Chương 14

"Nhà bọn họ biết chọn ngày thật, không biết đấy là ngày giỗ của mẹ con à?"

Dù lời nói từ tốn nhưng nội dung cũng đủ khiến người ta tê cả da đầu.

Dịch Chức Niên thu người, cúi đầu uống coca, ước gì có thể lập tức xuyên xuống dưới gầm bàn.

Bạch Quyết đã đoán trước Bạch Cảnh Ngu sẽ nói như vậy, mắt nhìn đăm đăm về phía phòng khách.

Có một bức tranh mới được treo ở đó.

Giống bộ vest mới được đặt may, cũng là món quà sinh nhật Dịch Tuyết Lâm tặng ông.

Đây là bức "Cửa sổ mở" của hoạ sĩ Henri Matisse, một hoạ sĩ theo trường phái dã thú(*) mà ông yêu thích.

(*Trường phái Dã thú là một phong trào nghệ thuật xuất hiện tại Pháp vào khoảng đầu thế kỷ XX. Dù chỉ tồn tại vỏn vẹn 5 năm, ảnh hưởng của nó tới sự phát triển của hội họa nói riêng và nghệ thuật tạo hình nói chung là vô cùng lớn. Nó là tiền đề quan trọng cho sự ra đời của chủ nghĩa Lập thể và nghệ thuật Trừu tượng sau này.

Đặc trưng hội họa phái Dã thú là ở cách sử dụng màu sắc mạnh bạo chống lại đường lối nghệ thuật kiểu học việc khô cứng. Chủ nghĩa Dã thú đẩy mạnh vai trò của màu sắc, dùng màu với cường độ cao nhất để tạo ra sức mạnh biểu cảm đó là sự nổi loạn với những sắc đỏ, xanh cobalt, xanh lá cây, vàng nguyên chất rực rỡ.)

Mười năm trước ông từng lướt qua bức tranh này, vô cùng hối hận.

Năm nay, Dịch Tuyết Lâm uỷ quyền cho một đại lý mua nó từ nhà đấu giá Sotheby"s London .

Thời gian giao hàng được tính toán rất chính xác, ngay trong sáng nay.

Trước khi nhận được cú điện thoại kia, ông còn hào hứng chọn vị trí cho bức tranh mới cùng Dịch Tuyết Lâm.

Bây giờ nhìn lại bức tranh sơn dầu với bút pháp phóng khoáng này, màu sắc táo bạo giống như cánh cổng thiên đường mở ra trước mắt ông.

Khi bức tranh ông đã xem vô số lần trên mạng và trên trang sách thật sự xuất hiện trong nhà ông, trước mắt ông, sự chấn động mà nó mang đến khiến người ta hoang mang bối rối.

"Họ không biết, bố cũng không biết?"

Bạch Cảnh Ngu ngồi ngay dưới bức tranh, ánh mắt sắc bén đến mức có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Từng câu từng lời mang theo âm vang trống rỗng, không ngần ngại tổn thương bất cứ ai, thế mà lại được nói ra một cách bình tĩnh, thậm chí không chút thù hận.

"Đúng, hội nghị cấp cao quan trọng hơn bà ấy, từ lâu con đã biết."

Trên trán Bạch Quyết mơ hồ nổi lên một sợi gân xanh.

Gió nổi trước cơn mưa, Dịch Tuyết Lâm vô thức nín thở.

Dịch Chức Niên đột nhiên nói: "Con đi cho."

Giọng nói mềm mại của cô được nâng lên cao nhất có thể, kiểm soát hợp lý để không đến nỗi chói tai, nhưng cũng phải thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.

"Thím út nhờ con mua nhuỵ hoa nghệ tây và đông trùng hạ thảo, trước đó con không có thời gian, lần này tiện thể mua luôn. Bạch Cảnh Ngu chị cứ lo việc của chị, để em đi!"

Nói xong, trên bàn không ai trả lời, cô bắt đầu thấp thỏm.

"Con đi... con đi có thích hợp không?"

