Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hiếm (Nan Đắc)

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng làm việc của Trần Huyễn nằm trong khu công nghệ cao của thành phố S.

Nghe bốn chữ "Khu công nghệ cao" thì đã biết nơi này hoang vắng đến mức nào.

Mỗi lần khách hàng muốn đến phòng làm việc của cô đều nản lòng sau khi nghe địa chỉ và thời gian lái xe từ nội thành mất một tiếng đồng hồ.

Ở cái đất chim không thèm ị này, giá thuê căn hộ Loft(*) rộng sáu mươi mét vuông là năm nghìn rưỡi.

(*Căn hộ Loft là một loại căn hộ chung cư được thiết kế với 2 tầng nối liền nhau, nó còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng.)

So sánh với giá thuê trung bình ở thành phố S có thể xem là rất rẻ, Trần Huyễn miễn cưỡng cũng gồng gánh nổi.

Nói với Phương Chi hai tháng qua rất bận rộn, thật ra chỉ là trấn an.

Tuy có Phương Chi dốc sức giới thiệu với các vị khách quen, người tìm đến Trần Huyễn tư vấn không ít, có người gửi tới vài tấm ảnh nhà thô yêu cầu cô đưa ra vài ba phương án; có người xem cô như AI để giải đáp những vấn đề khó hiểu về trang trí; lại còn có người bắt cô đăng nhiều ảnh selfie hơn lên vòng bạn bè...

Người thật sự đi đến bước ký hợp đồng trả tiền lại chẳng có mấy.

Các chủ nhà ở Sơn Thủy Lan Kiều lại thêm một làn sóng, nhưng cho đến nay, người duy nhất xúc tiến sâu hơn chỉ có Quan Mộng, những người khác nói chuyện xong là lặn mất tăm.

Có lẽ Quan Mộng cũng sắp kéo cô vào danh sách hạn chế.

Lúc này còn chưa phải mùa thu — mùa vàng của ngành trang trí, việc kinh doanh khó có hợp đồng mới, Trần Huyễn hiểu rõ.

Nhưng nếu vẫn không trả tiền thuê nhà, chủ nhà thật sự sẽ từ thành phố bên cạnh đuổi tới.

Trên đường đến phòng làm việc, Trần Huyễn tổng hợp số tiền lẻ còn sót lại trong mấy tấm thẻ ngân hàng, miễn cưỡng cũng đủ đóng tiền nhà quý sau.

Sau khi chuyển tiền cho chủ nhà, cô đẩy cửa phòng làm việc, thấy trợ lý Tiểu Đào cầm khăn lau ngồi xổm dưới đất, lau một vũng nước lớn trên đất vắt vào xô nhựa.

Xô nhựa đã gần đầy, trần nhà vẫn tí tách rỉ nước.

"Chị Huyễn, nhanh tới giúp em với! Chân em tê rần rồi!"

Trần Huyễn đỡ Tiểu Đào dậy, để cô ấy ngồi một bên nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn nơi nước rỉ ra.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ống nước tầng trên bị vỡ, chủ nhà lại không có nhà. Quản lý chung cư cũng tệ thật, ngày làm việc mà không có ai trong văn phòng, em gọi mười mấy cuộc điện thoại mới có người nghe máy. Bây giờ phía quản lý nói đã liên hệ với chủ nhà ở tầng trên, cũng không biết bao giờ mới tới."

Tiểu Đào ngồi đấm chân trên ghế.

Tiểu Đào người cũng như tên, da trắng xinh đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn, cả ngày cau mày giúp Trần Huyễn tính toán các khoản chi tiêu.

Mới chừng hai mươi, giữa lông mày đã có rất nhiều chữ Xuyên (川).

"Chừng nào họ Từ kia mới thanh toán khoản cuối cùng đây, đúng là phiền chết đi được... Chị Huyễn, chị nói chúng ta phải đóng tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền đi lại, vật liệu, thiết bị và phần mềm cũng phải chi ra, đã giật gấu vá vai lắm rồi, giờ lại bắt đầu rò nước. Khách hàng chẳng có mấy người, cái quái gì đang diễn ra vậy chứ. Lúc đầu chọn địa điểm em đã thấy chỗ này xa xôi nghèo nàn, rất khó tàng phong tụ khí(*), phong thuỷ không tốt. Chị xem đi, có khác gì em nói không!"

(*Tàng phong tụ khí: một thuật ngữ trong phong thuỷ, tức phải là nơi yên tĩnh, kín đáo, tránh các luồng gió thổi trực tiếp hoặc tránh gió lùa, nhưng lại phải thông thoáng.)

