Chương 10

Tác phẩm: Khó Được

Tên khác: Nan Đắc

Tác giả: Ninh Viễn

____

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, lần đầu tiên trong đời Bạch Cảnh Ngu mất ngủ vì một con thỏ hôi hám.

Sau một tháng làm việc không ngừng nghĩ, cái đầu của cô đã muốn nổ tung.

Có người lại tự mình đứng trước họng súng.

Cùng lúc này mối thù giữa Tôn tổng và cái người họ Lương kia cũng đã tiến vào giai đoạn giải quyết hoà bình chuẩn bị kết thúc.

Tuy nhiên đời không như là mơ.

ED (Giám đốc điều hành, Executive Director) của Ngân hàng đầu tư Chứng khoán Trường đài do người họ Lương kia thuê đã ăn nói ngồng cuồng, đưa ra mấy lời nhận xét không thoả đáng trong cuộc họp video, chế nhạo Bạch Cảnh Ngu thành công trong giới tài chính là do ba cô có mối quan hệ thân thiết với một vị đại gia thì lại mơ tưởng mình có thể hô mưa gọi gió ở đây, thiển cận, viển vông.

Tin tức của giới tài chính luôn nhạy, đủ loại tin tức truyền đi nhanh như gió.

Mấy lời trào phúng đó đã bay xa tám trăm dặm rồi truyền tới tai Bạch Cảnh Ngu.

Ai cũng biết mấy nhà thầu trong giới này không ai không ăn nói khôn khéo.

Nhưng khéo đến đâu cũng không đấu lại người tự mang "tài nguyên" còn được cưng như trứng.

Những đứa cháu đích tôn mang theo nguồn lực của gia tộc để xông pha chiến trường, nhưng do đặc thù của thân phận nên cũng chẳng thuận tiện khua chiêng múa trống mà kinh doanh. Một số sẽ vào ngân hàng để "thực hiện hoá nguồn lực" của mình, sử dụng tên tuổi cũng như mối quan hệ để giành dự án rồi nhận tài nguyên từ đó.

Một dự án, chia 6/4, 6 cho thầu còn 4 thì chia đều.

Mấy nhà thầu như Phương Chi và Daniel làm việc bán mạng cho dự án nhưng nhận cũng chả được bao nhiêu. Hết cách, phía trên thì không ra mặt, phía dưới dù có giỏi cỡ nào cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

Mặc dù cha Bạch Cảnh Ngu không phải nhân viên quan trọng của chính phủ...

Con cái, người thân của quan chức quan trọng cũng sẽ không được thực hiện kinh doanh bằng tài sản thuộc phạm vi quyền hạn của họ.

...Nhưng ba Bạch Cảnh Ngu - Bạch Quyết lại là cựu bí thư đảng, uỷ viên thành phố S, bây giờ lại thân thiết với bộ trưởng Lư, bộ trưởng của cơ quan trung ương nào đó, coi nhau như anh chị em, tình cảm như thủ túc.

Hai nhà Bạch Lư rất thân nhau.

Với mối quan hệ như vậy, người khác chỉ nhìn thấy "tài nguyên" sáng chói của Bạch Cảnh Ngu, ai ai cũng cho rằng cô đang "hiện thực háo nguồn lực" cho gia đình, chả ai quan tâm đến khả năng của cô.

Cho dù có tài, có học thì người ta cũng bảo do ngậm thìa vàng mà ra.

Cô đã nghe nhiều lời như vậy từ lúc nhỏ, nhiều đến nổi nghe riết thành quen, cha có phản ứng gì.

Nhưng mấy ngày chả ngủ nghê, còn có người lửa cháy cứ đổ thêm dầu, làm cô như bùng phát, đầu như phát nổ.

Năm giờ sáng.

Bạch Cảnh Ngu vẫn ngồi trước máy tính, đôi mắt tập trung đến nổi đầy tia máu.

Sau khi nhổ xong thuốc nhỏ mắt, Bạch Cảnh Ngu dựa vào ghế nhắm mắt nghĩ ngơi, miệng vẫn hỏi:

"Đã ghi lại hết chưa?"

Cuộc gọi video là một màu xanh vào sáng sớm.

Có một bóng hình của người phụ nữ trẻ.

