Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Thước Ngày Xuân

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thước vọt vào nhà vệ sinh, đỡ bồn cầu nôn mửa, cổ họng đau rát không thôi.

Cách vách cũng truyền tới tiếng xả nước.

Giang Thước xé giấy lau miệng, dạ dày khó chịu.

Không ngờ, bên cạnh lại vang lên giọng nói quen thuộc.

“Em còn ổn không?”

Giang Thước khó chịu ngồi xổm dưới đất, quay đầu nhìn lại, trên mặt Kỳ Định còn hiện rõ năm dấu tay chói lọi, vừa kinh ngạc vừa khẩn trương hỏi: “Chị làm sao thế Kỳ Đình?”

“Lật xe thôi mà.” Kỳ Đình tỏ vẻ không sao, lại nhìn về phía cô: “Hôm nay em sao thế? Tống Trạch Hiền và Vân Bắc Khiêm vẫn còn chỉnh em à?”

“Ừm… chị không sao chứ?”

Giang Thước lắc đầu, vẫn quan tâm tới chuyện của Kỳ Đình hơn –

Cô sống hai mươi năm rồi nhưng có rất ít bạn bè.

Nhưng người nào quan tâm đến cô, cô sẽ hồi đáp gấp bội.

Trừ lúc đi học quen biết Nguyễn Giai Tư ra, bước vào xã hội, cũng chỉ có Kỳ Đình là xem như có quan hệ tốt với cô.

Vào công ty của Thẩm Minh Ý, đại đa số đều là những cô gái mang giấc mộng trở thành minh tinh người mẫu nổi tiếng, chỉ có Giang Thước và Kỳ Đình là không giống vậy, xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng không nổi tiếng như họ.

Giang Thước hiếm khi hỏi cô ấy chuyện đời tư, nhưng thỉnh thoảng cô lại rất ngưỡng mộ Kỳ Đình, thật ra, cô ấy dũng cảm hơn cô nhiều.

Kỳ Đình biết rất rõ điều mình muốn là gì.

“Có chuyện gì được chứ, chị chỉ muốn được tự do sớm chút thôi.” Kỳ Định cười khẽ, dấu tay kia rất dễ thấy, cô ấy nói tiếp: “Giang Thước, chị và em khác nhau, chị đi cùng mấy người bọn họ một lần hay nhiều lần cũng không sao cả.”

Chủ đề này có chút nặng nề, Giang Thước không biết trấn an cô ấy kiểu gì.

Cô đỡ vách tường đứng dậy, đi tới bồn rửa tay bên cạnh rửa mặt.

“Giang Thước, có câu này chị cũng không biết có nên nói với em không.”

“Sao thế?” Giang Thước lắc đầu, lau mặt.

Kỳ Đình dựa vào tường, rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng lại trang điểm kẻ mắt rất đậm, thoạt nhìn trông như 26-27 tuổi vậy.

Kỳ Đình nhìn Giang Thước, cô có ngũ quan rất xinh đẹp, hiền dịu, lông mày lá liễu trời sinh, đôi mắt hạnh sáng rực, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú rất phù hợp với gu thẩm mỹ người gầy, trước nay Giang Thước cũng không trang điểm, mặt mộc đã rất đẹp rồi.

Cảm giác như sạch sẽ từ trong ra ngoài, đó cũng là sự thuần khiết mà người khác không có.

“Lần đầu tiên Thẩm Minh Ý có hứng thú với một người lâu như vậy, nếu như em muốn cúi đầu…” Dường như đôi mắt Kỳ Đình có chút trống rỗng, nhưng nói đến đây lại kịp thời dừng lại: “Thôi, coi như chị chưa nói, em và chị cũng không phải một loại người. Em phải tự bảo vệ bản thân cho tốt.”

Kỳ Đình chỉnh sửa lớp trang điểm rồi đi trước một bước.

Giang Thước vẫn đứng trong toilet.

Nơi này vô cùng tĩnh lặng.

Nói đến cùng, Giang Thước cũng mới hai mươi tuổi, năm cô rời khỏi trường học cũng mới tròn mười tám.

Mọi ảo tưởng tươi đẹp thời thanh xuân đều bị hiện thực bất thình lực đập nát.

Nhưng cô vẫn tin tưởng một vài điều như trước, ví dụ như, cô tin trên thế giới này luôn có người tốt, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi.

Cuộc sống có khổ tới đâu đi nữa thì cũng có thể tìm kiếm niềm vui trong nỗi khổ ấy.



Lúc Giang Thước ra khỏi toilet quay về phòng, Tống Trạch Hiền và Vân Bắc Khiêm đã đi rồi, quản lý sảnh dẫn người tới quét dọn.

Trong lúc nhất thời, Giang Thước không biết mình nên đi hay ở lại.

Nhưng ngay lúc này, điện thoại của quản lý sảnh lại vang lên, sau đó nhìn về phía Giang Thước bên cạnh.

“Cô Giang, là điện thoại của chị Bạch.”

Giang Thước mím môi nhận lấy.

“Cô trở về nhà cũ Thẩm gia một chuyến đi, bên đó nói có cảnh sát tới, gọi cô về lấy lời khai.” Dường như Bạch Nhụy đang đọc tài liệu, cô nghe thấy tiếng trang giấy lật khẽ, đầu bên kia lại tiếp tục: “Cô cứ nói theo tình hình thực tế là được rồi, nhưng điều không nên nói… phải quản cái miệng mình cho cẩn thận.”

“Em biết rồi, chị Bạch.”

Giang Thước nhỏ giọng đáp lời, Bạch Nhụy tắt máy, cô cũng đưa lại điện thoại cho quản lý sảnh.

Anh ta cũng không ngẩng đầu: “Lúc tôi đi lên có gặp anh Lương, anh ấy đợi cô ở dưới lầu.”

Giang Thước cực kỳ không thích ngồi chung xe với Lương Tử Thạc, nhưng trước mắt trên người mình không có một xu dính túi, bây giờ là thời đại công nghệ cao, trả tiền cũng chỉ cần quét mã QR, nhưng đến điện thoại của cô cũng không có bên người.

Giang Thước do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đi xuống lầu, xe của Lương Tử Thạc đã chạy tới trước đại sảnh, anh ta dựa vào xe hút thuốc, nói chuyện với bảo vệ.

Mắt thấy người đã tới, Lương Tử Thạc ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày da nghiền nát.

Giang Thước im lặng lên xe, ngồi vào hàng ghế phía sau.

Động tác của Lương Tử Thạc khựng lại, cũng không nói gì.

Nhưng hành động trốn tránh theo bản năng này của Giang Thước… thật ra đã khiến anh ta không hề thoải mái chút nào.

Vị trí nhà cũ Thẩm gia ở nơi đắc địa, nghe nói là thời trẻ khi chuyện kinh doanh vừa mới tốt lên, ông cụ Thẩm đã tìm người coi phong thủy, mời người tới thiết kế, khoảng sân rộng lớn, còn dựa vào lưng chừng núi, xung quanh có ao hồ và vườn hoa hướng dương, cây xanh rậm rạp.

Đêm qua mưa to, con đường bị cọ rửa sạch sẽ, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương ướŧ áŧ mát mẻ.

Lương Tử Thạc im lặng suốt quãng đường, đuôi mắt liếc kính chiếu hậu nhìn Giang Thước.

Dáng người đẹp, khuôn mặt đơn thuần, chuyện tình cảm lại như một tờ giấy trắng.

Rất khó nói không có tâm tư gì khác –

Tại nơi bùn đất thế này, tìm được người xinh đẹp non nớt cũng chẳng dễ dàng gì.

Sau khi xe dừng lại, Giang Thước vội xuống xe trước.

“Khoan đã.”

Lương Tử Thạc theo xuống xe, gọi Giang Thước lại.

“Tôi phải đi.”

Giang Thước lên tiếng nhắc nhở, cũng không dám quá lớn tiếng.

Lương Tử Thạc khóa cửa xe lại, Giang Thước đứng ở phía trước, anh ta ngước mắt lên nhìn cô.

Im lặng một lúc không nói gì giống như đang tự hỏi vậy.

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài một lúc lâu, sau đó Lương Tử Thạc mới rời tầm mắt, giọng nói có chút mơ hồ: “Năm vạn, đủ không?”

Giang Thước cả kinh, sửng sốt: “Cái gì?”

“Giờ phút này rồi còn giả bộ đơn thuần gì nữa?” Ánh mắt Lương Tử Thạc dừng trên khuôn mặt cô, đôi mắt này của Giang Thước không nhiễm tạp chất, trong veo sáng ngời, lại cố tình khiến người ta ảo giác như có vệt bẩn.

Giang Thước làm việc ở công ty Thẩm Minh Ý đã được gần ba năm, anh ta cũng làm ở đây nhiều năm rồi, trong công ty này của Thẩm Minh Ý, cái gì mà người mẫu nội y hay là người mẫu riêng chẳng qua cũng chỉ là thương lượng một số tiền phù hợp thôi, anh ta là nhϊếp ảnh gia, cũng có rất nhiều người nịnh bợ anh ta để bắc cầu quan hệ giành được sự chú ý của Thẩm Minh Ý.

Không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể có được.

Vì thế, Lương Tử Thạc lại càng trắng trợn: “Nhà cô thiếu nợ mấy trăm vạn, cô làm người mẫu cũng chỉ được 3000 tệ một tháng, vậy thì còn phải làm tới khi nào, trả nợ sớm một chút không thích sao?”

“…”

“Thẩm Minh Ý còn chưa để cô đi tiếp khách bao giờ, lần đầu tiên, trong vòng 10 vạn tệ, cô tùy ý chọn giá đi.”

Lương Tử Thạc tự nhận mình cũng rất có tự tin.

Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Thước trở nên trắng bệch, hai tay bên người cũng trở nên lạnh lẽo, lời nói xúc phạm như vậy thật sự khiến người ta tức giận, nhưng Giang Thước không có tư cách tức giận, cũng không thể xé rách mặt tư bản được.

Trong nhận thức của Giang Thước, kẻ yếu không có tôn nghiêm, cũng có thể bị người ta nhục nhã thoá mạ.

Tôn nghiêm, cũng cần phải ước lượng thân phận của mình.

Nếu như Lương Tử Thạc và Thẩm Minh Ý cùng hắt nước bẩn, không chừng lại để cho Thẩm Minh Ý nắm được thóp.

“Tôi không làm.”

Lời nói nghẹn trong cổ họng nửa ngày, cuối cùng cũng thốt ra nhẹ như tiếng muỗi kêu.

Đúng lúc này, quản gia của Thẩm gia – chú Dung xách bình đi tưới hoa, ông nhìn về phía này, Lương Tử Thạc cảm giác như bị kim chích vào lưng, lần đầu tiên anh ta mất mặt trước một đứa con gái, mà còn là một người không xứng với anh ta.

Chỉ là một người xuất thân từ tuyến mười tám của công ty giải trí có hào môn chống lưng, làm bạn gái cũng không xứng.

Bị cô từ chối như vậy, lại sợ bị chú Dung nghe được, ít nhiều gì cũng có chút thẹn quá hóa giận.

Lương Tử Thạc cười lạnh: “Giang Thước, đừng tưởng rằng mình đặc biệt thế nào với Thẩm nhị thiếu, một ngày nào đó, cái kiểu thanh thuần này của cô bị lật xe thì đừng có cầu xin tôi.”

“Cảm ơn.”

“…”

Hình như cô cũng chẳng biết cái gì gọi là nhục nhã.

Nói khó nghe vậy rồi mà vẫn có thể yên tĩnh đứng đó, không nói một lời.

Kiểu con gái như thế này sao có thể làm người ta nảy sinh hứng thú được chứ?

Thẩm Minh Ý giữ lại người như vậy ở công ty, có ăn cũng chẳng ngon miệng!

Cuối cùng Giang Thước cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cất bước đi về phía biệt thự.

Chú Dung nhìn cô một cái: “Cảnh sát đợi cô ở phòng khách, cô đi đi.”

“Cảm ơn chú Dung.”

Lương Tử Thạc đang định trở lại xe, vừa đi vào lối rẽ đã thấy một bóng dáng nhàn nhã ngồi bàn đá uống trà trong sân.

Vừa rồi cũng không thấy ở đây có người.

Lương Tử Thạc nhìn thoáng qua, trên người đổ mồ hôi lạnh.

Vậy mà lại là Thẩm Thanh Huy.

Khoảng cách cũng không xa lắm, phản ứng đầu tiên trong đầu Lương Tử Thạc là: Anh đã ngồi đây bao lâu rồi? Những lời vừa rồi… anh đã nghe thấy bao nhiêu?

Người cách đó không xa, không chào hỏi cũng không được.

Anh ngồi ngay ngắn dưới bóng cây, khói nóng bốc ra từ chén trà lượn lờ, mùa hè trên núi mát mẻ, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân vừa tùy ý lại vừa văn nhã.

Đúng lúc này, Thẩm Thanh Huy bưng chén trà nhìn về phía bên này.

Rõ ràng ánh mắt kia rất bình tĩnh nhìn qua, nhưng lại khiến cả người anh ta run rẩy.

Tin tức về Thẩm Thanh Huy không ít, Lương Tử Thạc cũng nghe được ít nhiều, con cả của ông cụ Thẩm mất sớm, còn lại hai đứa con trai, nhưng đến bây giờ đã già mà không giao quyền công việc cho ai, chứng minh rằng không tin tưởng hai đứa con trai của mình.

Ông cụ Thẩm yêu thương Thẩm Minh Ý có thừa, đương nhiên người ngoài cho rằng Thẩm Minh Ý mới là người cầm quyền tương lai, cho dù anh ta không học vấn cũng không nghề nghiệp, nhưng chỉ cần có họ “Thẩm” trong tên, lại là cháu trai độc nhất của ông cụ Thẩm, đứng về phía anh ta là không sai.

Cũng nghe nói, tuy rằng Thẩm Thanh Huy ít khi nhúng tay vào chuyện công ty Thẩm gia, nhưng vị trí trong tay anh cũng đủ khiến Thẩm gia đảo lộn.

Nhưng đây cũng chỉ là tin tức hào môn, nửa thật nửa giả, đều truyền từ miệng người này tới người khác.

Trán Lương Tử Thạc đổ mồ hôi lạnh, căng da đầu chào hỏi: “Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Thanh Huy chỉ gật đầu.

Lương Tử Thạc muốn tới hàn huyên vài câu, kết quả là vừa mới nhấc chân đi qua, điện thoại Thẩm Thanh Huy đặt trên bàn lại vang lên.

Anh cầm lên ấn nghe, Lương Tử Thạc ho khan, sau đó giả vờ ngắm phong cảnh.

“Ở chỗ tôi, không có chuyện phạm sai lầm lần thứ hai, nếu có lần thứ hai, tôi chỉ đành để anh ta và những chuyện quấy phá đó biến mất cùng với nhau.” Thẩm Thanh Huy cầm ấm trà lên rót một chén, tiếng nước chảy róc rách, giọng nói ôn hòa của anh lại mang theo ý lạnh: “Bỏ qua chuyện cũ không phải là phong cách của tôi, ở chỗ tôi, nói sai làm sai thì phải trả giá lớn, không phải sao?”

Đúng lúc này lại có gió thổi.

Lông tơ Lương Tử Thạc dựng ngược, đuôi mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua phía anh, hình như lời này không phải nói với anh ta đâu nhỉ?

Nhưng mà anh ta lại có cảm giác rất kỳ dị, lời này dường như có thâm ý gì đó, sau đó Lương Tử Thạc lại nghĩ, làm sao có thể chứ.

Nhất định là anh ta lo nghĩ nhiều rồi.

Thẩm Thanh Huy tắt máy, khách khí cười: “Chê cười rồi.”

“Không sao không sao, tôi chỉ đưa một người bạn tới đây thôi.”

“Thế sao?” Thẩm Thanh Huy rót thêm một chén trà: “Muốn nếm thử không?”

Lương Tử Thạc được sủng mà sợ, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nếm thử một ngụm, làm bộ làm tịch nịnh hót: “Trà này, nước trà trong, nhìn đã biết là trà ngon, trà quý.”

“Thật ra trà không đắt, chỉ là bạn bè tặng thôi, cái đắt là cái chén này.” Thẩm Thanh Huy nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Lương Tử Thạc cẩn thận nhìn lại lần nữa, chỉ là một chén trà trắng bằng sứ, hoa văn cũng không có, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Lương Tử Thạc gượng cười, không nói được gì.

Dường như Thẩm Thanh Huy đang rất nhàn rỗi không có việc gì, anh lại rót thêm một ly trà nữa, chậm rãi nói.

“Cái chén này là tôi mua khi đi du lịch ở Châu u, đừng thấy dáng vẻ nó bình thường mà đánh giá, nhưng chất liệu của nó lại rất cao cấp, có người nói trông cái chén này như hàng vỉa hè, thật ra tôi phải mất sáu chữ số mới mua được nó đấy.”

Lương Tử Thạc rùng mình, cái tay cầm chén cũng run rẩy.

Thẩm Thanh Huy lại nói: “Tôi lại nhớ tới một câu.”

“Ngài nói đi ạ.” Chóp mũi Lương Tử Thạc đổ mồ hôi.

“Chẳng biết tự mình không kiến thức, lại đem lời xấu vội chê người[1].” Thẩm Thanh Huy cười như gió mát trăng thanh: “Không quấy rầy công việc của cậu nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Thước: Ai cơ? Thẩm tiên sinh… giọng điệu quái gở sao?

Thẩm Thanh Huy: Cháu đoán xem.

[1] Trích tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” – Tào Tuyết Cần.
« Chương TrướcChương Tiếp »