Edit: Ngọc Tu NghiBeta: Su Thái phiMột cái quỳ này, trong lòng Triệu lão thái thái vẫn cho rằng mình không nhất thiết phải thực hiện. Bà đúng lý hợp tình tiến cung để tìm chỗ dựa, nhưng một cái quỳ, một cái dập đầu này đã khiến chỗ dựa của bà biến mất không còn dấu vết.
Hoàng Hậu dùng lễ tiết quân thần chụp mũ, cổ Triệu lão thái thái bị áp xuống. Bà run rẩy dập đầu theo sự chỉ huy của thái giám, trong ánh mắt còn có chút kính sợ với vị Hoàng Hậu này, đến khi Hoàng Hậu ban thưởng ngồi bà cũng không dám đặt mông xuống.
Giờ phút này, bà mới thật sự cảm nhận được, đứa cháu gái nói gì nghe nấy của bà ở Triệu gia trước kia nay đã là Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng, cách xa bà mười vạn trượng, là người mà không bao giờ bà có thể tùy ý quát lớn mắng chửi. Ngay cả mấy nô tì phía sau kia, bà cũng không thể chạm vào.
Phản ứng của Triệu lão thái thái nằm trong kế hoạch của Triệu Yên Dung, thấy bà không hề khóc lóc om sòm mà ngồi đàng hoàng tử tế, lúc này Triệu Yên Dung mới thả lỏng vẻ mặt, cười. "Có lẽ đã lâu không thấy tổ mẫu, không biết tổ mẫu vội vã vào cung là có việc gì? Nhớ bản cung sao?"
Triệu lão thái thái vẫn chưa khôi phục lại từ lúc bị đánh, nghe lời nói của Hoàng Hậu, theo trực giác nói ra lời thật trong lòng. "Không phải, lão thân muốn tìm ngài để tố cáo."
Tiểu Giang Tử đứng phía sau bà ta lộ ra vẻ mặt không đành lòng. Hoàng Hậu đã cho ngài bậc thang để đi xuống, ngài lại không nhận, mà lựa chọn trực tiếp nhảy xuống...
Khóe mắt Triệu Yên Dung giật giật, nàng thật không nghĩ tới lão thái thái này lại thích như vậy, thật sự khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng...
Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu lão thái thái lập tức biết mình nói sai rồi, vội vàng sửa chữa. "Không phải, cái kia, lão thân vẫn luôn nhớ tới Hoàng Hậu nương nương, nhớ tới nỗi hàng đêm không thể ngủ." Nói xong, lão thái thái hé ra khuôn mặt dãi gió dầm sương, dùng khuôn mặt đầy nếp nhăn bày ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
Triệu Yên Dung cười cười, nói với cung nhân. "Các ngươi đi pha cho lão thái thái ly trà xuân Vân Sơn mới tiến cung, lão thái thái rất thích trà này."
Thật ra lão thái thái không biết chè xanh hay trà ô long có gì khác biệt, chẳng qua là yêu sĩ diện, muốn bày ra vẻ phong nhã, ngày thường đều chọn loại trà quý nhất mà uống. Nghe nói Hoàng Hậu muốn thưởng trà, nghĩ rằng đây là loại trà tinh quý nhất trong cung, nói với cung nữ. "Pha đậm một chút, ta là người già, uống vị gì cũng thấy nhạt."
Cung nữ kia cười cười, khom người thi lễ sau đó đi ra ngoài.
Triệu lão thái thái dò xét sắc mặt của Hoàng Hậu, nhớ tới mục đích hôm nay mình tiến cung, liền dùng sức cầm khăn tay lau lau khóe mắt, không dám khóc lớn tiếng, chỉ nức nở hai tiếng. "Hoàng hậu nương nương, lúc trước ngài ở nhà, tổ mẫu hiểu rõ ngươi nhất, thứ gì tốt trong nhà đều cho người chọn trước. Ngài dùng lương tâm mà nói, tổ mẫu đối với ngài có tốt không?"