Người phụ nữ vừa đi vừa thở hổn hển, con đường không dễ đi, bước một bước lại thở một cái.

"Ghi lại rồi!"

Người phụ nữ này cũng như Bakch Cảnh Ngu, cả đêm không ngủ, tuy giọng nói khàn khàn nhưng lại cực kỳ hưng phấn.

"Sếp, chị có thể ba lần đánh Bạch Cốt Tinh!"

Bạch Cảnh Ngu khẽ mở mắt, lông mi ướt nhẹ nhàng rung động.

The Revenge of Lady Blanche - loại nước hoa cô ấy vẫn luôn dùng.

Cô thích nó không chỉ vì sự ngọt ngào của hoa thuỷ tiên cùng diên vĩ, tươi máy mà tinh tế, thanh lịch lại mang theo sự tri thức trầm lắng mà còn vì nốt hương cuối là sự đắng và hơi cay của phong tín đang u oán trong đêm tối.

Mỗi khi ngửi thấy nốt hương này, suy nghĩ của cô lại dâng trào, có thêm sức mạnh để trả thù.

Bạch Cảnh Ngu: "Được rồi, cậu quay lại đi."

Học trò nhỏ quá trời hưng phấn: "Tuân lệnh!"

Trước khi nhận vụ làm ăn này, Bạch Cảnh Ngu đã ngửi thấy mùi của Tam Thuỷ - công ty con của Tử Sơn đã khai thác mấy mỏ chì, kẽm ở Vân Nam. Mà người dân gần đó lại phải uống dùng nước để sinh hoạt, cho nên tỷ lệ bệnh gan và phổi đã tăng lên đáng kể trong vòng mấy năm.

Năm ngoái cô có một dự án gần đó, lái xe hai tiếng để đến khu vực địa phương, lấy mẫu nước cũng sẵn tiện hỏi thăm dân làng.

Người dân chất phát, thật thà, cũng không biết mình bị bệnh là do cái công ty "lương tâm" mang theo hơi ấm cho họ gây ra.

Hai tháng trước, học trò của Bạch Cảnh Ngu đã nhận lệnh, bay đến Vân Nam, điều tra như điệp viên rồi cũng tìm ra được nguồn gốc của sự ô nhiễm, đúng như dự đoán, đó là Tam Thuỷ.

Học trò của cô cảm thấy mình mắc nợ Bạch Cảnh Ngu.

Nếu không phải vì bản thân thì xu hướng tính dục của Bạch Cảnh Ngu cũng không bị đem ra bàn tán.

Sau đó, cậu học trò này đối với Bạch Cảnh Ngu sống chết không từ.

Bạch Cảnh Ngu lại không thấy đó là lỗi của học trò mình.

Căn Chính Miêu Hồng, học trò mà cô tự mình đào tạo cũng vì lo cho cô nên mới chạy về.

Đem chuyện của riêng tư của cô bát quái khắp nơi là người khác, học trò này không nên chịu trách nhiệm.

Người này làm việc rất tốt, thông minh, nhạy bén.

Mặc dù mấy năm nay bị Bạch Cảnh Ngu hành đến sức đầu mẻ trán nhưng phần lớn đều có lợi cho sự thăng tiến sau này.

Muốn đào hang Tử Sơn thật sự không đơn giản, nhưng học trò cô không những tra ra chân tướng mà còn dựa vào tài hùng biện mà nhanh chóng thu thập được nhiều bằng chứng.

Cùng với sự khuyến khích của Bạch Cảnh Ngu, một số người dân cũng dũng cảm đứng ra làm nhân chứng.

Người học trò đã có đủ thông tin, đội ngũ cũng đã xong phương tiện truyền thông, chỉ chờ một câu của Bạch Cảnh Ngu.

Học trò gửi cho Bạch Cảnh Ngu một video đã được chỉnh sửa tốt.

[Làm việc thôi]

Trước khi trời sáng, hơn 20 người trong team đã nhận lệnh mà kích hoạt công tắc.

Mười giờ sáng, Bạch Cảnh Ngu, người đã uống hẳn 2 ly vang Mỹ cùng đoàn đội của mình, Tôn tổng và các lãnh đạo cấp cao có mặt trong phòng họp.

