Edit: Như Hiền Dung.Beta: SutháiphiLý Duệ tới sớm hơn dự định của Triệu Yên Dung.
Nghe nói là sau khi lên đèn sau mới đến đây nhưng Đức Bảo rời đi một lúc đã thấy Lý Duệ vuốt cái mũi đi tới.
Triệu Yên Dung muốn đứng lên hành lễ, Lý Duệ lại bắt lấy tay nàng ngăn cản.
Ánh mắt Lý Duệ dao động, vành tai có chút đỏ, chắp tay sau lưng đứng cách giường Triệu Yên Dung ba bước, khụ hai tiếng sau mới nói. "Trẫm đến đây để thăm Hoàng hậu, hiện tại Hoàng hậu đã đỡ chút nào chưa?"
Triệu Yên Dung lúc này cũng hiểu được, có chút xấu hổ trên mặt hiện lên một đám mây hồng, bất quá biểu tình so với Lý Duệ tự nhiên hơn một chút.
"Thần thϊếp uống thuốc xong cảm thấy rất tốt, đa tạ Hoàng thượng quan tâm."
Lý Duệ. "Ừ!" một tiếng, mu bàn tay ở sau người, ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trong khoảng thời gian ngắn lại im lặng.
Triệu Yên Dung vừa nhìn Mộc Lan và Đan Phong đang quỳ một mắt vừa len lén quan sát sắc mặt Hoàng đế, nhẹ giọng nói. "Còn đứng đó làm gì? Mau đi mang một ấm trà cùng với một chút điểm tâm đến đây."
Chưa tới canh giờ dùng cơm nhưng chắc là Lý Duệ đang đói.
"Ai!" Hai cái cung nữ xưa nay cử chỉ ổn trọng vội vàng chạy ra ngoài mang điểm tâm đến cho Hoàng hậu và Hoàng đế, nội điện chỉ còn lại Lý Duệ và Triệu Yên Dung.
"Nàng......"
"Chàng......"
Trầm mặc một lát, hai người đang mở miệng, lại cùng nhau im lặng.
Một lát sau, Triệu Yên Dung bật cười. "Hoàng thượng ngài có thể đoán được Yên Dung muốn nói gì, không bằng ngồi xuống tán gẫu với thϊếp một lát? Ngài uy vũ hùng tráng lại đứng như vậy, thϊếp thân nhìn lên trong lòng chỉ còn kính sợ, làm sao dám nói chuyện với ngài?"
Lý Duệ kéo ghế đến ngồi cạnh đầu giường của Hoàng hậu, lại hỏi một câu. "Trẫm thấy sắc mặt của nàng không có gì là kính sợ, khi nào thì lá gan của Hoàng hậu lại nhỏ như vậy?"
"Nhỏ nha, trước kia lá gan của thần thϊếp rất nhỏ." Trải qua vụ ầm ĩ ở Trường Nhạc Cung, hai người có chút ăn ý và hòa thuận hơn lúc trước, Triệu Yên Dung cười hì hì. "Nhưng dạo một vòng quỷ môn quan, lá gan lại to hơn trước."
Ở trước mặt Hoàng đế nói chữ "Chết" là phạm tội nhưng Triệu Yên Dung không có để ý. Người đã trải qua cuộc chiến đẫm máu để ngồi lên được Hoàng vị, có thể đứng ở đỉnh núi cuối cùng. Nam nhân như thế, sao có thể yếu ớt nhu nhược đến một chữ "chết" cũng không thể nghe được?
Sự thật chứng minh không có gì là không thể, không ngờ Hoàng hậu lại có thể phạm một sai lầm nhỏ như vậy, Lý Duệ nghe xong cũng không biết nói gì. Đặc biệt từ trong miệng Triệu Yên Dung nói ra, có liên quan đến sinh tử của nàng.
"Ngươi còn oán hận trẫm?" Dừng thật lâu, nàng nghe thấy thanh âm trầm thấp mang theo chút u buồn cùng một chút áp lực nào đó của Hoàng đế.