Sau khi mẫu thân qua đời, tổ mẫu đã nuôi dưỡng nàng, không cho mẹ kế chạm tới một đầu ngón tay. Mỗi ngày nhắc bên tai nàng mẹ kế kia ác độc, hạ tiện như thế nào, Triệu gia đối với nàng hết lòng hết dạ như thế nào? Khiến cho nàng không thể thân thiết với Bùi gia.
Về điều này lão thái thái trông giữ cực nghiêm, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đối với việc của nàng thật sự vô cùng để bụng.
Chẳng qua cái gì tốt, cái gì xấu Triệu Yên Dung đều phân biệt được, trong lòng tổ mẫu và phụ thân chỉ có Đoạn thị sinh được ba đứa nhỏ mới là người thân thiết nhất.
Người ta đã muốn nàng nói bằng lương tâm, tuy rằng lão thái thái không thích Bùi thị, nhưng đối với đứa cháu gái trưởng này cũng không quá đáng.
Triệu Yên Dung gật đầu. "Tổ mẫu nuôi dưỡng ta mấy năm nay, bản cung vẫn nhớ rõ."
Triệu lão thái thái nghe nàng nói như vậy, tiếng khóc càng lớn hơn. "Cữu cữu của ngươi thật là táng tận lương tâm, luận về vai vế còn thấp hơn so với ta, mỗi ngày đều đưa tên nô tài sứt môi gãy răng tới nhục mạ ta, bộ mặt già nua này của ta đều bị hắn vứt sạch sẽ. Hắn lại dám làm mất mặt ta và phụ thân ngươi cũng chính là trực tiếp đánh lên mặt Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng! Nếu hắn cứ như vậy, tổ mẫu ngươi cũng chỉ có thể dùng đai lưng thắt cổ chết đi cho thanh tịnh!"
Triệu Yên Dung yên lặng ngồi nghe lão thái thái oán giận, chờ bà nói xong, mới hỏi. "Tổ mẫu muốn bản cung làm gì?"
Tinh thần lão thái thái tỉnh táo. "Cầu nương nương cho một đạo thánh chỉ, để cho lão thân tới Hầu phủ mắng. Khiến cho tiểu tử Bùi gia kia không dám đến Triệu gia giương oai."
Khuôn mặt Triệu Yên Dung lộ vẻ khó xử. "Tổ mẫu, tiểu tử Bùi gia kia là cữu cữu của bản cung, ngài lại muốn bản cung hạ chỉ mắng cữu cữu ruột của mình? Sao có thể làm như vậy được?"
"Tại sao lại không được?" Mắt Triệu lão thái thái khẽ đảo. "Hắn có thể cho người tới cửa mắng ta, tại sao ta không thể tới mắng lại? Ta không phái người đi, lão bà ta tự mình tới mắng, luận về tình về lý và vai vế, cách của lão bà ta vẫn tốt hơn hắn."
Triệu Yên Dung khẽ nhếch mi. "Tổ mẫu, ngài đừng quên. Hắn là người thừa kế tước vị Quan Quân Hầu, là con trai của cô tổ mẫu của Hoàng Thượng. Ngài mới là mệnh phụ tam phẩm nếu đi mắng hắn, Hoàng Thượng có thể trị tội ngài nhục mạ hoàng thất, tổn hại tôn thất."
Triệu lão thái thái sửng sốt nửa ngày mới nói. "Cho nên ta mới cần ý chỉ của nương nương."
"Tổ mẫu sai rồi. Quan Quân Hầu là cữu cữu bên nhà mẹ đẻ bản cung, nếu bản cung hạ chỉ cho ngài đi mắng hắn, sẽ thành người bất hiếu, sao có thể làm gương trung hiếu cho dân chúng? Hơn nữa, Quan Quân Hầu là trọng thần tiền triều, bản cung chỉ có thể xử lý sự vụ vụn vặt trong Hậu cung. Hậu cung không được tham gia chính sự, tất nhiên bản cung không thể hạ thánh chỉ này."