Trần Huyễn miễn cưỡng lau hết nước trên nền đất, đổ nước, từ nhà vệ sinh lại xách ra hai chậu rửa mặt tiếp tục lau nước, nói với Tiểu Đào:

"Tôi lên trên xem thử."

Vừa vào thang máy đã nhìn thấy một phụ nữ đứng bên trong.

Còn rất quen mắt.

"Thật là trùng hợp, cô Trần."

Bùi Tỉnh chào hỏi cô trước.

"Không ngờ lại gặp cô ở đây."

Hai người cùng nhau lên tầng mười sáu, lại phát hiện chuyện này càng trùng hợp.

Trần Huyễn: "Hoá ra cô là chủ nhà lầu trên của tôi."

Bùi Tỉnh: "Xin lỗi, sau khi mua văn phòng này tôi chỉ cho thuê một lần, sau đó không có thời gian quản lý nên vẫn để trống."

Quản lý toà nhà tới nhìn thấy liền lên tiếng:

"Ống nước vỡ làm ngập nhà hàng xóm ở tầng dưới, chắc chắn phải bồi thường. Nếu là người quen thì dễ rồi, chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm là được."

Trần Huyễn nói: "Tôi chỉ là người thuê nên phải báo với chủ nhà."

Bùi Tỉnh: "Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với chủ nhà không?"

Bùi Tỉnh cầm di dộng của Trần Huyễn thong thả bước đến cuối hành lang, lúc thong thả trở về thì cuộc nói chuyện đã xong.

"Ông Chu nói chỉ cần tôi tìm người sửa chữa trần nhà là được."

Trần Huyễn vừa từ trong nhà bước ra, biết chủ nhà không phải là người dễ nói chuyện, cô giáo Bùi này đúng là có bản lĩnh.

Còn không phải sao, đích thân Trần Huyễn đã trải nghiệm đầu lưỡi nở hoa của cô ấy.

"Tốt rồi."

Bùi Tỉnh cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô ấy.

"Cô Trần vừa đi vào nhà?"

"Ừm, đi vào xem ống nước một chút, cô Bùi không tự mình nghiệm thu trong quá trình sửa chữa nơi này phải không?"

Bùi Tỉnh mua toà nhà văn phòng trong khu công nghệ cao này để đầu tư, mua đã lâu, vừa ý nơi này còn chưa phát triển nên giá rẻ, lúc mua chỉ chưa tới bảy nghìn một mét vuông. Bất chấp thực tế rằng đây chỉ là vùng quê gà không đẻ trứng, giá nhà đã tăng gấp đôi sau khi có thông tin chính quyền thành phố S dự định chuyển hướng về đây và quy hoạch tàu điện ngầm đã được đề xuất.

Lúc Bùi Tỉnh mua lại rất bận, không muốn tự thân làm nên để nhà thầu lo hết mọi việc, trang trí đơn giản và mua thêm một số đồ đạc, cho một công ty công nghệ thông tin thuê.

Công ty kia thuê hơn hai năm, sau khi gồng gánh không nổi dời đi, Bùi Tỉnh vẫn không có thời gian quản lý khối tài sản nhỏ này.

Vừa có chút thời gian, nghĩ đến việc trang trí lại trước khi cho thuê, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Bùi Tỉnh nói thật: "Lúc trước bận quá, đúng là không đích thân nghiệm thu."

"Tôi vừa xem qua, ống nước là hàng kém chất lượng, bố cục hệ thống điện nước trong nhà rất lộn xộn, tường cũng nứt. Tường thì không đến nỗi nhưng điện nước đi âm bên dưới, nước rò rỉ diện tích lớn dễ gây ra đoản mạch, rất nguy hiểm. Đường ống nước nhất định phải thay mới."

Quản lý toà nhà biết Trần Huyễn, là bà chủ nhỏ của công ty trang trí nội thất tầng dưới.

Nghe cô ấy quan tâm như vậy, nhất định là coi trọng mối làm ăn này.

Chân ướt sũng không thể trực tiếp xỏ giày, Trần Huyễn cầm giày lên.

"Khi mua ống nước cô nhớ xem chứng nhận tiêu chuẩn, có chứng nhận tiêu chuẩn thì thường không có vấn đề gì. Nếu vẫn thấy không yên tâm thì tự mình đến cửa hàng vật liệu xây dựng lấy mẫu về, ngâm trong nước dưới sáu mươi độ, nếu không nhũn ra thì xem như qua ải, có thể yên tâm sử dụng."

Trần Huyễn nói xong, chuẩn bị rời đi.

Bùi Tỉnh nhìn nước khắp nhà, gọi Trần Huyễn lại.

