Võ đế vẫn luôn giữ im lặng, chỉ ngồi ở chỗ đó mà không nói lời nào, cũng không nhìn ra được là đang vui mừng hay là đang tức giận. Chu Vân Kiến có chút bồn chồn bất an trong lòng, y hắng hắng giọng muốn nói gì đó, lại bị uy nghiêm của Võ đế dọa cho nuốt ngược trở lại, một lời cũng không dám nói.
Kỳ lạ thật đấy, cuốn sách này y vẫn luôn giấu ở bên dưới đệm giường, sao hắn có thể phát hiện ra được chứ? Chẳng lẽ Võ đế này có tật lén lút vén chăn màn của nhà người khác lên hay sao?
Chu Vân Kiến một mặt ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức mở miệng nói: “Thanh Lang! Ngài đang… trộm đồ của thần đấy ạ!”
Võ đế ngẩng đầu lên liếc nhìn y một cái, nói:" Vậy là ngươi đã thừa nhận rồi? Những từ ngữ… thô tục mà ngươi hay nói thường ngày đều là học từ trong cuốn sách này ra hay sao? Ta đã nói mà, đường đường là nhi tử của Chu thị lang thì sao có thể nói năng… không ra thể thống gì như thế này chứ! Chu thị lang có biết ngươi xem loại sách này không?"
Sao lời này lại nghe quen như thế? Hình như ở thời đại của y cũng rất thịnh hành một câu nói: Em hư hỏng như thế này, mẹ em có biết không?
Điều đó tất nhiên là biết rồi, hơn nữa quyển sách này chính là mẫu thân của ta đưa cho ta đấy! Còn về phụ thân của ta thì… một lão già cổ hủ lại nghiêm túc như ông ấy thấy thì có thể thật sự là không biết thật. Chu Vân Kiến vắt óc suy nghĩ, muốn tìm cớ giải thích cho qua cửa ải này. Võ đế lùi một bước, coi như là giữ lại một chút thể diện cho y. Y đảo mắt một vòng, mỉm cười tiến lên một bước, kéo tay áo của Võ đế nói: "Người xưa có câu… trước dạy nhi tử, sau dạy thê thϊếp. Lần này cũng xin Thanh lang giữ lại một chút mặt mũi cho người ta đi."
Võ đế thu tay áo lại, lạnh giọng nói: "Tốt nhất là trong lòng của ngươi tự có tính toán đi."
Chu Vân Kiến lại một mặt ủy khuất cắn cắn môi, tiến lên phía trước thêm một bước nữa, nói: "Nhưng mà điện hạ, ngài có biết tại sao thần lại phải làm như thế không? Từ nhỏ thần đã sống trong một gia đình thư hương thế gia, tổ phụ thần làm đến chức tả thị lang, phụ thân của thần thừa kế đại nghiệp nhận chức Sử bộ thị lang. Đại ca của thần múa bút vẽ rồng, vừa mới xuất trận đã thi được chức Trạng nguyên khoa cử. Gia phong và giáo dưỡng của nhà thần như thế nào, điện hạ ngài… trong lòng phải rõ ràng chứ?"
Võ đế vẫn không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi đó, lạnh nhạt nhìn Chu Vân Kiến đứng diễn trò từ nãy đến giờ.
Chu Vân Kiến lại nói tiếp: "Thần là ấu tử (con út) ở trong nhà cho nên không cần giống đại ca phải gánh vác trên vai trách nhiệm làm rạng danh Chu gia. Cũng không muốn giống như nhị ca tự làm khó mình, luyện tập võ nghệ. Mẫu thân thương thần, cũng hy vọng thần có thể vui vẻ khoái hoạt, không lo không phiền sống qua một đời. Ai biết vừa mới bị chọn nhập cung đã trở thành chủ nhân của Hậu Khôn cung, trở thành Hoàng hậu của ngài. Đối với thần mà nói đó vừa là phúc, mà cũng vừa là hoạ."
"Cái phúc này đương nhiên là đến từ Hoàng thượng. Nếu như ngài sủng ái thần, yêu thần thì cả đời này thần sẽ vui vẻ hạnh phúc. Còn nếu như ngài chán thần, ghét thần thì cả đời này của thần sẽ chìm trong biển khổ. Trong lòng hoàng thượng chắc cũng biết rõ, thái hậu… mẫu hậu ngài ấy tại sao lại chọn thần làm hoàng hậu của ngài. Thần không dám tùy tiện bàn việc triều chính, tình hình Đại Yến hiện tại, Vân Kiến tin chắc là bệ hạ còn hiểu rõ hơn cả một đứa ấu tử vô dụng của một thế gia vọng tộc như thần. Vì vậy, đối với Hoàng thượng, thần chỉ là một cục đá ngáng chân. Nhưng Hoàng thượng, đối với thần giống như là… phu quân!"
