Edit: Huyền Sung nghiBeta: Su Thái phi"Là vì chuyện này". Lông mày Triệu Yên Dung giãn ra.
"Vâng". Đôi con ngươi Bùi thị hồng hồng, gật đầu.
"Vốn là lo lắng cho bệnh tình của cữu cữu ngươi, vạn nhất nếu hắn...Ta phải tiến cung nói rõ với nương nương, nhất định không thể nghe theo lời của phụ thân ngươi. Tính tình của đứa nhỏ Thanh Dung này thế nào, ta hiểu rất rõ, nếu như nàng vào cung, tuyệt đối không thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ngươi. Nàng ta tâm cao khí ngạo sớm đã bị phụ thân và tổ mẫu ngươi chiều lên đến tận trời, ta cũng không phải sợ nàng tiến cung tranh sủng cùng ngươi, với tính tình của nàng ta, cho dù có xinh đẹp như tiên trên trời cũng không có khả năng giữ được tâm của Hoàng Thượng. Chỉ sợ nàng tiến cung lại gây cho hậu cung không được yên ổn, vô duyên vô cớ lại gây cho ngươi thêm nhiều phiền toái và thù hận".
Triệu Yên Dung vỗ nhè nhẹ lên tay của Bùi thị. "Ngài suy nghĩ nhiều rồi".
"Ta luôn như vậy". Bùi thị thở dài.
"Chỉ luôn nhớ nét dịu dàng của ngươi. Bọn họ không suy nghĩ cho các ngươi, một lòng chỉ nghĩ cho Đoạn thị, nghĩ đến khi cữu cữu ngươi ngã xuống bọn họ muốn làm gì thì làm. Lời ngươi nói hôm trước ta đều nhớ rất kỹ, cữu cữu ngươi vẫn luôn nói với ta nhưng suy nghĩ của ta trước kia không đúng, do mình không kiên định. Nhưng trải qua việc này ta đã hiểu rõ, ta lui một bước, hắn tiến một trượng, nếu cậu ngươi không còn ở đây, mẫu tử bọn họ nhất định sẽ bức tử mẫu tử bọn ta".
Bùi tử cầm khăn tay chấm chấm khóe mắt, âm thanh ngẹn ngào nói. "Bây giờ sẽ không như thế nữa, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được".
Kỳ thật Bùi thị chỉ nói ra một lý do trong số đó.
Triệu Yên Dung hiểu, Triệu Phùng Xuân đang rất lo lắng.
Triệu gia có thể từ một chức quan nhỏ có thể chen chân vào giai cấp quý nhân đều nhờ vào Bùi gia. Nay lão hầu gia cùng trưởng công chúa lần lượt qua đời, Bùi Nghi thì thân thế suy nhược nhiều bệnh, quyền lực Tướng quân đều rơi vào tay người khác, hắn đã nghĩ muốn tìm một chỗ dựa khác. Tuy rằng trưởng nữ trở thành Hoàng Hậu nhưng tất cả mọi người đều biết Đế Hậu bất hòa, còn tệ hơn là họ chán ghét nhau ra mặt, Bùi gia cùng Triệu gia đang trong tình hình nguy cập, thiếu chút nữa là dẫn đến sụp đổ.
Tuy cuối cùng có thể vượt qua giai đọa nguy hiểm nhưng Triệu Phùng Xuân cũng bị dọa cho vỡ mật. Hắn đánh giá Bùi gia đời này cho đến đời sau, hắn cùng Bùi gia cũng không thể có quan hệ nữa.
Hắn nghĩ tìm một chỗ dựa vững chắc hơn nhưng nền móng không vững, lai lịch lại không vẻ vang. Chức Hộ Bộ Thượng Thư nghe thì thanh liêm, hắn lại không có gia thế, quan trường non nớt chắc chắn không có khả năng lập được công lao lớn.
Huống chi, còn có chỗ dựa nào lớn hơn Hoàng Đế.
Triệu Phùng Xuân muốn an toàn thêm, đưa Nhị nữ nhi vừa ý mình nhất vào trong cung, trở thành sủng phi nương nương, vậy thì vị trí quốc trượng của hắn càng thêm chắc chắn. Nhưng hắn không nghĩ lại, muốn trở thành sủng phi cũng phải có tư cách.
Nói về dung mạo, Triệu Thanh Dung không sánh bằng Dung phi. Nói về bối cảnh, Triệu Thanh Dung không sánh bằng Đoan phi, còn nói về tâm cơ, ha ha, nàng giống như người có tâm cơ sao?