Triệu lão thái thái không biết điều này, nghe Hoàng Hậu nghiêm trang giải thích, nghe rất có đạo lý, lại giống như có chỗ nào đó không đúng.
Bà ấp úng nửa ngày, trong thời gian ngắn không biết nên quên đi hay vẫn tiếp tục nháo với Hoàng Hậu, không thể không đòi lại công đạo.
Triệu Yên Dung nhìn bà ta, đôi mắt khẽ cong lên. Lúc này, cung nữ bưng trà lên, rót cho Triệu lão thái thái một chén, vô cùng đậm.
Trong lòng Triệu lão thái thái rối rắm, bưng chén nhấp miệng, uống vào một ngụm vừa đắng vừa chát, nàng lập tức phun ra.
"Đây là trà gì vậy, đắng chết ta!" Trong lòng lão thái thái đang phiền não, nâng tay một cái, ném chén trà vào thái dương của cung nữ kia, cái chén rơi xuống chiếc bàn gỗ lê cứng rắn "Lạch cạch" vỡ thành mấy mảnh.
Cung nữ kia hoảng sợ, chạy nhanh quỳ xuống. "Nô tì đáng tội chết."
Lão thái thái quang minh chính đại bắt cung nữ kia quỳ xuống, liền nhảy bật lên đánh vào đầu nàng. "Cũng không phải là tội chết, ngươi mang trà tốt trong cung của nương nương đổi thành lá trà cũ, muốn độc chết ta đi!"
Cung nữ kia như không nghe thấy lời của bà, khóc nức nở quỳ xuống. "Là nô tì không tốt, không đỡ được cái chén. Đây chính là bộ chén gốm sứ Ngũ Hoa xanh thẫm Hoàng Thượng ngự ban, cả cung chỉ có một bộ. Nay vỡ một cái sẽ không còn là một bộ."
Bàn tay thứ hai lão thái thái giơ lên liền cứng lại.
Tiểu Giang Tử đi thu dọn mảnh vỡ, dậm chân oán than. "Đây là đồ tiên đế ban cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại ban thưởng cho nương nương đồ quý hiếm này. Làm vỡ vật ngự ban, chính là tội mất đầu! Hoàng Thượng nhất định sẽ tức giận!"
Thân mình lão thái thái run run, hai đùi run rẩy không đứng thẳng nổi.
"Tại sao ngươi lại lấy bộ trà cụ này ra chứ!" Tiểu Giang Tử giống như không nhìn thấy bà, đi đến trước mặt cung nữ kia. "Ngươi không biết thứ này quý giá thế nào sao? Sai lầm này sao có thể tha thứ được?"
Cung nữ kia khóc nói. "Bởi vì là người trong nhà nương nương, cho nên nô tỳ chọn riêng bộ này để bày tỏ lòng tôn kính, ai ngờ..."
Ai ngờ được đồ quý giá lại bị lão thái thái nhà mẹ đẻ nương đánh vỡ? Tiểu Giang Tử quay đầu nhìn thoáng qua lão thái thái đã sợ sắp ngất xỉu, trong mắt tràn đầy đồng tình, sâu kín lắc đầu, chép chép miệng, liền đứng một bên cúi đầu giả chết.
Trương Đức Trung tiến đến trước mặt Hoàng Hậu. "Nương nương, việc này phải làm sao bây giờ? Đáng nhẽ phải đánh chết..."
Triệu lão thái thái nghe được một tiếng "đánh chết", đôi chân cuối cùng cũng không chống đỡ nổi cơ thể, bùm một tiếng ngồi phịch xuống.
"Ta ta ta ta ta không cố ý, ta không biết vật này quý giá như vậy..." Lão thái thái bị dọa choáng váng, nói năng không rõ ràng. "Mỗi ngày ta ở nhà đều dùng chén bát, tại sao cái chén này lại bằng một mạng người?"
Hai hàng lông mày Triệu Yên Dung nhíu chặt, vẻ mặt rối rắm khó xử. "Vậy phải làm sao bây giờ, việc này cũng không thể giấu Hoàng Thượng."