Buổi trưa, khai thác Tam Thuỷ đã được lên đầu trang.

Vấn đề chất thải không được xử lý của Tam Thuỷ bị vạch trần, sự bất mãn của công chúng cùng với các bộ phận liên quan đã phối hợp với Cục Bảo vệ Môi trường.

Họ Lương gọi điện cho Tôn tổng rồi chửi ầm lên.

Tôn tổng cười haha, bật loa ngoài để mọi người chung vui.

Tử Sơn, ốc còn không mang nổi mình đương nhiên không còn sức lực mà bận tâm đến nhà máy sản xuất nữa.

Trận này đánh thật sự quá đẹp, Tôn tổng có thể đoán được tương lai của Tử Sơn và người họ Lương kia.

Không chỉ đánh bay sài lang mà còn tóm được sói của đối thủ về tay.

Tôn tổng không còn thoả mãn với việc chỉ tặng tượng bồ tát cho Bạch Cảnh Ngu nữa, ông ước có thể tặng luôn cho cô một toà Đại Hùng Bảo Điện.

Trong lúc nhìn giá cổ phiếu của Tử Sơn rớt xuống đến thảm nhất trong lịch sử, Bạch Cảnh Ngu cũng không rảnh uyển chuyển từ chối nữa, cô trực tiếp bác bỏ kế hoạch đưa mình lên bàn thờ của Tôn tổng.

Cô không có muốn lên bàn thờ ngồi, cô chỉ muốn đi về nhà, ngủ.

Ngày mai còn là sinh nhật ba cô nên cuối cùng cô cũng được thả về.

Chỉ là không có thời gian để mua quà.

Sân bay nhỏ lại hơi tòi tàn, chỉ có mấy cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Bạch Cảnh Ngu mua mỗi thứ một ít, cô định mang mấy thứ này cho đồng nghiệp chứ ai lại dùng làm quà sinh nhật.

Ăn một viên kẹo, bay đến mục tiêu.

Đã đến sân bay, chỗ này còn to hơn mấy lần của thành phố S lại còn có rất nhiều cửa hàng.

Bạch Cảnh Ngu đi tới đi lui mấy chỗ, chọn tới chọn lui cũng không chọn được gì.

Mấy thứ ở sân bay quá có lệ, chủ yếu như trưng cho có.

Bạch Cảnh Ngu gửi tin nhắn cho Dịch Tú Niên:

[Em chọn quà gì cho ba?]

Dịch Tú Niên trả lời rất nhanh:

[Mai là tới sinh nhật mà chị vẫn chưa mua quà, chị quá vô tâm, dượng sẽ đau lòng]

Bạch Cảnh Ngu xoa xoa cái đầu nhức nhối:

[Em có tin chị về biến em thành một con quay không?]

[Ôiiiiiii]

Bạch: [Bị bệnh à?]

Khảo Thổ Tư: [Em biết mà, có người bận quá chắc chắn không có thời gian mà mua quà nên em chuẩn bị rồi. Chị còn không biết cảm ơn mà đòi biến em thành con quay? Nếu mà giang hồ có bảng xếp hạng lấy oán trả ơn thì chị sẽ đứng đầu trong giới!"

Bạch Cảnh Ngu gọi cho Dịch Tú Niên.

Dịch Tú Niên thì đang đi ị, trốn trong nhà kiểm tra WeChat.

Trong khi trò chuyện Bạch Cảnh Ngu, Dịch Tú Niên cũng sẵn nhắn tin vào nhóm.

Trong nhóm có hơn 20 người đều là bạn đại học của Dịch Tú Niên.

Sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên qua lại, ăn uống cùng nhau, cảm tình luôn luôn tốt.

Lâu lâu đi cắm trại hoặc cuối tuần đi đâu chơi cũng sẽ đều nhắn vào đây, ai rảnh thì đi.

Tất nhiên, không thể thiếu màn ăn dưa.

Khi Dịch Tú Niên kết thúc cuộc trò chuyện với Bạch Cảnh Ngu, cô nhìn thấy một loạt "Mị Mị" nồng nàn giữa các bạn học yêu dấu, sau đó là một loại chấm than chọc vào mắt.

[Thịt gà!!!]

[Tôi sắp nổ tung!!!]

[Dưa lớn gây sốc!!!]