"Oán hận? Tại sao phải oán phải hận?" Trên mặt Triệu Yên Dung lộ ra sự kinh ngạc, đặc biệt hồn nhiên. "Hoàng thượng ngài không thích lá gan của thần thϊếp lớn sao?"
"Nhưng lá gan quá nhỏ, thì sẽ không sống nổi trong hậu cung này." Triệu Yên Dung gục đầu xuống, ánh mắt u oán. "Thϊếp thân biết, ngài không thích ta."
Không thích?
Lý Duệ trầm mặc.
Không vui sao?
Lúc hắn lấy khăn hỉ xuống, chỉ nhìn thấy dưới chiếc khăn hỉ màu đỏ như máu kia không phải là gương mặt thẹn thùng mà là tràn đầy bi thương, khi nghe nàng nói nên lập Ngụy Thái phi làm Thái hậu, hảo cảm của hắn đối với nàng đã tan vào hư không. Đã trải qua nhiều chuyện phản bội và sinh tử, sao hắn có thể nảy sinh ra loại cảm giác yêu thích với Hoàng hậu?
Lúc đó nếu nàng không phải là cháu gái của Bùi Nghi, thì hắn đã một phát bóp chết nàng.
Lý Duệ gật gật đầu. "Trẫm cũng không muốn lừa ngươi, ban đầu là không thích."
"Ban đầu không thích, hiện tại thì sao?" Hắn thấy ánh mắt trong suốt vô tội của Hoàng hậu, đồng tử đen láy như gương đồng phản chiếu rõ ràng thân ảnh của hắn.
Hiện tại? Lý Duệ có chút mê hoặc.
Hiện tại, hẳn là có chút thích. Hắn thích loại nữ nhân giống nàng, một nữ nhân thông minh, hắn không thích loại nữ nhân ngực to mà não nhỏ. Cũng không biết nói vì cái gì, tính tình như vậy lại rất phù hợp trên người Triệu Yên Dung, lại có vẻ hợp tình hợp lý, làm cho người ta không khỏi động lòng.
Hiện tại nàng và cái nữ nhân ở ngày đại hôn, căn bản là giống hai người khác nhau.
Lý Duệ cảm thấy hoảng hốt, nữ nhân trước mặt này mới là người của Bùi gia, mới là thê tử hắn thực lòng muốn cưới. Mà nữ tử lúc bái đường, chính là một phiến tử* giả mạo thân thế của nàng để được vào cung.
(*Phiến tử: Tên lừa đảo.)
Lý Duệ miên man suy nghĩ, không tự chủ nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt trắng nộn của tiểu kiều thê vài cái. Trắng như bạch ngọc, mềm mịn như đậu hủ, lại rất săn chắc, cảm xúc thật tốt.
"Vậy còn Hoàng hậu? Hoàng hậu nghĩ về trẫm thế nào?"
Kẻ dối trá!
Triệu Yên Dung âm thầm khinh thường, loại nam nhân dối trá như hắn thật sự là rất đáng giận nhưng nàng lại không thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình với nam nhân này. Thực xin lỗi, ta chỉ thích diện mạo của ngươi, còn nói về tình yêu nam nữ, ta đúng là chưa từng nghĩ tới. Đây là người có địa vị cao nhất ở Đại Tề, là chỗ dựa nửa đời sau của nàng. Mặc kệ trong lòng nàng lúc này thế nào, Triệu Yên Dung đều phải chân chó ra sức nịnh nọt với đại boss này.
"Cả cuộc đời này của thần thϊếp đều là của Hoàng thượng, Hoàng thượng là trời của thần thϊếp." Hoàng hậu trẻ tuổi nhìn vào mắt Hoàng đế, thái độ vô cùng chân thành và nghiêm túc, tựa như năm đó chính mình ở đội thiếu niên tiền phong cầm cờ đội tuyên thệ phải làm thanh niên tốt.
Ngàn mặc vạn mặc, mã thí không mặc*, người anh minh cơ trí tuyệt đối không để lộ ra biểu cảm bất mãn.
(Ngàn mặc vạn mặc, mã thí không mặc: Ngàn việc lỗ mãng, vạn việc có thể lỗ mãng, nhưng việc bất kính với vua không thể lỗ mãng được).