Cuối cùng lão thái thái khóc thành tiếng. "Cháu gái ngoan, tổ mẫu thật sự không cố ý, nếu biết rằng vật này quý giá như vậy, tổ mẫu sẽ không dám ném nó. Cháu gái hãy giúp tổ mẫu cầu xin với Hoàng Thượng đi, trở về ta sẽ cùng với cha ngươi tìm cái giống như đúc đến bồi thường!"
Tiểu Giang Tử nhỏ giọng than thở. "Đây là thứ có một không hai trong thiên hạ, ngươi đi đâu tìm được cái giống như đúc."
Lão thái thái khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, chờ nàng khóc đủ, cung nữ kia đã sớm được người đưa ra ngoài điện, lúc này Hoàng Hậu mới gọi người đỡ lão thái thái đứng lên. Thân mình lão thái thái đã sớm mềm nhũn, nặng nề ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, hai cung nữ mất cả buổi mới đỡ được nàng lên ghế.
"Ai bảo ngài là tổ mẫu của bản cung?" Hoàng Hậu than thở. "Thiên hạ ổn định chẳng qua mới được ba mươi năm ngắn ngủi, các nơi đều phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Hoàng Thượng hận nhất chính là xa hoa lãng phí....Không thiếu được việc bản cung phải quỳ trước mặt hắn vài canh giờ, dù sao cũng phải giúp tổ mẫu thoát tội mới được."
Lão thái thái vịn vào cái bàn bên cạnh, giống như đang nắm cọng cỏ cứu mạng, chỉ mong Hoàng Hậu thật sự được Hoàng Thượng để tâm giống như lời đồn đại, có thể bỏ qua việc này.
Về phần bị Bùi gia mắng...Da mặt bà dày, mắng cũng không lột được.
"Tổ mẫu có muốn ở lại dùng bữa cùng ta không?" Triệu Yên Dung quay đầu nhìn chiếc kèn đồng lớn phía sau. "Bản cung sẽ phân phó phòng bếp làm đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa cho tổ mẫu."
Triệu lão thái thái vừa muốn đồng ý, chợt nghe trưởng cung nữ bên người Hoàng Hậu nói. "Nương nương đã quên sao? Nhiều ngày nay Hoàng Thượng đều tới đây dùng bữa cùng nương nương."
"A, đúng là vậy." Triệu Yên Dung lộ vẻ mặt giật mình, sau đó lại là vẻ mặt áy náy. "Tổ mẫu, vốn ngài nên ở lại dùng bữa cùng ta, chẳng qua Hoàng Thượng..."
Triệu lão thái thái sớm đã bị Hoàng Hậu dọa sợ vỡ mật, nếu Hoàng Thượng đến, đại khái hôm nay nàng chỉ có thể nằm mà trở về. Vì thế Triệu lão thái thái kiên quyết lắc đầu. "Ta nên trở về thôi."
Trước khi đi, bà do dự một lát, quay đầu nói với Triệu Yên Dung. "Nương nương, lần trước cha ngươi đến đã nói qua về việc muốn cho Thanh Dung tiến cung chưa?"
Triệu Yên Dung cười ha ha. "Ừ, đã nói qua."
Triệu lã thái thái liếʍ liếʍ môi, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi. "Vậy người xem, khi nào có thể cho nàng tiến cung làm nương nương?"
Mí mắt Triệu Yên Dung cũng không nâng lên chút nào. "Gấp cái gì."
"Không phải gấp..." Triệu lão thái thái cười gượng một tiếng. "Đây không phải là muốn nàng tiến cung sớm một chút để giúp đỡ ngươi sao?"
"Bản cung ở trong cung rất tốt, sao phải cần người giúp đỡ?"
Triệu Yên dung cười lạnh một tiếng, nhìn Triệu lão thái thái. "Ngài muốn Triệu Thanh Dung tiến cung, sau này chắc muốn Hậu vị này bản cung cũng dâng cho nàng ta".
