Chương 14

"Cái gì? Bị lừa á!" Kế Dương đang trách anh vì trò chơi trong buổi sinh nhật của Nhã Nhược lại nghe anh bảo là bị lừa... Ngẫm lại một chút cách họ tính đâu có sai, mặt dù biết họ hùa lại ức hϊếp mình nhưng xét kĩ bốc thẻ cũng rất ngẫu nhiên ra số, chẳng qua họ thông minh quá thôi. Giờ anh bảo bị lừa là sao:"Chỗ nào?"

"May lừa em, em không thấy May bắt được 12, 20, 8 sao? Tính toán chỉ nằm trong các số bắt được thôi, cộng, trừ nhân, chia, hoán vị, đếm số, May không đưa ra cách tính ra số 4, cũng không bắt được số 4 mà chia cho 4 chứ? Chơi ngang như thế thì ai cũng có thể tính ra số mà họ muốn rồi..."

Đầu Kế Dương ba chấm cực mạnh:"Em không hiểu."

Vương Hạo Hiên "..."

"Em chơi trò chơi mà không hiểu luật chơi á... "

Kế Dương cúi đầu, ngay từ đầu đã không hiểu. Vương Hạo Hiên nhếch miệng dễ lừa thế này thật thích...

Hôm nay đạo diễn nói những diễn viên chủ chốt trong đoàn tụ tập một bữa, sau đó đi hát karaoke, May cũng đi. Ngồi trong phòng KTV, May không uống chút rượu nào. Cô ăn uống cũng rất cẩn thận. Đạo diễn nói mấy câu, cảm thấy không thú vị nên cũng không khuyên cô uống rượu nữa...

May ngồi một lúc thì ra ngoài mua nước suối uống, tay vừa vặn nắp uống một ngụm đã thấy Charles đi ngang chào cô một tiếng. Chales anh cứ như thế chỉ sợ chút ân nghĩa của chúng ta cũng không giữ lại được nữa. Khoảng mười mấy phút sau, May choáng váng, thấy trong người buồn bực, cô vào nhà vệ sinh.Một lúc lâu không quay lại, Kế Dương gọi nhưng không ai bắt máy, nhờ nữ diễn diễn viên đi tìm thì không tìm thấy người đâu, nhưng bên trong có thân son của May rơi dưới đấy, không thấy nắp son đâu. Không hiểu sao cậu thấy cực kỳ bất an vội vàng gọi cho anh.

"Son?" Giọng anh cực kì kinh ngạc:"Anh lập tức đến ngay."

Cây son đó do Laughing tặng, dù hết rồi nhưng May vẫn giữ bên mình trong nắp có gắn định vị trước giờ May chưa bao giờ để rơi bao giờ. Một lời của anh lập tức cảnh tỉnh cậu. Dặn cậu Phải, không thể làm ầm lên được, truyền thông là một lũ thích xem náo nhiệt sẽ bịa chuyện cho mà xem.

Chuyện này nếu làm căng lên để truyền thông biết được sẽ chỉ hỏng chuyện.

Anh báo cho Laughing một tiếng nhấn ga lái vọt xe đi, vượt hết tất cả đèn đỏ trên đường như một hỏa tiễn. May choáng váng đầu óc, cô không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình đang bị người ta trói lại rất chặt. Cô muốn mở mắt, muốn kêu lên nhưng không phát ra nổi tiếng, ý thức dường như bị tách ra khỏi não bộ cảm thấy choáng váng mờ mịt hệt như lúc nhỏ bị bắt, trái tim cô lập tức sợ hãi dâng lên, muốn gào khóc nhưng không được không biết tiếp theo cô sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng... chắc chắn sẽ chẳng phải là điều gì tốt đẹp. Tiếng xe ồ ồ cảm giác như đã đi đã rất xa, rất xa như đã rời xa lòng thành phố.

Lúc đến nơi Tống Kế Dương đang ở bên hông quán karaoke trong bóng tối sắc mặt cậu trắng xanh, sợ hãi vô cùng, có một người đang cầm theo hai ba chai rượu đi tới nói:"Đồ điên, không mau cút đi, đi đường không biết nhìn đường hay sao?"

