Chương 9

Giang Thước khéo léo xử lý nguyên liệu nấu canh –

Thật ra mọi công lao đều nhờ có lễ nghĩa bên phía nhà cũ Thẩm gia, lúc nào Thẩm Minh Ý cũng cố tình chỉnh cô, bắt cô phải đi theo đầu bếp Thẩm gia học nấu cơm, nhưng cô nấu món nào, anh ta cũng không chịu ăn món ấy.

Giang Thước cũng biết tìm cái vui trong cái khổ, lúc ấy cô còn thầm nghĩ, bao giờ mình trả hết nợ là có thể tới quán cơm làm đầu bếp, hoặc là tích cóp thêm chút tiền về quê mở một tiệm cơm nhỏ.

Giang Thước bận rộn xong xuôi, do dự một hồi mới quyết định mang trà hạt táo tàu lên lầu cho anh.

Đây là lần đầu tiên Giang Thước lên lầu hai, vách tường màu vàng nhạt có treo một vài bức tranh thủy mặc, bên dưới là giá gỗ bày một chút bình sứ men xanh trang trí.

Vốn dĩ cô cũng không biết Thẩm tiên sinh ở đâu, thử thăm dò nhỏ giọng kêu một tiếng, “Thẩm tiên sinh?”

“Bên này.”

Giọng nói truyền từ phòng phía bên tay phải.

Giang Thước cẩn thận mở cửa.

Là một cái thư phòng vô cùng rộng lớn – thật sự là thư phòng.

Hai bên đều là kệ sách, bày rất nhiều sách trên đó, cửa sổ sát đất, ánh sáng chan hòa.

Mà ngay trước cửa sổ sát đất là một cái bàn gỗ dài màu sáng, có một cái giá treo bút lông, phía bên phải mặt bàn còn bày những dòng chữ dang dở chưa viết xong.

Cái l*иg ấp kia đặt ở giữa bàn.

Thẩm Thanh Huy khom lưng, cẩn thận dùng ống tiêm nhỏ đút nước cho hỷ thước.

Động tác của anh thong thả nhẹ nhàng, đối đãi với một chú chim non bị thương cũng cẩn thận tỉ mỉ, Giang Thước đứng bên cạnh bàn, trong lúc nhất thời cũng nín thở nhìn xem.

Chỉ là trong lúc hơi thất thần, Giang Thước càng có ấn tượng sâu hơn với Thẩm Thanh Huy –

Anh dịu dàng, khiêm tốn, có học thức và giáo dưỡng, lúc nào cũng để bụng tới chim chóc như vậy.

Thẩm tiên sinh thật sự rất lương thiện.

“Làm sao thế?” Thẩm Thanh Huy cẩn thận đặt hỷ thước vào trong l*иg ấp một lần nữa, lấy khăn bông xoa tay, lúc này mới nhìn về phía Giang Thước.

“À… chính là… cháu nhớ hôm trước Thẩm tiên sinh nói bị mất ngủ, hôm nay đi ngang qua tiệm thuốc có mua trà hạt táo tàu, có lẽ sẽ có tác dụng với chứng mất ngủ.” Giang Thước thật sự ngượng ngùng, thật ra là có chút quẫn bách.

Trà hạt táo tàu cũng không phải thứ gì quý báu, chỉ sợ là thứ rẻ rúng nhất trong nhà Thẩm tiên sinh.

Thẩm Thanh Huy sững sờ vài giây ngắn ngủi.

Không vì gì khác, chỉ bởi câu mất ngủ đêm đó cũng chỉ là thuận miệng, khám bao nhiêu bác sĩ rồi cũng không dứt, dần dà đã thành thói quen của Thẩm Thanh Huy.

Trước kia má Lưu còn ghi nhớ vài lần, Thẩm Thanh Huy cũng nói, “Không đáng ngại, má không cần phải lo đâu.”

Cho nên má Lưu nhìn thấy nhưng chỉ có thể thương mà không giúp được gì.

Ngược lại là Giang Thước, mới tới ngày đầu tiên mà đã nhớ chuyện này trong lòng.

