Lễ tang chỉ có thân thích Thẩm gia và Trang gia tham dự, sau khi lễ tang kết thúc sẽ có một lễ truy điệu nho nhỏ, về cơ bản là cuộc phỏng vấn của truyền thông.
Thẩm Nghiệp Thành vừa qua đời, luật sư đã đọc sơ qua về việc phân chia tài sản.
Vẻ mệt mỏi trên mặt Đường Cát Linh đã biến mất, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay luật sư.
Từ lúc Thẩm Nghiệp Thành nhập viện tới khi mất, Đường Cát Linh ngày đêm canh giữ bên mép giường ông ta, chịu thương chịu khó là để ông ta cảm động. Bởi vì bà ta biết, tới lúc cuối cùng Thẩm Nghiệp Thành mới chịu lập di chúc.
Đường Cát Linh đã nhắc tới chuyện di chúc rất nhiều lần, nhưng lần nào Thẩm Nghiệp Thành cũng làm lơ giả điếc.
Đường Cát Linh suy đoán, một là đã lập xong, hai là vẫn chưa được lập.
Đến lúc ông ta bệnh tình nguy kịch trông cũng đáng thương, vợ cả không thể tới, con trai ruột thì thế nào? Chưa từng tới thăm dù chỉ một lần.
Đường Cát Linh suy nghĩ, bà ta phải làm thế nào mới có thể giữ được đống tài sản này cho mình, bà ta thúc giục Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn lập gia đình sớm chẳng phải để lúc sinh thời ông ta có thể trải nghiệm cảm giác đông con nhiều cháu sao?
Cũng may là không làm bà ta thất vọng, trước đây ông cụ đúng là rất cưng chiều Thẩm Minh Ý.
Luật sư nghiêm túc nói một cách sơ lược.
Sản nghiệp của Thẩm gia cũng không chỉ có một hai cái, thứ chiếm phần trăm nhiều nhất là bất động sản Thẩm gia, một cái nữa chiếm 20% là khách sạn Bách Cảnh.
Bất động sản Thẩm gia thuộc về Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn.
Khách sạn Bách Cảnh thuộc về Thẩm Thanh Huy.
Các khoản đầu tư còn lại được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Đường Cát Linh nghiêm túc lắng nghe, giống như trút được gánh nặng.
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cũng chỉ kinh ngạc một lát, cảm thấy có được quá dễ dàng, nhưng lão ta lại nghĩ đây vốn là thứ mình nên có được.
Công ty bất động sản này, Thẩm Thanh Huy còn chưa đặt chân tới một lần nào.
Là của lão ta cũng là đương nhiên.
Khách sạn Bách Cảnh này không phải là thứ gì to tát trong sản nghiệp của Thẩm gia.
Luật sư lại nói thêm, khách sạn Bách Cảnh sẽ tách rời với cổ phần của Thẩm gia, trở thành một thương hiệu độc lập dưới tên Thẩm Thanh Huy.
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cười nói, khách sạn Bách Cảnh rời khỏi Thẩm gia rồi còn có thể làm nên trò trống gì được nữa?
Một câu này nghe như là tới lúc ông cụ gần chết mới biết Đường Cát Linh và lão ta tốt với mình thế nào, đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Thanh Huy.
Cuối cùng Đường Cát Linh cũng nở nụ cười, cố ý nói với người bên cạnh, ôi trời, quyết định này bất ngờ quá, mà Thanh Huy cũng thật kỳ lạ, ông cụ bị bệnh nửa năm mà không tới thăm một lần nào.
Lúc nói những lời này, giọng điệu giả dối, lại còn mang vẻ tiếc hận.
Thẩm Thanh Huy cười lạnh, nhưng cũng ngại vì đang lễ tang nên không nhiều lời, anh chỉ cười như không nhìn Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn.
“Người ta có câu, bánh từ trên trời rớt xuống, còn phải xem có bắt được nó hay không.”
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn hừ lạnh, cũng chỉ coi anh đang khịa mình.
Ai cầm được gia sản, người đó mới là đúng.
“Vậy cũng không cần cậu lo lắng, không có chỗ dựa là Thẩm gia… bây giờ khách sạn đang suy thoái, cậu vẫn nên lo cho chuyện của mình thì hơn.”
Thẩm Thanh Huy chỉ cong môi cười, không nặng không nhẹ trả lời, “Thế à.”
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn rất ghét thái độ này của anh.
Phải nói là rất ghét thái độ của người nhà họ Thẩm, lúc nào cũng tự cao tự đại như vậy, ban đầu Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn không theo họ Thẩm mà mang họ của Đường Cát Linh, sau này sửa sang họ Thẩm nhưng cũng không thể hòa nhập với Thẩm gia.
Bây giờ bất động sản Thẩm gia đã ở trong tay mình, còn có Trang gia ở Cảng Thành, lão ta tin chắc mình có thể tạo ra được một thời đại huy hoàng.
— Không ngờ được là nhà họ Trang đã yên lặng rút vốn từ lâu.
Là bởi vì tài khoản công ty quá hỗn loạn không thể phát hiện, hay là do gần đây Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn đã quá mệt mỏi để đối phó với các cuộc điều tra.
Thẩm Thanh Huy cũng không nhiều lời.
Luật sư còn chưa đi, trong phòng đã nồng nặc mùi khói thuốc.
Nhất là một số nhánh phụ không hài lòng việc chuyện Thẩm Nghiệp Thành quyên góp từ thiện các khoản đầu tư khác ra ngoài.
Ồn ào muốn được chia đều giống như bất động sản Thẩm gia khác.
Luật sư kiên nhẫn trả lời, nhưng luôn có người không hài lòng, lễ tang chưa kết thúc đã có vài gia đình hẹn gặp ở tòa án.
Thẩm Thanh Huy tới ban công, Thiệu Văn Kha và Thiệu Văn Cẩn cũng đi theo, không có gì ngạc nhiên cả.
Thiệu Văn Kha lấy một điếu thuốc cho anh.
“Cai rồi.” Thẩm Thanh Huy từ chối, “Bao giờ hai người về Cảng Thành?”
“Chuyến bay chiều nay, sau khi về còn phải xem dì làm sao – cậu có về cùng không? Tình trạng của dì dạo này không ổn lắm, tôi đoán là được mấy ngày rồi.” Thiệu Văn Cẩn nói, “Dì quên nhiều chuyện lắm, ngày nào cũng ngẩn người ngồi trên ban công.”
Thẩm Thanh Huy im lặng một lúc, “Mấy ngày nữa rảnh thì tôi qua.”
“Ừ, được.”
Bọn họ không nói nhiều thêm nữa.
Sau đó người chủ trì bước vào, muốn họ nói với truyền thông vài câu, vẫn phải chụp những bức ảnh nên chụp.
Không thú vị chút nào.
Thiệu Văn Cẩn châm thuốc, Thẩm Thanh Huy dịch sang bên cạnh, “Đừng hút, mùi khó chịu lắm.”
“…” Thiệu Văn Cẩn nghe mà sửng sốt, trước kia thuốc lá sợi hay xì gà, gì anh cũng hút cả cơ mà.
“Lát tôi còn phải về nhà.” Thẩm Thanh Huy nói, “Dính mùi thuốc không tốt lắm.”
“…” Tự dưng ngược chó FA là sao.
Nghe vậy, Thiệu Văn Cẩn yên lặng cất điếu thuốc đi.
“Phải rồi, trong tang lễ có thấy Thẩm Minh Ý không?” Trước khi Thẩm Thanh Huy ra ngoài, anh nghiêng đầu hỏi một câu.
“Không thấy.” Thiệu Văn Cẩn nhét hộp thuốc vào túi, “Nhưng có thấy cảnh sát Vương, lát xong chuyện cậu hỏi thử xem.”
“Được.”
—
Bên ngoài là rất nhiều vòng hoa do các ngành nghề đưa tới, tiễn đưa Thẩm Nghiệp Thành.
Đám người bọn họ phối hợp chụp ảnh.
Yến Tịnh Hàm cũng bị Yến gia đưa tới, đứng bên cạnh Thẩm Thanh Huy.
Thẩm Thanh Huy là con trai Trang Cảnh Nguyệt và Thẩm Nghiệp Thành, đương nhiên sẽ là người ôm di ảnh.
Truyền thông chụp nhiều hơn một chút —
Bình thường Thẩm Thanh Huy không lộ mặt, người ngoài giới thường có những suy đoán khác nhau.
Mà bây giờ thấy người thật, anh đã 35 tuổi nhưng quản lý vóc dáng rất tốt, vest đen và áo sơ mi, chân dài vai rộng, có khí chất lạnh lùng nổi bật.
Đường nét trên mặt kế thừa từ Thẩm Nghiệp Thành và Trang Cảnh Nguyệt, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt lạnh lùng.
Tɧẩʍ ɖυng Tín khi trẻ học trung học ở Cảng Thành, khí chất tao nhã, từng được gọi là quý công tử đệ nhất Cảng Thành.
Nhưng đường nét khuôn mặt Thẩm Thanh Huy hài hòa hơn cả Tɧẩʍ ɖυng Tín, là sự lãnh đạm từ trong xương cốt.
Lúc truyền thông đang đặt câu hỏi theo trình tự, bên ngoài truyền tới tiếng ầm ĩ, sau đó là bảo vệ chạy ra.
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một người phụ nữ như đã từng quen biết.
Người tới là ai nhỉ?
Tên gì mà, Vu Thư Vân?
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn lại cười, Vu Thư Vân tới tham dự đám tang, ngày mai truyền thông đào lại tin tức cũ, Thẩm Thanh Huy coi như xong rồi.
Không có Thẩm gia, khách sạn Bách Cảnh chẳng là cái thá gì cả, Thẩm Thanh Huy lại cõng tiếng xấu, sau này không có ai tranh với lão ta nữa rồi.
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, càng có cảm xúc diễn vẻ tang thương hơn.
—
Giang Thước tỉnh dậy, trời đầy sương mù, cô cũng không có tâm trạng ăn uống, lấy bánh mì nướng từ tủ lạnh ra, chiên một quả trứng gà, làm một cái sandwich đơn giản.
Cô nhận được vài tin nhắn chúc mừng năm mới, nghiêm túc trả lời một lượt.
Ngón tay dừng lại ở khung chat ghim đầu wechat, bọn họ rất ít khi nhắn tin, anh thích gọi điện thoại hơn nhiều, ngày nào cũng xuất hiện đúng giờ dưới lầu công ty để đón cô.
Lướt lên trên, Giang Thước còn thấy được tấm ảnh chụp chung của hai người ở bệnh viện, cũng không thể nói là chụp chung được…
Avatar của anh là màu đen, tên cũng để trống.
Giang Thước chán nản, mở TV lên gϊếŧ thời gian, thay đổi vài kênh tin tức.
Hình ảnh dừng ở một lễ truy điệu.
Cô liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Thanh Huy, anh ôm di ảnh, bên cạnh là người phụ nữ đã gặp hôm qua.
Áo gió màu đen, áo len màu đen phối với quần dài và đôi bốt cao.
Nhưng mà, tiêu đề trên TV viết, bà Thẩm.
Giang Thước ngây người, dây thần kinh giật mình, nhớ lại bé trai kia, rõ ràng tên là Đường Nhạc An.
Cán cân của Giang Thước không cần nghĩ nhiều cũng nghiêng về Thẩm Thanh Huy.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt TV, chọn một đĩa nhạc trên tủ trà, lật tới lật lui cũng không thấy hứng thú.
Giang Thước ngồi trên sofa lắc đầu, ném hai chữ bà Thẩm ra khỏi đầu.
Trong phòng khách trống trải, l*иg ngực cô không tự chủ được trở nên chua xót.
Giang Thước cầm di động, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm gì.
Ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ ô tô, ngay sau đó cửa lớn được gõ vang, trái tim Giang Thước đập mạnh, nhìn camera thấy bên ngoài là một người phụ nữ.
Là Yến Tịnh Hàm.
Cô ấy mặc bộ đồ màu đen, bên trong là áo len đen và quần dài, đôi bốt cao cổ.
Giang Thước chậm rãi ra mở cửa, ở nhà mặc đồ mỏng, mới đi vài bước ngắn ngủi mà mũi đã đỏ bừng vì lạnh.
Yến Tịnh Hàm không vào mà chỉ nói cô đi thay quần áo, cô ấy đưa cô ra ngoài một chuyến.
Hai mắt Giang Thước nhìn chằm chằm cô ấy, dần dần đỏ hoa, chậm rãi hỏi đi đâu.
Nhưng cốt truyện “máu tró” cũng không hề xảy ra.
Yến Tịnh Hàm nói đưa cô tới cục cảnh sát tìm Thẩm Thanh Huy.
Dọc đường tâm trạng Giang Thước vô cùng buồn bực, trong đầu mơ màng, căn bản không biết mình nên có phản ứng thế nào.
Tại sao Yến Tịnh Hàm lại là bà Thẩm chứ?
Cô không tin Thẩm tiên sinh là người như vậy.
Yến Tịnh Hàm đưa cô tới cục cảnh sát gần nơi cử hành lễ truy điệu.
Cô ấy chào hỏi rồi đi đăng ký.
Sau đó ở một căn phòng có cảnh sát đang thẩm vấn, đối diện là một người phụ nữ với mái tóc rối loạn, dáng vẻ chật vật.
Giang Thước mơ hồ cảm thấy người này hơi quen mắt, trong đầu cẩn thận tìm tòi một vòng, nhớ lại nhân viên thu ngân ở một siêu thị nào đó.
Lý do cô ấn tượng tới giờ là vì ngày đó dáng vẻ cô ta cũng đờ đẫn y như bây giờ.
Lấy ấy còn dọa Giang Thước sợ.
“Thật ra chị cũng không có gì đặc biệt để nói với em, có lẽ Thẩm Thanh Huy sẽ không nhắc tới người này với em, có nói cũng chỉ dăm ba câu lướt qua thôi.” Yến Tịnh Hàm hất cằm, “Người phụ nữ bên trong, tên Vu Thư Vân.”
Giang Thước yên tĩnh lắng nghe, tự giác không hỏi về hai chữ “bà Thẩm” trên TV.
Hồi trẻ Thẩm Thanh Huy thường làm từ thiện, cũng không phải là ý định của anh, là vì trước kia Tɧẩʍ ɖυng Tín từng thành lập một dự án hy vọng.
Trang Cảnh Nguyệt giao tất cả vào tay Thẩm Thanh Huy, anh cũng làm theo, hàng năm cũng chỉ giúp đỡ vài đứa trẻ miền núi.
Thẩm Thanh Huy cũng không có dị nghị gì, cảm thấy làm việc thiện cũng tốt.
Trang Cảnh Nguyệt nói không đủ, trước kia Dung Tín rảnh đều tự mình lên núi cả.
Thẩm Thanh Huy chỉ đành làm theo.
Cũng chính từ lần đó, một cô gái đã thầm khắc ghi anh trong lòng.
Ở sơn thôn phía bắc xa xôi, đi học là việc rất khó khăn, đột nhiên có người tốt giúp đỡ xây dựng trường học và mua sách giáo khoa, ai cũng mong được cảm ơn người này, cũng thấy được anh trẻ tuổi anh tuấn, cách đối nhân xử thế cũng ôn hòa lễ nghĩa.
Thành tích của Vu Thư Vân tương đối tốt, từ một sơn thôn nhỏ nhưng thi đại vào đại học nổi tiếng trong dự án 211.
Là cố gắng một cách tuyệt vọng, chỉ để mong ngóng ngày được gặp anh.
Cô ta bắt đầu hỏi thăm thông tin liên lạc của anh ở khắp mọi nơi, tìm mọi cách để được gặp anh, ban đầu là để biểu đạt lòng biết ơn, để anh thấy được mình ưu tú tới mức nào.
Sau này, sự biết ơn ấy đã bị biến chất, Vu Thư Vân bắt đầu ảo tượng, Thẩm Thanh Huy giúp cô ta tới được Hoài Xuyên, cuộc sống của cô ta nở rộ là vì có anh.
Cô ta bắt đầu khao khát nhiều hơn, muốn độc chiếm vị trí bên cạnh anh, lấy chuyện tự sát và thôi học ra để ép buộc.
Cô ta xuất hiện ở mọi nơi Thẩm Thanh Huy đến, tự cho mình là bạn gái bí mật của anh.
Không phải Thẩm Thanh Huy chưa từng thanh minh, nhưng hiệu quả cực thấp.
Thẩm Thanh Huy xử lý lạnh lùng rồi ra nước ngoài, cũng là năm đó, Trang Cảnh Nguyệt được chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, trước kia luôn nhắc tới Tɧẩʍ ɖυng Tín, sau này câu nào cũng là Tɧẩʍ ɖυng Tín.
Thẩm Thanh Huy như thay đổi thành một người khác, không hề làm theo khuôn phép cũ nữa, chạy từ Hoài Xuyên đến Barcelona, đua xe, leo núi, giống như một con thú tuyệt vọng, mình đầy thương tích nhưng vẫn kéo dài chút hơi tàn.
Cũng tại năm đó, Yến Tịnh Hàm quen biết Thẩm Thanh Huy – quen anh cũng do Đường Mạc giới thiệu, nói là đoàn xe có người mới, bị tai nạn chấn thương nặng, một lần gãy sáu cái xương, đồ đua xe như sắp rách hết.
Đường Mạc còn cười nói, nếu ai không biết là đua xe còn tưởng người này sợ sống lâu.
Mùa đông cùng năm đó.
Vu Thư Vân đăng ký một tài khoản, không chiếm được thì hủy diệt, cô ta bôi đen Thẩm Thanh Huy trước truyền thông bốn phía, tự tuyên bố mình có bệnh trầm cảm, Thẩm Thanh Huy giúp đỡ mình vì mục đích riêng.
Lại có người có ý xấu bắt đầu nhắc lại chuyện Đường Cát Linh và Thẩm Nghiệp Thành, ông già 47 tuổi và người giúp việc 18 tuổi, bây giờ lại có Thẩm Thanh Huy và cô nữ sinh 18 tuổi, nói là biếи ŧɦái do di truyền.
Internet dễ mất khống chế, cổ phiếu bất động sản Thẩm gia giảm mạnh, giá nhà đất cũng giảm theo.
Cuối cùng Thẩm Nghiệp Thành cũng không ngồi yên được nữa, bay đến Barcelona.
Thẩm Nghiệp Thành nói, nếu con muốn rời khỏi Thẩm gia, cũng được, đăng ký kết hôn với Yến Tịnh Hàm, thiết lập mối quan hệ với nhà họ Yến, sau này con muốn làm gì cũng được, trước khi chết phải để lại giá trị cuối cùng cho ba.
Yến Tịnh Hàm cũng bị Yến gia ép phải trở về.
Trên người Thẩm Thanh Huy còn quấn băng vải, tay bó bột.
Hai người nhận giấy đăng ký kết hôn ở Hoài Xuyên, mười phút sau tới cửa ly hôn bên cạnh.
Tờ đăng ký kết hôn này tồn tại trong 10 phút.
Thẩm Thanh Huy không có bất kỳ tình cảm gì với Yến Tịnh Hàm, cô ấy cũng vậy.
Muốn áp chế một tin tức thì phải dùng một tin tức lớn hơn.
Cùng năm đó, Thẩm Thanh Huy hoàn toàn tách khỏi bất động sản Thẩm gia, cuối cùng cũng không trở lại Thẩm gia lấy một lần.
“Vậy nên… ý chị là…”
Giang Thước nhất thời chưa thể tiêu hóa được tin tức phức tạp như vậy, nhưng điều duy nhất đọng lại sau khi nghe tất cả mọi chuyện là —
Cô đau lòng cho anh.
Cũng tại giờ phút này, Giang Thước bỗng ý thức được, những điều anh từng trải qua khiến trái tim cô đau đớn.
Người mẹ luôn xem nhẹ mình, người cha luôn lạnh nhạt, lòng tốt thì bị người khác sỉ nhục, bôi đen.
Anh đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng ở trước mặt cô, anh luôn luôn ôn hòa, kiên nhẫn và chuyên tâm.
Thẩm Thanh Huy cũng chưa từng phàn nàn với cô bao giờ, cũng chưa từng nhắc về quá khứ của mình trước mặt cô — một quá khứ mà chỉ cần nói ra một điều thôi cũng đủ thấy nặng nề.
Anh ở bên cô là vì mong cô được hạnh phúc.
Cũng chính vào lúc này, Giang Thước hoảng hốt nhớ lại một vài lời nói về mối quan hệ này của Thẩm Thanh Huy.
Anh luôn nói, hy vọng được cô nhớ lâu một chút, hy vọng cô có thể hạnh phúc, hy vọng anh có thể giúp cô trải nghiệm cảm giác được yêu.
Suốt nửa năm, anh chưa từng vượt quá giới hạn với cô, nhưng tình yêu anh dành cho cô lại thể hiện ở từng điều nhỏ nhất.
Mặc dù hôm đó suýt chút nữa lau súng cướp cô, nhưng anh cũng dừng lại kịp thời.
Cô cũng luôn muốn hỏi, Thẩm tiên sinh, vì sao ngài lại luôn không chắc chắn như vậy chứ?
Thẩm Thanh Huy ôm cô nói, em mới 20 tuổi. Luôn cảm thấy còn lời nào đó, nhưng anh lại chưa từng nói ra.
Bây giờ ngẫm lại, hẳn là, em mới 20 tuổi, đừng để sau này hối hận.
Trái tim Giang Thước quặn đau, anh giao toàn bộ quyền lựa chọn vào trong tay cô – còn anh, mới là sự lựa chọn.
Thẩm tiên sinh của cô lớn hơn cô 15 tuổi, một mình đã trải qua biết bao đau khổ trong quá khứ, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn ôn hòa khom lưng với cô, anh dùng tình yêu dạy cô cách tự tin, lương thiện, dũng cảm, cũng chưa từng có yêu cầu gì với cô, cho cô sự dịu dàng độc nhất vô nhị, cũng dung túng, tôn trọng cô trong mọi chuyện.
Anh cũng có sự không chắc chắn của mình, sợ rằng cô còn quá nhỏ để chịu đựng tất cả.
Hốc mắt Giang Thước cũng đau xót khó nhịn.
Yến Tịnh Hàm cười khẽ, “Đừng khóc nào, chị cũng không tới để kiếm chuyện cho em khóc – chỉ muốn em biết rõ ràng hơn một chút, Thẩm Thanh Huy ăn nói quá lạnh nhạt, tới lúc đó kiểu gì em cũng hiểu lầm, chị cũng từng có thời 20 tuổi mà.”
“Đường Nhạc An…”
“Là con trai của chị và Đường Mạc.”
Hai mắt Giang Thước đẫm lệ, nhớ tới Thẩm Thanh Huy từng nói với cô rằng, Đường Mạc đã qua đời rồi.
Yến Tịnh Hàm làm động tác “suỵt” với cô.
Cô ấy nói, “Có lẽ Vu Thư Vân sẽ bị giam giữ, em ở đây chờ cậu ấy nhé.”
“Vâng ạ.” Giang Thước khịt mũi, “Chị thì sao ạ?”
“Chị phải về bên Lâm Giang – Đường Mạc là người Lâm Giang, lần này chị về là để đăng ký hộ khẩu cho Đường Nhạc An.”
“Chị…” Bỗng nhiên Giang Thước cũng thấy đau lòng cho người phụ nữ này, cô ấy xinh đẹp, tao nhã, một mình nuôi nấng một đứa trẻ 8 tuổi.
“Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ kiên định lựa chọn Thẩm Thanh Huy, đúng không?”
“Dạ vâng.”
“Cho nên chị cũng sẽ lựa chọn Đường Mạc, dù anh ấy có ở đây hay không, anh ấy đều là người duy nhất của chị.” Yến Tịnh Hàm cười khẽ, “Chị đi đây.”
“Vâng ạ, tạm biệt chị Yến.”
“Tạm biệt.”
—
Thẩm Thanh Huy hàn huyên vài câu với cảnh sát Vương ở văn phòng.
Cảnh sát Vương có ấn tượng tốt với Thẩm Thanh Huy, cho nên mới nói nhiều thêm vài câu.
Thẩm Thanh Huy cũng biết có một số việc không thể nói, cho nên cũng chỉ hỏi chuyện mình quan tâm nhất.
“Chắc là bây giờ Thẩm Minh Ý cũng trở lại rồi, nhưng còn chưa biết cậu ấy ở chỗ nào.” Cảnh sát Vương nói, “Tuy rằng nói ra có vẻ không tốt lắm, nhưng nếu cậu có tin tức…”
“Có thể tìm cho nó một luật sư không?” Thẩm Thanh Huy im lặng vài giây, “Nó cũng mới có 20 tuổi đầu.”
“Nhưng cũng là người trưởng thành rồi.” Cảnh sát Vương thở dài, “Tìm một luật sư giỏi thử xem.”
“Đội trưởng Vương, bên Vu Thư Vân đã khai rồi.”
Cửa văn phòng được một người cảnh sát trẻ tuổi đẩy ra.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Huy ở đây, viên cảnh sát do dự nhìn về phía cảnh sát Vương.
Cảnh sát Vương ra hiệu ý bảo đối phương nói đi.
“Sao rồi?”
“Cô ta thú nhận là mấy năm trước phạm sai lầm, nhận tiền của Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn, cố ý bôi đen ngài Thẩm đây, nhưng bây giờ cô ta yêu cầu được gặp ngài Thẩm…”
“Không gặp.” Thẩm Thanh Huy đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe.
Thẩm Thanh Huy chào tạm biệt cảnh sát Vương, ông ấy nói còn việc bận nên không tiễn anh được.
Thẩm Thanh Huy ra ngoài, Vu Thư Vân ở cách vách vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thấy anh bỗng trở nên kích động, miệng đau đớn nói gì đó.
Căn phòng cách âm tốt, không nghe được gì cả.
Vu Thư Vân suy sụp khóc lớn, trong miệng lặp lại câu xin lỗi.
Nhưng anh cũng không nghe được.
Có người từng nói –
Vầng trăng tỏa ra chút ánh sáng, là bởi vì nó vốn đã sáng ngời, không phải để bạn mơ tưởng rằng mình duỗi tay là có thể bắt lấy ánh trăng.
Thẩm Thanh Huy ra khỏi văn phòng, ngước mắt thấy được bóng dáng đang ngồi cuối ghế dài.
Váy len kẻ sọc, áo khoác lông, bốt ngắn.
Cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Thẩm Thanh Huy mỉm cười.
Giang Thước cúi đầu suy nghĩ xem lát gặp anh nên nói gì.
Tâm trí trở nên trống rỗng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
Ống quần dài gọn gàng, đôi giày da tối màu.
Nhìn lên trên, Thẩm Thanh Huy đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt lại là nụ cười dịu dàng.
“Thẩm tiên sinh…”
Giang Thước đứng dậy, mới gọi một tiếng đã đầy vẻ chua xót.
Thẩm Thanh Huy ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve tóc cô.
“Đừng khóc.”
Vốn là hai chữ trấn an lại khiến Giang Thước càng đau đớn hơn.
Nước mắt không ngăn nổi chảy xuống, thấm ướt một mảng nhỏ trên áo khoác đen của anh.
Thẩm Thanh Huy khẽ cười, dứt khoát bế cô lên.
Trên mặt Giang Thước chỉ toàn là nước mắt, cũng không màng hình tượng, nước mắt cứ chảy hoài khiến mấy viên cảnh sát cũng chú ý tới.
Trên đường về, Thẩm Thanh Huy có dỗ thế nào cũng không được.
Cô đột nhiên xuất hiện ở đây, Thẩm Thanh Huy cũng có thể đoán ra được.
Sau khi trở về, Giang Thước lau nước mắt, “Anh đã không ngủ một đêm rồi… anh ngủ trước đi, lát nữa là em ổn rồi.”
Nghĩ đến việc mình đã khóc suốt đường về, đúng là không cần mặt mũi nữa mà.
Nhưng không có mặt mũi nữa thì thôi.
Thẩm Thanh Huy cởϊ áσ khoác, cũng kéo cô lại gần, “Hôm qua em ngủ muộn quá, ngủ bù đi.”
Giang Thước đồng ý, bên trong chỉ mặc áo len mỏng mặc nhà, lúc đi vội vàng, quần áo cũng chưa thay kịp.
Hai mắt Giang Thước hơi sưng lên, lông mi ướt đẫm.
Mùa đông này cũng chỉ có vậy thôi.
Ngày tháng còn lại, bọn họ có nhau.
Những tấm rèm khép lại, bầu trời xám xịt.
Thẩm Thanh Huy lau nước mắt cho cô, Giang Thước ôm anh thật chặt.
Hôm qua anh túc trực bên linh cữu cả ngày, Giang Thước trước giờ thường ngủ ngon cũng mất ngủ gần một đêm.
Cô không hỏi, cũng không nói gì cả.
Có lẽ Thẩm Thanh Huy cũng quá mệt, hai mắt nhắm lại, ngủ cùng cô một lúc.
Đến khi tỉnh lại, căn phòng vẫn tối đen như mực.
Vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt của Giang Thước.
“Em có ngủ chút nào chưa?” Thẩm Thanh Huy không nhìn đồng hồ, nhưng có lẽ đã tầm một tiếng.
“Ngủ được một lúc rồi ạ.” Giang Thước nhỏ giọng đáp, như sợ quấy rầy bầu không khí yên tĩnh này.
“Có phải Yến Tịnh Hàm nói hết cho em rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đáng ra anh nên chính miệng nói với em.”
Vừa dứt lời, Giang Thước đã duỗi tay bịt kín miệng anh lại.
Thẩm Thanh Huy cong mắt cười, anh nắm tay cô, ánh mắt sâu thẳm, cũng rất trịnh trọng.
“Trước đây anh cũng có tự ti và nhút nhát, sợ em ghét anh như thế, sợ em bỏ đi, nhưng anh cũng muốn giữ em ở lại.” Thẩm Thanh Huy hôn tay cô, “Là anh không tốt, đáng ra nên nói với em sớm hơn.”
Anh cũng không có yêu cầu gì với cô, chỉ muốn cô ở lại bên cạnh mình, cam tâm tình nguyện, kiên định trước sau như một.
Nếu như cô có chút nào hối hận hay không tình nguyện, anh đều tôn trọng quyết định của cô.
Cô mới 20 tuổi, là cô gái nhỏ được anh đặt ở trong tim, một ngày nào đó cô không cần anh nữa, cô có thể tìm được một người tốt hơn anh gần nghìn lần, nhưng anh lại ích kỷ suy nghĩ, anh mới là sự lựa chọn duy nhất mà cô cam tâm tình nguyện chọn lựa.
Khi đó anh ước, chắp tay mong cô ở bên anh một đời bình an, có chia tay cũng mong cô một đời như ý.
Giang Thước lắc đầu, “Em mới là người tự ti… trước kia em…”
Thẩm Thanh Huy biết cô muốn nói gì, anh nắm tay cô, không muốn cô vạch trần miệng vết thương của mình.
Khuôn mặt anh tràn đầy thâm tình như đang chờ đợi đáp án của cô.
“Vậy sau này em còn muốn ở bên anh không?”
“Ở.” Chóp mũi Giang Thước lại cay cay, “Chỉ ở bên anh thôi.”
Thẩm Thanh Huy cười khẽ, nắng sớm mờ ảo, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng trân trọng hôn lên trán cô.
Trong chuyện này, Giang Thước vẫn có nỗi sợ của riêng mình, nhưng anh là Thẩm Thanh Huy, anh rất dịu dàng, nụ hôn nhỏ vụn dừng trên môi cô, là phần tình cảm quý trọng và cẩn thận.
Giang Thước không hề có kinh nghiệm là vì những ác mộng đó, cô trở nên vô cùng căng thẳng.
Anh chạm vào vết sẹo của cô, thật ra nó đỡ mờ nhưng vẫn khiến trái tim anh thắt lại.
“Nói cho anh biết nếu em sợ nhé.”
Giọng nói anh bên tai vẫn ấm áp và dịu dàng như cũ.
Giang Thước cảm thấy ủ rũ.
Nỗi đau của cô về mặt tâm lý, cho nên phải mất thêm khá lâu.
Anh không hề sốt ruột, ánh sáng mờ mờ, Thẩm Thanh Huy chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
“Giang Thước, anh còn chưa nói với em rằng, anh yêu em.” Giọng nói anh dịu dàng như gió xuân ấm áp, “Chỉ yêu em thôi.”
Hai mắt Giang Thước lên men vì lời này của anh.
Cô lại nhớ tới mấy tháng trước, thật ra Thẩm Thanh Huy từng đưa ra một lời hứa hẹn với cô.
Sống chết có nhau, thề ước cùng người.
Lần này thật sự kéo dài quá lâu, nhưng anh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, cũng không hề ép buộc cô, ngược lại là cô chủ động ôm lấy cổ anh.
Sớm muộn gì cũng phải vượt qua bóng ma trong lòng.
Giang Thước biết anh rất kiên nhẫn với cô.
Riêng chuyện khắc phục nỗi sợ tâm lý này cũng đã tiêu tốn hai giờ đồng hồ.
Đôi mắt Giang Thước ướt đẫm, Thẩm Thanh Huy dùng ngón cái lau nước mắt giúp cô.
Cô ôm chặt lấy anh, hai tiếng đồng hồ này, cuối cùng cô đã có thể chấp nhận được từng chút một.
Dây thần kinh căng thẳng rồi lại đứt quãng, lòng bàn tay siết chặt lấy nhau, mỗi một hơi thở đều tràn ngập tình yêu bất tận.
Sương mù mông lung, không phân biệt rõ là bầu trời xám xịt bên ngoài hay hơi ẩm trước mắt.
Giang Thước nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào vết sẹo mờ trên ngực trái của anh.
Nhịp tim anh đều đặn, từng nhịp đều chạm tới đầu ngón tay cô.
Nhiều lời nói nghẹn ở cổ họng, giống như chút cảm xúc chua xót nào đó, mà cô hiểu rất rõ, tất cả là vì anh nói yêu cô.
Tầm nhìn của cô dừng lại ở mắt anh, trong mắt anh đầy sự dịu dàng.
“Thẩm tiên sinh.” Giọng cô khàn khàn.
“Ừm?”
“Em cũng yêu anh.”
Trên thế gian không có nhiều chuyện tốt đẹp lắm, ở một sáng sớm mùa đông, bọn họ dựa vào nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt dịu dàng anh chỉ dành cho cô, như vậy đã là đủ rồi.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh chăm chú dịu dàng, từng động tác cẩn thận và trân trọng cất giấu tình yêu độc nhất của anh dành cho Giang Thước.
Tác giả có lời muốn nói:
“Vầng trăng tỏa ra chút ánh sáng, là bởi vì nó vốn đã sáng ngời, không phải để bạn mơ tưởng rằng mình duỗi tay là có thể bắt lấy ánh trăng.” – Câu này lấy trên internet, không rõ nguồn gốc và tác giả.
👉 spoil: chương sau cực soft 😍