Chương 53

Giang Thước và bé trai cho cá koi ăn, Thẩm Thanh Huy nhìn sang, thấy váy cô bị ướt một góc, cô nghiêng đầu cười, đôi mắt trong veo sáng ngời.

Thẩm Thanh Huy cười khẽ.

Yến Tịnh Hàm cũng nhìn về bên đó.

Cô ấy và Thẩm Thanh Huy cũng coi như quen biết nhiều năm, còn chưa bao giờ thấy anh cười dịu dàng như vậy.

“Cậu có nói với cô ấy nghe chuyện của tôi chưa?” Yến Tịnh Hàm thấp giọng hỏi một câu.

“Vẫn chưa.” Thẩm Thanh Huy thu lại ý cười, “Chờ xử lý xong chuyện của Thẩm gia rồi nói với cô ấy sau.”

“Được, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ ngả bài với Yến gia.”

Năm nay Yến Tịnh Hàm đã 34 tuổi, người trong tim cũng chỉ biết khắc sâu theo thời gian.

Thẩm Thanh Huy đặt chén trà xuống, cầm lấy áo khoác, Giang Thước quay đầu nhìn thấy anh đứng dậy thì chào tạm biệt cậu bé.

Cậu bé hỏi cô tên gì.

Giang Thước trả lời, “Chị là Giang Thước.”

“Em là Leo, Đường Nhạc An.” Cậu bé dứt khoát đáp lại.

Giang Thước cười, hẹn cậu bé lần sau gặp lại.

Cậu bé cười vẫy tay với cô.

Giang Thước chạy tới chỗ Thẩm Thanh Huy, Thẩm Thanh Huy khoác áo cho cô, rồi lại cẩn thận choàng khăn giúp cô.

Có lẽ là nhiệt độ trong phòng khá cao, khuôn mặt Giang Thước hơi đỏ lên.

Thẩm Thanh Huy nắm tay cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

“Vâng ạ.” Giang Thước quay đầu lại, chào tạm biệt đám người Lục Cảnh Châu.

Người phụ nữ tao nhã xinh đẹp cũng gật đầu cười với cô.

Mùa đông ở Hoài Xuyên lạnh lẽo ẩm ướt, xe dừng phía đối diện đường cái.

Giang Thước kéo tay anh, “Bạn nhỏ kia đáng yêu lắm ấy ạ.”

“Không đáng yêu bằng em.”

“… Người ta mới có 8 tuổi, em so làm sao được chứ.”

“Không cần so, anh sẽ mãi mãi chọn em.”

“…” Được anh lựa chọn kiên định như vậy, trái tim Giang Thước cảm thấy ấm áp.

Nhân lúc anh mở cửa xe, Giang Thước bước về phía trước một bước, đi đến trước mặt anh, hai tay ôm cổ anh, còn chưa nhón chân lên, Thẩm Thanh Huy đã khom lưng xuống trước, ôm eo kéo cô lại gần.

“Sao trước đây không phát hiện em dính người thế nhỉ?”

Chóp mũi Thẩm Thanh Huy cọ vào mặt cô, đường cái không có xe qua lại, bầu trời xám xịt, ven đường treo l*иg đèn đỏ.

Giang Thước cười, “Trước kia em cũng không ngờ ngài lại thích em như vậy đó!”

Lúc quay về, Giang Thước thầm tính toán, trong nhà chỉ còn một hộp kem, phải tới cửa hàng tiện lợi mua thêm một ít.

Thẩm Thanh Huy đồng ý, xe rẽ sang một bên, mới mùng một tết, nhiều trung tâm thương mại vẫn còn đóng cửa, ven đường chỉ có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.

Giang Thước chậm rãi chạy vào, chọn mấy hộp kem vị dâu tây trong tủ đông, lại chọn hai gói snack trên kệ hàng, sợ anh chờ lâu, đang định tính tiền đã thấy người đàn ông thân cao chân dài đứng bên quầy thu ngân, tay cầm một hộp gì đó.

Anh đứng ở đó, cho dù không làm gì cũng đã rất cuốn hút.

Giang Thước ôm snack và kem đi qua, nghĩ rằng anh cai thuốc nên mua kẹo cao su, thò lại gần nhìn thử…

Giang Thước: … Hối hận quá, đáng ra không nên coi.

Vẻ mặt nhân viên bán hàng vẫn như thường lệ, tính tiền, bỏ vào túi mua hàng.