Tim Dịch Tú Niên đập thình thịch.

Bùi lão sư? Bùi lão sư là cái quái gì!?

Gì đây? Gì đây????

Dịch Tú Niên nghĩ đến Bùi lão sư, người này đối với Bạch Cảnh Ngu rất có lệ.

[Rượu, ba chị đang thích rượu dương mai, nhưng mà lại không thích rượu của dì em mang đến lần trước nên lần này em mua hẳn 10 cân. Không cần lo, dượng chắc chắn yêu chị đến chết. Thôi, em cúp máy trước!]

[Này...]

bíp bíp bíp

Cúp máy thật.

Dịch Tú Niên vội vàng trở lại nhóm lớp, mọi người đã lái sang chuyện khác.

Dịch Tú Niên lo lắng để gập người về phía trước, cô phát hiện mấy cái tin "Mị Mị" lúc nãy đã bị gỡ hết.

Dịch Tú Niên có mười ngàn dấu chấm hỏi trên đầu.

Không có gì ngạc nhiên khi đề tài bị chuyển nhanh như vậy.

Dịch Tú Niên nhắn tin nhắn cho Mị Mị.

[Mấy cậu bảo Bùi lão sư làm sao vậy?]

Mãi đến khi chân Dịch Tú Niên tê hết cả lên thì mới lê mình ra ngoài rửa tay rồi trả lời.

[Chị đừng hỏi em, em đã chọn ra mười chiếc Disney rồi, gửi nhầm nhóm]

Dù cho Dịch Tú Niên tha thiết cầu xin rồi dụ dỗ, đe doạ như nào, Mị Mị vẫn không chịu nói.

Dịch Tú Niên: "..."

Thí ăn rồi còn không bán, còn có chuyện này sao?

Không còn gì để nói, chỉnh từ Mị Mị sang "Thiếu đạo đức."

Tất cả nghiệp chướng mà Bạch Cảnh Ngu tích luỹ từ lúc cúp điện thoại đã được gom lại mà đưa cho cho Dịch Tú Niên.

Kéo vali bước ra ngoài, Bạch Cảnh Ngu nhớ lại mọi thứ, dù từ lúc mới vào ngành tới giờ cô chưa từng làm gì sai, nhưng ở thị trường tư bản vẫn luôn đòi hỏi những thủ đoạn, gây bất lợi cho đạo đức cùng sự liêm chính.

Ngoài ra, Tôn tổng xui xẻo còn thực sự phạm tội khi tặng cô một bước tượng Bồ Tát.

Bạch Cảnh Ngu thầm nghĩ cô có nên vào chùa bái phật không?

Miễn cho suốt ngày lại bị chọc tức bởi mấy điều bẩn thỉu.

Tài xế Hạ Bộ Thanh gọi điện báo đang kẹt xe, có thể sẽ phải đến sân bay muộn.

Bạch Cảnh Ngu đang định trả lời thì có một bóng người lướt qua, nhan sắc sáng ngời lọt vào tầm nhìn của cô.

Cô nhìn lại, là Trần Huyễn.

Suy nghĩ của Bạch Cảnh Ngu bị phân tán tứ phía rồi lại hình như lại như hợp lại mà hội tụ trên người đối phương.

Đúng thật là Trần Huyễn.

Sau đó, trước mặt mọi người, Trần Huyễn bị một cô gái xinh đẹp ôm eo, đặt lên má một nụ hôn.

Bạch Cảnh Ngu: "..."

Trần Huyễn cũng không ngờ chị Quan lại hôn mình.

Người này tên đầy đủ là Quan Mộng, Trần Huyễn chỉ biết họ chứ không biết tên, người này là chủ sở hữu tương lai của một căn nhà trong khu và cũng là khách hàng của Trần Huyễn.

Trần Huyễn liên hệ với mô giới để thuê nhà ở Sơn Thuỷ Lan Kiều.

Cô gái môi giới nhiệt tình, gió lạnh mùa đông đến buốt sương mà cô ấy mang Trần Huyễn đi nhìn mười căn hộ, nhiệt tình đến mức không ngờ.

Ban đầu Trần Huyễn vẫn còn nhiều lựa chọn nhưng cô gái này lại không oán không hận mà chạy tới chạy lui cả tuần, vì vậy Trần Huyễn quyết định ký hợp đồng.

