôn mặt Hồng ma ma thon dài, trên mặt luôn hiện ý cười, thoạt nhìn tính cách hoàn toàn đối lập với Công Tôn Đại Nương nhưng bà cũng không có ý định nói giúp Triệu Thanh Dung. Bà thấy sắc mặt Triệu Thanh Dung trắng bệch, vẻ mặt mờ mịt liền biết những lời của Công Tôn Đại Nương vừa nói Triệu Thanh Dung căn bản là không lọt chữ nào, vì thế nói chen vào: "Đúng vậy! Cung nhân hầu hạ Hoàng thượng ai mà không phải đứng đến nửa ngày. Nếu một chút khổ này cô cũng không thể chịu được thì đừng nói đến chuyện hầu hạ Hoàng thượng, có khi hầu hạ Mỹ nhân cũng chưa đến lượt đâu!"
Một tiếng "Hoàng thượng" giống như tiếng sấm nổ bên tai Triệu Thanh Dung. Mệt mỏi nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, tinh thần của nàng cũng phấn chấn lên không ít.
"Hoàng thượng..." Trên gương mặt tái nhợt nổi lên hai rặng mây đỏ. Chân Triệu Thanh Dung không còn run, eo không cong, đầu cũng không đau nữa, nàng hít sâu một hơi nói: "Ta có thể đi! Nhất định có thể!"
Hồng ma ma nhìn Triệu Thanh Dung, hơi hơi gật đầu. "Đi đứng đi, đứng đủ một canh giờ." Hồng ma ma kéo Công Tôn Đại Nương đi, ý bảo nàng đến một bên ngồi, lại nhìn Triệu Thanh Dung nói: "Nhị tiểu thư, cô cũng đừng trách chúng tôi khắc nghiệt. Cô phải biết rằng, cung nữ thượng đẳng trong cung phải được dạy dỗ trong ba năm, hiện giờ chúng tôi chỉ có một tháng để huấn luyện, thật sự là làm khó chúng tôi mà. Nếu cô không chịu được chút khó khăn này, về sau tiến cung cũng là bị tội. Hoàng Hậu nương nương là thực lòng muốn cô tiến bộ, cô đừng cô phụ tấm lòng của nương nương."
Hai mắt Triệu Thanh Dung rưng rưng, cắn răng nói: "Đa tạ hai vị ma ma dạy dỗ, ta hiểu rồi, có thể trải qua khổ ải mới là kẻ hơn người."
Hồng ma ma cười cười, kéo Công Tôn Đại Nương đến ngồi dưới bóng cây.
"Dáng đứng của nàng ta nghiêng ngả như vậy, sao ngươi không cho ta phạt nàng hai roi?" Cách khá xa xa, Công Tôn Đại Nương uống một ngụm trà nóng, oán trách hỏi Hồng ma ma: "Ngươi đã quên rằng lúc này chúng ta đang trút giận thay Công chúa rồi sao?"
Hồng ma ma không phản ứng nhiều, ánh mắt nhìn Triệu Thanh Dung mang theo vài tia hàn khí:
"Ta không quên! Nhưng ngươi cũng đừng làm quá!" Hồng ma ma nói từ từ: "Nếu chúng ta gay gắt quá thì nàng ta sẽ bỏ cuộc, như vậy việc tới đây còn ý nghĩa gì nữa?!"
Công Tôn Đại Nương "Hừ" một tiếng.
"Cứ để cho nàng đứng như vậy đi, ngươi muốn dạy quy củ cho nàng ta sao?" Hồng ma ma nghiêng mắt nhìn nàng: "Ngươi nhìn xem, nàng ta xinh như hoa như ngọc, lại rất có khí chất, đây mới chuyện chính."
"Ta khinh! Tiểu thư cái gì chứ! Chỉ là một con nha đầu do thϊếp thất sinh ra mà cũng muốn tranh sủng với Hoàng Hậu nương nương sao?" Công Tôn Đại Nương cười lạnh: "Không biết lượng sức mình."