"Việc này sao có thể chứ!" Triệu lão thái thái nghe nàng nói như vậy, sợ tới mức xua tay liên tục. "Các ngươi đều là cháu gái ruột của ta, sao Thanh Dung có thể có ý nghĩ này trong đầu. Nàng ta thật lòng muốn tiến cung giúp ngươi."
Triệu Yên Dung cười hai tiếng, ý vị thâm tường nhìn nàng.
"Cũng không phải không thể cho nàng tiến cung, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
Không nghĩ tới tự nhiên Hoàng Hậu lại đồng ý thoải mái như thế. Sớm biết như vậy, lúc trước bà nên trực tiếp tiến cung tìm Yên Dung, mà không phải nhờ đứa con dâu đánh cũng không rên một tiếng kia đến truyền lời. Nay nữ nhân kia đưa Uyển Dung trốn về Quan Quân Hầu phủ, còn khuyến khích Bùi Hầu mỗi ngày đưa người tới của làm nhục bà. Nếu không phải vì thân phận nàng ta khác biệt, bà đã sớm hưu con tiện phụ này. Triệu lão thái thái căm giận nghĩ.
"Trong cung không phải nơi người bình thường có thể tiến vào được." Triệu Yên Dung không nhìn ánh mắt sáng ngời của lão thái thái, chỉ dùng móng tay thật dài gẩy gẩy lá trà, cúi đầu nói.
"Mẹ đẻ của Thanh Dung chỉ là một di nương, là thϊếp thất. Phụ thân không phải là Huân Quý, cũng không phải thế gia, không thông qua tuyển tú vào cung, lấy xuất thân của Thanh Dung không thể lập tức cấp phân vị."
Triệu lão thái thái nghĩ lại lời nói của Hoàng Hậu trong đầu hai lần, mới hiểu được ý tứ ngoài lời nói của Hoàng Hậu.
Triệu Thanh Dung có thể vào cung, nhưng không thể làm phi.
"Vì sao?"
Với lời này của Hoàng Hậu Triệu lão thái thái có chút khó hiểu. Cháu gái lớn của nàng là Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng, muội muội ruột vào cung chẳng lẽ không thể phong phi?
"Đích thứ khác biệt, quý tiện có phần." Hoàng Hậu nương nương khẽ hé đôi môi đỏ mọng. "Tổ mẫu, đây là quy củ."
Được tin chính xác từ Hoàng Hậu Triệu lão thái thái trở về Triệu gia, liền gọi Triệu Phùng Xuân và Đoạn thị đến phòng bàn bạc suốt đêm.
"Nương Nương đây là cố ý bắt bẻ Thanh Dung nhà chúng ta!" Đoạn thị vừa nghe lão thái thái truyền lời từ trong cung tới liền nhảy dựng lên.
"Quy củ gì chứ? Nàng là Hoàng Hậu nương nương, muội muột ruột vào cung không thể phong phi còn có thể làm cái gì? Phải làm cung nữ hầu hạ? Đây không phải đánh vào miệng mình sao? Lão gia, ngài lại tiến cung một chuyến nói rõ ràng với nương nương. Thanh Dung không phải người ngoài, mà là muội muội ruột của nàng, có lý nào tỷ tỷ làm Hoàng Hậu lại có thể để cho muội muội mình làm hạ nhân? Hơn nữa, Thanh Dung nhà chúng ta tiến cung để giúp đỡ tỷ muội nhà mình không phải có ý gì khác với nàng, nàng không nghĩ tới còn chưa tính, sao có thể đưa ra cho chúng ta lựa chọn khó khăn như vậy?"
Triệu Phùng Xuân hắn không phải lão nhân chưa trải việc đời, cũng không phải trong mắt chỉ có quyền lực phía sau và vị trí chính thê của Đoạn thị. Hắn ở trong triều lăn lộn nhiều năm, dánh vẻ thế gia Huân Quý kiêu ngạo đã lâu, tất nhiên hiểu được quy củ nghiêm ngặt này.
Triệu Thanh Dung là thứ nữ do thϊếp thất sinh ra, đây là sự thật. Chưa thông qua tuyển tú vào cung, đây cũng là sự thật.
