Edit: Ngọc Hiền Tần - Du TầnBeta: Sutháiphi"Nói vậy, bây giờ Dung Phi đã ngoan ngoãn hơn rồi, tự nhốt mình trong Hoa Thanh cung không ra ngoài?" Triệu Yên Dung vừa bóp cánh tay nhỏ của mình, vừa nhíu mày hỏi.
"Nàng muốn ra cũng không ra được." Mộc Lan che miệng cười. "Ngài cũng biết, mùi của thuốc dán kia cách hai dặm cũng có thể ngửi thấy, ai có thể chịu được nàng? Mới nghe nói mẫu thân bên nhà mẹ đẻ của nàng đệ bài tử muốn tiến cung, nhưng lại bị Quý Phi nương nương cự tuyệt."
"Cự tuyệt?" Triệu Yên Dung ngừng tay, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Trang Quý Phi dịu dàng, khiêm tốn như vậy, chưa bao giờ xung đột với người khác, tại sao có thể không giữ mặt mũi cho Dung Phi như vậy? Cho dù nàng và Dung Phi có xích mích, cũng phải xem mặt mũi của Liễu Các lão....Đợi chút, bên trong có phải có ẩn tình gì không?
"Đúng vậy, nghe nói là Dung Phi vừa bị thương thắt lưng, không nên hoạt động, để cho Liễu gia chờ tin tức, muốn cho tiến cung mới có thể tiến cung."
Mộc Lan vô tri vô giác lấy cẩm bình nhỏ trước cửa sổ tưới nước cho hoa cỏ. "Sợ rằng Dung Phi đang rất tức giận. Trước kia nàng là người chưởng quản Phượng Ấn, năm thì ba bận cũng cho nhà mẹ đẻ tiến cung nói chuyện, bây giờ, ngay cả mẹ ruột cũng không được vào."
Triệu Yên Dung vuốt khóe miệng, híp mắt, tựa người vào ghế ngồi suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra.Ta nói tại sao đột nhiên Hoàng đế lại thay đổi tâm tư đối với đệ nhất sủng phi đây, hóa ra là có chuyện như vậy.
Liễu Các lão là nguyên lão tam triều, cũng là người năm đó đã cùng Vũ Đức đế khởi nghĩa giành chính quyền, được Vũ Đức đế rất coi trọng, Tiên đế cũng vô cùng tôn kính hắn, lúc trước còn tìm hắn thương lượng về chuyện của vài vị hoàng tử. Tuy Liễu Các lão tuổi đã lớn nhưng không hồ đồ, luôn giữ vị trí trung lập trong việc các Hoàng tử tranh giành ngôi vị, không thiên vị ai, bởi vậy vài năm trước lúc bọn họ đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống, Liễu gia vẫn không chịu ảnh hưởng, ngược lại ngày càng phát triển.
Triệu Yên Dung đã nghe nói qua chuyện của Liễu gia, Lý Duệ không có thế lực của nhà mẹ đẻ, tuy rằng giành được đế vị nhưng rốt cuộc căn cơ vẫn còn non yếu. Hắn tôn Chương thái hậu là mẫu thân nhưng cho tới bây giờ Chương gia cũng không dành chút tâm tư nào với đứa con trai, được Tiên đế cứng rắn nhét vào này, cho nên lúc trước khi xử lý chính sự, lúc nào cũng gặp phải khó xử, bị cản trở khắp nơi.
Phải biết rằng vài vị Hoàng tử trước kia bị thua nhưng thế lực trong triều đã bị bọn họ phân chia, lẫn lộn, không còn ra hình dạng gì. Liễu các lão ở giữa ngăn cản, quan hệ này vô cùng quan trọng.
Trên triều đường Liễu gia dựa vào thế lực hùng hậu, ngang ngược mấy thập niên, ỷ vào địa vị của mình trong triều, ngày càng kiêu ngạo, không để Hoàng đế vào trong mắt. Lý Duệ ổn định tiền triều, khiến người Liễu gia giúp hắn bán mạng, khiến Liễu gia buông lỏng đề phòng, lộ ra hoàn toàn nanh vuốt, đưa cháu ruột của hắn tiến cung, nâng đỡ thật tốt. Mục đích cuối cùng, chỉ sợ sẽ yên lặng chặt đứt từng nhánh, của cây đại thụ Liễu gia này, một chưởng đánh ngã!
Nếu bây giờ Lý Duệ có thể đẩy Dung Phi từ trên mây xuống, xem ra ngày tốt của Liễu gia cũng sắp kết thúc rồi.