Người môi giới cũng biết Trần Huyễn đang nghĩ gì, khuôn mặt gầy gò, rắn chắc hơi ngâm lại cười tươi như hoa.

"Đây là công việc của chúng tôi, rất bình thường. Có khách còn kéo tôi đi suốt cả tháng vào mùa hè, ngày nào nhiệt độ cũng hơn 40. Kết quả người đó lại bỏ chơi, trực tiếp liên hệ với chủ nhà để ký hợp đồng...Tôi tức chưa từng thấy, cơm cũng ăn không vô. Chỉ cần không nhảy đơn thì muốn gì cũng được. Trong ngành chúng tôi muốn kiếm tiền thì phải chạy, phải tranh thủ, tiền khó kiếm cũng khó ăn. Hâhhahah, chị đừng nghĩ tôi thô lỗ, nhưng mà chị Trần chị thích mới là quan trọng nhất, đừng có vì mấy chuyện khác mà chọn đại.

Có lẽ cô ấy thấy Trần Huyễn là người tốt nên sau khi bán được nhà thì cái cô môi giới kia còn giới thiệu thêm khách hàng cho Trần Huyễn.

Môi giới là nghề thường xuyên tiếp xúc với chủ sở hữu tài sản.

Quan Mộng, người đã mua một căn nhà và đang đợi sửa sang. Quan Mộng biết Trần Huyễn thông qua cô gái môi giới kia, rồi thêm Trần Huyễn vào WeChat.

Vòng bạn bè của Trần Huyễn cũng đều liên quan đến thiết kế, trang hoàng.

Bản vẽ bán thành phẩm cũng được tự tin công khai lên đó.

Người nào biết chút đỉnh về thiết kế cũng thấy được khả năng của cô, mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, Trần Huyễn còn có một loại năng lượng đáng tin cậy, không phải là người sẽ đi lừa gạt.

Quan Mộng thích gu của Trần Huyễn, đến khi biết cô là một người trẻ xinh đẹp thì Quan Mộng càng hứng thú hơn.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà, Quan Mộng càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Trần Huyễn.

Quan Mộng lớn hơn cô bảy tuổi, năm nay ba mươi bốn, tự mình kinh doanh buôn bán.

Căn biệt thự ở Sơn Thuỷ Lan Kiều là bất động sản thứ hai của Quan Mộng, căn nhà đầu tiên nằm ở một khu cao cấp khác.

Cô gặp Trần Huyễn được hai lần mới vừa ý chắp bút ký hợp đồng, hai bên còn ở giai đoạn bàn bạc phương án, cô tối ngày cứ bảo trong nhà hư cái này, hỏng cái kia rồi hỏi Trần Huyễn phải sửa làm sao hay bỏ mua cái khác. Hoặc là đột nhiên mà nảy lên cái ý tưởng nào thì cũng dựng đầu Trần Huyễn lên, bảo là WeChat nói không rõ ràng nên thỉnh thoảng bảo Trần Huyễn đến nhà mình.

Trợ lý Tiểu Đào cũng thấy mọi chuyện kỳ kỳ.

"Cái người họ Quan kia có hứng thú với chị à? Chị Huyễn, chị rất được lòng người cùng giới nha?"

Trần Huyễn câm nín, không trả lời nổi.

Nhưng cô biết rõ một điều...

Cô và Quan Mộng không cùng một thế giới, mà hiện tại cô cũng không có ý định yêu đương.

Thế nên mỗi lần Quan Mộng mời cô đều từ chối, đúng mực mà đối xử với người ta.

Quan Mộng bận ở chỗ làm nhưng mỗi khi rảnh rỗi thì lại liên tưởng đến cô bé Trần Huyễn.

Khi Trần Huyễn nói về bản thiết kế, cô nghiêm túc và chuyên nghiệp mang trên mình một lớp bọc không để người ta chen ngang.

Điều này lại khiến Quan Mộng nhớ đến tình đầu của mình, người ta đã kết hôn sinh con.

Trần Huyễn thì chỉ muốn nói chuyện công việc, y hệt cao tăng thời Đương không hiểu phong tình.