Dịch Tuyết Lâm lập tức trả lời: "Không phải con vẫn chưa nghỉ phép năm sao, trùng hợp, xem như đi nghỉ vậy."

Bạch Quyết và Bạch Cảnh Ngu đều không nói thêm lời phản đối, mặc nhiên đồng ý.

Bữa cơm này khiến mọi người đều không thoải mái, Dịch Chức Niên lại càng khó tiêu.

Một bàn thức ăn mới ăn được một nửa, Bạch Cảnh Ngu đã muốn đi.

Không phải đã nói đồng ý ở qua đêm à, Dịch Chức Niên không ngờ cô ấy lại đổi ý.

Cũng phải, một bữa cơm mà nói ra câu nào cũng không hợp nhau, là ai cũng chẳng muốn ở lại nữa.

Bạch Cảnh Ngu đi rồi, Dịch Chức Niên ở lại một mình không thoải mái, cùng lên xe Hạ Bộ Thanh rời đi.

Trước khi đi, Dịch Tuyết Lâm chuyển cho Dịch Chức Niên năm mươi nghìn tệ, dặn cô:

"Con mua đông trùng hạ thảo và nhuỵ hoa nghệ tây cho thím út nhà họ Bạch tốt một chút."

Dịch Chức Niên "Ồ" lên.

"Nhưng cũng đừng mua loại tốt nhất."

Dịch Chức Niên hơi ngẩn ra, sau đó nói: "Con hiểu rồi."

Dịch Tuyết Lâm xoa đầu con gái, "Vất vả cho Niên Niên chúng ta."

Dịch Chức Niên khẽ mỉm cười: "Sao mẹ tôi lại khách sáo thế này? Con đi đây."

Dịch Chức Niên theo Bạch Cảnh Ngu lên xe.

Bạch Cảnh Ngu nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt tĩnh tại, nhưng Dịch Chức Niên có thể thấy cô ấy đang mệt mỏi.

Vừa trải qua một trận chiến vất vả, chạy thật xa về mừng sinh nhật cho cha, kết quả lại thành như vậy.

Suy bụng ta ra bụng người, không mệt mỏi mới lạ.

Dịch Chức Niên tưởng rằng cô ấy ngủ nên không muốn làm ồn, lấy tai nghe ra định nghe nhạc.

Vừa chuẩn bị đeo tai nghe vào, Bạch Cảnh Ngu vẫn đang nhắm mắt nói:

"Thứ Tư, cô có xin nghỉ được không?"

"Được chứ." Dịch Chức Niên chớp đôi mắt to, "Em thật sự muốn xin nghỉ phép năm, không phải cố ý vì chị đâu."

Cái mặt quan tài của Bạch Cảnh Ngu cuối cùng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lúc mở mắt ra thì mắt vẫn còn hơi nhức, lại quên mang theo thuốc nhỏ mắt.

Lấy điện thoại ra, Bạch Cảnh Ngu gửi tin nhắn thoại WeChat.

【Ngày mai đến nhà đón tôi. Đường vành đai phía Đông, cô biết rồi đấy.】

Dịch Chức Niên biết, nếu không phải bữa tiệc gia đình xảy ra chuyện, đêm nay Bạch Cảnh Ngu muốn ở lại Vạn Gia Thành.

Vậy là...

Dịch Chức Niên vẫn không hiểu, trước khi họ đến đã xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Dịch Tuyết Lâm cũng không nói rõ ràng với cô.

Bạch Cảnh Ngu nói với Hạ Bộ Thanh: "Chị Hạ, trong thời gian này chị không cần đến đón tôi."

Hạ Bộ Thanh nhất quán kiệm lời, có lẽ do nguyên tắc nghề nghiệp, hoặc bởi cô không hứng thú với việc riêng của người khác, bất cứ chuyện gì cô cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ chấp hành.

Hạ Bộ Thanh "Ừm” một tiếng, hỏi Dịch Chức Niên:

"Cô Dịch, ngày mai tôi bắt đầu đưa đón cô đi làm?"