"Cô Trần, làm phiền cho tôi mượn hai điếu thuốc, lát nữa tôi sẽ trả lại cho cô."

Trần Huyễn nghĩ thầm mùi thuốc lá trên người mình nặng lắm sao, làm sao cô ấy biết mình hút thuốc?

Hơi ngờ vực lấy ra hai điếu thuốc đưa cho cô ấy.

Bùi Tỉnh nói cảm ơn, quay lại đưa thuốc lá cho hai người quản lý toà nhà.

"Làm phiền hai vị hỏi trong bộ phận xem có ai sẵn lòng đến giúp không. Đến mấy người cũng được, tổng cộng ba trăm tệ, chỉ cần lau sạch nước. Những đồ đạc trong này đều làm bằng gỗ, ngâm nước rồi không thể sử dụng được, đem ra ngoài vứt đi là được rồi."

Quản lý toà nhà thấy bà chủ nhà xinh đẹp đến từng sợi tóc này là người sang quý, quen sống trong nhung lụa, rất giống kim chủ vung tiền khắp nơi.

Phí dọn dẹp ba trăm tệ, cộng thêm tiền bán đồ đạc, tính gộp lại cũng hơn vài trăm.

"Chuyện này còn cần tìm người khác?"

"Chúng tôi không phải là người sống sờ sờ sao?"

"Chỉ chút việc nhỏ sẽ giải quyết nhanh thôi."

Hai người quản lý một tung một hứng, lập tức thoả thuận xong với Bùi Tỉnh.

Trần Huyễn nhìn thấy Bùi Tỉnh cười như hồ ly, biết rằng cô ấy tiêu ba trăm tệ này rất sảng khoái.

Trần Huyễn: "Nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước, chủ nhà sẽ trực tiếp liên hệ cô sau."

"Cô Trần xin dừng bước."

Bùi Tỉnh vẫn ngăn cô lại.

"Văn phòng cô Trần ở ngay dưới lầu, bản thân lại là nhà thiết kế, tôi còn lao lực tìm người khác làm gì. Trọn gói một trăm năm mươi nghìn, làm lại điện nước, sơn lại bức tường trắng và lót gạch men là được. Cô Trần cảm thấy cái giá này thích hợp không?"

Trần Huyễn định nói mình nhắc đến ống nước chỉ là một lời nhắc nhở thiện ý, không phải muốn kiếm tiền của cô ấy.

Chưa kịp mở miệng Bùi Tỉnh đã nói tiếp:

"Nếu thích hợp thì chúng ta lập tức ký hợp đồng, tôi đặt cọc một nửa. Được không?"

Tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền đi lại, vật liệu, thiết bị và phần mềm cũng phải chi ra, tiền nào cũng phải chi!

Giọng Tiểu Đào kéo danh sách tự động vang lên trong đầu Trần Huyễn.

Tuy giảng viên Bùi này khôn ngoan đến đáng sợ nhưng Trần Huyễn cảm thấy thoải mái khi giao thiệp với cô ấy hơn là Quan Mộng, người hễ một tí là tình thương mến thương.

"Được." Trần Huyễn nói, "Đương nhiên."

.

Đường vành đai số 2 phía Đông thành phố S, tầng ba mươi lăm toà nhà Kình Thiên.

Hôm nay là ngày nghỉ.

Tất cả thành viên thuộc Đội A của bộ phận vận hành công ty quốc tế Khải Phong đều tăng ca.

Fiona đang bàn giao công tác trước khi nghỉ nên lượng công việc của Đội A tăng gấp bội, ngày nghỉ cuối tuần đều phải ở công ty.

Khó tránh tiếng oán hờn khắp nơi.

Thư Tuyền bận rộn hơn nửa ngày, hai giờ rưỡi chiều mới ra khỏi phòng họp.

Đọc WeChat của chị Thư Mẫn trên điện thoại.

Là bảng kê thanh toán tiền chữa bệnh cho mẹ.

Thư Tuyền tính toán một lúc, chuyển một nửa tiền phí cho cô ấy.

Thư Mẫn nhanh chóng trả lời:【Cuối tuần sau về thăm mẹ một chút, mẹ nhắc em suốt. Đừng không hiểu chuyện như vậy.】

Thư Tuyền đáp lại bằng một từ "Được".

Nhà Thư Tuyền ở ngoại ô thành phố S, rất xa, tín hiệu di động trong nhà cũng chỉ có ở tỉnh bên cạnh.

Từ nhà đến công ty làm việc, cô cần phải đi tàu điện ngầm ngang qua cả thành phố S, sau đó ngồi xe buýt nửa tiếng, tổng cộng chừng ba tiếng.