Mà Quan Mộng lại là một yêu tinh, cô muốn xem điều gì có thể nhiễu loạn nhà sư.

Hôm nay Quan Mộng phải đi công tác nhưng xe lại bị hỏng, là hỏng thật.

Quan Mộng nhắn tin cho Trần Huyễn.

Trần Huyễn: [Tôi gọi taxi cho chị]

[Nhưng mà tôi không muốn đi taxi, quá hôi. Em không đưa tôi đi được sao? Chúng ta cũng có thể nói chuyện về bản thiết kế, trực tiếp thảo luận mấy vấn đề liên quan.

Trần Huyễn cầm điện thoại suy tư không biết phải từ chối như nào.

Trước khi cô từ chối thì Quan Mộng lại gửi thêm một tin nhắn thoại:

[Đúng rồi, tôi có hai người chị cũng cần trang trí nhà mới, một người ở cùng khu với chúng ta, biệt thự hai tầng. Căn còn lại thì ở trung tâm, rộng 300m vuông. Tôi sẽ gửi WeChat của họ qua cho em]

Nghe xong đoạn voice chat này thì Trần Huyễn trầm mặc.

Cô nhớ mấy lời Tiểu Đào đã nói với mình: [Chị Huyễn, chủ nhà thúc giục nhiều rồi, nói lần này không gia hạn thêm được nữa nếu không sẽ tự mình đuổi chúng ta đó. Bây giờ không chừng người đó đã đến ga tàu cao tốc rồi."

cạch cạch

Trần Huyễn thắt dây an toàn.

Quan Mộng ngồi bên ghế phụ ngọt ngào cảm ơn.

"Cảm ơn em đã đưa tôi."

Trần Huyễn nói "Không có gì" rồi nghĩ tầm.

Kiếm tiền, cũng được.

Khi họ đến sân bay thì Quan Mộng đứng lại nói:

"Em có thể đến đón tôi được không? Tôi biết một suối nước nóng, không gian vừa đẹp vừa riêng tư. Để cảm ơn, tôi mời em đi..."

Mùi phấn son của Quan Mộng làm cho Trần Huyễn muốn hắt hơi.

Trước đây chỉ đưa đẩy bằng lời bây giờ lại tiếp xúc luôn cả cơ thể.

"Chị Quan." Trần Huyễn né, ngã người ra sau rồi thẳng thắng: "Chị muốn đổi tới khi nào cũng được, tôi nhất định làm chị hài lòng. Nhưng công việc và tình cảm là hai thứ khác nhau, bây giờ tôi cũng không có ý định yêu đương. Chúng ta cũng không có nhiều thời gian, chị cũng đừng lãng phí tình cảm của mình."

Trần Huyễn thở dài trong lòng, chuẩn bị tam bút đại đơn phất tay mà từ biệt.

Quan Mộng lại nghe ra được điều gì đó mới mẻ, thú vị.

Cô nhìn chằm chằm Trần Huyễn, nụ cười cứ trên mặt cứ giãn ra cuối cùng lại phụt ra tiếng.

"Ôi, sao đây? Tôi thích em như này hơn nữa còn muốn thử kỹ thuật trên giường của em xem thế nào, ai mà có ngờ em nghiêm túc như vậy."

"..."

"Làm bạn là được rồi."

Quan Mộng ôm eo cô, hôn má cô.

"Vậy thì tôi hi vọng em sẽ sớm tìm được người khiến em muốn yêu."

Đây chính là cảnh Bạch Cảnh Ngu thấy.

Rất nhiều người trong sân bay nhìn Trần Huyễn và Quan Mộng.

Trên mặt Bạch Cảnh Ngu không sóng cũng không gió chỉ có mấy đốt ngón tay siết chặt đang tái nhợt.

Trần Huyễn không thấy Quan Mộng phản cảm.

Lúc đầu cô chỉ nghĩ đó là một nụ hôn sau đó sẽ vẽ nên ranh giới rõ ràng.

Ai mà ngờ ngước lên thì thấy Bạch Cảnh Ngu.

Cô còn tưởng mình bị hoa mắt.

Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?

Mười một tháng không gặp dù chỉ một lần bây giờ thì chớp mắt lại đứng trước mặt.

Trần đời có chuyện vậy sao?