Kế Dương cúi đầu, giường như cậu lại nhìn thấy tuyết rơi màu đỏ bay khắp nơi rơi xuống mặt đất liền tan ra thành từng dòng.

Máu...

Vương Hạo Hiên đi tới lúc này anh cười lên đẹp tới nỗi dường như có thể mê hoặc được lòng người lại giống như trấn an cậu, người kia nhìn thấy anh liền nhận ra muốn xin chữ ký.

Chữ "cảm ơn" còn chưa kịp buộc ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng bốp một phát. Chai rượu kia đang vỡ trên đầu gã, rượu chảy ra, chai rượu vỡ vụn. Tay Vương Hạo Hiên vẫn đang cầm trong tay nửa chai rượu, từ từ thu tay về, vứt phần nửa chai còn lại xuống đất, động tác không nhanh không chậm, tao nhã và thong thả. Tống Kế Dương mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn vừa dùng chai rượu đập lên đầu gã béo với vẻ mặt thản nhiên chậm rãi thu tay lại.

Tiền giấy màu đỏ giống như những cánh hoa chậm rãi rơi lả tả xuống mặt đất. Cậu bàng hoàng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không vội kéo cánh tay anh:"Anh làm gì vậy?"

Vương Hạo Hiên không nhìn gã béo cũng không trả lời cậu kéo cậu theo:"Chúng ta đi tìm May."

***

Khu biệt thự phía đông thành phố E là một khu địa ốc phát triển nhất ở đây, chỉ có người có tiền mới ở được. Vương Hạo Hiên lái đến cửa tiểu khu, bị bảo vệ ngăn lại nhưng anh không quan tâm xe phóng thẳng vào. Dựa vào màn hình laptop mà bước đến cửa một căn nhà xa hoa tĩnh lặng, đã tắt đèn tối om bước nhanh đến trước cửa, nhấn mạnh chuông.

Không có ai ra mở cửa, anh vẫn tiếp tục nhấn, hồi lâu vẫn không thấy ai mở. Anh chỉ đành phá cửa...

Kế Dương "..." Trời đất anh làm gì vậy?

Kế Dương nhìn quanh lại thấy bảo vệ đang chạy tới gọi đèn sáng choang.

Cửa biệt thự rốt cuộc cũng mở ra.

Nhìn người ra mở cửa, áo sơ mi đã cởi ra để lộ một mảng ngực lớn, có vẻ lười biếng mà mơ màng, một cặp mắt hoa đào, trông cực kì đẹp mắt. Gương mặt người tây kia trong rất xa lạ, tóc vàng mắt xanh..

Vương Hạo Hiên cau mày: "Tôi có chuyện muốn nói."

Mike nhìn hai người lạ hoắc kia tức giận:"Hai người là ai hả?"

Vương Hạo Hiên lạnh mặt: "Tránh ra..."

Mike:"Rốt cuộc hai người là ai? Muốn gì? Bảo vệ các người để họ đến phá rối tôi à? "

Câu kế tiếp anh ta còn chưa kịp nói thì nghe trên lầu choang choang mấy tiếng kịch liệt..

Mike nhớ gì đó hoảng hốt chạy lên trong căn phòng trống rỗng, không có một ai! Mike luống cuống nhìn các bộ sứ mình sưu tầm vỡ tan hết, cả những chiếc cúp leo núi bằng thủy tinh cũng bị người ta đập vỡ, anh ta lật đệm giường, dưới gầm giường, tất cả mọi ngóc ngách của căn phòng đều không thấy người con gái vốn phải nằm ở đây.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua khiến rèm cửa bay lên, một thân hình mảnh dẻ đang cầm trên tay một cái cúp thủy tinh nguyên vẹn lạnh lùng đứng lấp ló trong màn che.. nháy mắt cứng đờ chưa kịp nhìn kĩ đã thấy người lao tới cho một nhát vào l*иg ngực đau đến ngừng thở. Gương mặt May tái nhợt đang run rẩy lại giống như thở dốc nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, trong mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Vương Hạo Hiên đứng sau cửa không bước vào, liếc May quần áo chỉnh tề liền đứng im luôn, Tống Kế Dương nghệch mặt anh định đứng nhìn thôi à?