Tính toán như vậy, nàng tỉnh táo lại, thời gian trừng trị Dung Phi đúng là rất chuẩn, nàng vừa có động tĩnh, đã bị Lý Duệ nắm thóp.
Triệu Yên Dung lắc đầu thở dài.
Dung Phi kia ngu xuẩn không đáng để nàng đồng tình, nếu không phải nàng ta mỗi ngày đều gây chuyện, người trong cung cũng sẽ không đối với nàng ta như vậy. Nếu không phải Hoàng đế muốn thu thập Liễu gia, cũng sẽ không sủng nàng ta, người bên ngoài, đặc biệt là loại nữ nhân như Trang quý phi cũng sẽ không nhân lúc này mà đá nàng một cước.
Chẳng qua thoạt nhìn như vậy nhưng Trang Quý phi trong lòng Hoàng đế không giống những người khác. Nếu không tại sao Trang Quý Phi có thể biết nhiều chuyện trên tiền triều như thế?
Triệu Yên Dung đứng lên, thong thả đi lại vài bước.
Nếu nàng đã hiểu tâm ý của Hoàng đế, như vậy sẽ thấy Dung Phi không có chút uy hϊếp nào. Ở trong cung, nguy hiểm lớn nhất nàng muốn đối phó đến từ nơi khác, người kia mua chuộc được cung nhân trong cung nàng, dùng bùa chú dán trên búp bê vải chôn ở rừng trúc sau hậu điện để hãm hại người kia.
Trăm phương ngàn kế muốn dồn nàng vào nơi vạn kiếp bất phục, tâm kế này có thể nói là vô cùng ác độc. Chẳng qua không biết người này đối phó nàng có phải vì Triệu Phùng Xuân không? Không! Triệu Phùng xuân không có mị lực lớn như vậy, một Hộ Bộ Thượng Thư mà thôi, ném xuống ngựa có thể cho người ta chỗ tốt gì mà dám phạm vào sai lầm lớn như vậy?
Triệu Yên Dung giật mình.
Thế lực sau lưng nàng là ai? Cái tiện nghi phế phẩm kia của cha nàng chắc chắn không phải mục tiêu của người ta. Như vậy còn lại... Chính là nhà cữu cữu bên mẹ của nàng.
Quan Quân Hầu Bùi gia!
Nay Bùi gia không còn có ảnh hưởng lớn như thời lão Hầu gia còn sống nhưng cho dù Bùi Nghi là kẻ không đứng dậy nổi, hắn cũng mang danh hiệu Quan Quân Hầu. Bùi gia trong quân là trụ cột tinh thần, nếu Bùi gia ngã, trong quân chắc chắn sẽ gặp phải một đợt thanh trừ lớn.
Triệu Yên Dung càng nghĩ càng kinh hãi, vô thức xiết chặt nắm tay. Mặc kệ là ai, nếu nàng không bắt được người này, đừng mong có ngày yên ổn. Đang tính có nên đi tìm Hoàng Đế bàn bạc hay không, đột nhiên thấy Bạch Lộ vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
" Nương nương, phu nhân trình bài tử, muốn tiến cung gặp ngài."
Thật sự là nghĩ đến cái gì cái đó đến! Tinh thần Triệu Yên Dung rung lên. Đã nhiều ngày nay Bùi thị tới Quan Quân Hầu phủ, đúng lúc nàng cũng muốn hỏi tình hình của Bùi Nghi bên kia.
Qua một lúc, Bùi thị dẫn theo Triệu Uyển Dung vào Chiêu Dương điện.
Triệu Yên Dung vừa nhìn thấy nàng, bị hoảng sợ. Hai mắt Bùi thị đỏ bừng, vẻ mặt uể oải, giống như gặp phải đả kích gì đó lớn lắm, mà tinh thần Triệu Uyển Dung cũng không tốt, tiểu nha đầu cúi đầu ủ rũ, tinh thần vô cùng suy sụp, không còn đứng thẳng thắt lưng như lúc trước.
" Đây là làm sao vậy?" Triệu Yên Dung vội vàng sai cung nữ dọn chỗ, dâng trà, điểm tâm cho hai mẹ con nàng.
Bùi thị và Triệu Uyển Dung hành lễ với nàng, cười khổ nói. "Nương nương đừng lo lắng, thần phụ lúc này cũng không có khẩu vị gì. Chẳng qua hôm qua Uyển Dung ngủ không tốt, nương nương có thể tìm một chỗ, cho nàng ngủ một giấc thật tốt trước hay không?"