Bình Dương công chúa là người hào sảng hiệp nghĩa, đối với cung nhân luôn hòa ái. Công Tôn Đại Nương và Hồng ma ma đã đi theo nàng hầu hạ từ khi hai người chưa được mười tuổi, cả hai đều là cô nhi mất cha mẹ trong thời chiến tranh loạn lạc. Công chúa lớn tuổi hơn hai bà, đối đãi với cung nhân rất tốt, từ nơi ăn đến chốn ở, tử tế không còn lời nào để nói. Sau khi xuất giá, nàng vẫn thường xuyên chiếu cố các cung nhân cũ còn ở trong cung. Đến bây giờ, các lão nhân trong cung từng hầu hạ cho nàng vẫn nhớ rõ ân tình của công chúa.
Công Tôn Đại Nương là người không chịu nổi một hạt cát trong mắt, từ Bùi hầu biết được tỷ muội Bùi gia phải chịu khổ ở Triệu gia, bà không có ngày nào được an giấc.
"Ta thật không hiểu tại sao ngươi vẫn có thể tươi cười với lũ bạch nhãn lang [1] đó." Thấy xung quanh không có người, Công Tôn Đại Nương nhìn Hồng ma ma oán giận nói: "Công chúa là một người dũng mãnh lại lương thiện, Phò mã cũng là một tướng quân uy vũ. Ngươi nói xem bọn họ làm người không thẹn với lòng mà sao lại gặp phải loại người vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván như Triệu Phùng Xuân chứ? Đại tiểu thư không còn liền gả Nhị tiểu thư cho hắn. Triệu gia nhất định là đã tu mười kiếp mới có được phúc khí như thế, vậy mà hắn lại không biết quý trọng."
[1] Bạch nhãn lang: Vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn.
Hồng ma ma nhìn xung quanh sau đó lại thở dài: "Công chúa và Phò mã sống trong chiến trường nhiều năm, thi thư cũng không đọc được bao nhiêu nên họ cảm thấy những người đọc sách rất giỏi giang, biết quy củ, hiểu lễ nghi. Ngươi không nghe tiểu Hầu gia nói sao? Phò mã cho rằng Triệu gia vì mang ơn với Bùi gia nên sau này sẽ không bạc đãi tiểu thư chúng ta... Ai mà ngờ được Triệu Phùng Xuân là một tên bạch nhãn lang chứ!?"
Hai người nhìn nhau, lại thở dài một hơi.
Lúc Triệu Thanh Dung được tiểu nha hoàn đỡ xuống, cả người nàng đã chảy mồ hôi ướt đẫm. Hai bên đùi của nàng cứng đờ không thể cử động, phải nhờ tới hai nha hoàn đỡ mới có thể ngồi lên ghế.
Tóc mai Triệu Thanh Dung dính sát vào trán thành từng mảng nhỏ. Mồ hôi chảy ra làm lớp phấn trên mặt biến thành màu hồng bùn, đối lập với sắc mặt tái nhợt của nàng.
"Nước! Nước!" Nghe tiếng la của Triệu Thanh Dung, tiểu nha hoàn vội vàng mang ấm trà lên. Thế nhưng tay Triệu Thanh Dung mỏi tới nỗi không thể nghe theo ý nàng nữa, ấm trà trong tay vừa nâng lên liên tục va chạm với ly trà trong khay phát ra âm thanh "lách cách lách cách".
Tiểu nha hoàn chưa từng thấy Triệu Thanh Dung chật vật thế này, hai người đều khóc thút thít.
"Tiểu thư, hay để nô tỳ đi nói với lão gia xin cho tiểu thư nghỉ buổi chiều hôm nay đi." Một tiểu nha hoàn nhìn xung quanh không thấy ai mới nhỏ giọng đề nghị: "Thế này đúng là quá giày xéo người rồi, tiểu thư có thân phận cao quý sao có thể chịu khổ được. "
"Đúng vậy, nếu không thì để nô tỳ chuồn ra ngoài, nói với lão phu nhân và thái thái? Luyện quy củ chứ không là luyện pháp, nếu tiểu thư ngã bệnh thì phải làm sao?" Một nha hoàn khác nói.