Bạch Cảnh Ngu xoay người bước đi, bỏ lại một cỗ lạnh lẽo có thể đóng băng người khác.

Khí thế này trên trời dưới đất chỉ có mình Bạch Cảnh Ngu.

Trần Huyễn thấy có chút phiền.

Chắc ông trời không muốn họ bên nhau nên mới vẽ ra cái trò hề như vậy.l

Hồi tưởng lại bộ dáng không vui của cô, trong lòng Trần Huyễn không mấy dễ chịu.

Phạm tiện thì cứ phạm tiện đi. Người ta cũng nói rõ ràng như vậy rồi.

Trần Huyễn vội vàng tạm biệt Quan Mộng, xuyên qua biển người đi theo dấu chân Bạch Cảnh Ngu.

Tuy người ta không nói rõ nhưng Quan Mộng đã bắt bài, cô liếc mắt cũng có thể nhìn thấu dòng nước ngầm của Trần Huyền và Bạch Cảnh Ngu.

Hiểu lầm gì không? Thực sự hơi ngại nha.

Nhưng mà...

Người phụ nữ vừa rời đi kia, cô ấy lạnh lùng như băng, vậy là Trần Huyễn thích kiểu này.

Quan Mộng âm thầm mỉm cười.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Huyễn hỗn loạn.

Sân bay T3, thành phố S mới đưa vào sử dụng được hai năm, các chuyến bay trong nước, ngoài nước đều tập trung tại đây nên thang máy ra bãi đỗ xe là cả một đoạn đường dài.

Bạch Cảnh Ngu đi công tác một thời gian dài, mang nhiều đồ đạc nên vali nặng trịch.

Khi bước vào lối di chuyển tự động, vì để giữ thăng bằng nên cô phải kéo vali bằng hai tay.

Tại sao cô không lấy xe đẩy hành lý?

Bạch Cảnh Ngu nghĩ thầm, tất cả đều do cái người họ Trần kia.

Việc thu mua lần này cũng là một trận khổ chiến.

Bạch Cảnh Ngu ăn không ngon, ngủ không đũ, bận chưa xong còn bị mấy chuyện vặt dày dò đến suy nhược thần kinh, lúc này cô gần kiệt sức rồi, không nhất nổi cái vali nên hành lý bị kẹt lại.

Ngay lúc cô sắp ngã thì có một bàn tay đã mạnh mẽ nhất chiếc vali lên, tay còn lại giữ chặt eo Bạch Cảnh Ngu, lòng bàn tay kia còn phát một lực nhàn nhạt, đυ.ng vào khu vực eo sau của Bạch Cảnh Ngu, tuy khoảng cách vừa phải lịch sự nhưng vẫn giữ được cân bằng cho cơ thể Bạch Cảnh Ngu.

Không ai lại cũng biết là ai.

Trần Huyễn đứng bên cạnh cô im lặng, thấy cô đứt vững thì rút tay ra.

Chỉnh vali lại.

Chỉnh theo góc độ mà Bạch Cảnh Ngu dễ lấy.

Đèn LED sân bay được sắp xếp một cách trật tự, tích hợp vào khung sườn khổng lồ của toàn nhà, đan xe với nhau trở thành một mê cung phức tạp.

Những người đi bên cạnh cũng có phần mệt mỏi, không nhìn chằm chằm vào điện thoại thì cũng vội đến địa điểm tiếp theo.

Tuy kiệt tác công nghiệp khổng lồ nhưng lại rất ít người nói chuyện, quanh quẩn chỉ có tiếng bước chân.

Trần Huyễn cùng Bạch Cảnh Ngu sóng vai, không ai nói một lời.

Hoàn cảnh cũng giống với trong thang máy khi họ cùng nhau trải qua những ngày cuối tuần.

Khi đó thang máy đưa họ về nhà, thang máy yên tĩnh, sự im lặng cũng nhịp tim mở màn cho giai đoạn tiếp theo.

Khi cánh cửa đóng lại, đó sẽ là bữa tiệc dành cho các giác quan.

Trong ký ức, cánh tay Trần Huyễn rất khoẻ, cô có thể dùng một tay mà bế Bạch Cảnh Ngu, nhấc nửa người Bạch Cảnh Ngu lên, dù cho có dựa sát vào cửa cũng dễ dàng đem mình gỡ ra.