Hạ Bộ Thanh do Dịch Tuyết Lâm thuê, tiền lương cũng là bà ấy trả, nhiệm vụ là đưa đón Bạch Cảnh Ngu và Dịch Chức Niên, xử lý những việc vặt cho hai chị em.

Dịch Chức Niên là nhân viên văn phòng bình thường, để xe Benz hạng S đưa đón quá chói mắt, nhất định sẽ bị đồng nghiệp hỏi chuyện gia đình, rất khó chịu. Vì vậy phần lớn thời gian cô đều tự đi tàu điện ngầm, trừ khi thời tiết quá xấu mới làm phiền Hạ Bộ Thanh đến một chuyến.

Mùa hè vừa mới bắt đầu, chính là mùa mưa ở thành phố S, Dịch Chức Niên đã phải ngâm nước hai đôi giày, còn tiếp tục nữa thì cô phải chân trần đi làm.

"Tốt quá, làm phiền chị Hạ rồi."

WeChat của Trần Huyễn trả lời, cũng là tin thoại.

Bạch Cảnh Ngu ghé sát vào tai để nghe giọng cô ấy.

【Ừ, được.】

Có lẽ vì sợ trả lời bằng một từ thì lạnh lùng quá, sau từ "Ừ" lại thêm một từ "Được" yếu ớt.

Âm thanh phía Trần Huyễn hơi ồn, gõ gõ đυ.c đυ.c, đoán chừng đang bận rộn ở công trình.

Tiếng người ồn ào và việc Trần Huyễn rút thời gian trong sự bận rộn để trả lời mình khiến Bạch Cảnh Ngu hơi thoát ra khỏi cảm giác điên rồ.

【Đến sớm một chút.】

Bạch Cảnh Ngu gõ bốn chữ cho cô ấy.

Sáu giờ sáng hôm sau.

Bạch Cảnh Ngu vừa ngủ chưa được bao lâu, xe của Trần Huyễn đã đến dưới lầu nhà cô ấy.

Xe Trần Huyễn vẫn không được quyền tiến vào khu đô thị, chỉ có thể vòng quanh hai vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đỗ xe bên đường.

Gửi WeChat cho Bạch Cảnh Ngu.

【Tôi đến rồi.】

Năm phút sau, không ai trả lời.

Có lẽ vẫn chưa dậy.

Từ cửa sổ xe nhìn lên trên có thể thấy toàn cảnh ban công nhà Bạch Cảnh Ngu.

Ánh bình minh vừa nhô lên từ phía chân trời, lặng lẽ di động trên mặt đất, in bóng những toà nhà đang dần thức tỉnh lên nền đất.

Hôm qua Bùi Tỉnh trả tiền cọc trang trí, Tiểu Đào giống như chú chó đói ba tháng đột nhiên nhìn thấy bánh bao thịt, bàn phím sắp bị cô ấy gõ đến bốc khói, cấp tốc gõ ra một bản hợp đồng, chỉ sợ thần tài chạy mất.

Trần Huyễn cũng đưa ra phương án với hiệu suất rất cao.

Phương án gửi đi chưa được năm phút đã nhận được câu trả lời "OK" từ Bùi Tỉnh.

Nói không cần làm bản vẽ thi công và dự toán chi tiết, chỉ cần hình ảnh phối cảnh là được.

Trần Huyễn chưa từng gặp được khách sộp như vậy.

Phòng làm việc khó khăn lắm mới có đơn hàng mới, Trần Huyễn cũng có chút hưng phấn, thức suốt đêm để hoàn thành bản dựng.

Thức đêm ngồi trước máy tính làm việc, vô tình thức suốt cả đêm, chờ đến khi nhận ra thì đã năm giờ sáng.

Bạch Cảnh Ngu nói cô đến đón sớm, nhưng lại không nói rõ thời gian.

Sợ đến muộn, Trần Huyễn lập tức rửa ráy, uống một ly americano đá to, hồi phục được chút năng lượng, dùng phần mềm kiểm tra tốc độ phản ứng của mình, thấy không quá mệt mỏi, lái xe không thành vấn đề.