Trận gió thổi qua, anh ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương, trên người lạnh phát run Mike thật sự hoảng sợ, anh ta cảm giác được mình đang bên bờ sinh tử: "Cô... cô... sao có thể tỉnh lại?"

May không trả lời anh ta, cho anh ta thêm một phát nữa..

L*иg ngực anh ta muốn nổ tung, ban đầu là do không cẩn thận, rồi sau đó bất ngờ nên mới để cô ta có cơ hội lần nữa. Mike ôm l*иg ngực một chút liền nhào lại, vẻ mặt dữ tợn thế nhưng lại bị May cho một đạp lăn quay. Dư chấn ở l*иg ngực vẫn còn cảm giác như phổi bị chấn thương không thở nổi nữa.. Sức lực anh ta như bị rút cản cú đá này của May khiến anh ta ngã không bò dậy nổi sắc mặt May lạnh tanh như thể sắp gϊếŧ người đến nơi rồi.

Kế Dương sợ tái mặt:"Anh, sẽ chết người đó."

Vương Hạo Hiên đáp lạnh tanh:"Chết anh chôn."

Bàn tay Kế Dương nắm tay anh trắng bệch, dường như cậu thấy những bông tuyết màu đỏ đang bay. Đầu óc liền quay mòng mòng. Vương Hạo Hiên liền đỡ cậu quay đầu nói với May:"Được rồi, sau đó để anh... "

May rất nghe lời, không đánh anh ta nữa nhưng lại đẩy anh ta ra ban công... Rầm một tiếng liền rơi xuống bụi hoa bên dưới. Bảo vệ quay quanh bụi hoa lớn đỡ anh ta trừng mắt lên: "Cô bị điên à không sợ cậu ta ngã chết à?"

May cười lạnh nhìn xuống bọn họ: "Sao lại là tôi đẩy rồi? Rõ ràng là anh ta tự mình trượt chân ngã xuống, anh ta có chết cũng không liên quan tới tôi, là do mệnh anh ta không tốt thôi. Các người nói lung tung coi chừng tôi kiện mấy người phỉ báng đó" sau đó lạnh lùng ném cúp vào cửa sổ ban công bên hông nhà nghe choang cực lớn.

Quả nhiên là hai anh em, hành xử không khác gì nhau.

****

Về nhà họp mặt đầu suy nghĩ về chuyện này người đàn ông ngoại quốc vừa rồi rất xa lạ, cô chưa gặp anh ta lần nào sao lại bị bắt ở nhà anh ta được.

Tống Lam ngồi cạnh Nhã nhược nói:"Hay là bắt đầu từ việc em dùng gì mà bị chuốc mê đi" Hạo Hiên nói là đã kiểm tra camera không hề thấy gì khả nghi chứng tỏ người này phải rành về quán bar này, còn biết rõ vị trí đặt camera.

"Trong Bar em không ăn gì... à giữa chừng có uống một chai nước. Nước em mua đã xem kỹ rồi chưa mở nắp"

Tống Lam gật gì:"Tác dụng ống lỗ kim"

Kế Dương nghi hoặc, dùng kim tiêm đâm vào ư? Không dễ gì nước chảy ra ngoài thì sao? Như thế sẽ bị phát hiện.

Mặt Kế Dương thể hiện rõ hai chữ ngô nghê rõ rệt, Tống Lam giải thích:"Tức là ám chỉ vật thể bên trong vật thể dạng lỗ kim do sự chênh lệch giữa lực hội tụ và lực bộ trợ mà khắc phục được lực của trái đất và bay lên cao. Có người đã dùng thuốc mê dạng lỏng nhiễu lên thành nắp của một chai nước chưa mở thuốc mê sẽ thấm vào nắp chai trở thành dạng bột. May cầm chai nước vặn nắp làm thuốc mê rơi xuống nên mới bị mê man"



Kế Dương "..." không cần giải thích!!! không cần giải thích!!! Cậu không hiểu!!!

"Chai nước là một vật không có tính chỉ định, còn là lấy ở trong xe chuẩn bị sẵn cho diễn viên ai cũng có thể động chạm qua" Laughing hơi dựa người ôm May gương mặt anh ta bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại có chút ớn lạnh

Vương Hạo Hiên hỏi:"Mấy cái cúp ở nhà anh ta thì sao?"

