Chương 14: Em Tự Do Rồi

Kế Dương đọc sách trong phòng cũng không đi lung tung trong nhà kẻo Mạn Tuyết suy diễn ra cậu đang khıêυ khí©h cô ta thì lại có thêm chuyện. Vương Hạo Hiên giải quyết xong về nhà, lên phòng cậu đang ở gõ hai cái không đợi trả lời trực tiếp mở cửa vào, cậu biết hành động này là anh cũng không quay đầu lại, anh tiến gần khẽ ôm cậu:"Em cãi nhau với tiểu Tuyết à?"

"Anh đến để trách tội tôi à?" cậu vẫn đang đọc sách không nhìn anh.

Vương Hạo Hiên lắc đầu:"Không có." Kế Dương ít khi nổi giận, không biết Mạn Tuyết đã nói gì? Mạn Tuyết là người tiêu cực vô cùng, lúc nào cũng khóc lóc sợ hãi anh không biết nên nhận xét em ấy thế nào nữa chỉ thấy rất đáng thương, ba mẹ em ấy mất hết rồi, em ấy cũng không còn sống được bao lâu nữa..

"Kế Dương đi đảo San Hô thôi."

Dự định này của họ vẫn chưa hoàn thành, thời gian trôi qua anh sợ không níu nổi cậu nữa.

Đảo San Hô...

Nơi đó có những hồi ức rất đẹp...

Nhưng cậu chưa xuống bơi được lần nào, vì thế mà anh luôn muốn đi cùng cậu đến đó lần nữa... .

---

Lên thuyền mới biết không chỉ có bốn người bọn họ (Cậu, Anh, Quản Gia, Mạn Tuyết) mà còn có những người khác như Lý Bạc Văn, Nhã Nhược (Myself) Arthur, Laughing, May nữa.

Mặt biển sóng vỗ ào ạt, rộng mênh mông đến tận chân trời, Kế Dương thấy dạ dày quặn thắt muốn nôn. Mạn Tuyết nhìn thấy thế đi đến đưa cho cậu nước và khăn ướt.

Cậu trốn một mình cô ta cũng không tìm đến à, Kế Dương nhận lấy cảm ơn cô ta cũng không muốn tiếp tục câu chuyện. Cô ta khẽ nói:"Chuyện hôm qua tôi xin lỗi... "

Cậu không muốn phân định thật giả với cô ta gật đầu:"Tôi cũng xin lỗi cô chuyện hôm đó... "

Câu chuyện lại đi vào bế tắc...Mạn Tuyết không tiếp tục được đành bỏ đi.

Ánh chiều tà lấp lánh trên mặt biển phát ra ánh sáng vàng óng, giống như hoàng hôn ngày hôm đó. Tình yêu của cậu ngày đó đã chết.... Nó còn chưa kịp nảy mầm, chưa kịp vươn mình ra khỏi đất mẹ. Nó đã tàn úa mà người đời không ai hay.

Mọi người chuẩn bị nướng đồ ăn trên đảo bơi lượn dưới nước. Kế Dương vẫn là con vịt trên cạn, không xuống bơi ngồi trên bờ chuẩn bị đồ nấu ăn còn Mạn Tuyết sức khỏe không cho phép ở trên bờ nghỉ ngơi. Còn Hạo Hiên thì ở trên thuyền lấy đồ xuống, anh biết Kế Dương còn sợ nước cũng không muốn bỏ cậu trên bờ nên không xuống nước. Đang loay hoay ôm thùng bia lại nghe dưới nước vang lên tiếng thét vô cùng chói tai...

Vương Hạo Hiên giật mình nhìn ra xa thấy rất nhiều người đứng xúm xít bên bờ biển lại lướt mắt lên bãi cát không thấy Kế Dương và Mạn Tuyết đâu...

Có người nói:"Hình như một cô gái rơi xuống biển có chàng trai khác chạy xuống cứu."

Mặt Vương Hạo Hiên tái nhợt các ngón tay hằn vết trên lòng bàn tay, dường như phải cố gắng kiềm chế lắm mới không để toàn thân run lên Mạn Tuyết cơ thể yếu, Kế Dương không biết bơi...

Âm thanh xung quanh dường như bị gió biển thổi bay đi, Vương Hạo Hiên đầu óc trống rỗng, dưới biển mọi người đang ra sức tìm kiếm...

Mặt biển lặng sống bỗng nổi cơn thịnh nộ, từng cơn sóng lớn ào ào vỗ vào bờ ầm ầm, dường như muốn nuốt chìm tất cả mọi người. Kế Dương cùng Mạn Tuyết đi mua thêm một gói gia vị lúc về thấy náo động bên bờ biển thì giật mình chạy lại hỏi:"Chuyện gì vậy?"

Có người nói trong hoang mang cùng cực:"Một cô gái xinh đẹp rơi xuống biển, nghe gọi cô ta là Nhã Nhược thì phải mọi người xuống biển nhưng chưa tìm được người..."

