Thẩm Thanh Huy muốn nói gì đó, nhưng anh không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp và cảm động lúc này.
Sủi cảo là do Giang Thước tự làm, khói nóng bốc lên hôi hổi, đây cũng là dịp Tết đầu tiên Thẩm Thanh Huy cảm thấy ý nghĩa.
Trước đây anh luôn ở lại nước ngoài, mãi cho tới đầu xuân mới về.
Sau này kết bạn với Lục Cảnh Châu, câu cá cưỡi ngựa, khi ánh sáng của hàng nghìn ngôi nhà được thắp sáng, nỗi cô đơn của anh cũng bị giấu kín.
Mà năm nay anh đã có Giang Thước.
Lòng tham của anh là luôn có cô bên cạnh.
Hai người cùng bên nhau qua đêm giao thừa, không khí ấm áp lạ thường.
Xuân Giang Tỉ Việt ấm áp, sau khi ăn uống no nê, Giang Thước và anh nằm trên sofa xem phim, tấm rèm khép hờ, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu.
Hồi chiều Trình Lê có gọi vài cuộc điện thoại, sau đó Thẩm Thanh Huy dứt khoát tắt máy.
Giang Thước nhân lúc anh tắt máy, múc một muỗng kem dâu qua cho anh.
Giang Thước cũng không nghe nội dung cuộc điện thoại ấy.
Chỉ mơ hồ cảm thấy sắc mặt Thẩm Thanh Huy thay đổi, nhưng cô không đoán được suy nghĩ của anh.
Dường như bên ngoài có gió, trong sân có chút hiu quạnh.
Giang Thước nhích lại gần anh theo bản năng, thấp giọng hỏi, “Thẩm tiên sinh ơi, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Thẩm Thanh Huy cũng không có ý định giấu cô, “Bệnh viện thông báo tình hình nguy kịch, mấy ngày nữa có lẽ anh phải ra ngoài một chuyến.”
“Vâng ạ.”
Phim điện ảnh là do Giang Thước tiện tay chọn, Titanic.
Điều khiến Giang Thước hoảng loạn không phải câu “You jump I jump”, mà là bản dịch phía bên dưới.
Có lẽ là đã từ rất lâu rồi, người ta dịch là sống chết cùng nhau.
Cô quay đầu lại, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như cũ, cô nắm chặt tay anh, Thẩm Thanh Huy nghiêng đầu đối diện với cái nhìn của cô.
Cảm xúc của anh được cất giấu rất sâu, cho dù có phiền muộn cũng sẽ không để cô biết được.
Cô không thể làm được gì vì anh cả.
Con tàu Titanic chìm nghỉm giữa đại dương bao la, phía xa xa ngoài cửa sổ có tiếng pháo hoa, còn chưa tới nửa đêm, bây giờ mới chỉ 9 giờ tối.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối.
Giang Thước bỗng ghé lại hôn anh, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn loạn.
Bất giác nhớ tới lúc anh vùi mặt vào cổ mình, hơi nước nóng hổi.
Cô còn quá trẻ, không biết làm thế nào để anh hiểu được tình cảm của mình.
Đôi khi mơ hồ nhớ tới lúc Thẩm Thanh Huy ôm mình trong vườn để ngắm hoa, lúc ấy cô rất tự ti, cảm thấy bản thân kém cỏi, không thể làm được gì cho anh cả.
Ngày đó anh ôm cô, trong mắt chỉ có sự dịu dàng dành riêng cho cô.
Anh nói, em là chính mình được rồi, đừng nghĩ đến những điều không đâu.
“Em mới 20 tuổi, anh muốn em trải nghiệm cảm giác được yêu. Em không cần làm bất cứ điều gì vì anh hết, em cứ làm chính mình là được rồi.”
Giang Thước không hiểu mình tốt chỗ nào.
Ở trước mặt anh, cô cảm thấy mình thật tầm thường.
Nhưng ở trong mắt anh, cô chính là Giang Thước độc nhất vô nhị.
Giang Thước không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa —
Môi kề môi, Giang Thước cụp mắt, lông mi khẽ run, “Có lẽ em sẽ hơi sợ một xíu.”
Tối nay quá yên tĩnh, sự bất an và sợ hãi trong lòng Giang Thước dần dần bình tĩnh lại, nhưng cũng chỉ dừng ở nụ hôn sâu hết sức dịu dàng.
Bởi vì trong nhà cũng không có đồ an toàn.
Lúc ấy Giang Thước xấu hổ tới mức vùi mặt vào ngực anh không nói một lời.
Cô căng thẳng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ tối màu, dây buộc bị nới lỏng, mặt Giang Thước vùi vào ngực anh, không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi gỗ.