Lúc nói đến câu cuối cùng, hai mắt của Chu Vân Kiến cũng đỏ hoe rồi. Tiểu Lý Tử ở trong hệ thống không khỏi kinh ngạc kêu lên:"Điện hạ! Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời quá nha!"
Một câu này suýt nữa là làm Chu Vân Kiến bị chệch cảm xúc. May mắn thay đã được y ngay lập tức điều chỉnh lại, một hơi hít vào bụng nói tiếp: “Từ khi vào cung, lại càng chung thủy một lòng sắt son với Hoàng thượng, ngoại trừ thái hậu và ngũ hoàng tử ra thì thần luôn cố gắng làm một người mà đời này có thể khiến cho Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Thế nhưng lại cũng không muốn ủy khuất chính mình, phải cả đời ở trong lãnh cung lạnh lẽo một mình. Nhưng… nhưng ngài cũng biết, thần đường đường là nam tử hán chân dài bảy thước, làm sao biết được… ở bên dưới điện hạ… nên làm như thế nào? Cho nên mới… sai người giúp thần… tìm cuốn sách này về, muốn học hỏi một chút… làm thế nào… để trở thành nam hậu đệ nhất thiên hạ."
Nói xong mấy lời này, Chu Vân Kiến sụt sịt mũi, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Võ đế, dù là khiển trách hay mắng mỏ y cũng đều sẽ nhận hết. Dù sao y cũng phải cho Võ đế biết, cho dù bản thân mình có là một quân cờ thì cũng có lòng tự trọng của một quân cờ. Nhưng Võ đế ở vai trò là người chơi cờ, chắc không thể tùy tiện mà hủy hoại lòng tự tôn của quân cờ của mình đi. Cưới ta rồi lại không muốn sủng hạnh ta, đây rốt cuộc là hắn muốn làm gì chứ?
Không khí nhất thời ngưng tụ lại, Chu Vân Kiến tim đập thình thịch. Từ trước đến nay Võ đế vẫn luôn là một người lạnh lùng cứng rắn, hắn sẽ không thực sự trị tội y đấy chứ? Tuy nhiên, y cũng không ngờ rằng Võ đế lại đứng dậy, dùng cánh tay trái không bị thương đỡ lấy y, đỡ y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: “Là trẫm có lỗi với ngươi.”
Chu Vân Kiến:???
Võ đế vậy mà lại xin lỗi ta???
Võ đế chống cánh tay phải cường tráng trên bàn, ngồi trở lại ghế nói: "Trẫm hiểu ý của thái hậu, cũng biết tâm tư của ngươi. Nhưng trẫm thân là vua của một nước, còn ngươi thân là… hậu của một nước, nhiều lúc bất lực cũng là lẽ thường tình, trẫm sẽ không truy cứu chuyện cuốn sách với ngươi nữa, nhưng nếu như ngươi đã phạm sai lầm thì trẫm cũng không thể không trừng phạt ngươi, đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, trẫm sẽ cùng ngồi với ngươi chép cho xong quyển《 Nữ giới 》.
Chu Vân Kiến: ...Như cái quần què, uổng công ông đây khóc hết cả nước mắt!
Lại nghe Võ đế lạnh giọng nói: "Quyển sách này hội tụ những tinh túy của người làm quân thần, ngươi ngược lại cũng học cho đến nơi đến chốn đi."
Chu Vân Kiến cười khan một tiếng, một mặt xấu hổ nói: "Hoàng thượng… đề cao thần quá rồi."
Chép! Không phải chỉ là chép sách thôi hay sao? Chép thì chép! Ai sợ ai!
Thế là Chu Vân Kiến lấy bút lông ngỗng ra, bắt đầu chép sách. Lâm Hải cũng mang tấu chương vào trong Hầu Khôn cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu, mỗi người một ghế làm việc trên cùng một bàn. Một người ngồi phê duyệt tấu sớ, một người ngồi chép 《 Nữ giới》, bức tranh ngược lại trông có mấy phần hài hoà.
Võ đế ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong tay Chu Vân Kiến cầm bút lông ngỗng, nhíu mày nói: "Ngươi lại làm thứ đồ chơi gì thế?"
Chu Vân Kiến nghĩ ngợi một lúc, nói: "Bệ hạ, loại bút lông này vừa rẻ lại vừa dễ sử dụng, còn dễ dàng mang theo bên người, nếu bệ hạ không ngại thì cũng dùng thử xem." Nói xong, y liền đưa bút qua cho Võ đế.
Võ đế cầm lấy chiếc bút lông, nhúng vào trong nghiên mực đoạn thử viết vài chữ, quả nhiên là thanh thoát thuận tiện hơn nhiều. Chẳng qua thân là một Hoàng đế đang phải phê duyệt tấu chương, hắn cũng không tiện dùng thứ trò chơi của trẻ con này lâu cho nên chỉ có thể trả bút lại cho Chu Vân Kiến, cũng không nói thêm điều gì nữa.