Được một lúc, Laughing, Arthur và Lý Bạc Văn đưa được Nhã Nhược lên bờ, sắc mặt cô ấy tái nhợt nhưng vẫn còn run rẩy, không đến nổi mất mạng. Kế Dương thở phào một hơi, lại nghe bên cạnh có người kinh dị:"Vẫn còn một người xuống biển chưa lên..."



Mọi người liếc nhìn một hồi, May sửng sốt:"Anh hai..."

Khắp mặt biển không thấy Vương Hạo Hiên đâu cả.

Sự im lặng đến ngạt thở ấy không biết đã kéo dài bao lâu, Kế Dương hoàn toàn không để ý đến xung quanh chỉ ra công ra sức chạy thật nhanh, mọi người xung quanh cảm thấy cậu hoảng hốt đến nỗi thần kinh bất thường vì chạy quá nhanh, cậu chỉ thấy tim đập dữ dội, cảm giác đau nhói trong l*иg ngực như bị ai cấu xé, đau vô cùng...

"Kế Dương... "

Hầu như mọi người đều biết Kế Dương không biết bơi, nhưng cậu ấy đã lao xuống nước mất rồi. Để lại Nhã Nhược cho Laughing xem xét Arthur và Lý Bạc Văn lại lao xuống nước...

Trời đêm tối đen như mực...

Người vẫn chưa tìm được.

Ánh đèn pin thi nhau soi gọi trên đảo nối nhau loạn xạ vô cùng rối mắt. May ở trên bờ khóc sắp ngất tới nơi, Laughing cũng xuống nước tìm phụ nhưng vẫn không một chút tin tức nào, thật khiến người ta hoảng sợ.

Kế Dương được đưa lên bờ, lúc ở nước ngoài cậu đã biết bơi rồi nhưng xuống nước quá lâu cả người đều đuối sức, lạnh buốt. Nước mắt giống tuôn trào, dường như nỗi đau đã bị kìm nén rất lâu, rất lâu rồi cậu không biết mình còn có thể khóc, từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trong hoảng sợ nỗi đau giống như thuốc độc ăn sâu vào tim, vào máu, khiến người ta run rẩy.

Bình minh dần dần hiện lên trên biển nhưng ai còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của nó nữa, đã một đêm rồi vẫn không ai tìm thấy được người. cả cảnh sát đường biển cũng đã báo có rồi, họ rà soát khắp nơi tìm người mất tích ai nấy đều vừa lo lắng, hoang mang vừa mệt mỏi. Kế Dương đờ đẫn cảm giác thế giới thu nhỏ lại chỉ bằng một mình cậu mà thôi, người khác nói gì cậu đều không nghe thấy.

Thế giới này...

Với cậu vốn dĩ đã rất phũ phàng...

***

Đã hai tháng trôi qua rồi Kế Dương mới gặp lại Mạn Tuyết, cô ta so với trước còn nhợt nhạt hơn nhưng lại không có chút biểu hiệu gì oán hận như trước nữa...

Có lẽ cô ta đã buông bỏ rồi...

Có thể không buông sao?

Cô ta ôm một bó hoa Tulip tím đen đến trước mặt cậu, bó hoa màu sậm nổi bật trên nền da trắng nhách của cô ta:"Nghe nói cậu thích Tulip đen?" cô ta đưa bó hoa Tulip đen cho cậu, bàn tay yếu ớt rời đi như lưu luyến không nỡ:"Chúc mừng cậu."

Đây là buổi triển lãm ảnh đầu tiên của cậu!

Kế Dương ôm lấy bó hoa, vẫn là cánh hoa này, vẫn là màu sắc này nhưng cảm giác đã không còn như trước. Không phải cậu thay đổi mà người tặng đã thay đổi, cho nên không tìm được cảm giác nguyên vẹn đó nữa.

Đột nhiên cảm thấy thê lương cùng cực!

Mạn Tuyết lại nói:"Đây là hoa tôi cắt từ căn nhà của anh ấy ở Úc, là anh ấy trồng...." giọng cô ấy càng lúc càng yếu ớt:"Là do anh ấy trồng...giữ cho kĩ."

Không gian trở nên hết sức huyễn hoặc...đau đớn và chua xót đã biến tan, chỉ còn lại cảm giác âm ỉ đau, như sợi dây mảnh khảnh xiếc chặt lấy trái tim, dù biết nó tồn tại nhưng không sao sờ thấy, không sao tháo ra được. Từng ngày từng ngày nó thít chặt nhắc nhở nó vẫn tồn tại ở đây, chưa bao giờ biến mất.

Kế Dương trở về nhà thì tuyết cũng vừa rơi, trận tuyết đầu đông, từng đóa hoa tuyết xoay tròn rơi xuống từ khoảng không khắp nơi phủ một màu trắng mông lung cậu mang hoa ea cắm, cúi đầu thấy bên trong bó hoa còn kèm theo hợp trang sức nhỏ và hai phong thư, giấu sâu ở dưới...