Chạy đến dưới lầu nhà Bạch Cảnh Ngu thì đã sáu giờ.

WeChat gửi đi lại không có người trả lời.

Vậy ra "sớm một chút" là sớm thế nào?

Trần Huyễn gảy mái tóc dài còn hơi ẩm ướt của mình.

Chắc là chuyến công tác trước đó quá mệt, lúc này vẫn đang ngủ.

Bước vào tháng Năm, nhiệt độ ngày càng cao hơn, mái tóc dài dày của Trần Huyễn khi ra ngoài giống như đắp tấm chăn lông lên đầu, nóng hơn người khác rất nhiều.

Dùng tay quấn tóc thành một búi đặt sau đầu, rút ra một điếu thuốc châm lửa, đốt thời gian.

Nửa tiếng trôi qua, vẫn không ai đoái hoài tới cô.

Không phải đùa mình chứ?

Chờ đến bảy giờ rưỡi, rốt cuộc Bạch Cảnh Ngu cũng nói chuyện với cô.

【Cô ở đâu?】

Trần Huyễn đã uống thêm một ly americano đá nữa, ảnh phối cảnh cũng hoàn thành.

Nhai hai viên súc miệng bạc hà, cảm giác mát lạnh của bạc hà xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, sinh lực tràn trề đến nỗi hai mắt có thể phát ra ánh sáng xanh lục.

Cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng trở lại toàn thân, Trần Huyễn trả lời Bạch Cảnh Ngu:

【Vẫn ở dưới lầu nhà cô.】

【? 】

【Sớm thế? Chờ một tiếng rưỡi?】

【Sao lại không gọi điện cho tôi?】

Không cần xem nhiều, chỉ với mấy câu hỏi liên tục, Trần Huyễn đã có thể phác hoạ chính xác vẻ mặt vừa bất lực vừa chán ghét của Bạch Cảnh Ngu vừa tỉnh ngủ.

Trần Huyễn trả lời bằng tin thoại:

【Không phải cô bảo tôi đến sớm à? Tôi đang chờ ở cửa Đông nhà cô, rửa mặt xong thì xuống đây đi.】

Gửi tin đi, Trần Huyễn ngẩng đầu, nhận ra mình không kìm được bật cười.

Trần Huyễn "chậc" một tiếng, nhìn vào kính chiếu hậu tự mắng bản thân:

"Đức hạnh."

Trần Huyễn biết rõ thời gian trang điểm của Bạch Cảnh Ngu, ít nhất cũng phải một tiếng trước khi ra ngoài buổi sáng, đây là chưa kể thời gian ăn sáng.

Cũng không vội, gửi bản kết xuất cho Bùi Tỉnh.

Bạch Cảnh Ngu sửa soạn xong xuống lầu, quản lý toà nhà chào cô:

"Chào buổi sáng, cô Bạch."

Bạch Cảnh Ngu đáp một tiếng, vừa bước ra cửa đã thấy một con chim lao tới đập vào cửa kính, âm thanh không nhỏ.

Hàng năm có vô số chim tự va vào kính mà chết, Bạch Cảnh Ngu thấy con chim non rơi xuống đất bất động, không biết là đã chết hay ngất xỉu.

Ở cửa người ra người vào, chẳng may rơi ở đây sẽ bị người đi đường giẫm phải.

Bạch Cảnh Ngu muốn đặt nó ở chỗ an toàn để xem tình hình.

Vừa đưa tay ra, phía sau truyền đến tiếng đập cánh, quay đầu lại thì bị cánh chim đập mạnh vào mắt, trên cổ truyền đến một cơn đau nhói.

...

Lần này Bạch Cảnh Ngu tới rất nhanh, chưa đầy bốn mươi phút đã xuất hiện, nhanh đến mức không giống phong cách của cô ấy.

"Ăn sáng chưa?" Trần Huyễn hỏi, "Sao nhanh vậy."

"Có lúc nào mà tôi lề mề? Không ăn, không đói."

