Chương 13-2

Nguyên Bảo đi theo sau lưng của y, vẫn luôn không hiểu hỏi: “Thiếu gia, đám hạt giống này của ngài ở đâu mà ra thế? Sao mà từ trước đến giờ nô tài… chưa bao giờ nhìn thấy qua?”

Không chỉ có Nguyên Bảo thắc mắc mà những người điền công lâu năm cũng có điều không hiểu, chỉ là không dám hỏi. Bởi vì Thái thúc đã nói rồi, chuyện của gia chủ không được phép hỏi nhiều, cứ an phận làm tốt những công việc được giao phó là được rồi.

Câu hỏi này, Chu Vân Kiến đương nhiên đã từng nghĩ qua. Y nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Nguyên Bảo, ta nói với ngươi, ngươi nhất định phải thay ta giữ bí mật.”

Nguyên Bảo nắm tay thành quyền, nói: “Thiếu gia cứ yên tâm! Tính mạng của Nguyên Bảo là do ngài cho, đừng nói đến việc giữ bí mật, chỉ cần ngài nói một câu, việc gì Nguyên Bảo cũng nguyện ý làm vì ngài!”

Chu Vân Kiến hắng giọng, có chút thần bí nói: “Trước khi vào cung, ta đã gặp được kỳ ngộ. Ta đang vân du thì gặp gỡ một vị cao nhân ngoại đạo, ông ấy nói mỗi khi ta làm một chuyện tốt thì ông ấy sẽ ban cho ta một số phần thưởng tương ứng để lấy làm thù lao. Mấy ngày hôm nay ta cứu không ít dân tị nạn, có lẽ đây chính là việc thiện mà ông ấy nói đi! Ban đầu ta cũng không tin, nhưng khi ta tỉnh lại đã phát hiện ra thực sự là có một thùng chứa đầy hạt giống ở bên cạnh mình! Ngươi nói xem, đây có phải là kỳ ngộ hay không?”

Nguyên Bảo nghe xong thì sửng sốt, nói: “Thiếu gia… ngài… đã gặp được thần tiên rồi hay sao?”

Chu Vân Kiến lập tức đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Nguyên Bảo im lặng, còn mình thì nói tiếp: “Suỵt… chuyện này ta chỉ nói với ngươi thôi, đến mẫu thân ta còn không nói, cũng không dám truyền chuyện này ra bên ngoài.”

Nguyên Bảo đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, nói: “Ngài yên tâm đi thiếu gia! Nô tài nhất định sẽ không truyền ra bên ngoài đâu.”

Chu Vân Kiến thấy vậy, trong lòng nhịn cười, đứa trẻ này đúng thật là tâm hồn ngây thơ, nói cái gì thì cậu ta liền tin cái đó. Chẳng qua đúng thật là y cũng cần Nguyên Bảo giúp mình truyền chuyện này ra bên ngoài, thế là lại nói với cậu ta: “Nếu như lại có người hỏi câu này thì ngươi cứ nói đây là những hạt giống do ngoại tổ gia của gia chủ đi buôn bán ở nước ngoài mang về. Như vậy cũng có thể giảm bớt đi những thị phi, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, làm suy yếu cảm giác tồn tại càng nhiều càng tốt.”

Nguyên Bảo gật đầu nói: “Nô tài biết rồi thiếu gia!”

Có ngoại tổ Loan gia của y làm chỗ chống lưng, sau này có chuyện gì cũng dễ làm. Dù sao thì ngành hàng hải của Loan gia cũng nổi tiếng khắp Đại Yên này, thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai món đồ ngoại lai nhập vào trong nước, đều là những thứ cực kỳ hiếm thấy ở trong nước, cho nên cho dù là có vận chuyển đến một loại hạt giống mà trước đây chưa ai từng thấy thì cũng không có gì là hiếm lạ cả.

Buổi chiều, Chu Vân Kiến gọi Lưu quản gia đến phân phó công việc, đồng thời giữ Dương Chỉ Lan ở lại. Y cảm thấy hoàng cung không thích hợp cho một tiểu nha đầu như vậy sinh sống, chi bằng để y giữ lại nàng ấy ở điền trang làm việc đi. Dù sao cũng có các ma ma và nha hoàn chăm sóc, một đại nam nhân như y cũng không thể chăm sóc chu toàn cho một tiểu cô nương được. Mặc dù tiểu nha đầu có chút không nỡ, nhưng mà cuối cùng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Chu Vân Kiến.

Ngày mai y nhất định phải chép xong 《Nữ giới》, nếu không Võ đế lại hỏi chuyện này thì y có muốn vòng vo cũng không tìm ra được cớ để nói. Trước khi rời đi, y dặn dò lão Lưu, phân phó cho những người điền công lâu năm xay xe lúa mì mà Nguyên Bảo mang đến ra thành bột. Đợi lần sau y quay lại, chỗ bột này ắt sẽ có chỗ dùng đến.