Như có một dòng nước ấm chảy vào lòng Hoàng đế, càng nhìn càng thấy tiểu Hoàng hậu này rất vừa mắt. Ở trước mặt hắn ôn nhu như nước, đối với ngoại nhân lại trí tuệ cường ngạnh, không chịu nửa điểm ủy khuất, ngoài mềm trong cứng, làm việc quả quyết, thấy thế nào cũng là bộ dáng của hiền thê.
Sự thật chứng minh trẫm không cưới sai người, thì ra nữ nhân lúc trước đối nghịch với hắn, làm cho hắn ngột ngạt là do người khác giả mạo hoặc là do Hoàng hậu có nỗi khổ gì đó. Hoàng đế tự cho mình thông minh cơ trí, có thể tìm ra chân tướng. Bùi Nghi là người như thế, sao có thể đưa một đứa cháu gái ngu xuẩn đến gây họa cho hắn được!?
Lý Duệ ôn nhu nhìn đôi mắt đen tuyền hơi ngấn nước của Hoàng hậu, cầm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của Hoàng hậu đặt lên chăn. "Trẫm nhất định sẽ đối tốt với nàng, nàng yên tâm."
Triệu Yên Dung bộ dáng nhu tình của hắn, da gà da vịt nổi lên.
Từ xưa Đế vương là thánh đa tình, cho tới bây giờ Hoàng hậu đều là vật hi sinh. Triệu Yên Dung đáy lòng khinh bỉ, trên mặt lại là biểu hiện vợ chồng tình thâm với hắn.
"Thϊếp thân có gì lo lắng? Hoàng thượng là trời, là quân, lại là phu quân của thϊếp, cả đời này người thϊếp nương tựa vào cũng chỉ có ngài." Trên mặt Hoàng hậu hiện lên một đám mây hồng đáng yêu, hai mắt phủ một tầng sương mỏng, thân mình mềm nhũn tựa vào l*иg ngực Hoàng đế.
Con mẹ nó cái gì mà uy nghiêm của Hoàng hậu, cái gì mà thể thống của Hoàng gia. Cho dù ngươi được làm Hoàng hậu, Hoàng thượng không yêu nữ nhân suốt ngày cứ trưng mặt đá. Tay Triệu Yên Dung vẽ vòng tròn trong vòng ngực của Hoàng đế, nỉ non nói. "Quân làm vì bàn thạch, thϊếp làm như bồ vi*. Bồ vi nhận như tơ, bàn thạch vô dời đi...* " Thanh thanh như gió, lại giống như hát, làm tâm Hoàng đế mềm nhũn.
(*Trích trong "Tiêu Trọng Khanh Thê.
Dịch thơ:
Chàng là bàn thạch,
Thϊếp là bồ vi.
Bồ vi day như tơ,
Bàn thạch khó chuyển dời.)
(*Bồ vi: Cỏ bồ và lau sậy, đều là giống cỏ mọc dưới nước, thân mềm mà dai, bẻ không thể đứt, được dùng để ví như tình ái.)
Cũng không phải không có nữ nhân nào tựa vào lòng hắn nói ngon nói ngọt như nàng, cũng không có nữ nhân nào lớn gan như nàng, vừa nói lời tâm tình, một bên sờ mó hắn. Lý Duệ hoàn toàn không hề biết Hoàng hậu của mình đang nói xấu sau lưng, ngược lại còn cảm thấy nữ nhân của ta sao có thể đáng yêu, ngây thơ như vậy.
Tóc Hoàng hậu rối tung, mái tóc đen như mực tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng nõn nhẵn nhụi, gò má ửng hồng tự nhiên. Tâm của Hoàng đế luôn cứng như thép, biết bao mỹ nhân cũng không thể làm hắn động lòng, nay lại bị Hoàng hậu khoét một cái lỗ thật to.
Không biết ma xui quỷ khiến gì làm hắn cúi thấp đầu, cắn lên trên khuôn mặt tinh xảo của nàng một cái.