Một giây này anh im lặng, trái tim Giang Thước đập loạn, chắc chắn là có lo lắng, vật giá rẻ như vậy, sợ rằng cũng không vào mắt Thẩm tiên sinh.

Có lẽ cô đi quá giới hạn rồi, quan tâm quá mức – vốn dĩ Thẩm tiên sinh cũng chỉ giữ cô lại đây làm người giúp việc, vậy mà cô lại dám can thiệp vào việc riêng tư của ông chủ.

Giang Thước cực kỳ mẫn cảm, thật ra cũng không phải trời sinh đã vậy, nhưng vào khoảng thời gian dậy thì yếu ớt nhất, những chuyện đã trải qua, những người đã gặp phải dạy cô rằng phải che giấu thiện chí, thế giới này không hề sạch sẽ thuần khiết như cô tưởng tượng.

Nhưng Giang Thước cũng không muốn phủ nhận, trên thế giới này vẫn còn người lương thiện, vẫn còn ánh sáng.

– Cũng rất lâu sau này, Giang Thước mới chợt hiểu ra, trong số những điều Thẩm Thanh Huy dạy cô, có một điều là, đừng trừng phạt bản thân bằng sai lầm người khác phạm phải, đừng vì ác ý của người khác mà đánh mất sự lương thiện của bản thân.

“Vất vả cho cháu rồi, vừa hay mấy hôm nay tôi cũng định đi mua, chỉ là hôm trước mới đi công tác về nên quên mất.”

Thẩm Thanh Huy cười ôn hòa, nhận lấy hộp gỗ nhỏ trong tay cô, anh có thể nhận ra tâm tư nhạy cảm cẩn thận của Giang Thước.

“Ồ, vậy thì tốt rồi, bên tiệm thuốc người ta nói hạt táo tàu có tác dụng an thần, sau này Thẩm tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút, nhất định có thể yên giấc!”

Lần đầu tiên có người nói chuyện với cô ôn hòa như vậy, trong đầu Giang Thước vốn cũng không biết phải phản ứng thế nào, dù sao tuổi cô cũng còn trẻ, mọi cảm xúc đều hiện ra trong mắt, có lẽ cũng có chút ít khẩn trương, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ.

Vui mừng như vậy đúng là không thể nào giả vờ được.

Thẩm Thanh Huy từng này tuổi rồi, cũng quen với việc con người thiện ác nóng lạnh, ban đầu anh cho rằng Giang Thước giống với những người phụ nữ khác, nhưng bây giờ xem ra, Giang Thước là trường hợp đặc biệt, trên người cô có một loại đơn thuần trong sáng, như vẫn còn tin tưởng rất nhiều chuyện trên đời.

Đôi mắt này ngày thường không dám nhìn thẳng vào người khác, nhưng buổi chiều nay, trong lúc cô vừa tỉnh vừa mê, Thẩm Thanh Huy còn nhớ rất rõ ràng, đôi mắt này giống như hồ nước giữa khe núi không người, thuần khiết, trong suốt không tì vết.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì – có lẽ là bởi vì câu khẳng định cô vừa nói, hoặc là vì dáng vẻ khẩn trương xấu hổ của cô, Thẩm Thanh Huy lại bị cô chọc cười ngoài ý muốn.

Giang Thước có chút ngượng ngùng, lấy cớ nói đi nấu canh.

Thẩm Thanh Huy thu xếp cho hỷ thước xong xuôi rồi mới xuống lầu, mùi nước hầm xương đậm đà thơm ngọt truyền tới.

Thẩm Thanh Huy liếc một cái, tuy rằng Giang Thước còn nhỏ tuổi, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, nồi sứ trong phòng bếp sôi sùng sục, bàn ăn màu ngọc đã được thu dọn gọn gàng.

Giang Thước kiễng chân lấy thứ gì đó trên tủ bát, đôi chân cân đối, áo phông cũng bị vén lên trên một đoạn lộ ra vòng eo thon nhỏ, thật sự rất gầy, một chút thịt thừa cũng không có, Thẩm Thanh Huy chuyển tầm mắt, theo lẽ thường tới cửa sổ sát đất đọc nốt tác phẩm của Shakespeare hôm qua chưa đọc xong.