Bạch Cảnh Ngu ngồi xuống ghế lái phụ, cài dây an toàn.

Còn có lúc nào lề mề...

Trước đây phải đợi Bạch đại tiểu thư một tiếng mới xong.

Tuy không chính thức hẹn hò nhưng chuyện nên làm hai người đều làm cả rồi, thậm chí cả những chuyện xấu hổ người yêu ngại làm với nhau, họ cũng đã thử qua hết.

Dẫu có trở lại quan hệ bình thường, giả vờ mất trí nhớ cũng không có tác dụng trước mặt cô.

Trần Huyễn không đôi co với cô ấy.

"Không ăn sáng dễ bị sỏi mật... Ôi? Cổ cô bị sao vậy?"

Nương theo ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ xe, cô nhìn thấy vết máu bên cổ phải của Bạch Cảnh Ngu.

Trần Huyễn vô thức kéo tay Bạch Cảnh Ngu.

Lòng bàn tay cô ấm áp và khô ráo, những ngón tay thon dài dễ dàng ôm trọn cổ tay Bạch Cảnh Ngu vào lòng bàn tay mình.

"Không có gì."

Bạch Cảnh Ngu dửng dưng như không, muốn né tránh.

Trần Huyễn nắm cằm cô ấy, quay mặt cô ấy lại nhìn, không phải hoa mắt.

"Chảy máu rồi."

Sự lo lắng rõ ràng của Trần Huyễn khiến Bạch Cảnh Ngu cảm thấy dễ chịu trong lòng, kể việc xảy ra ở cửa.

"Con chim kia tưởng tôi muốn mang con nó đi, chỉ bảo vệ con mà thôi."

"Vậy là cô bị chim tấn công? Bị người khác ghét bỏ cũng thôi, sao đến chim cũng ức hϊếp cô?" Trần Huyễn nén cười, "Tôi giúp cô xử lý vết thương."

Vết thương của Bạch Cảnh Ngu nằm ở bên phải dưới xương hàm, phía xa Trần Huyễn.

Để cô ấy nhìn rõ hơn, Bạch Cảnh Ngu xoay cả người sang, hai người đối diện nhau ở khoảng cách gần.

"Không cần, chỉ là vết thương nhỏ..."

"Máu chảy ra rồi còn nói là vết thương nhỏ? Nhất định phải khử trùng."

Trần Huyễn lấy từ hộp tỳ tay ra túi sơ cứu, bẻ cong que khử trùng iodophor, đầu tăm bông trắng tinh chẳng mấy chốc đã thấm vào màu nâu sẫm.

Bạch Cảnh Ngu không nói nữa, Trần Huyễn biết cô ấy ngầm ưng thuận.

Giúp Bạch Cảnh Ngu hạ ghế xuống, Trần Huyễn duỗi thân về phía cô ấy, giữ lấy cằm cô ấy, xoay mặt qua hoàn toàn để lộ ra cổ, thuận tiện bôi thuốc.

Vết máu đỏ trên làn da trắng như tuyết khiến da dẻ Bạch Cảnh Ngu lại càng thêm trắng, ấm nhuận như ngọc.

Rõ là tính khí tệ như vậy, lại còn kiêu ngạo, cơ thể cũng nên cứng như sắt, bách độc bất xâm.

Nhưng lại mong manh đến mức chỉ bị vạch một cái là rách.

Trần Huyễn nói: "Sẽ hơi đau, cố chịu một chút."

Bạch Cảnh Ngu "ừm" khẽ, xem như cho phép cô ấy chi phối bản thân.

Mái tóc dài màu xanh của Trần Huyễn xoã xuống trước mắt Bạch Cảnh Ngu.

Tư thế này giống như khi cô bị Trần Huyễn đè lên ghế xe.

Bạch Cảnh Ngu không rõ Trần Huyễn còn nhớ hay không.

Trước đây hai người thường xuyên va chạm phát nổ trên chiếc xe kia của Trần Huyễn.

Hầu hết đều bắt đầu từ tư thế này.