"Nàng muốn tiến cung thì cho nàng vào đi". Triệu Yên Dung xoay xay vòng dương chi bạch ngọc được đeo trên cổ tay, cười thoải mái với Bùi thị.
"Nếu nàng có chút bản lĩnh, không bằng ở trong cung đấu thử một lần".
"A" Bùi thị trợn tròn mắt, Hoàng Hậu đây là bị làm sao? Bị tức đến hồ đồ? Cho nên mới có thể đồng ý yêu cầu hoang đường này.
"Dù sao nàng ở Triệu gia cũng không có việc gì làm, lại đi tìm các ngươi gây khó dễ. Cho nàng tiến cung cũng tốt, nơi này có người có thể quản được nàng". Triệu Yên Dung cười vén một loạn tóc mai rơi xuống ra sau tay. "Đừng lo lắng nàng tiến cung sẽ gây thêm rắc rối cho ta, thêm việc để làm. Sau khi nàng tiến cung, bản cung sẽ theo sát nàng ta, nếu nàng ta dám có suy nghĩ không đúng đắn gì đó, bản cung sẽ không chần chờ phút nào mà bóp chết nàng".
Mặc dù Bùi thị không hiểu cái gì là "Phút" nhưng ba chữ "Bóp chết nàng" lại nghe rất rõ ràng và dễ hiểu.
Bà cảm nhận được phía sau nụ cười tươi của Triệu Yên Dung cất dấu sự khinh thường cùng tức giận. Bà cũng hiểu được, nếu Triệu Thanh Dung thật sự vào cung chỉ sợ Triệu Yên Dung sẽ không để nàng sống những ngày an lành.
Chính là...
"Nương nương, ngài cũng đừng vì nhất thời tức giận mà đáp ứng". Bùi thị thấy mình hơi lỗ mãng nên nói thêm. "Nếu nàng tiến cung sẽ có chuyện rắc rối, Hoàng Thượng chưa chắc gì đã đồng ý".
Đó là đương nhiên, Hoàng Hậu tiến cung là nhờ vào danh tiếng của Bùi gia, còn Triệu Thanh Dung là do Đoạn di nương sinh ra. Đoạn di nương lại cả ngày cùng Bùi thị gây chuyện, Hoàng Thượng sao có thể xem trọng nàng được. Bùi thị nghĩ như vậy, lại cảm thấy chính mình lo lắng quá nhiều. Cho dù Triệu Phùng Xuân có ý nghĩ này trong đầu, nhưng chưa chắc Hoàng Thượng có thể chấp nhận Triệu Thanh Dung vào cung.
Thứ nữ do di nương sinh ra, nghĩ tiến cung là được phong phi vị, nằm mơ đi.
Nhưng lại không nghĩ đến Triệu Yên Dung chớp mắt, lại cùng bà nói. "Việc này theo bản cung nghĩ, nhất định phải làm vừa lòng theo mong muốn của tổ mẫu và phụ thân".
Thu xếp Bùi thị xong, Triệu Yên Dung nghĩ một lúc liền cho người đi đến chỗ của Hoàng Đế, hỏi thăm tình hình của Bùi Nghi hiện nay như thế nào? Nàng có thể đến thăm hay không? Tiểu Giang Tử đi Đức Mậu điện hỏi thăm tin tức, một lúc sau quay trở về báo cho Triệu Yên Dung. "Nương nương, nô tài gặp được Đức Bảo công công. Hắn nói, Bùi Hầu gia đã khỏe hơn, Viện chính đại nhân đang châm cứu cho ngài ấy. Sau đó còn phải tắm nước thuốc, mất rất nhiều thời gian, sợ là bây giờ không thể đi thăm ngài ấy. Hoàng Thượng còn nói tối nay người sẽ ở lại chỗ của Hầu gia, đợi đến sáng sớm mai, Hoàng Thượng sẽ đích thân đến đón Hoàng Hậu đi gặp Bùi Hầu".
An bài như thế cũng không tệ.
Triệu Yên Dung nghe nói Lý Duệ muốn sáng mai đích thân đến đón nàng, tức giận trong lòng nguôi đi không ít. Nhưng theo tin tức nói, tình trạng của Bùi Nghi thật nguy hiểm, cũng không biết là bệnh thật hay là do người bên cạnh.
Triệu Yên Dung vẫy vẫy cánh tay, xoay xoay thắt lưng, thấy ánh nắng mặt trời thích hợp liền mang Mộc Lan và Đan Phong ra sân phơi nắng.