Kế Dương:"Mấy cái đó thì liên quan gì chuyện này?"

Vương Hạo Hiên giải thích:"Anh ta tuy cao lớn nhưng thể chất yếu xìu, May đánh anh ta ba cái là không bò dậy nổi chứng tỏ anh ta không phải người chuyên leo núi, trong nhà anh ta có nhiều bình cổ, nhưng anh ta thấy nó vỡ lại không quan tâm mà tìm May trước, rõ ràng những thứ kia không phải của anh ta, nhà đó có thể cũng không phải của anh ta.. "

Thì ra là vậy...

Tra trên mạng một hồi, trong các cuộc thi leo núi sử dụng loại cúp thủy tinh kia không hề có bóng dáng người họ gặp kia, nhưng lại có một người khác:"Charles Twan??" dù anh ta rất trẻ, hơi khác một chút nhưng họ nhận ra người đó là ai anh ta đứng trên bục cao cầm giải thưởng, ánh mắt lạnh lùng...

Từng giải một từ giải đấu nhỏ đến lớn, anh ta đều tham gia..

Chân mày May giật giật một chút...

Không khí bỗng trầm hơn hẳn, Kế Dương lạnh người hẳn..

Bông tuyết màu đỏ...

Rất nhiều bông tuyết màu đỏ..

"Chales Twan là ai?" Tống Lam không biết người này, May quay sang nói:"Là một diễn viên nổi tiếng anh không biết cũng không lạ?"

Ơ chính vì nổi tiếng Tống Lam không biết thì phải lạ chứ?

Thanh Nhã phiên dịch lại:"Không, ý anh ấy là anh ta có mối quan hệ gì với mọi người cơ?" còn về việc diễn viên hay ai khác thì anh ta không quan tâm.

Vương Hạo Hiên lạnh lùng:"Không quen"

Tống Lam gật đầu, anh thừa biết khẩu khí của Vương Hạo Hiên như thế không quen mới lạ:"Nhưng cũng không coi là bằng chứng? Loại cúp này không có khắc tên chúng ta chỉ có thể nghi ngờ là do một người khác làm không thể khẳng định là anh ta được..."

Đúng! Anh ta dám để May ở đó hẳn lo liệu ít nhiều rồi

"Còn chuyện bảo vệ nhìn thấy thì sao?" Kế Dương nhớ rất nhiều người nhìn thấy May xô người kia xuống lầu đấy

Vương Hạo Hiên cười lạnh:"Anh ta dám kiện?"

Kế Dương nghĩ là do người kia có ý đồ trước coi như tự vệ chính đáng, anh ta kiện khác nào lấy đá đập chân mình nhưng mà cậu vẫn thấy lo, sợ báo chí biết lại xuyên tạc ảnh hưởng tới danh tiếng của anh..:"Còn chuyện phá nhà nữa, nhà đó anh ta chỉ thuê thôi.. Bảo vệ điều nhìn thấy là chúng ta đập.. "

Tống Lam nói:"Anh đảm bảo là sẽ không có người nào đứng ra nói là mọi người đập đâu. Thứ nhất có người xông vào họ không ngăn cản đưa ra hai giả thiết, một họ là đồng bọn, hai là họ thất trách. Đương nhiên họ không thừa nhận mình là đồng bọn. Nếu họ thất trách tức là họ không hề chứng kiến rõ ràng là sự việc. Lời nói của sẽ có nghi vấn bị phủ quyết trước tòa. Nếu họ một mực khẳng định chúng ta là người gây chuyện chúng ta có thể đưa ra luận điểm họ bị mua chuộc, vì trước đó họ không hề xuất hiện ngăn cản. Tuy nhiên với góc độ của anh, anh đề nghị bồi thường vì chắc chắn người ngoại quốc kia sẽ không chịu trách nhiệm. Như thế các bảo vệ kia sẽ phải gánh thay... "

Không hiểu sao khi anh nói đến mấy câu gần cuối mọi người đều người đứng dậy, người bị lôi giải tán hết. Thanh Nhã khẽ nghiêng đầu:"Em ủng hộ ý kiến của anh."