Nếu là phi tử nhà Huân Quý được Hoàng Thượng đưa vào, đương nhiên không phản đối, nhưng nhà hắn không phải Huân Quý, Bùi thị sẽ không để Triệu Thanh Dung dưới danh nghĩa của mình, đích thứ khác biệt ngăn cách giữa Triệu Thanh Dung và vinh hoa phú quý.
Triệu Thanh Dung có thể vào cung, nhưng tiến cung chỉ có thể làm cung nữ. Tốt một chút, chẳng qua chỉ có thể làm một nữ quan có phẩm cấp.
Nên tiến cung, hay không?
Hiện nay đây là một đề bài khó dành cho người Triệu gia. Đoạn thị không nỡ để nữ nhi vào cung hầu hạ người khác, Triệu lão thái thái mặc dù cũng không nỡ nhưng bà có ý nghĩ khác.
"Hiện nay Yên nha đầu là Hoàng Hậu, trong cung trừ Thái Hậu nương nương thì nàng là lớn nhất." Triệu lão thái thái dựng thẳng ngón cái lên.
"Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ai không kính sợ nàng. Chúng ta đưa Thanh nha đầu vào cung, tuy nói bắt đầu chỉ là một cung nữ nhưng tỷ tỷ nàng có thân phận này, ai cũng không dám làm khó nàng. Có kẻ nào không muốn sống mà dám sai bảo Thanh Dung nhà chúng ta? Đưa người vào, Hoàng Hậu sẽ sắp xếp cho nàng và Hoàng Thượng gặp mặt, Hoàng Thượng nhất định sẽ thích. Nói không chừng lập tức có thể được ân sủng, không cần câu nệ mỹ nhân hay là tần vị, trước hết chỉ cần có phẩm cấp lên làm chủ tử, qua mấy ngày nữa, Thanh Dung sinh hạ được Long tử Phượng nữ cũng có thể danh chính ngôn thuận lên làm nương nương."
"Nương, tuy nói như vậy nhưng ta vẫn thấy Hoàng Hậu nương nương so với trước kia khác nhau rất lớn, ngài nói xem nàng ta có thể thật sự nâng đỡ muội muội, cho muội của nàng và Hoàng Thượng có cơ hội gặp gỡ sao?" Đoạn thị nhớ tới lần trước ở trong cung, khuôn mặt lại hơi đau. Nàng sống tới tuổi này, lần đầu bị người vả miệng, cái loại đau đớn và nhục nhã này sẽ đi theo nàng cả đời.
Triệu Thanh Dung là nữ nhi duy nhất của nàng, cũng như mạng sống của nàng. Nếu Hoàng Hậu nương nương không nghĩ tới tỷ muội tình thân, chẳng những không giúp đỡ mà còn làm khó dễ hãm hại, ngày sau nàng sống như thế nào đây?
"Sao có thể chứ!" Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Triệu lão thái thái hiện lên một tia bất an. Cũng không dám nói chuyện bà ở Chiêu Dương Điện làm vỡ chén trà bảo bối ngự ban với con dâu. "Yên nha đầu là người trọng tình trọng nghĩa, nàng là nữ nhi của Triệu gia chúng ta, có lý nào lại không giúp muội muội nhà mình mà lại đi giúp đỡ người ngoài?"
Triệu lão thái thái cảm thấy mình đắc tội với Hoàng Thượng phạm tội mất đầu mà nàng ta còn có thể giúp mình cầu tình, mặc kệ Hoàng hậu đối với người khác như thế nào? Đối với bà vẫn luôn toàn tâm toàn ý.
"Chỉ là để Thanh nha đầu chịu ấm ức, trước tiên chịu đựng một chút."
Trong lòng Triệu Phùng Xuân xoay chuyển trăm ngàn suy nghĩ, hắn không phải là người chưa trải qua mọi việc như lão thái thái, biết người khác nói cái gì có thể tin, cái gì có thể không. Lấy hai mươi năm kinh nghiệm hắn lăn lộn trong quan trường, hắn đã sớm cảm thấy thái độ của nữ nhi với Triệu gia có chút thay đổi.