"Nương nương". Triệu Yên Dung đang đỡ quả cầu được làm bằng lông gà rất vui vẻ, Mộc Lan bưng đến một bát canh bách hợp ngân nhĩ, đỡ nàng nghỉ ngơi. "Ngài nghỉ ngơi một chút, trên trán người đều là mồ hôi".
Đan Phong liền lấy khăn tay lau sạch bụi trên ghế đá, lại thêm đệm lót nhỏ ở lên, thế này mới đỡ Hoàng Hậu đến đây ngồi xuống. Thân thể này quá yếu, chỉ mới vận động một lúc trên mặt đều là mồ hôi, trống ngực cũng không ngừng đập từng tiếng phịch phịch.
Triệu Yên Dung lấy khăn tay lau mặt cũng không ngồi xuống mà đi xung quanh bàn đá vài vòng nhỏ, sau đó mới nhận chén canh trong tay Mộc Lan, uống một hơi.
"Các ngươi không biết, người cần phải phơi nắng nhiều, nếu không xương cốt cả người sẽ không có sức lực". Nói xong, nàng nhắc nhở nhóm người tâm phúc của mình. "Các ngươi cũng phải vận động nhiều hơn, một đám thân thể suy yếu, bây giờ không chịu vận động sau này có muốn động cũng không động được".
Đan Phong chỉ cười mà không trả lời. Còn Mộc Lan nhanh miệng đáp lời nhưng nhìn biểu hiện cũng không thật sự để tâm.
Các nàng là nữ quan trong cung, những việc nặng hay hao tổn sức lực đều có người dưới làm. Các nàng chỉ cần hầu hạ Hoàng Hậu thật tốt là được, động tay động chân vừa mệt nhọc vừa khó coi, hoạt động nhiều sẽ làm cho chân tay trở nên thô kệch, sau này làm sao có thể lập gia đình?
"Nương nương, vừa rồi Mộc Cẩn lại cho người đến cầu xin, muốn quay trở lại Chiêu Dương điện, ngài xem..."
Triệu Yên Dung liếc mắt nhìn Đan Phong. "Ngươi giúp nàng truyền lời là có ý gì?"
"Cái loại người này, ngươi giúp nàng làm gì?" Mộc Lan trừng mắt nhìn Đan Phong nói. "Người ta dựa vào Thái Hậu quyền cao chức trọng, sao có thể bỏ lại mà quay về đây với chúng ta?"
Đan Phong ấp úng một tiếng. "Không phải chỉ là truyền lời sao? Nàng nói nàng thân bất do kỷ, nàng còn nói nhiều lời nghe rất thương tâm..."
"Vậy nếu lúc các ngươi thân bất do kỷ, các ngươi sẽ bán đứng bản cung?" Triệu Yên Dung tiếp tục đi xung quanh bàn đá. "Nếu nàng ta theo ý của Thái Hậu đến giám sát bên người của bản cung, thì nàng và Chiêu Dương điện không có chút liên quan. Uy hϊếp cũng tốt, van nài cũng được nhưng có rất nhiều cách nàng quay về hỏi rõ Thái Hậu".
Nói xong, nàng dừng lại bước đi, xoay người lại nhìn Mộc Lan và Đan Phong. "Không có người muốn chết, cũng không có người đáng chết. Đã theo chủ nào thì muốn tốt cho chủ đó, không thể nghĩ cho chủ khác. Nếu thật sự như vậy thì cả hai chủ đều không tốt, ngược lại sẽ hại bản thân chết nhanh hơn".
"Nương nương, ý của ngài là chuyện Mộc Cẩn muốn trở về không phải là mưu kế của Thái Hậu?"
"Bà ta?" Triệu Yên Dung cười một tiếng. "Thái hậu lúc này sợ là không thể nghĩ đến chuyện này. Huống chi Mộc Cẩn đã bị bà ta lợi dụng một lần, bà ta không ngốc đến như vậy, sử dụng lần thứ hai. Nếu bản cung đoán không sai, Thái Hậu là vì Mộc Cẩn làm việc bất lực nên trách phạt nàng. Nàng lại thấy Chiêu Dương điện của chúng ta là chỗ tốt, hối hận nên muốn trở về".
Trước kia Chiêu Dương điện không có nhiều chỗ tốt, nàng lại là một Hoàng Hậu không được lòng Hoàng Thượng, đi theo nàng cũng không khác gì bị đánh vào lãnh cung.
Nhưng hiện nay đã không còn giống vậy, biểu hiện của Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu ở Trường Nhạc cung làm cho các nàng hiểu ra, Hoàng Hậu đã trở mình.