Nét chữ trên ấy nhạt nhòa vì mang theo dấu ấn của thời gian. Nhưng vẫn là nét chữ quen thuộc của anh, cậu nhìn liền có thể nhận ra..

"Kế Dương, anh xin lỗi! Nếu hôm đó em ra sân bay anh sẽ ở lại cùng em... nhưng xem ra đã không còn có thể nói với em nữa rồi.. " nét chữ anh ấy ngập ngừng dường như có chút run rẩy:"Em có thể cho anh một cơ hội sửa sai hay không?"

Đây là sau khi chuyện A Lâm xảy ra..."

Bên trong hộp trang sức là sợi dây chuyền của anh và một chiếc chìa khóa...

Sợi dây chuyền anh không bao giờ tháo ra...cậu nhớ anh đã đưa cho Tiểu Tuyết rồi mà? Cô ấy đưa lại cho cậu sao? Cậu tưởng cô ta sẽ không nỡ.

Đó là lý do khi đưa bó hoa cho cậu cô ấy đã chần chừ, những thứ đã mất đi khi nhận lại được thì đã quá muộn. Chỉ khắc sâu thêm vết thương của thời gian mà thôi...

Lá thư còn lại của Mạn Tuyết, cô ấy nói là cô ấy ích kỷ đã đem những thứ này giấu đi, lúc anh ấy đua xe bị tai nạn quên đi cậu, cô ta từng tìm mọi cách giả dạng thành cậu, học theo những gì cậu đã làm nhưng anh ấy chưa từng liếc mắt đến cô ta bao giờ...

Nếu thật chỉ là món đồ chơi, vậy tại sao dù cô ta sao chép cỡ nào cũng không được anh ấy chú tâm? Có gì khác nhau chứ, món đồ này và món đồ kia có gì khác nhau chứ?

Kế Dương thật ra cậu thừa biết anh ấy yêu cậu nhưng chỉ vì sự ích kỷ của cậu, vì cậu muốn bảo vệ trái tim của chính mình mà không tiếc làm tổn thương người khác. Cậu tự lừa mình dối người đem tình yêu của anh ấy trở thành thứ mà cậu căm ghét nhất của cuộc đời mình, để cậu có thể lạnh lùng buông bỏ anh ấy, đẩy anh ấy xuống vực sâu mà không hề thương tiếc. Mỗi khi cậu nhớ đến nó, đều đem nó gán ghép vào nỗi đau của cuộc đời cậu, cậu chưa từng nghĩ đến cảm giác của anh ấy, cậu trách anh ấy ràng buộc cậu, khống chế cậu, làm mọi cách để giữ bên cạnh cậu, khiến cậu bế tắc ư? Nhưng chính cậu lại lợi dụng anh ấy đấy thôi, cho anh ấy hi vọng rồi lại đạp đổ nó. Cậu cho rằng như thế là tốt cho anh ấy ư? Cậu cho mình đang rất cao thượng dứt bỏ một cách lạnh lùng là vì tốt cho anh ấy ư?

Kế Dương cậu là gỗ đá, cậu là người vô tình hơn bất kì ai...cậu tự do rồi, nhưng mà... cậu có vui không?

Kế Dương ở trong phòng cuộn tròn người lại, không một tiếng động nào. Từng giọt nước mắt rơi xuống nền nhà, đúng! cậu thừa biết anh ấy yêu cậu, nhưng chưa bao giờ chịu mở lòng với anh ấy.

Có người nói:" Đừng bao giờ kiễng chân yêu một người" nhưng dù anh ấy cúi đầu xuống yêu cậu, cậu cũng không chấp nhận.

Cậu đúng là rất vô tình...

Nửa đêm cậu đem tất cả giấy ném xuống hồ, lững lờ trôi theo làn sóng, chỉ có cậu biết trên đó viết cái gì? Cả sợi dây chuyền cũng ném xuống hồ. Dưới hồ đó không chỉ có lá thư của anh và Mạn Tuyết mà còn có của cậu những trang giấy viết từ lúc cậu tám tuổi, từ lần đầu tiên gặp anh...

Từ những điều hết sức non nớt dần dần trở nên kín đáo...

Từ vui vẻ ngây ngô đến thê lương ẩn nhẫn...

Tất cả đều chìm dưới màn nước.

Chỉ mình cậu biết mà thôi...

Đời này kiếp này, không thể gặp lại nữa rồi...

Hãy để tất cả tan biến như giấc mộng đi, đời người không ai có thể mơ lại giấc mơ cũ được, dù có cũng chỉ là chắp vá mà thôi.

Vương Hạo Hiên! Em yêu anh! Nhưng anh không nghe thấy nữa rồi..

-End-