Thẩm Thanh Huy vươn tay với cô, “Đi thôi, còn ngẩn người gì đấy.”

“À…”

Giang Thước yên lặng kéo khăn quàng cổ lên cao.

Bời vì hộp đồ đó, sau khi Giang Thước về nhà, trước hết cô bỏ kem vào tủ lạnh, sau đó lại đặt snack lên bàn trà ở phòng khách.

Trong túi chỉ còn lại cái hộp đồ kia.

Giang Thước thật sự không biết nên để nó ở chỗ nào.

Khuôn mặt cô đỏ bừng.

Một lát sau, Thẩm Thanh Huy vừa cúp điện thoại thì xuống dưới, nhìn thấy Giang Thước ngẩn người trên sofa, mắt nhìn quanh một vòng, anh vẫy tay trước mặt cô, Giang Thước lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, mở TV lên, hình ảnh trên màn hình đúng đoạn cặp đôi đang hôn nhau.

Ngay lúc đó, đến chóp mũi Giang Thước cũng đổ mồ hôi.

Thẩm Thanh Huy bật cười một tiếng.

Giang Thước ném điều khiển đi, nói mình còn chưa cho hỷ thước ăn, phải đi xem chim đã.

Thẩm Thanh Huy nhìn bóng dáng chạy đi của cô, ý cười trong mắt càng sâu.

Thật ra hôm đó cũng không xảy ra chuyện gì xấu hổ như Giang Thước nghĩ, bởi vì vừa quay về không lâu, Thẩm Thanh Huy nghe điện thoại rồi thay quần áo nói phải ra ngoài.

Giang Thước chơi đùa với chú hỷ thước nhỏ ở tầng hai nhà kính trồng hoa.

Nó phục hồi rất tốt, màu lông đen trắng xinh đẹp, nhưng hình như gãy xương rất nghiêm trọng nên để lại di chứng, cánh không thể vỗ mạnh như trước, hơn nữa trời cũng đang lạnh, có ra ngoài cũng không thể sống qua nổi mùa đông.

Vì thế tạm thời ở lại nơi này.

Hỷ thước rất vui vẻ nhảy nhót trong l*иg, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng trong veo.

Lúc Thẩm Thanh Huy đẩy cửa bước vào đã thấy Giang Thước đứng dưới tán cây trong nhà kính, đưa tay chọc chim.

Bên ngoài sương mù mênh mông, nơi đây như một mùa xuân khác.

“Thẩm tiên sinh ơi, ngài phải ra ngoài sao?” Giang Thước xoay người nhìn anh.

“Ừm, tới bệnh viện một chuyến, có lẽ đêm nay anh về rất muộn, em phải nhớ nghỉ ngơi sớm đó.” Thẩm Thanh Huy đi tới, hỷ thước cũng nghiêng đầu nhìn anh, “Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé.”

“Em biết rồi!” Thật ra Giang Thước có thể đoán được chuyện gì xảy ra, cô duỗi tay ôm anh, “Anh có em rồi.”

Thẩm Thanh Huy cười xoa đầu cô, Giang Thước cao tới cằm anh, lúc cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Có lẽ trong lòng Thẩm Thanh Huy có tâm sự, ánh mắt anh nặng nề, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ duỗi tay ôm cô.

Giang Thước mặc cái áo len rộng thùng thùng trong nhà, tóc tỳ ý búi cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn tinh tế.

Nụ hôn của Thẩm Thanh Huy dừng trên môi cô.

“Chờ anh về nhé.”

“Vâng ạ.”

“Buồn thì mở phim lên xem, anh chọn cho em vài bộ rồi, để trên tủ trà ấy.”

“Vâng ạ.”

“10 giờ là phải ngủ.”

“Vâng ạ.”

“Chỉ được ăn một hộp kem thôi.”

“Biết rồi mà, anh dong dài thật đó.”

Thẩm Thanh Huy ôm cô, có cảm giác dịu dàng yên lặng, l*иg ngực có cảm xúc gì đó khó nói, muốn nói nhưng lại không biết nên nói ra thế nào.

“Chuyện của Yến Tịnh Hàm, chờ anh về sẽ nói với em.”

Không khí im lặng chỉ có tiếng hót của hỷ thước, giọng nói của anh bình tĩnh trầm ổn.

Giang Thước gật đầu, cô tin anh.

Điện thoại trong túi áo khoác anh lại vang lên, Giang Thước buông tay ra, “Anh mau đi đi, em chờ anh về.”

