Nửa đêm, Chu Vân Kiến mới chép được một nửa cuốn sách đã nằm bò ra bàn ngủ thϊếp đi. Tấu chương của Võ đế thì vẫn còn lại gần một nửa số lượng đang chờ được phê duyệt. Hắn liếc nhìn Chu Vân Kiến, cũng không nói gì cả. Mãi cho đến khi gió đêm đã bắt đầu thổi tung cửa sổ, hắn mới đặt bút ngọc xuống, bế người đang ngủ quên kia lên trên giường. Sau khi kéo chăn lên đắp ngang người cho Chu Vân Kiến thì lại quay lại bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đọc hết bản tấu này đến bản tấu khác, chỉ nghe rầm một tiếng, Võ đế vừa mới quay đầy đã thấy Chu Vân Kiến bọc người trong chăn như một cái kén ngã lăn xuống đất.
Yến Thanh: ...
Đặt bút ngọc xuống, lại một lần nữa bế người đặt trở lại giường, nhưng không qua được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng rầm…
Võ đế bất lực rồi, chỉ đành cất bút đi, bế người trở lại giường lần nữa, còn bản thân mình thì nằm ở mép ngoài giường. Tấu chương cũng phê duyệt được kha khá rồi, chỉ còn lại hai quyển thôi, sáng mai thượng triều sớm phê nốt cũng được. Sau đó, hắn cởi hoàng bào ra, chỉ mặc một bộ trung y nằm trên giường. Trong bóng tối, lại có người ôm eo hắn, chui vào trong lòng hắn. Thế nhưng lần này hắn quá buồn ngủ cho nên đành phải để đối phương muốn làm gì thì làm.
Kết quả khi tỉnh dậy, hắn đã thấy Chu Vân Kiến giống như một con bạch tuộc ôm chặt lấy người mình. Toàn bộ cánh tay trái bị tê liệt, cánh tay phải vừa mới bị thương. Như thế này thì làm sao mà thượng triều được đây? Cả hai cánh tay của hắn đều không thể sử dụng nữa rồi…
Cho nên, buổi thượng triều hôm nay Võ đế không chuẩn tấu bất kỳ chuyện gì, tất cả sự kiện quan trọng đều nói là sau buổi trưa đợi ở Nam Thư phòng cùng bàn bạc lại. Còn những chuyện không quan trọng thì chỉ cần trình bày thôi chứ không cần thảo luận gì nhiều. May mắn thay, ngoại trừ tình trạng hạn hán nghiêm trọng gần đây ra thì không có điều gì quan trọng khác. Sau khi hạ triều, hắn cũng không vội vàng trở về Nam Thư phòng mà đi vòng qua Hậu Khôn cung xem xét một lượt. Quả nhiên Chu Vân Kiến vẫn còn đang ngủ, may mà có hai cái ghế và hai cái gối che trên người, nếu không y sẽ lại lăn xuống đất.
Lúc Chu Vân Kiến tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, y vừa mới ngẩng đầu lên suýt chút nữa là đυ.ng vào lưng ghế. Nhìn thấy mấy chiếc gối bị buộc trên đầu giường, y có chút ngốc nghếch không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bên tai truyền đến giọng nói của Tiểu Lý Tử: "Hoàng thượng sợ ngài sẽ ngã xuống cho nên dùng gối để chặn ngài lại."
Chu Vân Kiến cúi đầu nhìn chiếc gối trong lòng mình hỏi: "Vậy đêm qua Hoàng thượng ngủ cùng với ta sao?"
Lý Liên Anh đáp:" Vâng ạ, nhưng mà ngài yên tâm, bệ hạ vẫn như cũ không hề động gì đến ngài."
Chu Vân Kiến nói: "Ta có cái gì mà không yên tâm chứ? Chủ động câu dẫn hắn còn không thèm để ý đến ta thì còn mong đợi gì đến việc hắn nhân lúc ta ngủ quên mất mà làm điều gì bậy bạ chứ? Thôi, dù sao thì ta cũng thấy là tình trạng bây giờ đã tốt hơn hồi trước một chút rồi, trong lòng hắn ít nhất cũng có một vị trí nhất định cho ta. Cho dù không phải là tình yêu thì ta cũng có thể lợi dụng cơ hội này mà liều một phen. Tiểu Lý Tử, ngươi thấy thế nào? "
Hệ thống im lặng cả nửa ngày vẫn không phát ra tiếng động, mãi sau Lý Liên Anh mới nói: "Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, da mặt của ngài,... vẫn luôn dày như thế hả?"
