- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hỉ Tương Phùng
- Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
Hỉ Tương Phùng
Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý
Tề Dật Phàm nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Từ khi cô gả vào Tề gia, ta chỉ ở lại phòng cô mỗi đêm hôm thành thân, hơn hai mươi ngày sau đó cô vẫn luôn ở trong phòng một mình. Thế nên những người trong phủ đều bàn tán sau lưng cô đấy.”
Khóe miệng hắn hơi nhếch, vô tình thể hiện sự ranh ma: “Cô đừng quên lúc soạn giấy cam đoan vừa rồi, cô là người yêu cầu ta đảm bảo quyền làm vợ cho cô, không để cô bị mất mặt trước người ngoài. Cho nên ta ở lại đây là vì cô, cũng vì muốn tốt cho cô mặt mũi, hiểu chưa?”
Hắn cũng thật biết lợi dụng sơ hở, lấy lời nàng bịt miệng nàng. Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ không phản đối nữa, dù sao cẩn thận cân nhắc thì lời hắn nói hoàn cũng không phải không có đạo lí. Thế nhưng, trong phòng chỉ có một cái giường, cô nam quả nữ phải làm sao?
Hạ Lan Tử Kỳ nhíu đôi lông mày lại, nén cơn giận: “Vậy ngươi nằm ở trường kỉ còn ta nằm trên giường!”
Tề Dật Phàm bắt đầu cởϊ áσ nới dây lưng: “Ta là chồng của ngươi cô, làm gì có chuyện sẽ ngủ ở trường kỉ?”
“Này này, không được cởϊ qυầи áo!” Hạ Lan Tử Kỳ sợ hãi kêu lên, mắt thấy hắn cởϊ qυầи áo ra rồi chui vào ổ chăn!”
“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi thật là......”
“Thật là tà ác phải không!” Tề Dật Phàm cong khóe môi, mặt cười gian.
Hạ Lan Tử Kỳ tức giận ngồi vào trên ghế, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, nhưng không dám đi đến kéo hắn dậy.
“Sắc trời cũng không còn sớm, đi lên ngủ đi!” Tề Dật Phàm đắp chăn, nằm nghiêng ở trên giường, một tay kê dưới đầu, cười nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngủ chung trên một giường còn ra thể thống gì nữa?”
Tề Dật Phàm cười khẽ: “Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung! Cô yên tâm! Cho dù cô có chủ động đưa tới cửa, ta cũng không thèm động tâm, chúng ta một người ngủ một bên, ta sẽ không chạm vào cô!”
“Ngươi...... Hừ! Ai mà tin được!”
Hôm động phó đó hắn vẫn là đồ ngốc, hơn nữa Hạ Lan Tử Kỳ đã trói hắn lại, đương nhiên có thể bình yên mà ngủ. Nhưng bây giờ, hắn là một nam nhân bình thường, nếu đến đem lúc hắn ngủ say đến hồ đồ đem nàng thành Phùng thϊếp của hắn...... Vậy thì hỏng bét!
Hạ Lan Tử Kỳ không dám tin lời hắn nói..., nhưng cũng không dám lao vào chỗ chết, hung hăng liếc mắt lườm hắn một cái xoay người đi đến ngoại sảnh lấy lí do giường cứng nên gọi bọn nha hoàn đem thêm chăn đệm vào.
Nha đầu nhanh chóng đem thêm đệm vào, nàng cũng không để nha đầu vào phòng, đứng ngoài cửa nhận lấy chăn đệm ôm vào phòng.
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ ghép lại mấy cái ghế dựa ở chỗ dưới cửa sổ, dải chăn đệm. Tề Dật Phàm biết nàng luôn đề phòng mình nên cũng không nói nhiều, cứ thế nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bận rộn, cười lắc đầu.
Hạ Lan Tử Kỳ chuẩn bị xong hết, cuối cùng cũng đem thứ gọi là giường trải xong hết. Bởi vì còn có nam nhân ở đây nên nàng cũng không có cởϊ qυầи áo, trực tiếp cởi giày rồi nằm xuống luôn.
Tề Dật Phàm khi say rượu đã ngủ cả một buổi chiều, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa nên hắn thấy rảnh rỗi nhàm chán, duỗi lưng một cái: “Giường này thật là thoải mái! Chăn cũng mềm, lại còn thơm nữa!”
Hạ Lan Tử Kỳ chau mày, hắn đang cố ý chọc tức mình! Tức giận xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.
Tề Dật Phàm nhìn Hạ Lan Tử Kỳ vùi mình trong chăn, thân hình thon dài nhanh chóng trở nên im lặng trầm ngâm. Nếu như nói lúc trước khi Hạ Lan Tử Kỳ gả vào cửa, không muốn cùng hắn hòa thuận là vì ghét bỏ hắn ngốc! Nhưng hiện tại, sau khi đã biết hắn không phải đồ ngốc Hạ Lan Tử Kỳ vẫn như cũ giữa khoảng cách với hắn, điều này chứng minh Hạ Lan Tử Kỳ thật sự thực yêu vị nam nhân trong tim nàng.
Nghĩ đến việc hắn đường đường là Tứ công tử của hào môn thế gia, tướng mạo, năng lực, địa vị, cái gì cũng không thiếu, thế nhưng lại không lọt được vào mắt xanh của cô gái này. Xem ra, nam tử trong lòng nàng kia có lẽ trong tất cả phương diện còn ưu tú hơn mình chăng?