Giang Thước cận thận bưng canh xuống, trải lót nồi làm bằng trúc ra bàn, sau đó dùng hai cái khăn lông cẩn thận bưng nồi canh ra.

Thẩm Thanh Huy nghe thấy động tĩnh, từ từ ngẩng đầu, mỗi bước đi của Giang Thước đều rất chậm rãi khó khăn, buông nồi xuống mới nhanh chóng đưa hai tay lên sờ vành tai.

Non nớt, ngây thơ.

Giang Thước nấu cơm nhà rất đơn giản, nhưng lại rất kí©h thí©ɧ khẩu vị, mướp đắng được xử lý tỉ mỉ, ướp lạnh, ngâm với nước mật ong, ăn vào miệng thanh mát thoải mái.

Mướp đắng ngâm mật ong, măng tây xào, còn có một bát canh, nhìn kỹ chính là canh xương sườn hầm táo đỏ và củ sen.

Thật ra cũng chỉ là vài món cơm nhà bình thường, nhưng nhớ tới trước đây má Lưu cứ nhắc mãi, mấy món này đều có tác dụng an thần ngủ ngon, mướp đắng giúp thanh gan hạ hỏa, diếp ngồng làm dịu thần kinh, thích hợp cho người mất ngủ.

Củ sen và táo đỏ thì khỏi phải nói, thanh tâm dưỡng thần, bổ máu tốt cho sức khỏe.

— Cô bé này thật là, ghi nhớ kỹ trong lòng lắm rồi.

Chỉ là bát đũa có mỗi một bộ bát đũa, Thẩm Thanh Huy hỏi cô, “Cháu định ra ngoài ăn à?”

“Dạ?” Giang Thước chưa kịp phản ứng lại, “Cháu… cháu, cháu ăn muộn một chút ạ.”

“Cùng nhau ăn đi.” Thẩm Thanh Huy nói, “Lấy thêm một bộ bát đũa nữa, một mình tôi ăn cũng không vui.”

Giang Thước có chút ngượng ngùng, còn từ chối nữa thì có vẻ như rất kỳ lạ.

… Chỉ là, bàn ăn này cũng không lớn, bàn ăn sáu người hình chữ nhật, ngồi đối diện anh ăn cơm, có vẻ như hơi…

“Ăn nhiều một chút, gầy quá.”

Thẩm Thanh Huy cũng nhìn ra sự câu nệ của Giang Thước, cũng không biết sao, anh cứ cảm thấy Giang Thước như một đứa trẻ, nếu không phải lúc trước cô đã nói tuổi của mình, chỉ nhìn mỗi khuôn mặt này, nói 17-18 tuổi thì cũng tin.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huy chợt có ảo giác lạ thượng – người đáng ra nên được chăm sóc, hẳn phải là Giang Thước mới đúng.

Thẩm Thanh Huy múc cho cô một chén canh xương sườn, cẩn thận đặt tới trước mặt Giang Thước, “Cẩn thận nóng.”

Giọng nói nhẹ nhàng như cơn mưa mùa xuân rơi vào trong lòng, thấm ướt một mảnh.

Giang Thước thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói cảm ơn.

Thẩm Thanh Huy nếm một ngụm canh, nằm ngoài dự kiến của anh, canh bỏ thêm vài lát táo mỏng khiến hương vị cũng thơm ngon hơn.

“Sao lại bỏ thêm táo?” Rất lạ, chỉ là lát táo mỏng này khiến món canh thơm và tinh khiết hơn, còn lưu lại vị ngọt vốn có, mềm mại, hương vị không tồi.

“Trước đó cháu có tra trên mạng, canh xương hầm củ sen táo đỏ bỏ thêm chút bách hợp.” Giang Thước vội hỏi, “Không hợp khẩu vị Thẩm tiên sinh sao ạ?”

“Khá ngon.” Thẩm Thanh Huy khen một câu.

Giang Thước mím môi, có chút ngượng ngùng.

