Chương 8

Tác phẩm: Hiếm

Tác giả: Ninh Viễn

Edit: Mia

Chương: 8

___

Thương Sơ lái xe chở Thương Tuyền về nhà.

Vào giờ này, bãi đậu xe trong khu dân cư đã chật kín, không tìm được chỗ trống, họ không có tiền để thuê chỗ đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm nên khéo léo dừng ở bãi đậu xe cộng đồng cách đó 200m.

Trên đường về tiểu khu, Thương Sơ đều thao thao bất tuyệt về công việc.

Thương Sơ năm nay ba mươi, sau khi tốt nghiệp chính quy ở một trường đại học không mấy nổi tiếng thì ở lại công ty nơi cô thực tập.

Trong sự cạnh tranh khốc liệt, việc chuyển từ một nhân viên nhỏ bé thành một tổ trưởng thật sự rất gian nan.

Thư Tuyền là cấp dưới của cô,hẹn hò cũng được một năm, trừ Dịch Tú Niên từng gặp do ngoài ý muốn thì không một ai biết về mối quan hệ của hai người.

"Fiona sắp đi?"

Thư Tuyền bàng hoàng khi nghe tin này.

Thương Sơ ôm tiểu tổ tông vào lòng, uống một ngụm trà sữa trong tay Thư Tuyền, vị ngọt của vải làm cô thoải mái.

Fiona là trưởng phòng điều hành của họ, năm nay đã 41 tuổi, có bằng thạc sĩ ở nước ngoài, khả năng làm việc ở không có gì bàn cãi, theo đuổi chủ nghĩa độc thân, không có ý định kết hôn càng không muốn có con.

Không biết ban đầu cô ấy đã lên kế hoạch cho cuộc sống của mình như này hay vì công việc nên bất đắc dĩ.

Thương Sơ và Thư Tuyền vừa đến thực tập thì đều nghe qua lịch sử của Fiona.

Fiona được biết đến là người sấm rền, gió cuốn, một người phụ nữ sắt đá, không khoan nhượng bất cứ điều gì.

Một đồng nghiệp từng thẳng thắn nói với Thương Sơ: "Muốn thăng chức, không ngừng leo lên thì tôi khuyên cậu nên đổi phòng ban hoặc công ty đi. Nếu Fiona không đi thì cậu chỉ có thể cùng chị ấy đấu. Nhưng đáng tiếc, công ty không có ai làm lại Fiona."

Sau khi đi ngang qua phòng khách chung, về phòng của mình, Thư Tuyền vẫn nghĩ về chuyện Fiona: "Fiona bị công ty sa thải sao?"

Thương Sơ vừa uống nước vừa vẫy tay, uống xong nước mới nói:

- Sa thải thì khá quá đáng. Một nhân viên kỳ cựu hơn 10 năm, mỗi tháng lương hơn 3 vạn. Sa thải thì phải bồi thường bao nhiêu? Mặc dù công ty lỗ 3 năm liên tiếp nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, phải tiết kiệm tiền.

- Cái đó?

- Tiền tổng đã có kế hoạch, điều chị ấy về thành phố V làm giám đốc rồi.

Thành phố V là thị trấn nhỏ cấp 18, nhỏ đến mức Thư Tuyền chưa từng quen thấy.

Thư Tuyền bất giác cau mày.

- Fiona là người thành phố S, để chị ấy đến thành phố V, rõ ràng là muốn ám thị sa thải.

- Vậy cho nên Tiền tổng như một tên trộm. Hắn biết rõ về Fiona, biết việc coi thường những người kiêu ngạo là cách hiệu quả nhất. Chị ấy sẽ không đến thành phố V. Không, Fiona sẽ tự từ chức và công ty sẽ tiết kiệm được hơn 10 vạn.

Thấy Thư Tuyền còn muốn hỏi thêm nhưng đã bị Thương Sở bế lên bàn.

Thư Tuyền hết hồn, ôm lấy chiếc máy tính suýt nữa rơi xuống đất.

"Sao lại hỏi về chị ấy nhiều như thế, thời điểm vui vẻ như vậy, chúng ta nên ăn mừng."

Thư Tuyền vòng lấy cổ Thương Sơ, cười ngọt ngào: "Đúng lúc nha. Em mua thịt bò chị thích nhất, em làm đồ ăn khuya cho chị, Taco có được không?"

- Chị vừa mới nói thôi, sao em học nhanh như vậy?

- Ừm...

Thư Tuyền bị ánh mắt nóng bỏng của Thương Sơ nhìn chằm chằm, nhiệt độ trên mặt cũng dần dần tăng lên.

"Chỉ cần chị muốn, xem sẽ học."

Thương Sơ mỉm cười, ngón tay vuốt ve vành lại nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi mềm mại của Thư Tuyền.

"Yêu chị nhiều như vậy sao?"

Thư Tuyền xấu hổ khi nghe mấy câu này.

Thư Tuyền vùi khuôn mặt đỏ như hoa anh đào vào cổ Thương Sở.

Bị hơi thở nóng bỏng đốt cháy, cánh tay nàng siết chặt lại.

"Mỗi năm."

Khi Dịch Tú Niên đến gần cổng Sơn Thuỷ Lan Kiều, nhìn thấy Dịch Tuyết Lâm đang vẫy tay với mình.

- Mẹ!

- Sao con dẫn chó đi dạo lâu thế, lại cùng tiểu Thư nói chuyện đến quên mất thường gian sao?

Dịch Tuyết Lâm mặc chiếc áo khoác màu vàng cát bên ngoài váy ngủ, trông rất duyên dáng.

Dù đã hơn năm mươi nhưng vóc dáng cùng ngoại hình của bà rất tốt/

Trong khi các bạn cùng trang lứa đã cắt tóc ngắn, uốn xoăn do tóc mỏng thì bà vẫn để tóc dài ngang vai.

Điều này do hai mươi năm tập yoga và chế độ ăn uống lành mạnh.

Dù có mấy sợi tóc bạc cũng không sao, bà không thích nhuộm tóc.

Bình tĩnh đối mặt với sự gột rửa của thời gian, tuyên bố mình muốn tự nhiên mà già đi.

- Con đi dạo với cậu ấy lâu hơn, tình cờ nói đến chuyện trồng hoa. Con muốn trồng hoa hồng, nhưng cậu ấy nói hoa hồng là ấm sắc thuốc, khó chăm, khó bảo quản, để ở ban công còn có thể có nhện. Con vẫn thấy nên xem lại, với kỹ năng của con, chắc vừa mua về thì đã chết.

Dịch Tú Niên nắm tay Dịch Tuyết Lâm, hai mẹ con vừa đi đến tòa nhà 99 vừa trò chuyện

Ánh đèn mờ ảo vào ban đêm, nhìn họ không giống hai mẹ con, nếu nhìn từ phía sau, dáng người cùng quần áo của Dịch Tuyết Lâm sẽ thấy bà chỉ ngoài 30.

- Cửa ban công nhà tiểu Thư không đóng sao?

- Đúng vậy, nhà cậu ấy thuê cũng cũ lắm rồi, con nhìn thấy còn phải bảo quá cũ, còn cùng với người khác thuê.

- Giá nhà quanh đây không hề thấp.

- Nhà đất ở thành phố S cao quá, thuê một căn ít nhất phải 4500 tệ - Dịch Tú Niên than thở.

- Vậy sao con còn thuê nhà bên ngoài, không ở nhà đi.

Dịch Tú Niên cười ranh ma: "Con không quấy rầy mấy người đâu."

Dịch Tuyết Lâm hờn dỗi hừ một tiếng.

Dịch Tuyết Lâm sống với chồng sau trong một cộng đồng giàu có bình dân ở phía tây Thành phố S.

Trước 18 tuổi, Dịch Tú Niên sống cùng mẹ, cha dượng và chị gái.

Sau khi đi làm thì đã bắt đầu tự lập, thuê nhà sống bên ngoài.

Lúc đầu, Dịch Lâm Tuyết còn lưỡng lự, hỏi con gái rằng sống ở nhà có bất tiện không, dượng cũng nói rằng ông và chị gái có thể chuyển đến căn nhà phía Tây.

Dịch Tú Niên nhanh chóng nói rằng không phải vậy.

- Con muốn có không gian riêng sau khi tốt nghiệp. Dịch nữ sĩ, hãy để con ra ngoài, để con tự đi trên con đường của mình.

- Nhưng từ nhỏ đến lớn con đều sống với mẹ, con ở bên ngoài một mình mẹ sẽ nhớ con.

- Nhớ con thì đến thăm con. Đâu phải con không về. Mẹ đừng lo, con tự chăm sóc mình được. Nếu chịu hết nổi, con sẽ về khóc lóc với mẹ.

Cứ như vậy, với sự đồng ý miễn cưỡng của mẹ mình, Dịch Tú Niên thuê một căn nhà ở ngoài rồi cần cù làm việc.

Dù gần phân nửa tiền lương là đi vào tiền thuê nhà nhưng Dịch Tú Niên vẫn có thể tận hưởng cuộc sống.

Con gái mình sinh ra, sao mình không hiểu cho được

Dịch Tú Niên thích ăn nhưng không biết nấu. Kỹ năng sống gần như bằng không.

Dịch Tuyết Lâm thỉnh thoảng chạy đến chỗ con gái để nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, trò chuyện rồi ngủ với con gái.

Mặc dù cơm không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng còn bị phàn nàn nhưng bà vẫn vui vẻ khi ở cùng con gái mình.

Dịch Niệm Chi lâu lâu lại nói đùa, không để ý đến lớn nhỏ.

- Dịch nữ sĩ, thực sự là một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của con.

Lúc này, đã là ngày thứ ba Dịch Tuyết Lâm ở cùng con gái, trong nhà tràn ngập các loại hoa, đồ chuyển phát nhanh chất đầy trong phòng, phần lớn còn chưa được bốc.

Về đến nhà, Dịch Tú Niên lau chân cho Thổ Tư trước.

"Tay trái."

Thổ Tư ngoan ngoãn giơ chân nhỏ lên.

"Tay phải."

Thổ Tư thè lưỡi, đổi chân.

"Nhãi con ngoan."

Sau khi lau, Dịch Tú Niên ngồi trên cái ghế nhỏ, bắt đầu bốc đồ chuyển phát nhanh.

Nàng bốc rồi đem cho mẹ mình đang ngồi trên sofa.

Dịch Tuyết Lâm mang kính viễn lên rồi xem.

Dịch Tú Niên mở một hộp, kêu lên: " Wow, kính râm của J giá 1 vạn 6."

Sau khi ra ngoài làm việc, nhìn thấy tiền thì sẽ quy ra lương.

Dịch Tú Niên nhìn bảng giá mà buồn.

- Mẹ thật là giàu có.

- Cái đó là cho chị Cảnh Ngu của con. Nhân tiện, con hỏi xem khi nào chị con về. Cuối tháng là sinh nhật của dượng. Năm ngoái con bé đi công tác nên không tham gia. Năm nay, dượng hy vọng con bé có thể đến. Dượng con thật ra cũng giống mẹ, luôn dính lấy con gái, suốt ngày nhớ con bé. Nhưng mà chị Cảnh Ngu của con lại thấy phiền.

Dịch Niệm Tú đi lấy điện thoại di động.

"Tính tình của chị ấy ai mà chịu cho nổi."

Dịch Tuyết Lâm vỗ nhẹ vào tay nàng.

- Hai đứa từ nhỏ gặp mặt liền đánh nhau, may mắn là bây giờ quanh năm không gặp, thế mà còn muốn bóp cổ nhau. Kỳ thật Cảnh Ngu mạnh miệng nhưng mềm lòng, đối xử với con rất tốt, con bé...

Dịch Niệm Tú làm đa động tác "im lặng", gửi một tin nhắn WeChat bằng giọng nói cho Bạch Cảnh Ngu.

[Chị ơi, cuối tháng chị về không? Em nhớ chị~~]

Tin nhắn gửi đi, Dịch Tuyết Lâm "Hả" một tiếng, chán ghét nói;

- Con bé này, con bị sao vậy? Sao lại ghê tởm thế?