"Đừng đừng đừng đi!" Triệu Thanh Dung rót một ly trà, cuối cùng cũng ổn định lại tinh thần.
"Chút khổ này đã tính là gì?" Triệu Thanh Dung cắn răng nói: "Chỉ cần có thể tiến cung, khổ sở thế này cũng đáng giá. Chờ ta thành nương nương, ta sẽ dạy dỗ lại hai lão ma ma đó! Cho rằng mình đi ra từ cung Hoàng Hậu là có thể ức hϊếp người ư? Hừ, cũng chỉ là một con chó được Hoàng hậu nuôi mà thôi."
Hồng ma ma và Công Tôn Đại Nương ngồi dưới bóng cây xa xa, nhìn nàng châu đầu ghé tai.
Một lát sau, một nữ quan đi tới chỗ tiểu nha hoàn đang xoa bóp chân cho Triệu Thanh Dung nói: "Nhị tiểu thư, cô đã đứng xong một canh giờ. Các ma ma nói cô biểu hiện rất tốt. Nhìn bộ dáng này, nói không chừng có thể học xong cung quy đúng thời hạn."
Mặt mày Triệu Thanh Dung buông lỏng, trên mặt lộ ra một tia đắc ý. Nàng cười nhìn nữ quan kia nói: "Cảm ơn các ma ma đã khích lệ, chút việc nhỏ này không tính là gì."
Nữ quan hơi hơi mỉm cười nói: "Cho nên chúng tôi muốn cô luyện thêm một chút quy củ nữa, qua ngọ thiện chúng tôi lại đến, lần này, thỉnh Nhị tiểu thư đứng đủ hai cái canh giờ!"
Cái gì?!
Hai mắt Triệu Thanh Dung bỗng dưng trợn to, chén trà trong tay rơi trúng ngực của tiểu nha hoàn đang đấm chân cho nàng. Cũng may chén trà kia đã uống gần hết, nước cũng đã hơi lạnh.
Đến buổi chiều, Triệu Thanh Dung mới biết buổi sáng đứng một canh giờ kia nhẹ nhàng biết bao.
Công Tôn Đại Nương bảo bọn nha hoàn tháo hết trang sức trên đầu Triệu Thanh Dung xuống, vấn một kiểu tóc thấp cho nàng, sau đó đặt một quyển "Hối văn đường ngàn tự dán" lên đầu nàng. Quyển sách kia dày gần bằng bốn ngón tay, nặng tựa tảng đá, thế mà Công Tôn Đại Nương bắt nàng đứng vững không được làm rơi. Hễ sách rơi xuống nàng sẽ bị quất một roi mây.
Chờ khi Triệu Thanh Dung đứng vững, trên đùi nàng đã bị đánh hơn mười roi, vừa nóng rát vừa đau.
Nàng vừa cho rằng mình có thể đứng vững một lát thì Hồng ma ma tay cầm thước lại xuất hiện, bắt nàng đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, đầu đội "Hối văn đường thiên tự thϊếp" miệng đọc "Nữ giới", sai một chữ thì bị đánh một thước vào tay.
Hai chân Triệu Thanh Dung không còn chút sức lực, sách trên đỉnh đầu nặng như gạch, cổ cũng không thể động đậy. Lại còn muốn nàng đọc "Nữ giới" mà không cho nhìn sách, sao nàng có thể làm được? Thanh âm lắp bắp đọc chữ cùng tiếng thước gỗ va chạm vào da thịt và tiếng hô đau của nữ tử xen kẽ nhau vang lên. Âm thanh kia dần dần thay đổi, biến thành tiếng khóc.
Sau một canh giờ, hai ma ma thấy Triệu Thanh Dung có biểu hiện tốt mới mở lòng từ bi cho Nàng đi nghỉ ngơi một lát. Cổ họng Triệu Thanh Dung đã sớm khô rát, được hai nha hoàn đỡ lên ghế dài, chỉ còn có thể khóc.
Hùng tâm tráng khí khi nãy hừng hực như lửa nay biến mất vô tung vô ảnh. Đùi sưng đỏ một mảng lớn, lòng bàn tay cũng sưng lên, cổ họng và mắt giống như đang bị lửa thiêu đốt.