“Ở đây cháu không cần phải câu nệ như vậy đâu, cũng có thể coi nơi này trở thành nhà của cháu, tuổi cháu còn nhỏ, không làm được có thể lên lầu gọi tôi.”

“Nhưng cháu ở đây…” Chỉ là một người giúp việc, nửa câu sau, Giang Thước không biết nên nói thế nào, cô hạ thấp tầm mắt, chậm rãi nói, “Thẩm tiên sinh thu nhận cháu, cháu đã cảm kích lắm rồi.”

“Giang Thước.” Thẩm Thanh Huy đột nhiên kêu tên cô, ngữ khí nghiêm túc hơn vài phần.

Giang Thước mờ mịt gật đầu, cảm giác sợ hãi ập tới này khiến đôi mắt cô có vẻ đáng thương – thật sự là đáng thương. Lần trước Thẩm Thanh Huy thấy được đôi mắt này là trong bãi săn, chú nai con bị thương hấp hối, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cực hạn, sợ chết là bản tính của động vật, vậy Giang Thước thì đang sợ cái gì?

Luôn là sợ hãi, sợ hãi.

“Cháu làm sai chuyện gì sao?” Anh cũng nhận thấy sự sợ hãi này của Giang Thước, giọng điệu mềm mại hơn vài phần.

“…”

“Không làm sai chuyện gì thì phải thẳng lưng nói chuyện.” Thẩm Thanh Huy nói, “Vì sao phải hạ mình chứ? Cho dù cháu có làm sai cái gì thì cháu gánh vác trách nhiệm của mình là được, không một ai có thể coi khinh cháu, bao gồm cả bản thân cháu. Giang Thước, cháu phải tôn trọng chính mình.”

Nói đến vế sau, Thẩm Thanh Huy khẽ thở dài một hơi, nửa ngày trời Giang Thước không có chút phản ứng nào, ngơ ngác ngồi đó, trong lòng anh cũng sáng tỏ một điều – cô bé này, sợ là đã sống trong hoàn cảnh tăm tối đã lâu rồi.

Tựa như những cành cây khô mọc lệch, muốn sửa lại dáng thẳng cũng phải mất rất lâu.

Bản thân Thẩm Thanh Huy là người không lắm lời, cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn cô bé này một cách cẩn thận, ít nhiều gì trong lòng cũng thấy đồng tình.

Chỉ đơn giản là đồng tình thôi sao?

Cùng xuất hiện trong đầu anh còn có chén canh nóng bỏ thêm một lát táo ngày hôm nay, còn có tiếng hát tựa như chim sơn ca của cô đêm trước, còn có gì nữa?

Thẩm Thanh Huy chuyển tầm mắt, ánh mắt thuần khiết không chút tì vết chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất ngay lập tức.

Làm anh đột nhiên cảm thấy như vậy có chút kỳ dị.

“Quê cháu ở đâu?” Cuối cùng anh thay đổi đề tài, giống như tùy ý nói chuyện phiếm.

Đôi mắt Giang Thước ê ẩm, một lúc lâu sau mới nhận ra trong giọng nói anh không có ý tứ trách cứ, chỉ như là người lớn ân cần dạy bảo, cũng chú ý tới sự nhạy cảm của cô, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

“Nhà cháu ở rất xa, là một thành phố nhỏ trong tỉnh tên là Xuân Tân, nhà cháu ở trấn Xuân Tân… cháu được bà ngoại nuôi lớn, năm 16 tuổi ba mẹ mới đón cháu tới Hoài Xuyên.”

Nhắc tới bà ngoại, Giang Thước mới thả lỏng hơn một chút.

Tỉnh Đại là một tỉnh phía Bắc, thành phố Xuân Tân cũng hoàn toàn không nổi tiếng, nhưng nơi đó có một vườn mẫu đơn rất lớn, cứ tới đầu tháng tư là mẫu đơn nở muôn màu muôn vẻ.

Thẩm Thanh Huy có ấn tượng, vài năm trước anh từng được bạn bè mời tới ngắm hoa vài lần.

Trừ vườn mẫu đơn ở Xuân Tân ra, Thẩm Thanh Huy nghĩ lại, cũng đã lâu rồi anh không tới Tỉnh Đại.