Thái Hậu tôn quý nhưng bà ta không có tâm cơ như Hoàng Hậu, chỉ ngang ngược cay độc, Hoàng Đế lại không chống lưng.
"Phản bội là một thói quen", Trên mặt Triệu Yên Dung đầy mồ hôi, làn da dưới ánh nắng mặt trời càng thêm trắng nõn, gần thêm trong suốt. "Các ngươi nhớ kỹ, bản cũng có thể tha thứ cho những sai phạm, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho người phản bội bản cung".
Cả người Mộc Lan cùng Đan Phong run lên, chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình như đông cứng lại, trên người cảm thấy lạnh lẽo.
Hoàng Hậu nương nương nói những lời này, tuyệt đối không có ý nói đùa. Nàng là thể hiện thái độ của mình đối với Mộc Cẩn, cũng là cảnh cáo các nàng về hậu quả của sự phản bội.
Hai người thu hồi ý cười trên mặt, cùng nhau quỳ xuống "Nô tỳ đã hiểu".
"Những gì bản cung vừa nói, ngươi trở về nói lại với Bạch Lộ". Triệu Yên Dung rốt cuộc ngồi xuống, nói với Đan Phong. "Các ngươi là nô tỳ hồi môn theo bản cung vào cung, cũng đừng phân chia các ngươi là người trong cung hay là người Triệu gia, đã đi theo bản cung thì cũng chỉ có thể là người của bản cung".
Đan Phong khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một tia hiểu rõ.
"Ngươi cùng Bạch Lộ đều là người thông minh, hẳn là đã hiểu được ý của bản cung". Triệu Yên Dung vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng nâng cằm của Đan Phong lên, làm cho nàng ta cùng mình đối diện. "Tin tưởng ta, chỉ cần trung thành với bản cung, đừng đánh đồng bản cung với người Triệu gia, làm được không?"
Đan Phong giật bắn cả người.
Nàng là người hầu của Triệu gia, văn tự khế ước của cha mẹ huynh đệ nàng đều nằm trong tay chủ mẫu của Triệu gia.
Vị chủ mẫu này, cũng không phải là ở hậu viện nghỉ ngơi như Bùi thị, mà là Đoạn thị được Triệu gia lão thái thái cùng Triệu lão gia nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Lúc Hoàng Hậu cùng Bùi thị nói chuyện với nhau các nàng cũng ở đây, đều nghe rõ ràng.
Bùi thị cùng Đoạn thị bất hòa, cũng không cùng suy nghĩ của lão phu nhân và lão gia. Ngày xưa Hoàng Hậu cùng Đoạn thị thân thiết sẽ không việc gì, nhưng xem tình hình hiện tại, Hoàng Hậu đã kiên quyết đứng về phía Bùi thị, đối nghịch cùng Triệu gia lão phu nhân và lão gia.
Hoàng Hậu lo lắng nàng cùng Bạch Lộ vì người nhà sẽ làm việc cho Đoạn thị, nghe theo sự an bài của Triệu gia.
Trái tim Đang Phong nhảy loạn "bang bang", như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Văn khế bán thân của cha nương và huynh đệ tỷ muội của nàng cùng Bạch Lộ vẫn còn nằm trong tay người Triệu gia. Nếu hôm nay không nói rõ với Hoàng Hậu, tương lai lão gia cùng Đoạn thị lấy tính mạng của người nhà nàng ra uy hϊếp, ép buộc các nàng làm chuyện nguy hại đến nương nương, nàng cũng không khẳng định là chính mình có làm hay không.
Nàng nhìn sắc mặt Triệu Yên Dung. Trong sáng đoan trang thanh nhã, khóe miệng hơi nhếch lên thành độ cong quen thuộc, ánh mặt long lanh soang nước, lại mang theo một tia ý lạnh.
Nàng hầu hạ Triệu Yên Dung đã ba năm, nàng lại cảm thấy tâm ý của chủ nhân càng ngày càng khó nắm bắt nhưng càng như vậy, càng cho nàng cảm giác an tâm. Tiểu thư trước kia bị Đoạn thi lừa gạt xoay vòng vòng đã không còn, mà chỉ có Hoàng Hậu thủ đoạn, tàn nhẫn nhưng suy nghĩ thấu đáo chu toàn của hiện tại. Đối với các nàng mà nói, đi theo chủ tử như nàng, tương lai cùng an toàn mới được đảm bảo.