Cô như một con cá chui ra khỏi lòng anh, sau đó cầm thức ăn cho chim ở bên cạnh.

Thời tiết rét buốt ẩm ướt, đây là nơi dịu dàng ấm áp duy nhất của anh.



Là Trình Lê gọi điện thoại, đã gọi rất nhiều cuộc rồi.

Thẩm Nghiệp Thành vào trong phòng hồi sức cấp cứu, có lẽ sắp không qua khỏi rồi.

Lúc Thẩm Thanh Huy đến bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh tư nhân đã có cả tá người.

Phòng bệnh này là phòng xép, trong phòng khách chật kín người, mặt ai nấy cũng u buồn khóc lóc, nhưng nhìn quanh một vòng cũng không thấy ai buồn thật sự cả.

Đã mấy ngày Đường Cát Linh không thay quần áo, sắc mặt tiều tụy, cố gắng ra vẻ tận tâm tận lực chăm sóc Thẩm Nghiệp Thành ốm nặng.

Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn khóc thảm, có người im lặng bắt tay với lão ta, thỉnh thoảng lão ta lại lau mắt một cái.

Thẩm Thanh Huy nhìn mà chết lặng.

Vòng qua đoàn người, bên trong cánh cửa là Thẩm Nghiệp Thành đang nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ thở.

Nửa năm trước đột quỵ một lần, lại tra ra rất nhiều bệnh nhỏ.

Có tiền là sai bảo được ma quỷ, ông đã 86 tuổi rồi vẫn còn thuê máy bay tìm đến bác sĩ hàng đầu ngành y để phẫu thuật.

Nhưng cuối cùng cũng không thể cứu chữa được.

Từ nửa năm trước, Thẩm Nghiệp Thành đã biết mình không qua nổi lần này.

Đêm giao thừa, bác sĩ đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, ông cụ hôn mê cả một ngày, có lẽ là hồi quang phản chiếu, đêm khuya miễn cưỡng mở được hai mắt ra nhìn.

Người nhà họ Trang canh giữ bên mép giường, Thẩm Nghiệp Thành chậm chạp chưa lập di chúc là vì muốn trì hoãn, cho rằng chưa tạo ra đủ áp lực cho Thẩm Thanh Huy, nhưng lại chưa từng nghĩ, Thẩm Thanh Huy nói không can thiệp là không can thiệp thật.

Cái mạng già này của ông sao có thể đấu lại Thẩm Thanh Huy được chứ?

Đêm qua gọi Thiệu Văn Cẩn bí mật gọi luật sư tới, lập di chúc phân chia tài sản một cách đơn giản.

Ông giữ lại một hơi thở là vì muốn chờ đứa con trai này tới đưa tiễn mình.

Thẩm Thanh Huy đẩy cửa bước vào, đứng ở mép giường, ánh mắt nhìn ông lạnh nhạt.

Đôi mắt Thẩm Nghiệp Thành đυ.c ngầu, nửa năm không gặp, ban đầu vẫn còn có chút sinh khí, bây giờ lại tiều tụy như một gốc cây khô cằn, cả người gầy đi nhiều, chỉ còn lại bộ xương.

Có tiền cũng chưa chắc đã ra đi thanh thản, ở giai đoạn cuối cùng của bệnh, Thẩm Nghiệp Thành chỉ có thể đặt ống thông dạ dày, ăn uống vệ sinh đều giải quyết trên giường bệnh.

Môi Thẩm Nghiệp Thành mấp máy, đứt quãng muốn nói gì đó.

Y tá ghé lại gần tháo mặt nạ thở giúp ông ta.

Thẩm Thanh Huy đi tới trước vài bước, ngồi bên mép giường không nói một lời.

Thẩm Nghiệp Thành thở dốc nặng nề, “Ba đi rồi… còn có Yến gia…”

“Ông muốn nói Yến Tịnh Hàm?” Thẩm Thanh Huy ghé sát vào nghe, miễn cưỡng nghe được ra chữ “Yến”.

Ánh mắt Thẩm Nghiệp Thành rời rạc.

Thẩm Thanh Huy lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt ông.

“Mấy năm nay tôi với Yến Tịnh Hàm diễn đấy, ngài đây cũng không cần phải sắp xếp gì cho tôi, đồ của Thẩm gia, trừ phần của tôi ra, tôi cũng chẳng cần thứ gì khác.” Thẩm Thanh Huy cúi đầu nhìn ông ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Thẩm Nghiệp Thành thở dồn dập, y tá bên cạnh vội đeo mặt nạ thở lại cho ông ta.