Lần trước tiến cung đã bị nàng tát một cái, bây giờ hắn vẫn chưa lấy lại được sức. Mỗi câu Hoàng hậu nói đều nhắc đến quy củ, mỗi việc đều dựa vào quy củ. Có con gái như vậy không thể tìm ra lỗi nhưng đạo lý không thể vượt qua thân tình, ở mỗi thời điểm có thể không phải chịu sự trói buộc của quy củ. Chỉ cần nàng muốn, nàng đồng ý, cũng có thể làm trái quy củ.
Nhưng nàng không muốn!
Nàng dùng quy củ chết, muốn đánh vào mặt Đoạn thi và Thanh Dung, muốn làm cho hắn mất hết mặt mũi.
Đây là Triệu Yên Dung oán hắn, hận mẹ con Đoạn thi!
Sau khi Triệu Phùng Xuân suy nghĩ thật lâu đã kết luận, Không biết lần trước Bùi thị tiến cung đã nói gì với nàng, làm cho nàng ngày càng xa lạ, ngay cả mặt mũi của cha ruột cũng không giữ lại.
Nghĩ đến Bùi thị, trong lòng Triệu Phùng Xuân phiền chán.
Nàng ta đưa theo Uyển Dung rời nhà đã gần mười ngày, hắn ở giữa đã đi qua Quan Quân Hầu phủ vài lần, đều bị gia nhân Hầu phủ ngăn ngoài cửa. Gia nhân hầu phủ người người đều cao lớn, đều là lão binh trong quân ngũ, trừng mắt, trên người phóng ra sát khí gϊếŧ người trong chớp mắt.
Bùi thị không chịu trở về, Bùi Nghi lại ngày ngày cho người tới mắng chửi, Triệu Phùng Xuân đã sắp tức giận tới phát nổ.
Bùi Nghi kia có tướng đoản mệnh, không chừng ngày nào đó sẽ chết. Quan Quân Hầu phủ ngay cả người nối dõi cũng không có, ngày nào đó Bùi Nghi mất, Quan Quân Hầu phủ cũng tan nát. Hắn cũng mất một chỗ dựa vững chắc!
Nếu nàng có thể tiến cung, được thánh sủng, chức quan địa vị của hắn sẽ ngày càng vững chắc. Cho dù Bùi gia ngã, hắn vẫn có thể dựa vào thân phận quốc trượng mà ở trong triều lên như diều gặp gió. Có nên thử một lần hay không? Khuôn mặt Triệu Phùng Xuân có chút dữ tợn, ngón tay gõ lách cách trên bàn.
Rốt cuộc có nên mạo hiểm đưa nữ nhi tiến cung hay không?
Hắn rất rối rắm, chợt nghe ngoài của có một giọng nói thanh thúy, kiêu ngạo. "Các ngài không cần bàn bạc, ta đồng ý tiến cung."
Rèm cửa được vén lên, Triệu Thanh Dung duyên dáng đi đến.
"Con là máu thịt của ta!" Đoạn thị vừa thấy nữ nhi bảo bối, vội vàng kéo vào lòng. "Ngươi có nghĩ đến, nếu bây giờ tiến cung không thể thành nương nương."
"Sợ cái gì?" Triệu Thanh Dung khinh thường cười một tiếng. "Di nương cảm thấy lấy dung mạo và tài trí của ta, ở trong cung có thể rơi vào thế hạ phong sao?"
Đoạn thị ôm ngực. "Nhưng mà sao di nương có thể đưa ngươi vào trong kia chịu khổ chứ!"
"Chịu được khổ trong khổ, mới là người đứng trên kẻ khác." Triệu Thanh Dung tràn đầy tự tin. "Ta cũng không cần tỷ tỷ quan tâm nhiều, chỉ cần nàng đưa ta vào cung, nhìn thấy Hoàng Thượng là được, chuyện khác để cho ông trời quyết định. Nếu tài mạo của nàng như vậy mà có thể được Hoàng Thượng thích, ta còn có gì phải lo lắng?"