Tề Dật Phàm nghĩ như thế, không nhịn được bèn hỏi: “Nhìn cô si tình như vậy, có thể đoán được người trong lòng cô nhất định đối xử tốt với cô lắm, hắn làm nghề gì? Sao lại không cưới cô về nhà? Nếu sau khi ta bỏ cô rồi, hắn sẽ vẫn còn cần cô chứ?”
Bởi vì mãi không nhận được tin tức của Hoa Tranh, ngay cả Tiểu Bạch cũng bặt vô âm tín khiến Hạ Lan Tử Kỳ lúc này trong lòng không yên. Cho nên, vấn đê mà Tề Dật Phàm hỏi nàng rất khó trả lời.
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ một lúc, nhìn hắn hỏi lại: “Nếu nữ tử mà người yêu nhất cũng gặp phải tình huống giống, bị người nhà buộc gả cho một tên ngốc tử sau đó lại bị đuổi về nhà, ngươi có còn cần nàng không?”
“Không!”
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng run lên, khổ sở hỏi: “Vì sao?”
Tề Dật Phàm thản nhiên nói: “Danh tiết của nữ nhân là quan trọng nhất, đã bị chồng bỏ rồi thì người trong sạch chắc chắn sẽ không cần lại cô nữa!”
Lời này thật sự rất đả kích người khác! Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời mặt cắt không còn giọt máu, nhịp thở có chút hỗn loạn. Nàng mệt mỏi, nàng tuyệt vọng, nàng vô cùng khổ sở! Trong chớp mắt bên khóe mắt đang phủ một tầng hơi nước, hơi nước kia từ từ tích tụ lại thành những giọt nước trong suốt, ở trong đôi mắt lăn qua lăn lại, muốn rơi nhưng lại không rơi xuống. Chính nàng cũng không thể biết được rằng ngay giờ phút này, bộ dáng của nàng điềm đạm đáng yêu đến cỡ nào.
Thấy nàng khổ sở muốn khóc, Tề Dật Phàm tâm tình trở nên thoải mái hẳn, đột nhiên cười ha hả: “Cô đúng là chẳng vui tính gì cả, ta lừa gạt cô mà cô cũng tín!”
“Cái gì?” Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc, cố gắng mở to hai mắt kiên cường đem nước mắt nuốt trở lại.
Tề Dật Phàm tiếp tục nói: “Phải lập gia đình là chuyện ngoài ý muốn của cô, cô bị ép buộc! Hơn nữa cô cũng vì muốn gặp lại người mình yêu mà cố gắng tìm kiếm tự do lại thủ thân như ngọc, không tham quyền quý. Nếu cô là người trong lòng ta, ta nhất định sẽ vẫn cần cô! Huống hồ, nhân sinh ngăn ngủi, chân ái khó cầu, nếu đã yêu rồi thì cần gì phải để ý nhiều như vậy?”
“Ngươi đang an ủi ta sao?” Hắn là người lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Hạ Lan Tử Kỳ có chút không tin được lời hắn nói.
“Thật sự không phải là an ủi cô, nếu cô không tin ta cũng chẳng còn cách nào.”
Tề Dật Phàm ngáp một cái, thần sắc nghiêm chỉnh lại: “Chúng ta nói vào chính sự đi! Muốn điều tra được nguyên nhân cái chết của mẹ ta, đầu tiên hẳn là phải xác định được mẹ ta có phải đúng như chúng ta vừa phán đoán là bị trúng cổ độc mà chết đi hay không. Cô là người học y, ở mặt này sẽ nhạy cảm hơn cho nên cô phải nghĩ cách có thể đến phòng của mẹ ta xem thử một lần, nhìn xem có manh mối gì để lại giúp ích cho điều tra hay không. Hơn nữa, cha ta đã lệnh không cho ai trong nhà nhắc đến, bởi vậy cô phải bí mật tìm kiếm không thể để cho người ngoài phát hiện.”
“Biết rồi!” Hạ Lan Tử Kỳ lên tiếng, nắm chặt chăn, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm ổn định rồi nhắm mắt lại, làm ra vẻ muốn ngủ.
Thấy nàng mệt nhọc, Tề Dật Phàm cũng không nói thêm nữa đắp chăn ngang người, nhìn lên trần nhà, trong lòng đều nhớ đến cô gái kia. Không biết nàng ấy sống ra sao, đang làm gì? Tại sao vẫn bặt vô âm tín......
Trong phòng có một nam nhân, Hạ Lan Tử Kỳ căn bản là ngủ không yên, nghe tiếng hít thở đều đều của Tề Dật Phàm, nàng thấy đã đến đêm khuya giờ tý rồi mới thấy buồn ngủ.
Lúc này, ở bên ngoài sấm sét rền vang rồi lập tức đổ xuống mưa rào mùa hạ. Mưa gió đập vào cửa sổ, nhiệt độ chợt hạ xuống. Gió từ khe cửa sổ thổi vào trong phòng khiến Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy rất lạnh, nàng kéo chăn lên kín gió không chui được vào trong mình, lúc này mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hỉ Tương Phùng
- Chương 45: Ngươi đừng mong được như ý