"Tiểu thư......" Tiểu nha hoàn nhìn Triệu Thanh Dung, trên mặt hoảng loạn và sợ hãi, lại lần nữa đưa ra kiến nghị lúc nãy: "Hay để nô tỳ đi tìm lão phu nhân và di thái thái nha?"
Lúc này Triệu Thanh Dung không còn ý nghĩ phải làm nương nương nữa, nàng chỉ cảm thấy hai ma ma kia giống như sát thần. Đây rõ ràng là muốn ăn thịt nàng chứ nào phải là dạy dỗ.
Toàn thân nàng đều đau quá!
Nước mắt Triệu Thanh Dung thi nhau rơi xuống, thanh âm đứt quãng, thấp giọng thúc giục: "Mau... Đi..."
Một tiểu nha hoàn lanh lợi nhìn đông nhìn tây, thấy không có người liền nhấc váy lên chạy đi.
Không bao lâu sau có một tên nội vệ vác một nha đầu đi vào.
"Ai da!" Nha đầu kia bị nội vệ ném xuống đất, nhìn hắn thân mặc nhuyễn giáp, cả người đều tỏa ra sát khí khiến nha đầu sợ tới mức run bần bật.
"Hai vị ma ma, nha đầu này muốn chạy trốn ra ngoài, ngài xem nên xử trí thế nào?"
"Ta... ta... ta không chạy trốn! Chỉ là... Chỉ là... Chỉ là ta bỗng nhớ tới một việc nên mới muốn đi tìm mẹ ta nói một tiếng." Nha đầu vội vàng biện giải: "Là thật đó, nô tỳ thật sự chỉ là muốn đi gặp mẹ mình một lát."
Công Tôn Đại Nương cười lạnh một tiếng nói: "Chúng ta phụng ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương tới Triệu gia, nương nương muốn Nhị tiểu thư học quy củ, có khổ nhọc bao nhiêu Nhị tiểu thư cũng phải học. Lúc trước ta đã nói rõ với lão gia các ngươi, từ hôm nay viện này sẽ đóng cửa, không ai được tự tiện ra vào, lão gia các ngươi cũng đã đồng ý rồi. Thế nào, ngươi mới vào đây chưa tới một ngày đã hối hận, muốn đi sao?"
Công Tôn Đại Nương trầm mặt quả thực rất có khí thế, tiểu nha đầu kia trước giờ chỉ ở trong nội trạch, đại môn cũng chưa từng bước qua, làm sao biết được một ma ma cũng có khí thế như vậy? Nàng ta bị Công Tôn Đại Nương nói một trận mặt mày liền tái mét.
"Chúng ta phụng ý chỉ của nương nương, nếu có người không nghe lời thì chính là kháng chỉ, tội chém đầu." Hồng ma ma đứng kế bên Công Tôn Đại Nương bổ sung: "Ta thấy ngươi cũng rất lanh lợi, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Có thật là do chúng ta bắt ngươi ở trong viện này một tháng nên ngươi nhớ mẹ, muốn đi tìm không?"
Tiểu nha đầu nghe được hai chữ "kháng chỉ" đã sắp không nhịn được sợ hãi, lại nghe thêm hai chữ "chém đầu" liền hoảng loạn kêu khóc.
"Ta không làm gì hết! Ta chỉ là muốn đi đưa tin thôi, đừng chém đầu ta! Mẹ ơi, mẹ ơi!"
Hồng ma ma nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt Triệu Thanh Dung trắng bệch, khẽ cười: "Nhị tiểu thư, nha đầu của cô đúng là "trẻ ngoan"."
Sắc mặt Triệu Thanh Dung cứng lại, trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
"Như vậy đi, ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Nhị tiểu thư cũng không cần ngươi hầu hạ." Hồng ma ma mặt mày hiền lành nhìn tiểu nha hoàn kia nói: "Từ giờ trở đi ngươi ở sau hậu viện đợi, một tháng này ngươi phụ trách việc quét sân, giặt quần áo và chăn đệm."