Triệu Yên Dung biết Bùi thị muốn nói chuyện riêng với mình, liền gọi Bạch Lộ đến, để cho nàng đưa Triệu Uyển Dung đến hậu điện nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Triệu Uyển Dung còn không quên quay lại dặn dò mẫu thân. "Nương, người đừng gấp, nhất định phải nói rõ ràng với Hoàng Hậu tỷ tỷ, để nàng làm chỗ dựa cho chúng ta! Nếu bây giờ ngài còn nhịn nữa, ta sẽ đi tới nhà cữu cữu, không bao giờ trở lại nữa!"
Triệu Yên Dung nhíu mày. Rất tốt, xem ra Triệu gia lại làm chuyện gì rước hoạ vào thân, dám làm cho Bùi thị chịu ấm ức.
"Sao lại thế này?"
Bùi thị hít một tiếng, cũng nói chuyện của mình. "Cậu ngươi bị bệnh."
Bị bệnh?
"Chuyện xảy ra khi nào? Có nghiêm trọng không?"
Bùi thị lắc đầu. "Ta ở Hầu phủ mấy ngày, hôm kia mới theo cha ngươi trở về Triệu gia, sau đó... Đêm qua Hầu phủ phái người tới báo, cậu ngươi ngã bệnh." Do dự một lúc, nàng nói. "Bệnh đột nhiên trở nặng, nghe nói vô cùng nghiêm trọng. Hoàng Thượng sai Thái y tới chẩn trị suốt đêm, sáng sớm hôm nay, mới vào cung báo tin cho ngươi."
Chuyện lớn như vậy, tại sao nàng thân là Hoàng Hậu lại hoàn toàn không biết gì cả? Triệu Yên Dung ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt biến đổi khó lường.
"Ta lo lắng cho bệnh tình của cữu cữu ngươi, dẫn Uyển Dung tiến cung muốn hỏi thăm một chút tình hình." Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Triệu Yên Dung, Bùi thị lại vội vàng trấn an nàng. "Nương nương đừng lo lắng quá, trên đường thần phụ đến Chiêu Dương điện, gặp nội thị bên người Hoàng Thượng, nghe hắn nói cữu cữu ngươi đã tỉnh, hẳn là không còn trở ngại gì."
Lần này Bùi Nghi sinh bệnh cũng quá đúng lúc! Lại cần phải Thái y trong cung tới chữa bệnh, chắc là bệnh thực sự nghiêm trọng.
Triệu Yên Dung hơi tức giận, việc như vậy Lý Duệ lại không nói với nàng. Bùi Nghi là cữu cữu của nàng, cữu cữu có bệnh, sao lại không kêu người thông báo cho nàng? Nói như thế nào thì nàng cũng nắm nửa quyền quản lí trong cung. Để người nhà Quan Quân Hầu tiến cung nói nàng, mới biết sự tình. Thân là nửa chủ nhân Hoàng Hậu đương nhiên không có chút cảm kích nào.
Nàng trấn định đứng đậy. "Bản cung đi tìm Hoàng Thượng hỏi một câu."
"Nương nương." Bùi thị hơi sợ hãi đứng dậy, nhìn Hoàng Hậu nương nương rời đi, mặc dù nói là đi hỏi bệnh tình của cữu cữu nàng, nhưng thật tình là muốn khởi binh vấn tội Hoàng Đế. Đứa nhỏ này, tính nết sao vẫn cứ thẳng thắn như vậy, Hoàng Thượng mới chuyển tâm tư đặt trên người nàng, vạn nhất lại chọc hắn giận thì thật không tốt mà.
"Nương nương!" Bùi thị hơi hốt hoảng khẩn trương bắt được tay áo lụa màu hồng được dệt bằng tơ tằm của nàng. "Cậu ngươi không có việc gì, thực sự không có việc gì."
Triệu Yên Dung xoay người, yên lặng túm tay áo của mình trở về từ trong tay Bùi thị.
Nếu Hoàng Đế cho người nói với Bùi thị là Bùi Nghi đã không có việc gì. Vậy tại sao việc này phải gạt nàng? Chẳng lẽ Bùi Nghi không phải thân nhân của nàng? Chẳng lẽ đối với Lý Duệ mà nói nàng là người không thể tin tưởng?
Thật đúng là là...... Triệu Yên Dung nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới tính tình của nàng trước kia, chỉ sợ Lý Duệ không thể tin nàng.