Hôn xuống, mới phát giác nàng "ngon" hơn dự đoán của hắn, "ngon" đến mức làm cho người ta không có biện pháp dừng lại, đồng tử hơi trầm xuống, lấy tay nâng chiếc cằm khéo léo xinh đẹp của Hoàng hậu lên, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận mềm mại hôn.
Thì ra Hoàng hậu lại ngọt như vậy!
Không giống những nữ nhân trong cung quen dùng các loại hương, lại có hương vị thanh nhã tươi mát làm lòng Hoàng đế say không thôi. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy cánh hoa mềm mại kia ra, Hoàng đế đang muốn xâm nhập vào khoang miệng thì bị Hoàng hậu nhẹ nhàng đẩy ra.
"Sao vậy?" Lý Duệ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt mê ly, hơi thở hỗn loạn thấy Hoàng hậu đang ngượng ngùng nhìn hắn, rồi sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng bắt lấy Long bội bên hông Hoàng đế.
"Ừ... Ừm, hôm nay không tiện......" Hoàng hậu chỉ lộ ra cái gáy trắng noãn, trong thanh âm mang theo chút ngượng ngùng.
Lúc này Lý Duệ chợt nhớ tới một sự việc nữa.
Hắn ngồi thẳng thân mình, sờ sờ cái mũi.
Cửa điện ngoại, Đan Phong nhón cổ chân muốn lướt qua thân mình Mộc Lan để nhìn bên trong, bị Mộc Lan đánh lên trán một cái tát.
"Khi nào thì chúng ta mới có thể đi vào... " Đan Phong tay bưng một cái bàn lớn màu đen, nhe răng trợn mắt nói. "Mỏi cổ tay chết được!"
"Mỏi tay thì tìm chỗ đặt đồ xuống." Mộc Lan đè thấp thanh âm răn dạy nàng. "Lớn tiếng như vậy để làm gì, ngoan ngoãn đứng phía sau chờ đi."
"Mộc Lan tỷ, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi đến là nói đi... Gấp chết người." Đan Phong đè thấp thanh âm, lén lút theo ở phía sau Mộc Lan: "Bọn họ... Vậy là ý gì?"
"Ngu ngốc! Đã lớn như vậy rồi mà cái gì cũng không biết! " Mộc Lan liếc Đan Phong một cái, trên mặt không nén được tia vui mừng nhưng lại biến mất nhanh chóng.
"Nhưng mà nương nương vừa tới..."
"Hoàng thượng sẽ không tức giận với nương nương chứ?" Mắt Đan Phong sáng như sao đêm, quay đầu nhìn nhìn cửa điện, trong lòng lại nổi lên một cỗ lo lắng.
"Loại sự tình này cũng không phải lỗi của nương nương, Hoàng thượng anh minh thần võ, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với nương nương." Mộc Lan bưng khay trà đi đến thềm đá gần đó đặt xuống, chính mình cũng ngồi xuống, tay vỗ vỗ một bên còn trống: "Chúng ta ngồi ở đây canh gác, không cho những kẻ muốn phá đám đi vào. Hoàng thượng và nương nương khó có cơ hội ở gần nhau như vậy."
"Ai!" Đan Phong mặt mày hớn hở đặt bàn điểm tâm xuống một bên, cầm khăn tay tùy ý phủi mấy cái, sau đó ngồi xuống kế bên Mộc Lan.
"Mộc Lan tỷ, đây chúng ta có được tính là hết khổ không?" Đan Phong lấy bả vai huých Mộc Lan một cái, ngây ngô cười đứng lên.
Đúng vậy, hẳn là hết khổ rồi, Mộc Lan không nói chuyện, cảm thấy được thả lỏng hẳn ra. Nương nương rốt cục cũng tỉnh mộng, không còn chìm trong ở dĩ vãng, đã quyết định lựa chọn sống tốt với Hoàng thượng. A di đà Phật! Nàng lo lắng lâu như vậy, bây giờ cũng có thể buông xuống.
Mộc Lan nâng cằm, nhìn khung cảnh trước mắt, tâm tình giống như ánh mặt trời rạng rỡ, toàn thân toát ra hơi thở của sự sống. Tiến cung trăm ngày, cuối cùng cũng có thể gặp được ánh mặt trời.