Triệu Thanh Dung lấy tay áo che miệng nở nụ cười. "Di nương chỉ cần ở nhà phụng dưỡng tổ mẫu, chăm sóc phụ thân. Ta sẽ mang về cho người danh cáo mệnh phu nhân, tránh cho ngài mỗi ngày đều phải chịu kẻ khác ức hϊếp."
Triệu Phùng Xuân nhíu mày.
"Đúng vậy!" Triệu lão thái thái bị sự tự tin của cháu gái cuốn hút, vỗ mạnh mép giường. "Chờ ngươi được sủng, sắc phong cho di nương ngươi, nàng sẽ không còn là nô tỳ thấp kém, ngươi cũng có thể hãnh diện."
Triệu Thanh Dung mỉm cười gật đầu, trong lòng đã có tính toán khác. Đợi một ngày nào đó, mình nhất định sẽ đạp tỷ tỷ xuống dưới! Mọi thứ nàng đều không bằng mình, chẳng qua chiếm được vị trí con vợ cả, có phong hào Huyện Chủ của mẹ đẻ luôn đè trên đầu nàng. Chờ nàng có cơ hội, nhất định phải dùng thủ đoạn, nắm được trái tim Hoàng Đế, mạnh mẽ đạp tỷ tỷ xuống. Lại làm cho phụ thân hưu Bùi thị, đưa mẹ mình lên làm chính thất.
Triệu Thanh Dung bị tính toán sâu xa và mục tiêu của mình làm cho cảm động, nàng cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh và dũng khí, chỉ cần mình giở được thủ đoạn, tất cả mọi việc đều do mình quyết định.
Ngay lúc nàng đang chìm đắm trong ảo tưởng và tương lai tích cực, Hoàng hậu nương nương phái cung nhân trong cung tới.
"Nương nương nói, Nhị tiểu thư đại điện cho thể diện Triệu gia, cũng là thể diện của Hoàng hậu nương nương. Đến mùng năm tháng năm tết tắm mộc lan, đúng lúc trong cung muốn tuyển một nhóm người, Nhị tiểu thư hãy tiến cung vào lúc đó." Ma ma của Chiêu Dương Điện tự nhiên mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo, tuy rằng nói chuyện khách khí nhưng ánh mắt cũng không thèm nhìn người khác, nội dung nói chuyện thân thiết nhưng thái độ xa cách.
"Trong cung mỗi bước đi, mỗi nụ cười đều có quy tắc, Nhị tiểu thư không phải tôn thất hay thế gia Huân Quý, chỉ sợ lễ xưa nay không đủ..."
Triệu Phùng Xuân tươi cười nói chen vào. "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được học quy củ, nương nương chớ lo lắng."
Ma ma kia trừng mắt liếc hắn một cái, coi lời nói của hắn như không khí, cũng không để trong lòng. "Quy củ trong cung với quy củ hàng ngày các ngươi khác biệt rất lớn, không phải loại tiểu thư cả ngày không ra khỏi cửa có thể biết được. Cách tết tắm mộc lan chỉ còn một tháng, tuy nói thời gian rất gấp nhưng lão thân được sự quan tâm của nương nương, muốn dặn dò Nhị tiểu thư trước khi vào cung phải học tốt quy củ. Bên trên có lệnh, chúng ta liều chết cũng phải làm xong."
Ma ma nói xong vỗ tay một cái, phía sau nàng xuất hiện bốn cung nữ cao lớn vạm vỡ, có hai người mặc nhuyễn giáp nội vệ xinh đẹp bước ra khỏi hàng.
"Làm phiền Triệu đại nhân tránh vào nhà trong, nương nương có lệnh, muốn ở Triệu phủ tiến hành với Nhị tiểu thư...Tiến hành...Cái kia..." Lão mama suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới từ kia "Giam giữ huấn luyện! Cửa bên trong đã được niêm phong, trừ nhóm nữ quan dạy quy củ đến từ trong cung, viện này không ai được phép ra vào."