Cho nên mới nói, mặc dù đã làm lành nhưng lòng tín nhiệm của hắn đối với nàng là yếu ớt cỡ nào. Rõ ràng hôm trước còn cùng một chỗ ân ái với nhau, nhưng đến khi có chuyện trọng đại, Lý Duệ vẫn đặt nàng ở bên ngoài.
Bùi Nghi là chỗ dựa lớn nhất của nàng, núi này không thể ngã. Nếu ngã, nàng sẽ thành cây không cành, không có nước tưới, người ở hậu cung cũng sẽ không tận tình phục tùng mệnh lệnh của nàng.
Hiện tại Hoàng Đế đối với nàng cảm thấy hứng thú, nhưng sự hứng thú này có thể chống đỡ được bao lâu? Dựa vào nhan sắc là chuyện không thể nào.
Triệu Yên Dung không nghĩ tới Lý Duệ đối với nàng sẽ khăng khăng một mực, một lòng một dạ. Là một Đế Vương, người nắm giữ vạn dặm sơn hà, nắm giữ sinh tử của hàng vạn người. Triệu Yên Dung nàng không phải não tàn ngu ngốc, đưa tất cả tương lai giao trên người nam nhân giống con ngựa đực này.
Nàng cần thời gian, cần chống đỡ, làm cho nàng ở hậu cung căn cơ có thể trầm ổn.
"Được rồi, nếu mẫu thân đã nói như vậy, bất quá bản cung sẽ đi xem cữu cữu một chút." Triệu Yên Dung lấy lại sự bình tĩnh, đem cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng áp chế xuống, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của chính mình.
"Nếu cữu cữu đã không có gì trở ngại, có phải mẫu thân cùng Uyển Dung còn có chuyện muốn nói?" Triệu Yên Dung nhìn Bùi thị.
Tuổi còn trẻ nhưng dung nhan lại tiều tuỵ, tuy vậy hai mắt lại hữu thần (có hồn), cùng bộ dáng lắp bắp lúc trước, nay có chút bất đồng. Chính mình lúc trước khuyên bảo cũng không biết lại có thể có tác dụng trên người vị siêu cấp nhu nhược này. Tối thiểu, hy vọng nàng ta không còn nhẫn nhịn chịu đựng uất ức, nếu không quả thực tổn hại đến uy danh Bình Dương Công chúa năm đó.
Cũng không biết bát diện đều uy phong, Bình Dương Công chúa sao lại dưỡng ra một nữ nhi nhu nhược như vậy.
Nếu Công chúa ngoại tổ mẫu của nàng còn sống, chỉ sợ cũng bị nữ nhi nhu nhược này làm cho tức chết. Cũng may Bùi thị coi như không chịu thua kém. Lời nói lúc trước của Triệu Yên Dung cuối cùng cũng đả động tới nàng ta, tẩy sạch hết đầu óc một phen, lần này tất nhiên không có che giấu nữa, trực tiếp cùng nữ nhi cáo trạng với Hoàng Hậu.
"Sáng nay tổ mẫu ngươi nói ta gả đến Triệu gia đã chín năm cũng không thể sinh một nhi tử, bây giờ muốn ta lấy danh nghĩa nhận nuôi nhi tử của Đoạn di nương, để cho hắn làm trưởng tử." Ngữ điệu Bùi thị bình tĩnh, bất quá nghe ra lại có chút không bằng lòng.
"Ta đi về nhà cữu cữu ngươi, Uyển Dung nói hết những điều mà người Triệu gia đã đắc tội với chúng ta ra sao. Cữu cữu ngươi rất tức giận, cho hạ nhân cầm kim bài của ngoại tổ mẫu đi Triệu gia răn dạy phụ thân ngươi. Thậm chí còn kêu Nội vụ phủ lấy sổ đăng ký đồ cưới ra kiểm kê hết một lượt."
Trong lòng Triệu Yên Dung yên lặng tán dương việc làm của cữu cữu, chắc lần này còn răn dạy giáo huấn nhi tử ở trước mặt Triệu lão thái thái nữa.
Cầm kim bài của Trưởng công chúa, Triệu Phùng Xuân cùng Triệu lão thái thái đều phải quỳ xuống. Theo tính tình của cậu, hắn tất nhiên sẽ không tự mình xuất thân, ngay cả quản sự cũng không ra mặt, mà chỉ tìm một hạ nhân trong phủ, cầm kim bài của Công chúa mắng chửi xối xả mẫu tử Triệu gia.