Nếu sống ở nhà, toàn bộ sức lực phải dành cho việc đi lại hàng ngày.

Vì vậy sau khi vào công ty, cô ra ngoài thuê nhà ở.

Nơi làm việc của Thư Mẫn lại gần nhà hơn rất nhiều, chỉ mất một tiếng, cô ấy cũng không muốn tiêu phí tiền thuê nhà bên ngoài nên sống chung với mẹ.

Từ sau năm ấy, sức khoẻ của mẹ ngày càng sa sút, vài triệu chứng của bệnh Alzheimer đã xuất hiện.

Một năm gần đây hai chị em họ thay phiên nhau đưa mẹ đi khám bệnh.

Thuốc uống rất nhiều, tiền ra như nước chảy nhưng không mấy khởi sắc.

Mỗi cuối tuần trước đây Thư Tuyền đều trở về nhà thăm mẹ, nhưng gần đây vì Fiona sắp nghỉ việc nên thứ Bảy nào cũng phải tăng ca, đôi khi Chủ Nhật còn phải tới công ty, thời gian quá hạn hẹp.

Nhớ lại thì lần cuối về nhà đã là một tháng trước.

Thư Mẫn nói đúng, dù bận thế nào cô cũng phải về.

Thương Sơ hâm nóng thức ăn giúp Thư Tuyền, đứng ở cửa phòng nghỉ chuyên dùng để ăn uống vẫy tay với cô.

Thư Tuyền cử động cái cổ và đôi vai tê dại của mình, bước vào phòng nghỉ.

Thương Sơ nói: "Lạnh hết rồi, ăn thế này không tốt cho dạ dày. Chị hâm nóng cho em rồi."

Ăn xong, đồng nghiệp cầm hộp cơm đi rửa, cười nói: "Cô chăm sóc Tiểu Thư cẩn thận thật đấy."

Thương Sơ ôn hòa nói: "Tính cách Tiểu Thư quá hướng nội, vào công ty một năm mà không kết bạn với ai, là tổ trưởng, tôi phải để em ấy cảm nhận sự ấm áp của tập thể, như vậy em ấy mới có thể hoà nhập tốt hơn vào công việc. Đúng không, Tiểu Thư."

Thư Tuyền mỉm cười gật đầu.

Đồng nghiệp rời khỏi, Thương Sơ đùa nghịch đôi tai nhỏ mềm mại của Thư Tuyền rồi cũng định đi.

Thư Tuyền hỏi cô ấy: "Em hướng nội như vậy có phải không tốt lắm không?"

Thương Sơ nhướng lông mày, cười nói: "Sợ gì chứ, em có chị đây."

Ngâm nga một bài hát rồi trở lại bàn làm việc, tâm trạng Thương Sơ rất vui vẻ.

Fiona bị sa thải, không ai trong bộ phận vận hành có thể so được với cô về kinh nghiệm lẫn khả năng.

Cô bị mê hoặc bởi văn phòng bên trái phía trước đã lâu.

Trước đây, mỗi lần Fiona gọi vào văn phòng hỏi về công việc, Thương Sơ đều bị hấp dẫn bởi sự rộng rãi, sáng sủa và tầm nhìn tuyệt vời của nó.

Đó là biểu tượng của quyền lực.

Rất nhanh thôi, cô sẽ là chủ nhân của văn phòng đó.

Cô sẽ sớm trở thành giám đốc bộ phận vận hành.

Trong lúc bàn giao, Fiona cũng đồng thời thu dọn đồ đạc cá nhân.

Hôm nay đẩy vali ra ngoài cũng không khác gì ngày xưa.

Vẫn kiêu hãnh và đầy uy nghiêm.

Thậm chí Thương Sơ còn không nhìn thấy chút cô đơn nào trên vẻ mặt cô ấy.

"Fiona."

Khi đi ngang qua Thương Sơ, Thương Sơ mỉm cười nói với cô ấy:

"Nếu tôi có thể giúp được gì thì cứ liên hệ với tôi. Tôi sẽ không xóa WeChat của cô."

Fiona nhìn chằm chằm người phụ nữ âm thầm cạnh tranh với mình bấy lâu nay, im lặng một lúc rồi bỏ đi không nói lời nào.

Thương Sơ cảm thấy ngứa ngáy, nói với bóng lưng của cô ấy:

"Người ở tuổi trung niên rất khó tìm được việc làm. Cố lên."

Fiona dừng bước.

Ánh mắt từ trần nhà hạ xuống, quay đầu lại vẫn thản nhiên, nhưng lời nói lại đâm thẳng vào tim Thương Sơ.

"Không phải cô thực sự nghĩ rằng vị trí giám đốc là của cô chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »