Giữa tháng 6, Lộ Uy cho họ kỳ nghỉ một tuần, nói là nghỉ hè, Giang Thước rất vui, cô cứ tưởng rằng đây là thứ chỉ học sinh mới có.
Tan làm sớm, Giang Thước bắt xe đi tìm anh.
Lúc đó là hơn 4 giờ chiều, thời tiết rất đẹp, cô ngồi trong xe gửi tin nhắn wechat cho anh, Thẩm Thanh Huy trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc hình con chim hoạt hình màu vàng với vẻ chờ mong: Tới đê!
Giang Thước cười.
Lúc qua cầu có hơi kẹt xe, tài xế bật bản tin lên nghe, Giang Thước vốn đang lướt weibo, kết quả lại nghe được chữ “Thẩm”, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của cô.
Ý chính là sau khi Thẩm Nghiệp Thành qua đời, công ty bất động sản nổi tiếng dính líu đến hàng loạt vụ án kinh tế, cuối cùng vụ án cũng có kết quả sau nửa năm điều tra xét xử.
Giang Thước nghe mà ngẩn ngơ, bỗng thấy lo lắng lạ thường, mở điện thoại ra thấy tin nhắn anh gửi từ 5 phút trước mới thấy yên tâm.
Quá khứ trước kia dường như cũng bị hiện tiện tốt đẹp xóa nhòa.
Lúc Giang Thước đến nơi, Thẩm Thanh Huy đang họp, cô đẩy cửa vào văn phòng, đúng lúc Trình Lê bước vào, trong tay xách theo vài hộp kem.
“Cô Giang, vừa rồi ngài Thẩm nói với tôi là cô sắp tới, bảo tôi đi mua cho cô.” Trình Lê cười nói, “Cô chọn một hộp đi, còn lại tôi sẽ cất vào tủ lạnh.”
Giang Thước khom lưng chọn vị dâu tây phô mai, do dự một lúc rồi hỏi, “Trình Lê, tôi thấy tin tức hôm nay…”
“À, chuyện đó không liên quan tới ngài Thẩm đâu.”
Lúc Trình Lê nói những điều này còn có chút thổn thức, thật ra cũng không rõ là Thẩm Nghiệp Thành còn có tình cảm với đứa con trai này, hay là ký gửi hy vọng cuối cùng lên người anh — có anh thì không cần phải lo phía bên Cảng Thành, có lẽ một ngày nào đó nếu anh muốn, kiểu gì cũng sẽ vực lại được nhà họ Thẩm.
Có lẽ Thẩm Nghiệp Thành cũng biết Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn đã làm xáo trộn tài chính công ty, hoặc cũng có thể nhìn ra lão ta không có năng lực mà chỉ có tham vọng.
Giang Thước nghe mà cũng mơ màng, cô chỉ muốn xác nhận được một điều, anh sẽ không sao, phải không?
Trình Lê cười nói không sao, ngài Thẩm sẽ ổn thôi.
Giang Thước thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào sofa nói mình sẽ ngồi đây chờ anh về.
Trình Lê gật đầu, nói phải tầm 10 phút nữa thì cuộc họp mới kết thúc.
Trước kia Trình Lê cảm thấy thật kỳ lạ, hai người không phải cùng chung một thế giới, tính cách và trải nghiệm cũng khác nhau như trời với đất.
Sau này mới phát hiện, thì ra một ngài Thẩm lúc nào cũng lạnh lùng xa cách như ánh trăng cũng có thể cười vui vẻ tới vậy, sau khi tan làm sẽ tới tiệm hoa phía đối diện tự mình chọn hoa, đôi khi chủ tiệm hoa còn nói vài câu với anh, lúc nào ánh mắt anh cũng có ý cười.
Lần đó Trình Lê cũng đi cùng, chủ tiệm hoa nói anh rất có lòng, ngày nào cũng mua hoa.
Thẩm Thanh Huy chỉ cười nói, “Đúng vậy, ngày nào tôi cũng muốn dỗ vợ tôi.”
Cũng từ ngày đó, Trình Lê thấy được vòng bạn bè đã lâu không đăng gì của ông chủ nhà mình đăng ảnh chụp, còn là chín bức ảnh.
Chín bức thì có tám bức ảnh là khuôn mặt tươi cười của Giang Thước, ở giữa là tờ giấy đăng ký kết hôn.
Bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự kiến.
Anh ta còn nhớ, lần đầu tiên gặp cô Giang, cô vẫn còn là một cô gái tự ti.
Bây giờ đã có thể nở nụ cười xinh đẹp tới vậy.
Một mối tình tốt đẹp là có thể chữa lành mọi vết thương, được yêu thương mỗi phút mỗi giây và ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Giang Thước ăn được một nửa hộp kem, bỗng muốn đi xem thử dáng vẻ làm việc của anh, vì thế cô đứng dậy đi tìm, có lẽ chỉ là một cuộc họp thường lệ của ban giám đốc, được tổ chức ở phòng hội nghị cuối cùng.
Cách cửa kính, cô nhìn thấy một quản lý nữ xoay máy tính sang cho anh xem, anh rất phong độ duy trì khoảng cách.
Giang Thước bỗng nhớ lại, mỗi lần cô ngồi trên sofa đọc bản thảo, anh luôn vòng tay từ phía sau, ôm cô vào lòng, nắm lấy tay cô, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái.
Đôi khi cô nói đừng quấy rầy cô đọc bản thảo, anh chỉ rút tay ra, đặt tay lên eo cô, hôn cô một cái, nói bây giờ là thời gian cá nhân.
Trước kia luôn cảm thấy anh dịu dàng, giống như ánh trăng chỉ được ngắm từ xa, nhưng đó không phải là tất cả, anh cũng có nhiều lúc bá đạo và gian trá.
Khóe miệng Giang Thước cong lên, dường như phát hiện ra cô, mắt anh nhìn về phía bên này, sau đó mặt đầy ý cười.
Lúc cuộc họp kết thúc, đồng nghiệp nữ kia vẫn muốn hỏi anh thêm vài câu.
Thẩm Thanh Huy đứng lại, “Tới giờ tan làm rồi, vợ tôi còn chờ tôi ở bên ngoài.”
Cả đám người sửng sốt, quả nhiên bên ngoài có một cô gái trẻ đứng đó, áo sơ mi kiểu Pháp màu trắng kết hợp với chân váy dài màu trà sữa.
Nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Giang Thước nhìn anh với vẻ xấu hổ, mọi người đi cả rồi, anh mới bước về phía cô, đây là tầng cao nhất của khách sạn, mặt đất trải thảm dày, đi cũng không phát ra âm thanh, dưới sự yên tĩnh, vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh càng khiến trái tim cô rung rinh.
“Có phải em đã quấy rầy công việc của anh rồi không?” Trong tay Giang Thước còn nửa hộp kem, cô múc một thìa đưa tới, trên cổ tay mảnh khảnh là chiếc lắc kim cương lấp lánh.
Thẩm Thanh Huy cầm hộp kem trong tay cô, tay kia ôm eo cô kéo vào trong lòng, hơi thở như quyện vào nhau, vị ngọt và mùi gỗ thoang thoảng như tạo thành một cảm giác khác.
Có lẽ là do hành lang quá yên tĩnh khiến Giang Thước căng thẳng, dường như cô chỉ sợ thang máy cách đó không xa đột ngột mở ra.
Trái tim treo lơ lửng đập mạnh, nụ hôn ngọt ngào mát mẻ không khỏi khiến cô run lên.
Anh cũng nhận thấy sự lo lắng của cô, buồn cười nói, “Không có ai tới tầng này đâu em.”
Anh lại tới gần, Giang Thước giật mình, sợ chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát, lúc này trời vẫn còn sáng, vì thế nhanh chân lùi ra sau.
“Không được.”
Thẩm Thanh Huy nắm chặt cô tay cô, cười nói, “Về nhà thôi.”
Ngày thường cô ít khi tới đây, lúc Thẩm Thanh Huy nắm tay cô ra ngoài, anh không vội xuống hầm gửi xe, vốn định bảo cô chờ mình một lát nhưng Giang Thước cứ khăng khăng đi theo, không ngờ anh lại đến tiệm hoa đối diện công ty.
Tiệm hoa hai tầng, trang hoàng theo phong cách Bắc u, nhà kính trồng hoa đẹp mắt, vừa mở cửa ra đã có mùi hương thơm ngát.
“Ngài Thẩm tới rồi sao? Chờ một lát, hoa của ngài sắp gói xong rồi ạ.”
Chủ tiệm là một cô gái trẻ, thấy người bên cạnh anh cũng hiểu ra, đây chính là “người vợ phải dỗ dành mỗi ngày” trong lời nói của ngài Thẩm.
Điện thoại Thẩm Thanh Huy vang lên, lúc anh sang một bên nghe máy, Giang Thước nhìn chủ tiệm gói hoa, là một bó hoa hồng lớn, màu sắc này cô chưa thấy bao giờ, cánh hoa có màu hồng nhạt, viền hoa màu xanh da trời.
“Đây là hoa gì thế ạ?”
“Là hoa hồng Ecuador.” Chủ tiệm hoa cười nói, “Ngài Thẩm tốt với cô thật đó, hôm nào cũng đặt hoa trước một ngày.”
Giang Thước giật mình, mỗi lần cô đều được tặng một bó hoa khác nhau, thật ra cô không phân biệt được rõ các loài hoa, vốn chỉ cho rằng màu sắc khác nhau thôi, sau này mới phát hiện chúng đều thuộc giống hoa khác nhau.
Lúc ấy cô còn nghĩ, tiệm hoa này chắc chắn rất lớn, nếu không thì sao có thể có nhiều loài hoa tới vậy?
Bây giờ nhìn lại, thì ra cũng không phải, thứ cô cho là trùng hợp đều là những suy nghĩ tỉ mỉ của anh khi yêu cô.
Lúc Giang Thước ôm hoa bước ra, Thẩm Thanh Huy vừa mới tắt máy.
Đi đến hầm gửi xe, Thẩm Thanh Huy mở cửa xe ra cho cô, Giang Thước đặt bó hồng vào trong, bỗng quay người lại, nhón chân lên ôm lấy cổ anh, hôn anh.
“Sao bây giờ lại chủ động thế?”
Lưng cô dựa vào cửa xe, đáy mắt Thẩm Thanh Huy là ý cười dịu dàng, vừa rồi ở hành lang cô còn xấu hổ lắm.
“Em vui.”
Giang Thước ghé lại gần, hung dữ cắn anh một cái.
Tay anh đặt trên eo cô, bỗng nhiên trượt xuống vỗ nhẹ vào mông cô một cái, sau đó nhích lại gần, hô hấp phả bên tai, giọng nói mát lạnh pha thêm ý cười, “Tối nay thử nhé.”
Mặt Giang Thước đỏ lên, vội đẩy anh ra.
Vào ngày nghỉ thứ ba, Thẩm Thanh Huy lại đưa cô tới khu nghỉ dưỡng của thành phố Lâm Giang, anh nói sang đó tránh nóng, bên kia mát mẻ.
Tới nơi đó, Giang Thước lại nhớ về lần sinh nhật thứ 20 mà Thẩm Thanh Huy đã bù đắp cho cô.
Nhớ tới mặt trời lặn vào tháng 7 ấy, nhớ tới nụ hôn giữa sóng biển.
Lúc tới nơi, Giang Thước đột nhiên khựng lại, lấy điện thoại ra xem.
Đó là ngày 18 tháng 6, sinh nhật của cô.
Cô 21 tuổi rồi.
Ngày đó, Thẩm Thanh Huy chuẩn bị bánh kem cho cô, lần này còn nhớ có nến, vẫn là biệt thự trong rừng rời xa thành phố, cô thổi tắt nến.
Có một số người giúp cô biết được rõ ràng, mình đang được yêu thương mỗi ngày.
Tình yêu của anh thấm sâu vào mỗi khoảnh khắc của cuộc sống, giúp cô kiên định, dũng cảm hơn.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Thanh Huy nắm tay cô đi dạo quanh bờ biển, anh nói thời tiết cho rằng tối nay sẽ có mưa sao băng.
Giang Thước đi chân trần, nước biển chảy qua chân, Thẩm Thanh Huy nắm tay cô không buông, vào những lúc thế này, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng cô không biết phải biểu đạt thế nào, cảm xúc chất đầy trong l*иg ngực.
Bên tai chỉ có tiếng sóng biển cuồn cuộn, cũng giống như tình yêu của cô, tĩnh lặng không lời nhưng lại cất giấu thủy triều mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, trời mưa lất phất, Thẩm Thanh Huy kéo tay cô, “Em nhìn bên kia đi —”
Thật ra Giang Thước không nhìn, cô chỉ nhớ bầu trời đêm đó rất nhiều ngôi sao lấp lánh, thế nhưng cũng không dịu dàng bằng nụ cười trong mắt anh.
Giang Thước không thường chủ động, nhưng hôm nay vừa mới vào cửa, cô bỗng ôm lấy anh, nụ hôn hỗn loạn không có kỹ thuật.
Thẩm Thanh Huy không biết cô đang nghĩ gì, anh chỉ cười bế cô lên, anh vẫn còn lý trí pha nước ấm, bảo cô tắm rửa trước.
Giang Thước vẫn cứ đứng phía sau anh không buông tay ra.
Nước ấm dội xuống, cơ thể mềm mại của cô áo sát vào lưng anh, Thẩm Thanh Huy như cảm nhận được gì đó, “Làm sao thế em?”
Giang Thước lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, “Em cũng yêu anh lắm.”
Hô hấp của Giang Thước không ổn định, trước giờ cô chưa từng như vậy, khí nóng mờ mịt, chỉ cảm thấy l*иg ngực đau nhức, có lẽ đó là tình yêu nồng cháy.
Tay cô run run, chạm vào cúc áo sơ mi của anh.
Thẩm Thanh Huy biết mọi thứ về cô, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, nhưng anh vẫn cứ cẩn thận che chở, chăm sóc cho trái tim của cô, khiến vết sẹo trên đó ngày một mờ dần.
Đây cũng là một trong số ít lần bọn họ suýt mất kiểm soát.
Giang Thước luôn cho rằng anh dung túng cô trong mọi chuyện, nhưng không phải, ít nhất là trong chuyện này, anh không nuông chiều cô không giới hạn như vậy, anh chỉ hôn lên mặt cô, động tác chưa bao giờ quá mạnh bạo.
Thế nên sau đó cô khóc, cũng không biết là vì sự dịu dàng của anh, hay là vì cô biết được tình yêu sâu đậm nhưng lại khoác vẻ ngoài bình thản của anh.
Bên ngoài lách tách mưa nhỏ, Giang Thước nằm trong lòng anh, anh hôn lên trán cô, khẽ nói, “Lần sau không được như vậy nữa.”
Giang Thước không trả lời, anh ôm cô, hỏi cô có đói không, có muốn ăn gì rồi ngủ tiếp không.
Giang Thước nói không muốn.
Dính sát vào anh như vậy khiến trái tim anh cũng mềm nhũn.
Tiếng mưa rơi trở nên rõ ràng trong đêm tối, tấm chăn màu trắng đắp nửa, lộ ra phần chân của anh, mắt cá chân nổi rõ, gân mạch rõ ràng.
Giang Thước vô thức nắm lấy tay anh, Thẩm Thanh Huy cũng nắm chặt tay cô, trong khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhớ tới câu Giang Thước nói với mình.
Lúc nào cô cũng treo trên miệng câu nói em yêu anh, mỗi tối nói một lần, lần nào cũng chân thành chăm chú nhìn vào mắt anh, nói với anh, em yêu anh lắm.
Anh biết rằng, cô thật sự yêu anh.
Nghĩ vậy, trái tim lại xúc động.
Anh nghiêng đầu, hôn lên mái tóc dài của cô.