Tiểu nha đầu nghe nói không bị chém đầu, cảm thấy như vừa thoát chết nên cũng quên mất chuyện mình bán đứng Triệu Thanh Dung, nàng cảm kích dập đầu với hai ma ma: "Cám ơn ma ma, cám ơn ma ma! Nô tỳ nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không bao giờ chạy loạn nữa."
Tiểu nha hoàn đứng sau lưng Triệu Thanh Dung sợ tới mức cả người run rẩy, sau lưng ướt một mảng lớn, nhìn cung nữ bị lôi đi.
Lúc các nàng được chọn ở lại, trong lòng đắc ý không thôi, chỉ nghĩ rằng mình nổi trội hơn người khác nên mới được hai ma ma chọn lựa. Các nàng được vào đây hầu hạ Nhị tiểu thư, chờ tương lai Nhị tiểu thư tiến cung không chừng sẽ mang theo các nàng. Đây không phải là cơ hội tốt để thăng chức hay sao? Nhưng các nàng không ngờ rằng mới vào được một ngày thiếu chút nữa đầu lìa khỏi cổ. Mẹ ơi! Ta không muốn tiến cung nữa, ta muốn về nhà!
Tiểu nha hoàn vô cùng hối hận. Triệu Thanh Dung cũng hối hận, ai biết cái gọi là "phong bế huấn luyện" lại đáng sợ như vậy? Nhưng dù bây giờ có hối hận cũng vô dụng. Nếu bỏ cuộc tức là nàng sẽ từ bỏ cơ hội tiến cung duy nhất.
Ba tháng trước Hoàng Thượng vừa mới tuyển tú, chiếu theo quy củ, qua hai năm nữa mới tới đợt tuyển tú tiếp theo. Năm nay nàng đã mười bảy tuổi rồi, nếu chờ hai năm nữa là mười chín, vượt qua độ tuổi quy định.
Chẳng lẽ lúc này phải từ bỏ?
Không! Triệu Thanh Dung nàng tuyệt đối không phải là người dễ nản lòng. Bàn tay Triệu Thanh Dung giấu trong tay áo siết thành quyền. Nàng muốn tiến cung, muốn hưởng vinh hoa phú quý, muốn thoát khỏi thân phận thứ nữ thấp hèn. Nàng không muốn gả cho những tên mọt sách nghèo hèn hay mấy tên thô tục. Tuy rằng nàng sinh trong ổ gà, nhưng nàng tin rằng mình là phượng hoàng, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng có thể một bước lên trời, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Tề. (Editor: Xin lỗi vì chen ngang, nhưng thực sự quá bức xúc! Bà này ảo tưởng quá đáng!)
Chỉ cần có thể tiến cung, chỉ cần có thể tiến cung!
Trong đầu Triệu Thanh dung lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ là "tiến cung". Nàng thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần nàng vào trong cung, để Hoàng Thượng thấy nàng, nhất định nàng có thể trở thành sủng phi hậu cung.
Phụ thân và di nương đều nói nàng là người hoàn hảo. Có nhan sắc chim sa cá lặn, cầm kì thi họa đều giỏi, lại biết thêu thùa may vá, trừ việc nàng là do thϊếp thất sinh ra thì nàng có chỗ nào thua Triệu Yên Dung kia chứ? Triệu Yên Dung có thể làm Hoàng Hậu thì nàng nhất định có thể.
Hốc mắt Triệu Thanh Dung ửng hồng, nghiến răng nghiến lợi.
"Ta thấy sắc mặt Nhị tiểu thư không tốt lắm, hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai lại tiếp tục." Hồng ma ma liếc nhìn Công Tôn Đại Nương. Đột nhiên thanh âm khàn khàn của Triệu Thanh Dung vang lên: "Ta vẫn có thể học tiếp, chúng ta tiếp tục!"
Công Tôn Đại Nương cũng không thể không tán thưởng nàng. Cái cô tiểu thư được nuông chiều từ bé này rất cứng cỏi, bị chỉnh thành như vậy còn có thể kiên trì. Trên gương mặt nghiêm túc của Công Tôn Đại Nương lộ ra một chút ý tươi cười: "Như vậy mới đúng! Không uổng phí tâm huyết của chúng tôi."