****

Tống Kế Dương lăn lên giường miệng nói:"Anh ấy hay thật em không nghĩ ra chuyện chai nước luôn ấy"

Vương Hạo Hiên nói:"Có em không nghĩ ra thôi"

Kế Dương lấy gối nhét lên đầu:"Vậy sao!" thật ra đây chỉ là một câu cảm thán thôi, nhưng không hiểu sao vẻ mặt anh hơi quái dị, cậu sửa lại câu thiết thực hơn:"Anh nói đúng"

"Câu này của em không thành thật chút nào"

Tống Kế Dương "..." rõ ràng mình rất thành thật mà.

Cậu không dám động đậy, anh áp vào quá sát, khiến chân tay cậu dần cứng ngắc lại. Đã lâu rồi không gần gũi, cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là anh ôm cậu hoặc hôn lên trán cậu mà thôi, chân anh vẫn chưa lành hẳn mà. Nhưng không để cậu mở miệng anh bắt đầu hôn từ trán cậu rồi xuống đôi môi, hai má, vành tai, cần cổ, không bỏ sót chỗ nào. Khiến hơi thở cậu dồn dập hẳn lên, lại cảm thấy mặt mình cũng nóng rực, anh cúi đầu hôn cậu lần nữa. Anh thử thăm dò vào trong, làm hơi thở của cả hai quấn bện lấy nhau.

Trong phòng mùi nến hương cực kì dễ chịu...

Cảm giác được anh ôm cũng rất dễ chịu..Cảm xúc tuyệt vời khiến họ lưu luyến vô cùng. Máu nóng sôi trào khiến toàn thân ngập tràn nỗi kích động.

Không gian yên tĩnh hẳn, chỉ còn cảm giác tồn tại của hai người..

Anh vòng tay qua đầu cậu, bàn tay anh vuốt ve hai bả vai cậu, xuống cánh tay, và cả vòng eo cậu. Thấy mặt cậu đỏ bừng, anh thoáng liếʍ bờ môi cậu. Nhịn bao lâu nay, anh vô cùng khổ sở cái chân này thật khiến người ta không vui. Cậu khẽ nói trong thổn thức:"Chân anh đau à?"

Anh đáp:"Không có"

Bên ngoài cả gió thổi cũng êm dịu hơn hẳn nhưng lại có cảm giác khoan khoái như một lời chúc mừng, một lời chúc mừng thầm lặng...

Trái tim cậu như mềm nhũn ra, thật giống như một con ong có hũ mật vậy ngọt ngào vô cùng. Cậu vuốt ve gương mặt anh, gương mặt tuấn tú vô cùng.

Nhìn ra được vẻ say đắm trong mắt cậu, anh cực kỳ sung sướиɠ hai người lăn lộn trên chiếc giường lớn, dường như không hề biết mệt mỏi...

---

Nơi quay phim cũng không tính là xa, lái xe cũng chỉ mất tầm nửa tiếng là tới. Là một vùng ngoại ô, trời đã bắt đầu se lạnh nhưng đoạn này trong phim là cảnh mùa hè, diễn viên không mặc áo khoác đứng giữa gió lạnh mà thoại kịch bản

May mệt mỏi dựa vào xe, lẽ nào cô bệnh rồi mỗi khi chuyển đông dù cẩn thận thế nào cô cũng bệnh hết. Vì chuyện lần trước mà bên cạnh họ có thêm một trợ lý giỏi võ đi cùng. Trợ lý thấy cô như thế lo cô không chịu nổi khe khẽ nói:"Hay tôi đưa cô về trước nghỉ ngơi"

May liếc nhìn hai người đang quay kia gật đầu. Chỉ là, không ngờ giữa đường xe tự nhiên lại bị chết máy.

Tài xế xuống xe kiểm tra một vòng, cũng không biết rốt cuộc bị hỏng ở đâu, nơi này cách chỗ họ ở không xa, lái xe cũng chỉ tầm mười mấy phút, cậu ngẩng lên nhìn xung quanh, lại chẳng có ai cả. Trợ lí kia phải xuống xem, chừng mười lăm phút thấy có gì không ổn, có rất nhiều xe đang tiếng lại, giữa ngoại ô ít người mang theo một loại cảm giác hết sức bất thường.