- Con không ghê tởm chị ấy không trả lời đâu. Mẹ không hiểu, đây gọi là chiến thuật.

......

Tắm rửa xong, Thương Sơ liền ngủ thϊếp đi.

Thư Tuyền nằm trên giường, rèm cửa mỏng manh bị gió thổi bay.

Ánh trăng lặng lẽ di chuyển trên giường.

Thư Tuyền nhìn bóng đen dần thay đổi, cố gắng tự thôi miên mình.

Nhưng không thành công.

Trạng thái ngủ của Thư Tuyền luôn rất khủng khϊếp.

Có vẻ đêm nay vẫn sẽ như vậy.

Ngay khi cố gắng nhắm mắt lại, vô số ký ức rời rạc, bén nhỏ sẽ tràn vào trong đầu Thư Tuyền.

Nó đâm thủng mọi sự an nhàn, khiến thần kinh nàng căng thẳng. Mệt mỏi vô cùng lại còn tỉnh táo.

Lật người lại lần nữa, tấm đệm rẻ tiền đã truyền tải mọi chuyển động sang người bên cạnh.

Thương Sơ mơ hồ phát ra một tiếng khóc chịu, Thư Tuyền không dám động đậy nữa.

Nằm yên một chỗ, Thư Tuyền nhắm mắt lại rồi lại mở ra, bật điện thoại lên tìm WeChat của Thư Mẫn, gửi tin nhắn cho đối phương.

[Tháng sau có đi đón chị Huyễn không?]

Vốn nghĩ rằng đến ngày hôm sau Thư Mẫn mới trả lời.

Không nghĩ vừa nhắn thì Thư Mẫn đã nhắn lại.

[Đã bảo đừng nhắc đến cái người này nữa mà, nhất là ở trước mặt mẹ. Nghe không hiểu tiếng người sao?]

Thư Tuyền rời khỏi cửa sổ chat, mở album ảnh trong điện thoại của mình.

Có một bức ảnh trong "Bộ sưu tập cá nhân" của mình.

Trong ảnh có Thư Tuyền, Thư Quân, mẹ, ba người lần lượt ôm Trần Huyễn.

Bức ảnh được chụp khi Trần Huyễn vào thăm họ dịp Tết Nguyên Đán vào năm thứ hai.

Thư Tuyền nhớ rõ ngày đó, Trần Huyễn lái xe về, lấy ra một núi quà từ trong cốp xe, muốn lắp đầy cả căn phòng khách nhỏ của họ.

Khuôn mặt mẹ Thư Tuyền tràn ngập nụ cười, Thư Mẫn không ngừng quấn lấy Trần Huyễn, yêu cầu cô kể thêm về việc giành được giải thưởng Nhà thiết kế mới.

Thư Tuyền xấu hổ tiến đến, giúp họ lấy bánh nước.

Cuối cùng, Trần Huyễn kêu Thư Tuyền nghỉ ngơi, hỏi thăm thành tích học hành như thế nào, có trường đại học nào muốn đăng ký không.

Đêm giao thừa năm đó là thời khắc ấm áp nhất và sống động hiếm hoi trong ký ức của Thư Tuyền.

Sáng sớm ngày đầu năm mới, họ cùng nhau leo núi.

Đứng ở một góc đường, nhờ người qua đường chụp ảnh.

Gió cùng nắng vàng, nụ cười của họ còn sáng hơn cả mặt trời.

Ai nhìn thấy bức ảnh này cũng nghĩ họ là một gia đình đầm ấm, tình cảm.

Trong ảnh, dáng vẻ cùng khí phách năm hai mươi tuổi của Trần Huyễn đọng lại trong Thư Tuyền rất lâu.

Thư Tuyền ôm điện thoại, khó khăn đi vào giấc ngủ.

_____

Hàng năm: Tất nhiên phải gửi voice chat cho chị gái (x

Mạng lưới quan hệ rất tứ lung tung (Này mình nói)

Bây giờ không hiểu thì cũng không sao đâu~~ Cứ theo dõi tiếp nhé ~ Tôi sẽ giải thích rõ ràng sau.