Bây giờ không đề cập tới tới việc huấn luyện quy củ ở Triệu phủ như thế nào nữa, nói đến Dung phi nương nương đi.
Trên đường đi Dung phi thường xuyên cầm gương ra soi, kiểm tra xem trang dung đã ổn thoả hay chưa, tâm trạng nàng vừa thấp thỏm lại hưng phấn. Rốt cuộc cỗ kiệu của Dung phi cũng dừng lại.
"Nương nương, Hoàng thượng đang ở bên trong, thỉnh người vào." Thái giám dẫn đường khom người hành lễ, dẫn đám nội thị khiêng cỗ kiệu lui ra ngoài.
Dung phi vuốt vạt áo, nhìn Đào Nhiên cư gần đó, hít một hơi thật sâu.
Trong viện im ắng, đến bóng dáng của một cung nữ cũng không thấy. Dung phi mím môi cười cười, trong lòng tuy rằng vội vàng nhưng cước bộ vẫn hơi rụt rè.
Lát nữa thấy Hoàng Thượng nàng nên nói gì? Nên khóc hay nên cười? Hành lễ trước hay là nhào vào lòng Hoàng Thượng trước?
Dung phi nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc nàng vẫn đang lưỡng lự, cửa Đào Nhiên Cư đã hiện ra trước mắt.
Dung phi vuốt vuốt l*иg ngực, cắn chặt môi dưới, trong mắt dần dần hiện lên một tầng hơi nước.
Nàng đẩy cửa ra, bên trong vô cùng tối tăm, tất cả cửa sổ trong Đào Nhiên cư đều đóng chặt. Dung phi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nàng ngửi ngửi, mùi hương này đúng là hương Hoàng Thượng dùng trong những lần hoan ái ở Hoa Thanh cung.
Mặt Dung phi đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần, nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn, cơ bắp săn chắc, thân thể cường tráng của Hoàng thượng... Bất tri bất giác bên dưới đã có chút ướŧ áŧ.
"Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Dung phi nhỏ giọng gọi, thật cẩn thận như là sợ kinh động đến cái gì đó. Nàng vừa đẩy mành trướng che trước mặt ra, trong lòng vừa âm thầm chờ mong Hoàng đế sẽ đột nhiên từ nơi nào chui ra, ôm nàng vào lòng, sau đó đè nàng xuống rồi mây mưa một trận.
Tim Dung phi đập càng lúc càng nhanh, trên mặt cũng ngày càng nóng hơn, hô hấp rối loạn. Nhưng đến khi nàng đi vào trong rồi hình ảnh trong trí tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ Hoàng thượng đang nằm trên giường chờ nàng? Dung phi sờ sờ gò má đang ửng hồng, từ từ tháo đai lưng trên người xuống. Áo ngoài không tiếng động rơi xuống đất, đai lưng rơi xuống làm quần áo lỏng lẻo lộ ra chiếc áo yếm màu hồng tôn lên bộ ngực trắng như tuyết, khe rãnh ma mị khiến nàng càng thêm quyến rũ.
Nếu Hoàng Thượng không chủ động, vậy thì nàng chủ động. Ngẫu nhiên đổi khẩu vị một chút, không chừng cũng tạo ra vui vẻ
Dung phi chuẩn bị xong, đang muốn xốc tấm màn cuối cùng thì đột nhiên màn kia lay động, một bàn tay từ trong duỗi ra. Hai mắt Dung phi sáng như trăng rằm, bàn tay kia to rộng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, đúng là Hoàng Thượng rồi. Nàng đang muốn duyên dáng gọi một tiếng thật to thì thấy Lý Duệ xốc màn đi ra. Hắn nhìn thấy nàng nhưng sắc mặt không phải động tình mà là kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây?"
Dung phi đang định thuận thế ngã vào l*иg ngực Hoàng đế, nghe hắn nói như vậy thân mình chợt cứng lại.
"Hoàng Thượng?"