Sau nụ hôn cuồng nhiệt, Trần Huyễn không thích nói chuyện, Bạch Cảnh Ngu cũng không có hứng thú nói chuyện bằng tiếng mandarin.

Cả hai đều không buồn hé răng mà giao thoa thân thể, dù im lặng nhưng vẫn ăn ý thoả mãn tất cả ham muốn của người trưởng thành.

Không biết trước khi gặp mình rồi sau khi gặp mình thì Trần Huyễn có bộ dáng gì.

Những tháng ngày đó là thời gian mây mưa dày đặc nhất của Bạch Cảnh Ngu.

Đây cũng là lần đầu cô ấy cảm nhận được niềm vui thú trong đó.

Nhiều đến mức sau nhiều năm, người phụ nữ này chỉ cần đứng im lặng bên cạnh cũng làm Bạch Cảnh Ngu không được tự nhiên mà nghĩ về những chuyện đó.

Đến thang máy của bãi đậu xe, cuối cùng Trần Huyễn cũng lên tiếng.

"Người vừa rồi là khách hàng của tôi, vẫn chưa ký hợp đồng. Ừm...Hiện tại tôi làm thiết kế nội thất."

Giọng điệu trầm lắng, ổn định nhưng những gì cô ấy nói thì lộn xộn.

Bạch Cảnh Ngu giúp cô sắp xếp lại.

"Cô ấy thích cô nhưng cô chỉ xem là khách hàng thôi. Có đúng không? Trần Huyễn."

Chỉ cần Trần Huyễn thừa nhận, ném cho cô nửa câu sau là được—

Cho nên, lạnh lùng với cả thế giới, ấm áp với một người.

Trần Huyễn nghĩ cô đang đào hố cho mình nên không bước vào mà né ra chỗ khác:

"Có ai đến đón không?"

Bạch Cảnh Ngu không trả lời, tính tình nóng nảy cùng với bộ dáng

Tất nhiên là Bạch Cảnh Ngu có người đón.

Nhưng mà Hạ Bộ Thanh còn bị kẹt lại ở đường khiết cao tốc vào sân bay, phía trước có tai nạn giao thông cần phải đợi, cũng không biết phải đợi thêm thêm bao lâu

Bạch Cảnh Ngu ngước mắt nhìn qua Trần Huyễn, không nói gì.

Trần Huyễn tranh thủ liền: "Tôi đưa chị về."

[Chị Hạ, bạn em tới đón, chị về nghỉ đi]

Trần Huyễn vẫn lái chiếc Volkwagen lần trước.

Khi Bạch Cảnh Ngu chuẩn bị lên xe, Trần Huyễn cố ý nhắc nhở:

"Coi chừng cái đầu."

Khoé miệng Bạch Cảnh Ngu giật bặc bặc, khom lưng vào xe, không bị đυ.ng trúng.

Trước khi chuẩn bị đi, Trần Huyễn lấy ra một cái rúi màu đỏ rồi nhét qua cho Bạch Cảnh Ngu.

"Tôi sửa xong thắt lưng của chị rồi."

Bạch Cảnh Ngu thấy thắt lưng lưng mình được thay khoá gần giống với cái nguyên bản, nếu nhìn không kỹ thì chắc chắn sẽ không biết.

"Cô tự sửa?"

Trần Huyễn mỉm cười: "Chà, tôi cũng không biết mình còn có kỹ năng này."

Trần Huyễn không nhìn nữa mà khởi động xe, nhìn về phía trước rồi nói:

"Tôi biết chị không muốn tôi bù đắp, thắt lưng cũng sửa xong rồi, vậy chúng ta sau này đừng..."

"Nghĩ hay quá trời hay."

Bạch Cảnh Ngu cắt ngang.

"Ai nói tôi không cần?"

Bạch Cảnh Ngu nghiêng người qua, nắm lấy tay Trần Huyễn, quyết tâm mạnh mẽ:

"Từ ngày mai, đến đón tôi đi làm."

____

Truyện Ninh Viễn đúng khó dịch, dùng từ mà tra 8 cái gu gồ mới ra. Thôi vì em mê Ninh Viễn nên em chấp nhận 🥲