Kim Tử Hiên qua đời, Giang Yếm Ly mặc áo tang chưa được bao lâu đã phải khoác lên mình bộ trang phục long trọng nhất trong đời, trên mặt nàng phủ phấn trắng bệch, môi tô son đỏ rực như máu, an tường nằm trong quan tài, nắp quan tài leng keng đóng lại.
Giang Trừng vừa mới khoác y phục tử liên của tông chủ Liên Hoa Ổ, đảo mắt đã một thân trắng từ đầu đến cuối. Tang phục trùm lên người hắn như gông cùm xiềng xích quấn chặt cổ, hầu như có thể cắt đứt xương gáy.
Giang Yếm Ly chết rồi đôi mắt vẫn không thể đóng lại, con ngươi trừng trừng nhìn hắn trở thành cơn ác mộng không thể thoát khỏi nhiều ngày liền.
Hắn cho rằng tỷ tỷ chết không nhắm mắt, oan ức không có chỗ than khóc. Chỉ có thể giấu đi tạp niệm trong lòng, dẫn chúng gia tộc phạt Ngụy một đường tấn công vào Loạn Táng Cương.
Những lão già kia mồm mép toàn "chi, hồ, giả, dã"(1) mà lên án, Giang Trừng ngửa mặt nhìn trời, nghe vào tai chỉ như nước đổ đầu vịt, hắn chỉ muốn đánh một trận sinh tử với Ngụy Anh.
(1)Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện "chi hồ giả dã" tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực. (cre: blog.phapthihoi.org)
Thật buồn cười, năm đó công vào Kỳ Sơn cũng là những người như thế này, cũng là những người nhân danh chính nghĩa.
Đại khái thứ bọn họ diệt không phải ma, cũng không phải ác, mà là kẻ khác loài.
Quả thực sau đó hắn đã đánh một trận với Ngụy Anh.
Đồ hỗn trướng này cả đời chưa từng nhường hắn một bước, lần này lại cố ý chào thua, còn nắm tay Giang Trừng đâm vào l*иg ngực của mình.
Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ cắn xé, một đám quỷ như quần long vô thủ hiển lộ ra vẻ điên cuồng và khát máu đáng ghê tởm nhất, cứ thế chia năm xẻ bảy thân xác vốn còn nguyên vẹn.
Một chân Giang Trừng bị hung thi bẻ gãy, xa xa nhìn thấy Lam Hi Thần bạch y dính máu nằm trên đất, không chút động tĩnh. Đáy mắt hắn phủ một mảnh đỏ đậm, nội tạng cả người đau đớn nên chỉ có thể bò tới, run rẩy tựa đầu vào ngực Lam Hi Thần.
Cẩn thận từng ly từng tí, thấp kém đến cực điểm.
Không nghe thấy tiếng tim đập, đầu hắn run lên hồi lâu rồi dần dần bất động.
Bông hoa tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay hạ phàm, dừng trên sợi tóc nhuốm máu của hắn, chốc lát mặt đất đã bị nhuộm trắng.
"... Vãn Ngâm."
Hô hấp Giang Trừng lại xuất hiện, hắn đột ngột ho ra một ngụm máu, tay chân luống cuống thăm dò mạch đập Lam Hi Thần.
"Ngươi còn sống, thì ra ngươi vẫn còn sống..." Hắn đưa tay ôm cổ Lam Hi Thần, nhẹ giọng nỉ non, "Còn sống là tốt rồi, sống sót là được rồi."
Tu sĩ lên núi đều lần lượt tìm đường xuống, ở nơi này lâu quả thực chỉ có con đường chết. Lam Hi Thần muốn cõng hắn, kết quả là vết thương ở vai nứt ra, trọng tâm lệch đi, hai người cùng ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Chờ đến khi bọn họ đứng lên thì trên vai sớm đã phủ kín một tầng tuyết dày, giữa hai lông mày nhiễm sương lạnh.
Tuyết rơi to.
Giang Trừng nằm nhoài trên lưng Lam Hi Thần, ngước mặt không tiếng động mà gào thét, nước mắt tan vào hoa tuyết bay đầy trời.
Ngu Tử Diên cách đó một khoảng, nhìn bóng lưng của bọn họ bị nhấn chìm trong sương gió lạnh thấu xương. Trên cánh đồng hoang trắng xóa chỉ còn những vết chân nhuốm máu, gió thổi một hơi đã bị vùi lấp.
Người đời đều khen Giang Trừng đại nghĩa diệt thân, nào có ai thương hắn lẻ loi hiu quạnh nửa đời còn lại.