Chưa hết còn cho người ở Nội vụ phủ lấy sổ ghi chép của hồi môn ra, ở Triệu gia kiểm kê thu hồi của cải thuộc Bùi gia, một đường làm gà bay chó sủa, cũng không biết Đoạn di dương kia lại ngầm lấy nhiều đồ như vậy!
Ngẫm lại chỉ có dùng bạo lực mới được việc.
"Không nghĩ tới cữu cữu ngươi đột nhiên bệnh trở nên nghiêm trọng, sáng sớm tin tức truyền đến, nói là không tốt lắm."
Bùi thị cười lạnh một tiếng nói tiếp. "Tổ mẫu ngươi liền lập tức gọi ta đến, ở từ đường kêu ta nhận con của Đoạn di nương làm con thừa tự. Còn muốn ta lấy của cải đã bị cữu cữu ngươi lấy đi trả lại hết, nói... đã là người của Triệu gia, đạo lý gì lại để cho người Bùi gia nắm giữ tiền của."
Đây thật đúng là tác phong của Triệu lão thái thái, cho dù lão thái thái có từ quê nhà lên kinh thành ở được hai mươi năm, vẫn không thoát được là một người tâm địa bại hoại, bụng dạ hẹp hòi.
Xét thấy chướng mắt con dâu dựa vào nhà mẹ đẻ, nay thấy cữu cữu bệnh nặng liền cầu mong cho cữu cữu mau tắt thở, thế thì bà ta có thể xoay người làm chủ. Không còn phải dựa vào Bùi gia, còn không phải rất hãnh diện?
"Sợ là tổ mẫu không chỉ có yêu cầu đó?" Nếu chỉ như vậy, Bùi thị sao có thể đỏ hết cả mắt mang nữ nhi trực tiếp tiến cung tìm nàng?
"Bà, bà......" Bùi thị cắn môi một hồi lâu. "Bà ấy nói Đoạn thị hầu hạ phụ thân ngươi nhiều năm, lại sinh hai đứa con, có công với Triệu gia, cũng là họ hàng gần với Triệu gia, mà nay lại chỉ làm thϊếp nói ra cũng không có mặt mũi nào. Nếu đã nhận nhi tử của Đoạn thị làm trưởng tử, đạo lý gì lại để cho mẹ đẻ làm thϊếp, cho nên muốn phụ thân ngươi lập Đoạn thị làm bình thê!"
Làm càn! Triệu lão thái thái thật sự dám nghĩ dám làm đây! Triệu Yên Dung nâng miệng cười khẽ. Bình thê là ý gì? Đó chỉ là việc hàn môn làm loạn, muốn lấy thêm nữ nhân. Thư hương thế gia ai lại muốn có một bình thê? Đây chính là ý muốn sủng thϊếp diệt thê, chỉ cần có người tố cáo, Triệu Phùng Xuân liền chịu không nổi. Nếu truyền ra ngoài còn không phải bị người cười đến ngốc.
"Phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, việc này rất thái quá!" Triệu Yên Dung cảm thấy tuy Triệu Phùng Xuân là nam nhân cặn bã nhưng có đầu óc, tối thiểu ở ngoài làm việc biểu hiện luôn lý trí, bằng không tuổi còn trẻ như vậy cũng không thể vào Chính sự đường. Hắn nếu đồng ý yêu cầu của Triệu lão thái thái, thì hắn cách mấy niên lão si ngốc cũng không xa đâu.
"Phụ thân ngươi biết nặng nhẹ, tự nhiên sẽ không đồng ý." Bùi thị nói ra hết, tâm tình cũng bình phục một chút, nói chuyện liền không tự giác mang theo mũi nhọn, "Hắn cũng không phải ngốc tử, lấy thϊếp làm thê, hắn còn không có lá gan như vậy."
"Hắn là nói với ta, Đoạn thị làm thϊếp nhiều năm như vậy thật không dễ, muốn ta tiến cung nói với ngươi đưa Thanh Dung vào cung, tốt xấu gì cũng cấp cho cái phi vị. Tương lai có tài cán làm cho Đoạn thị có lệnh sắc phong cáo mệnh, ngày sau ta hãy mà làm tốt công việc chủ mẫu chính thất của Triệu gia. Đoạn thị cũng như trước vẫn là di nương, coi như là chu toàn cả hai."
Ha ha, phụ thân ngươi thật sự cặn bã, một tay tính toán hoàn hảo.