Sau khi phân phó xong, Chu Vân Kiến đã quay trở về cung từ sớm. Y sợ là nếu như quay về quá muộn thì Võ đế sẽ lại làm mặt đen với mình. May mắn thay, lần này sau khi quay về cung cũng không gặp phải Võ đế, hắn vẫn luôn ở trong Nam Thư phòng bàn luận chuyện quốc gia. Cửa thư phòng đóng chặt, chỉ cần đi ngang qua cửa là có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bên trong. Lâm Hải canh giữ ở bên ngoài, giống như là trong đó đang có chuyện quân sự trọng yếu cần phải thương lượng.

Chu Vân Kiến liếc nhìn từ xa, rồi sau đó quay về Hậu Khôn cung. Trải cuốn 《Nữ giới》 ra, nắn nót chép lại từng chút một. Vừa chép, vừa nói chuyện với Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”

Lý Liên Anh đáp: “Không phải điện hạ là nhà sử học hay sao? Trong năm Thanh Bình Yến Võ đế xảy ra sự kiện gì lớn thì đáng lẽ ngài nên hiểu rõ hơn nô tài chứ?”

Vừa chép sách vừa nghĩ ngợi, Chu Vân Kiến thực sự không nhớ nổi năm Thanh Bình Yến Võ đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì. Ngược lại năm Thanh Hòa đã xảy ra một biến cố lớn, Đằng Vương cùng với bọn thổ phỉ ở Nam Cương nổi loạn, Yến Võ đế tự mình đi dẹp loạn, suýt chút nữa là không còn mạng để về. Nghe nói bởi vì hậu viện phát hoả, hơn phân nửa lương thực đều bị cháy xém hết. Cuối cùng trong lúc tuyệt vọng, một mình hắn nửa đêm xông vào trong đại doanh của Đằng Vương. Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Đằng Vương, đã thành công vào được lều của hắn ta, lấy đi thủ cấp của Đằng Vương.

Sau khi chép sách đến nửa đêm, 《Nữ Giới》 phiên bản Chu Vân Kiến cũng coi như hoàn thành rồi. Tuy nhiên, cả đêm Võ đế không qua đây, chẳng qua cũng phải, chỉ có mùng một và ngày rằm mới là ngày mà Hoàng đế và Hoàng hậu ngủ phải cùng nhau. Nhưng mấy ngày nay hắn cứ đến liên tục, đột nhiên hôm nay không đến nữa thật sự khiến cho trong lòng Chu Vân Kiến có chút nghĩ ngợi.

Xảy ra chuyện lớn thật rồi à?

Tiểu thái giám đem nước đến tắm rửa cho y, Nguyên Bảo chờ y thay y phục nằm trên giường mới lui ra. Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, Chu Vân Kiến cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Ngày hôm sau y cũng không vội rời cung, nghĩ đến kế hoạch ngày hôm qua liền sai Nguyên Bảo đi lấy một ít bột mì đến cho mình.

Hai người lấy một cái chậu lớn, cho muối vào, nhào bột, đợi đến khi bột nở, bột vừa mới nhào xong đã thấy Võ đế bước vào. Chu Vân Kiến vừa mới cặm cụi với chậu bột mì ngẩng đầu lên, trên tay và trên mặt đều là bột trắng xóa. Vừa xoa má vừa nói: “Hoàng thượng, ngài đã đến rồi sao? Thần đang bận một chút! Thôi không hành lễ với ngài nữa nhé.”

Võ đế: ???

Chu Vân Kiến rõ ràng là nhìn thấy có một nụ cười cố nén hiện lên trên khuôn mặt của hắn.

Hứ! Có cái gì đáng cười đâu? Không phải chỉ là có vài vệt trắng ở trên mặt thôi sao? Đợi sau khi phát minh mới của y ra đời rồi thì hắn đừng có mà cười vui đến rớt răng!

Nhưng mà y ngược lại hiếm thấy Võ đế bày ra vẻ mặt nén cười thế này, một người nghiêm nghị cao quý như thế, vậy mà lại bị bản thân mình chọc cho cười rồi, đúng thật là không dễ dàng gì.

Y la liếʍ đi tới trước mặt Võ đế, mặt cười tà mị nói: “Ể? Hoàng thượng cười rồi sao? Cười là đúng rồi! Mặc dù mặt của thần có dính ít bột nhưng mà lại có thể chọc cho Hoàng thượng cười, đây cũng coi như là xấu một chút nhưng mua được nụ cười xuân đi?”

Võ đế không phủ định cũng chẳng khẳng định, vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng như cũ, mở miệng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có vài lời muốn nói riêng với Hoàng hậu.”

Đám người quỳ xuống rồi lần lượt đi ra ngoài, Chu Vân Kiến lại bởi vì lời nói đó mà vô cùng kích động, ngẩng đầu lên hai mắt lấp lánh nói: “Thanh… Thanh lang đây là…, cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn sủng hạnh vi thần rồi sao?” Vừa nói vừa tiến lên nắm tay Võ đế, y tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội chiếm tiện nghi nào.

Sắc mặt của Võ đế đen như đít nồi, đột nhiên cảm thấy bản thân đến đây là một sai lầm, Hoàng hậu như thế này thì sao có thể bàn chuyện quốc gia đại sự được cơ chứ?