Ở giữa đường rất dễ bị phát hiện, cô đành tìm nơi khuất một chút chạy vào, nơi này xa lạ cô không biết đường nên càng lúc càng hoang mang, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô không dám ngoảnh lại, sợ chỉ cần quay lại thôi sẽ thấy những nguy hiểm đó sắp nuốt lấy cô đôi chân trần bị xước vì chạy trên nền đất nhấp nhô, giật mình bị ai đó nắm mạnh, cơ thể đang lao về phía trước bỗng chốc dừng lại, tóc bị giật mạnh, da đầu cũng trở nên tê buốt, cả người cô bị quăng về phía sau.

Rất đau!!!

Chales anh tới mức này rồi sao?

Giữa đồng cỏ, một cô gái đang nằm...

Đầu khẽ nghiêng gối đầu lên hai tay chân hơi co lại tựa như đang nghỉ ngơi.



Giữa ngực có máu tươi, thấm dần như một bông hoa đang nở rộ từng cánh một, cô nằm tựa như đang ngủ, cỏ lau bay bay đẹp như thần thoại êm ả.

Vương Hạo Hiên diễn xong cảnh, lên xe ngồi nghỉ một lúc. Bên ngoài cậu vẫn đang diễn đứng bên hồ đưa tay chọc con chim bồ câu đang đậu. Anh khẽ cười lấy điện thoại ra lén chụp hình người kia lại

Điện thoại có người gọi tới...

****

Vương Hạo Hiên không phải mấy thằng nhóc choai choai vừa mới bước vào xã hội, ánh mắt của anh rất tốt, đầu óc của anh cũng rất tỉnh táo. Liếc nhìn cậu đang ở ngoài một cái, vẫn đang diễn chắc không sao anh nhấn ga đi tìm May

Cánh đồng hoa cỏ lau đẹp như tranh...

Hoa trên l*иg ngực như cánh đỗ quyên loài hoa của sự chia ly. Cô gái vẫn im lìm nằm đó ngủ một giấc rất sâu mơ về những ngày ở miền đất xa xôi, bông tuyết màu đỏ rơi trên mặt..

Kinh hãi tột độ...

Bông hoa tuyết rơi trên mặt lạnh lẽo... Rồi tan thành vệt đỏ thắm như máu.

Charles kinh hoảng chạy đến bên cạnh, đỡ người cô dậy:"May, May... "

Anh ta nhìn tay mình ấm nóng, là máu ư? Vội vàng đưa cô lên xe nhanh chóng nhấn ra đến bệnh viện. May, em nhất định đừng có chuyện gì?

Ngón tay anh ta trắng bệch, hẳn là không còn sức nắm lấy vô lăng đến nổi cả gân xanh.

Khi mọi người đến Charles vừa mới truyền máu xong, gương mặt trắng bệch cả người dựa vào ghế bệnh viện, tựa như đang ngủ nhưng gương mặt vẫn ẩn ẩn đau khổ...

Những bông tuyết màu đỏ...

Tống Kế Dương sợ đến thất thần..

Quá nhiều bông tuyết màu đỏ..

Tuy qua tình trạng nguy hiểm như May vẫn còn hôn mê. Laughing ở lại chăm sóc, Vương Hạo Hiên tìm cách xem camera bên đường một hồi đứng dậy vào phòng vệ sinh tắm một cái không hiểu vẻ mặt anh rất bình tĩnh mà cậu có cảm giác bất an. Tắm xong anh nằm xuống nhưng không ngủ được, mệt mỏi cả nửa đêm, ôm cơ thể cậu trong lòng, không làm ra một động tác thừa thãi nào cứ thế mà im lặng... Mệt mỏi bao lâu, bây giờ mới biết rằng anh còn sống, còn có du͙© vọиɠ, còn có nhiệt độ, còn cảm giác được ấm lạnh. Anh cúi đầu hôn lên trán cậu môi anh lành lạnh mà trán của cậu ấm nóng, cái khoảnh khắc hai thái cực chạm vào, hơi ấm truyển đến anh, trong lòng Vương Hạo Hiên hình như cũng dần dần trở nên dễ chịu hơn một chút nhắm mắt, dần dần rơi vào trong giấc ngủ ngắn ngủi.