Lý Duệ nhíu mày nhìn Dung phi thân trên gần như trần trụi, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Mau mặc quần áo vào, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Dung phi tựa như đang trên chín tầng mậy sau đó bị người ta đạp một cước xuống đất. Cái này không giống với tưởng tượng của nàng! Hoàng thượng bị làm sao vậy? Quần áo cũng cởi ra hết rồi, đáng lẽ hắn phải đè nàng xuống giường sau đó hung hăng mây mưa một trận với nàng chứ. Chuyện này rốt cục là thế nào?
Nhiệt độ cơ thể Dung phi nháy mắt tụt xuống, trên ngực cảm giác thật lạnh lẽo. Nhưng lúc này, nàng lại nghe thấy thanh âm lười biếng lại kiều mị: "Ai vậy?"
Thanh âm kia mang theo vài phần lười biếng lại thoải mái, như hồ nước mùa xuân, lại giống như một ngọn gió mang lưỡi đao, "Xôn xao" một tiếng, nước mùa xuân rót vào tim nàng, lại "Vèo" một tiếng, lưỡi đao trong gió cắt nát tim nàng.
Đầu óc Dung phi "Ong" một tiếng. Cửa sổ đóng chặt, mùi hương hoan hợp, Hoàng Thượng cởi xiêm y không phải vì chờ nàng mà là bởi vì nữ nhân ở phía sau bức màn này!
Trong lòng Dung phi lúc này sự phẫn nộ đã vượt qua nỗi thất vọng và thương tâm. Nàng thậm chí còn chưa nghĩ xem nữ nhân này là ai mà có thể làm Hoàng đế ban ngày tuyên da^ʍ, bị nàng bắt gian tại giường mà cũng không giải thích với nàng. Nàng đưa tay ra, vươn bộ móng tay to lớn lên, tính cào nát mặt con tiện tì dám cướp Hoàng đế của nàng.
"Ta đánh chết tiện nhân nhà ngươi..."
Nàng hét chói tai, xốc màn trướng lên, ngón tay đang vươn tới trước mặt nữ nhân kia đột nhiên dừng lại vì có một bàn tay đang nắm chặt tay nàng.
Rõ ràng bàn tay kia so với tay nàng còn tinh tế nhu nhược hơn, nhưng lực đạo lại mạnh mẽ khiến nàng không thể vén tấm màn che lên để nhìn dung mạo con tiện nhân ấy.
Dung phi tức giận vọt tới tới trước mặt xem nữ nhân này là ai, sắc mặt liền trắng bệch.
Mái tóc đen nhánh xoã ra như thác nước, nửa thân trên của nữ nhân trần trụi nghiêng người ôm chăn, hai cánh tay trắng như bạch ngọc lộ ra bên ngoài, cái cổ trắng như tuyết cùng những dấu vết đỏ hồng trước ngực.
"Hoàng... Hoàng... Hoàng hậu... " Thanh âm đứt quãng của Dung phi vang lên, hai chân nàng mềm nhũn sau đó quỳ xuống.
Triệu Yên Dung ném cổ tay nàng ra, ôm lấy chăn ngồi dậy. Mái tóc đen nhánh như thác nước đổ xuống tấm lưng trắng nõn của nàng, gò má nàng ửng hồng như hoa đào nhưng ánh mắt lại giống như lưỡi dao lạnh lẽo, cứ như vậy lướt qua thân ảnh của Dung phi, sau đó nhìn tới Hoàng đế.
"Đây là chuyện gì? Tại sao Dung phi lại ở đây?" Thanh âm Hoàng Hậu trở nên sắc bén, giọng điệu lười biếng lúc nãy biến mất không chút dấu vết. Lý duệ nhìn Dung phi đang trần trụi rồi nhìn lại sắc mặt Hoàng Hậu đang không vui, trong lòng ai thán một tiếng.
Vốn định mời Hoàng Hậu đến đây để thảo luận xem nên giáo huấn Dung phi như thế nào, bây giờ sao lại thành thành như thế này?
Nhìn thấy trong đôi mắt Hoàng hậu có sự tức giận và chất vấn, Hoàng đế nhất thời xúc động mà quên mất chuyện mình vừa đá Dung phi từ trên chín tầng mây biến thành bi thương.