Giang Thước có chút vui vẻ, nhưng cũng sợ nói nhiều phiền phức, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không ngờ Thẩm Thanh Huy lại đang nghiêm túc nghe mình nói chuyện, anh ngồi ngay ngắn phía đối diện cô.

Bởi vì đã lâu không tự tin, trước nay Giang Thước không bao giờ dám nhìn thẳng vào người khác.

Nhưng ngay lúc này, Giang Thước và anh nhìn nhau vài giây ngắn ngủi, đôi mắt của Thẩm Thanh Huy rất đẹp, con ngươi màu nâu tối, bình tĩnh giống như mặt hồ yên ả, dưới khóe mắt là nốt ruồi màu trà nhạt khiến anh trông càng dịu dàng hơn.

Ánh mắt anh cũng rất ôn hòa, ít nhất là giờ phút này, anh chăm chú nghe cô nói chuyện.

Cũng biết tại sao, đột nhiên sống mũi Giang Thước cay cay, trước kia người kiên nhẫn nghe cô nói chuyện cũng chỉ có bà ngoại và Nguyễn Giai Tư.

Mà bây giờ, có lẽ lại có thêm một Thẩm tiên sinh.

“Cảm ơn ngài, Thẩm tiên sinh.” Hốc mắt Giang Thước vừa đau nhức vừa chua xót, cô thấp giọng, “Vì đã chịu nghe lời cháu nói.”

“Không cần phải lo lắng, ở chỗ tôi, cháu muốn nói gì thì nói.” Anh bông đùa, “Nếu không có cháu ở đây, một mình tôi sống trong căn nhà yên tĩnh này sợ rằng còn mất ngủ hơn.”

Giang Thước mím môi cười.

Sau khi ăn xong, Giang Thước thu dọn bàn ăn và phòng bếp, Thẩm Thanh Huy ra ngoài sân tưới hoa, trong sân treo một cái đèn vàng ấm áp, ánh đèn chiếu rọi một khoảng sân, Thẩm Thanh Huy lại đùa nghịch vài đóa phong lan, sau đó pha một ấm trà, ngồi trong sân đọc nốt quyển sách ngày hôm qua.

Cảnh tượng này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Giang Thước đứng trong cửa kính bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của anh, luôn luôn yên tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng như vậy.

Lúc này Giang Thước cũng không có chuyện gì để làm, vừa hay Thẩm Thanh Huy nhìn thấy cô, anh đưa tay vẫy vẫy.

Giang Thước đẩy cửa bước ra, không khí thanh mát, Thẩm Thanh Huy buông sách, bảo cô ngồi xuống ghế mây đối diện.

“Chờ tôi lấy cái này.”

Buổi chiều chỉ lo cho Giang Thước ngồi ở cửa, lại quên mất thuốc mình đã mua.

Thẩm Thanh Huy đi ra ngoài, lúc anh quay lại, Giang Thước vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế mây, đôi mắt tò mò đánh giá hoa cỏ xung quanh.

Mấy loại hoa cỏ này đều rất ưa nước và hơi ẩm.

Thẩm Thanh Huy đặt túi lên bàn pha lê.

Giang Thước nhìn thoáng qua, chỉ thấy vài chữ “vết thương”.

“Có thể tự mình xử lý không?” Anh hỏi, sau đó lấy một lọ Povidone đưa qua.

“Dạ?” Giang Thước sửng sốt một lúc.

Thẩm Thanh Huy mở Povidone ra, chấm tăm bông rồi đưa cho cô.

Lúc này Giang Thước mới phản ứng lại… cúi đầu nhìn thấy miệng vết thương trên đầu gối mình đã kết vảy, miệng vết thương đỏ lên, làn da xung quanh đã tím bầm, trên bắp chân còn có vài vệt đỏ.

“Không đau sao?” Thẩm Thanh Huy nhìn phản ứng này của cô, thấp giọng hỏi một câu, Giang Thước ngẩn người một lúc, còn chưa kịp nhận lấy tăm bông trên tay anh, Thẩm Thanh Huy đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.