Chu Vân Kiến không thèm để ý đẩy ghế ra, sửa soạn quần áo tươm tất rồi nói: "Ngươi không cần phải nói vòng vo như vậy, ngươi cứ nói thẳng là ta không biết xấu hổ không phải là được rồi hay sao? Nói cho ngươi biết, Tiểu Lý Tử, ngươi có biết lý do tại sao những kí chủ trước đây của ngươi đều thất bại không? Bởi vì da mặt của bọn họ quá mỏng!" Trong tay có bàn tay vàng lớn như vậy mà lại không thành công, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
Thực ra điều này cũng không thể trách những người đi trước, con đường của bọn họ không giống với Chu Vân Kiến. Con đường của Chu Vân Kiến là ngông cuồng hoang dại, mà những người đó lại coi trọng phẩm chất đức hạnh. Câu dẫn Võ đế? Chuyện này không tồn tại! Đương nhiên là so với quân tử thì lại càng quân tử hơn! Hậu quả chính là cả đời tương kính như tân, bầu bạn tri kỷ với Hoàng thượng. Tình yêu chân thành? Mấy chữ này căn bản không tồn tại.
Đương nhiên, cũng có những người lựa chọn không trở thành người bạn tri ân tri kỷ của Võ đế, nhưng cuối cùng đều thất bại vì bị trừ điểm cho đến khi không còn lại gì.
Chu Vân Kiến đứng dậy, sau khi tắm rửa và ăn sáng xong thì sai Nguyên Bảo đi hỏi thăm động tĩnh của Võ đế, rồi mang theo Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử lặng lẽ rời khỏi cung. Sau khi rời cung, y đi thẳng đến nông trường, vừa vào cửa trang viên đã nhìn thấy xe ngựa của Chu gia dừng ở trong viện. Một hàng xe dài chất đầy các loại vật tư, còn có hơn một chục nha hoàn và sai vặt xếp thành một hàng. Mẫu thân của y, Loan phu nhân, đang đứng ngay trước cửa chính, thấy y xuống xe, bà ấy lập tức tiến tới nắm lấy tay y, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới, cuối cùng đưa tay lên chạm vào mặt y đau lòng nói: "Hài nhi của ta! Sao lại gầy thành cái bộ dạng này rồi?"
Chu Vân Kiến đầu đầy vạch đen, nói:" Nương, chúng ta mới không gặp nhau có ba mươi ngày, sao người lại gầy đi như thế này rồi?"
Loan phu nhân có chút xấu hổ, kéo y đi sang một bên nói: "Aiz, nương nghe nói con mới mua một căn ngoại trạch liền mang một ít tạp vụ đến đây cho con sử dụng. Những người này đều là do nương đích thân chọn lựa, còn mang cả Lưu quản gia đến đây để phụ giúp con nữa. Ở chỗ con không có người biết nhìn xa trông rộng, nương không yên tâm! Còn có, quyển sách lần trước con đã đọc xong chưa? Nương lại tìm thêm một số quyển đưa cho con nhé. Cứ giấu sách ở dưới đệm giường, bao giờ trở về cung thì từ từ đọc."
Chu Vân Kiến: ...
Chu Vân Kiến nói: "Nương, hài nhi dùng bí danh là Thịnh Vân chính là vì không muốn mọi người biết thân phận thực sự của mình. Nương lại đến đây khoa trương như thế này, như vậy có chút không tốt."
Loan phu nhân nói: "Nương biết, đương nhiên là nương biết rồi. Nương nói với bên ngoài rằng chất tử (con ruột) của Thịnh muội muội đến, con đừng lo lắng, sẽ không ai biết đâu. À, đúng rồi…”
Loan phu nhân lại lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo đưa cho y, nói: “ Nương còn chuẩn bị cho con một ít đồ, con xem có đủ dùng không, lần này là hàng xịn đấy."
Chu Vân Kiến nhận lấy chiếc bình sứ nhỏ, mở nắp ra ngửi liền gật gật đầu, nói: "Đây lại là cái gì thế ạ?"
Loan phu nhân cười đáp: "Cao tường vi."
Chu Vân Kiến: ...Một lọ cao hoa hồng còn chưa dùng đến! Sao lại mang đến một lọ cao tường vi nữa rồi?
"Mẫu thân đại nhân của con ơi, người cứ nghỉ ngơi đi! Sau này không cần phải mang cho con những thứ này đâu, dù sao cũng không dùng đến." Chu Vân Kiến cứ nghĩ đến cái lọ cao hoa hồng mà Võ đế nhặt được lần trước cùng với sự việc bị phát hiện quyển sách Hậu Đình Xuân khiến mình bị dạy dỗ lần này liền cảm thấy đau đầu, đặc biệt là hắn còn nói bản thân y phải học được những đạo quân thần* sâu sắc ở trong đó nữa.
*Đạo làm quân làm thần.
Ta mà thèm học cái gì mà đạo quân thần ấy sao… con mẹ nó… đợi đã, làm sao hắn biết được y học đạo quân thần ở trong cuốn Hậu Đình Xuân kia?