Thiết bị y tế phát ra tiếng kêu chói tai.

“Ba cũng… không nhìn nhầm con.”

Môi Thẩm Nghiệp Thành run rẩy, đứt quãng nói một câu, tay bỗng nắm tay Thẩm Thanh Huy.

Thẩm Thanh Huy cúi đầu nhìn, hai tay ông ta tràn đầy nếp nhăn, khô khốc đáng sợ.

Thẩm Nghiệp Thành cũng chẳng thể trách người khác, đúng là ông ta chưa từng quan tâm tới đứa con này, cũng chưa từng làm hết bổn phận của người làm cha.

Bởi vì trước đây ông ta từng có một đứa con trai ưu tú là Tɧẩʍ ɖυng Tín, đã dành hết cho đứa con ấy mọi tình yêu và sự quan tâm.

Cho dù sau này có Thẩm Thanh Huy thì những thứ tình yêu đó cũng chỉ khiến ông ta cảm thấy là mối ràng buộc với nhà họ Trang.

Thẩm Nghiệp Thành coi Thẩm Thanh Huy là một quân cờ, mặc kệ Thẩm Thanh Huy có suy nghĩ riêng hay không, muốn đi con đường nào, chỉ cần đứa con trai này còn sót lại một hơi thở là còn có giá trị.

Người với người phải giúp đỡ lẫn nhau, tình thân cũng vậy.

Cho tới khi già, Thẩm Thanh Huy cũng chưa một lần tới thăm, ông ta cũng không oán trách.

Chút hy vọng ký gửi cuối cùng là sự nghiệp ông ta đã gầy dựng hơn nửa đời người, hy vọng có thể tiếp tục trong tay Thẩm Thanh Huy, nhưng từ đầu tới cuối, anh lại không chịu.

Từ đầu tới cuối không chịu đi theo con đường ông ta sắp xếp.

Con đường mà Thẩm gia sắp xếp là đáy biển tối tăm hiu quạnh, trên con đường này không có phong cảnh nào đẹp đẽ, đi nhầm một bước là chết chìm trong nước biển.

Anh thà đi vào rừng rậm, một mình vượt mọi chông gai, xuyên qua sa mạc và những cánh đồng hoang vu, đi tìm một mùa xuân thuộc về riêng mình.

Trong giây phút cuối cùng của Thẩm Nghiệp Thành, ông ta nghĩ lại câu Thẩm Thanh Huy đã nói nhiều năm trước khi hai người đoạn tuyệt quan hệ —

“Tôi tới thế giới này không phải vì tuân theo khuôn phép cũ của mấy người, lấy vợ sinh con, tôi muốn đi ngắm núi nhìn sông, cho dù lưu lạc đầu đường xó chợ cũng do tôi tình nguyện.”

“Thẩm Thanh Huy, rồi con sẽ phải hối hận.”

“Rồi tôi sẽ hối hận. Tôi sống vì chính mình, có hối hận thì tôi cũng tự gánh vác, không làm điều người khác tự cho là đúng.”

Thiết bị y tế phát ra tiếng “tít tít”.

Trên màn hình biến thành một đường thẳng.

Mùng một năm mới, Thẩm Nghiệp Thành qua đời.

Mùng hai năm mới, Thẩm Nghiệp Thành chôn cất, lễ tang và lễ truy điệu được sắp xếp vào mùng ba.

Giang Thước đọc được tin tức trên bản tin, cô cũng không nhìn kỹ.

Hotsearch liên quan đến họ “Thẩm” hiện lên liên tục.

Cô yên lặng ăn kem, hình ảnh trên TV khiến cô cảm thấy nhàm chán vô vị, chỉ nghĩ xem bây giờ Thẩm Thanh Huy thế nào.

Muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ quấy rầy anh.

Cuối cùng, cô ăn hết hộp kem, yên lặng nằm trên giường, có ngủ cũng không được lại đứng dậy bật đèn.

Căn phòng trống trải, rõ ràng là rất ấm áp, nhưng tay chân cô lại lạnh lẽo.

Giang Thước cũng không biết đi đâu, đành sang nhà kính trồng hoa.

Khi mùa đông tới, anh đã nhờ người chuyển hoa cỏ trong sân lên tầng hai nhà kính.

Giữa một màu xám ảm đạm, nơi này là mùa xuân thuộc về bọn họ.

Hỷ thước đứng trên xà ngang trong l*иg sắt, ríu rít hót vang.

Giang Thước ngồi bên cạnh bàn thủy tinh, đưa tay xoa đầu nó.

Cũng không biết mình đang nghĩ gì.

“Chị mong em có thể ở lại đây.” Cô thì thầm, “Hỷ thước nên sống trong mùa xuân vĩnh cửu, và chỉ nơi này mới có mùa xuân vĩnh cửu thôi.”

Hỷ thước nghiêng đầu nhìn cô.

Lúc rảnh rỗi Thẩm Thanh Huy từng nói với cô.

Anh nói mùa đông hỷ thước không thích bay về phương nam.

Giang Thước hỏi anh, vậy hỷ thước sẽ sống qua mùa đông như thế nào?

Thẩm Thanh Huy đáp, có lẽ là nhặt chút cơm thừa canh cặn ở ngoài ăn cho no bụng.

Giang Thước nghĩ đã cảm thấy đáng thương.

Một ngày không có anh, Giang Thước nằm trong nhà kính, tầm mắt dừng trên người hỷ thước, cũng không biết từ khi nào, nó đã mọc lông đuôi thật đẹp.

Lúc mới gặp, chú hỷ thước này không khá hơn cô là bao, suýt chút nữa chết trong đêm mưa ấy, trên người chằng chịt vết thương.

Giang Thước vuốt ve người nó.

Dưới lầu truyền đến tiếng xe, Giang Thước ngẩng đầu, đứng dậy chạy tới cửa kính ngó xem.

Cửa sân được mở ra, người đàn ông thần hình cao lớn bước vào, Giang Thước chậm rãi chạy xuống, tới giày cũng chưa kịp đeo.

Thẩm Thanh Huy thấy cô chạy xuống cũng không ngạc nhiên chút nào.

Anh đỡ lấy cô một cách vững vàng, trên áo gió còn vương khí lạnh.

“Thẩm tiên sinh…” Giang Thước cũng không ngờ tới, cô chỉ thấy tin tức nói sáng mai là lễ truy điệu, cô ôm chặt anh, ngẩng đầu hỏi, “Sao anh lại về rồi?”

“Trở về giục em đi ngủ.” Thẩm Thanh Huy ôm cô, “Anh biết bây giờ em ngày càng không ngoan mà, rạng sáng hai giờ mà còn chưa ngủ.”

Giang Thước mím môi, vùi mặt vào ngực anh.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Huy có hơi mệt mỏi, nhưng lúc thấy cô đã hòa hoãn hơn nhiều.

Ban đầu chỉ muốn về xem cô ngủ ngon không, xe vừa vào sân đã thấy lầu hai nhà kính còn sáng đèn.

Giờ này rồi, cảm xúc trong l*иg ngực cũng khó để che giấu.

Sinh mệnh của anh cuối cùng cũng có một ánh sáng.

Thẩm Thanh Huy ôm cô, đưa cô lên lầu.

Anh không thể ở lại lâu lắm, tang lễ sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ.

Thật ra không rõ là vì lí do gì, dù chỉ có một tiếng nghỉ ngơi, anh cũng chỉ muốn quay về nhìn cô.

Người Thẩm gia túc trực bên linh cữu, có Thiệu Văn Kha yểm hộ anh mới có thể đi.

Thẩm Thanh Huy ngồi bên mép giường, trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt Giang Thước, khuôn mặt lúc ngủ của cô rất yên bình.

Điện thoại trong túi rung lên, Thẩm Thanh Huy đứng dậy, hôn lên trán cô.

Lúc Giang Thước tỉnh lại, trời đã sáng, khăn trải giường bên cạnh không có một nếp nhăn, Thẩm Thanh Huy không ở lại lâu lắm.

Vừa nhìn đồng hồ đã thấy 8 giờ sáng.

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện còn vài chương nữa là kết thúc rồi, ngoại truyện sẽ là cuộc sống ngọt ngào của ngài Thẩm và Giang Thước.

Ngoại truyện thứ hai tôi muốn viết về Yến Tịnh Hàm và Đường Mạc, cũng coi như ngọt ngào nhưng sẽ là kết mở, câu chuyện ngắn về tay đua và nhϊếp ảnh gia.