Trời vừa mới sáng, bên ngoài dần dần có những hạt tuyết bắt đầu rơi...

Anh thức dậy...

Thấy cậu đang ngồi bên kính cửa sổ, hoang mang lại lo lắng. Anh đi lại gần bên cậu, cậu giật mình như rồi không nhúc nhích. Anh khẽ nói:"Chuyện ở Anh giữa em, Charles và May, anh biết rồi..."

Người cậu cứng đờ...

Hình ảnh ngày đó lại hiện ra, cậu không hề nhớ đã xảy ra chuyện gì ngồi thẫn thờ, màn hình ti vi lướt qua hình ảnh của một tin tức giải trí khác. Có người chuyển cho biên tập viên một bản thảo tin tức, người biên tập viên sau khi nhìn lướt qua nó tỏ vẻ kinh ngạc một cách khoa trương, loáng thoáng giọng nói phát ra từ trong ti vi, bỗng ánh mắt ngây ra nhìn lên màn hình!

Chiếc điều khiển từ xa trên tay May chết lặng giữa khoảng không!

"Tống Kế Dương đánh chết người"

Máu trong khắp cơ thể Tống Kế Dương bỗng chốc như bị đông lại! cậu nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, người cậu giống như bị đóng băng tại chỗ. Chỉ có thể ngây mặt ra để xem người biên tập viên dùng giọng điệu hiếu kỳ đem những việc này một lòng muốn phơi bày trước công chúng.

Người nhà nạn nhân đâm đơn kiện...

Theo báo cáo và các chứng cứ khác, chứng thực do cậu ra tay...

Laughing vì việc gia đình mà về nước, nhất thời không biết phải làm sao? Lúc đó May từng biết qua một người tên Charles, người này cô gặp ở trung tâm thương mại, không tính thân nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện, đứng ra làm chứng khi Kế Dương rời khỏi, tên cướp đó còn sống...

Tên cướp...

Mọi người đều hiểu đó là tự vệ chính đáng...

Nhưng nạn nhân bị tấn công dữ dội, chết ngay cú đập đầu đầu tiên, nhưng hung thủ vẫn không ngừng tấn công mấy nhát nữa..

Chuyện này không thể coi là tự vệ, nói nạn nhân còn sống rời đi thì sao lại quay trở về chỗ cũ. Không hề có dấu vết lôi kéo hay di chuyển hiện trường...

Nhưng tựa vào địa vị và thế lực của Charles, rất nhanh mọi chuyện được giải quyết các bài báo hay tin tức đều được mua lại.

Chuyện này dần vào quên lãng, hồ sơ án cũng bị xóa...

Hồi ức như một cơn ác mộng cứ ồ ạt đến! Đoạn ký ức cậu cố gắng quên đi ấy, trong cái nơi tăm tối, đầy rẫy nỗi sợ hãi và nước mắt, hàng rào sắt lạnh lẽo, một đôi mắt chứa đầy sự hoang mang… sự tuyệt vọng và nỗi khϊếp sợ chưa từng có...

Đêm tuyết bay lạnh vô cùng, anh và May đi bộ về, giữa chừng hình như cô đi mua nước ở máy bán nước tự động. Hình như cậu nhìn thấy bóng anh lướt qua.

Tuyết bay rất lạnh...

Cậu nhớ trong đêm tối cậu vớ được một vật cứng lạnh lẽo…

"Bốp…"

Trong sự đen tối và hỗn loạn, cậu nặng nề cầm lấy một vật cứng đập mạnh vào cái đầu đang phát ra những tiếng cười da^ʍ tà điên loạn!

Hình như có cái gì đó đã vỡ…

Sau đó…

Tất cả đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ…

Những bông tuyết màu đỏ...

Mặt cậu trắng bệch, tuyết rơi trên mặt, máu cũng bắn lên mặt..

Máu tươi...

"Sao anh lại.... "

"Là May đưa nạn nhân về chỗ cũ.... "

Kế Dương không hiểu, nhưng cậu vô cùng bàng hoàng.