Đan Phong lấy lại bình tĩnh, trả lời. "Nương nương, nô tỳ hiểu được ý của ngài. Từ khi nô tỳ đi theo ngài, trong lòng cũng chỉ có một mình chủ tử là ngài, chỉ khi nàng ngài tốt, thì chúng nô tài mới yên ổn. Nhưng có chuyện này, ngài cũng biết, nô tỳ cùng Bạch Lộ đều là người hầu của Triệu gia, tính mạng toàn gia già trẻ đều nằm trong tay lão gia. Nếu thực sự chuyện đó xảy ra, nô tỳ cũng không thể không để ý đến sự sống chết của cha nương". Nói xong, nàng nghẹn ngào đứng lên.
"Mộc Lan tỷ tỷ là là người của Hầu gia từ Hầu phủ đưa đến Triệu gia, nàng cùng ngài có tình cảm từ nhỏ lớn lên bên nhau, cả nhà đều ở Hầu phủ, nên không có gì để vướng bận, trong lòng chỉ cần có nương nương. Nên bọn nô tỳ cũng không thoát được vướng tay vướng chân..."
Triệu Yên Dung nghe nàng nói như vậy, hài lòng gật đầu. Đan Phong cùng Bạch Lộ là những nữ nhân thông minh, nói một chút liền hiểu. Nếu là nàng ta không nói câu nào, đã khẳng định trung thành, nàng mới không tin tưởng. Nếu một người đến cả phụ mẫu của mình đều không để ý, còn có thể trông cậy vào nàng ta sẽ trung can nghĩa đảm? Đó là bị quỷ sai nói sảng. "Nha đầu tốt, nhớ kỹ lời nói của ngươi ngày hôm nay là được".
Triệu Yên Dung phất tay cho các nàng đứng lên "Ngươi yên tâm, bản cung sẽ có cách xử lý. Chờ khi cữu cữu khỏe hơn, bản cung phái người cho người nhà của ngươi cùng Bạch Lộ ra khỏi Triệu gia, đưa vào Hầu phủ làm người hầu. Tương lai các ngươi đến tuổi thành thân xuất cung, bản cung cho các ngươi thêm nhiều đồ cưới, lại xóa bỏ nô tịch cho nhà các ngươi, tìm một nghề nghiệp rồi làm cho tốt".
Hứa hẹn như vậy làm cho Đan Phong quá đỗi vui mừng, liên tục dập đầu tạ ơn, liền vội vội vàng vàng đi nói tin tức tốt này cho Bạch Lộ. Lông mày Mộc Lan thả lỏng, đột nhiên nghĩ đến cái gì nên nói. "Nương nương, nếu ngày nào đó Bình Thanh cũng muốn trở về, ngài có đáp ứng hay không?"
Triệu Yên Dung liếc nàng một cái: "Sao thế? Nàng cũng nhờ người nói giúp để quay về đây?
"Vậy thì không có". Mộc Lan lắc đầu. "Thật ra Bình Thanh là cung nhân trong cung của Quý phi, sau khi nàng ta xảy ra chuyện, quý phi nghĩ đến tình nghĩa chủ tớ cũ nên cho nàng quay lại cũng là có lý. Dù sao nàng cũng là người của Chiêu Dương điện, xem xét qua nàng ta cũng không có vấn đề gì, quý phi nương nương cũng không thể trắng trợn cướp Bình Thanh đến chỗ nàng".
Triệu Yên Dung ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói với nàng ta. "Tối nay ngươi bảo Trương Đức Trung đi qua bên đó một chuyến, truyền lời với Trang Quý phi. Hiện tại cung nhân trong điện của chúng ta đã đủ dùng, dù sao Thanh Bình cũng là người của nàng ta, hiện tại trả lại cho nàng, không cần quay trở về hầu hạ". Mộc Lan đáp ứng.
"Bản cung không có sắp xếp cơ sở ngầm vào các cung, chính là lười quản những chuyện cỏn con này, ngươi giúp ta lưu ý một chút, người trong cung của chúng ta không thể có vấn đề. Nếu có tên nào không an phận, ngươi phát hiện liền loại trừ ngay, cũng không cần quan tâm người đứng phía sau là ai, không cần phải nể mặt".
Triệu Yên Dung lười biếng vươn vai, kéo thẳng hai tay, sau đó đứng lên. "Bản cung không gây phiền phức cho các nàng, các nàng cũng đừng nghĩ gây khó dễ cho bản cung. Đương nhiên, nếu xác định là người của Hoàng Thượng, ngươi cứ coi như không có phát hiện là được".