Cô khịt mũi một cái, hai má nóng bừng.
Thẩm Thanh Huy buồn cười ôm cô, cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, chiếc váy ngủ mỏng manh, tay anh đặt trên eo cô, thậm chí còn có thể cảm nhận được khớp xương hơi nhô ra.
Vòng eo nhỏ chỉ cần một tay là ôm được hết, có lẽ là vì đang hồi hộp, nhiệt độ cơ thể cô tăng cao.
Thẩm Thanh Huy vòng tay ôm eo cô, sau đó lại nghiêng đầu hôn tai cô một cái.
Thật ra Giang Thước cũng cảm nhận được gì đó, một cử động nhỏ cô cũng không dám làm.
Bộ phim vẫn dừng lại ở cảnh sống chết có nhau, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh.
“Nếu anh không thoải mái…” Giọng cô khàn khàn vì căng thẳng.
Thẩm Thanh Huy cười khẽ, anh ôm eo cô càng chặt hơn, “Không được, đây là vì tốt cho em thôi.”
Sự dịu dàng của anh thể hiện trong mọi việc lớn nhỏ, xử lý chuyện lớn một cách ôn hòa, việc nhỏ thì luôn từ tốn, chăm sóc cô một cách có chừng mực.
Trái tim Giang Thước ấm áp, cô yên lặng nằm trong lòng anh.
Nhớ lại trước đây, đúng là quá dịu dàng mà.
Trước kia thỉnh thoảng anh còn hút thuốc, nhưng lần nào cũng đánh răng rửa mặt, súc miệng xong còn thay bộ đồ khác rồi mới tới ôm cô.
Sau vài lần đó, anh cũng dứt khoát không chạm tới thuốc lá nữa.
Bên trong hộp gỗ ở phòng khách chỉ toàn là thuốc lá sợi, lâu rồi cô cũng chưa thấy nó ở đâu.
Giang Thước hỏi anh, “Thẩm tiên sinh ơi, ngài cai thuốc rồi sao?”
“Ừm, không muốn hút nữa.” Thẩm Thanh Huy ôm cô, “Có một lần tỉnh dậy vào ban đêm, muốn đi hút thuốc nhưng thấy em ngủ không yên, bình thường anh cũng ít hút, cai thì cai thôi.”
Giang Thước ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, ngoài sân cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ máy chiếu phát ra.
Cô cẩn thận nhìn anh.
Thẩm Thanh Huy cong mắt cười, “Đang nhìn cái gì đó?”
“Ngài thật tốt.” Giang Thước khen anh, nhanh chóng hôn anh một cái, “Em cũng thấy mình thật may mắn.”
“Người may mắn là anh mới đúng, 35 tuổi rồi cũng chỉ có em cần anh.” Thẩm Thanh Huy lười biếng đáp lời, cắt ngang chút cảm động của cô.
“35 thì sao chứ!” Giang Thước nhíu mày, “35 tốt mà, anh biết nhường em.”
“Phải, nhường em.”
Thẩm Thanh Huy cũng cười nhéo eo cô một cái, Giang Thước sợ ngứa, nhảy xuống khỏi người anh, lại mò mẫm tìm điều khiển từ sau.
Cô cũng không còn tâm trạng xem cảnh phim phía sau nữa.
Bài hát kết phim là ca khúc “My heart will go on” kinh điển, bản dịch không chính xác cho lắm, Giang Thước nhìn phụ đề: Tình yêu là thời gian trái tim chúng ta bên nhau, tình yêu hồn nhiên và chân thành, trái tim em mãi mãi sẽ đi theo người.
Tay cô vô thức nắm lấy tay anh, Thẩm Thanh Huy cũng nắm tay cô, cụp mắt nhìn, bàn tay cô nhỏ bé mảnh khảnh.
Giữa mùa đông rét buốt, căn phòng ấm áp, sau 12 giờ, tiếng pháo hoa cũng dần yên tĩnh lại.
Giang Thước dựa vào người anh, nghiêm túc nói, “Thẩm tiên sinh, năm mới vui vẻ nhé.”
“Em cũng vậy.” Anh hôn lên trán cô, “Ngủ đi.”
“Cùng anh cơ!”
Mùng một tháng giêng, Thẩm Thanh Huy đưa cô ra ngoài một chuyến, anh nói ngày đầu năm mới cô không được vào bếp.
Giang Thước cười, chạy vào phòng thay một bộ đồ khác.
Dáng người Thẩm Thanh Huy rất chuẩn, vẫn là quần âu napoli thiết kế riêng, giày chelsea cao cổ, áo len, bên ngoài khoác áo gió dài màu đen.
Giang Thước sợ lạnh, nhưng cô cũng chịu được lạnh, mặc chân váy với áo len, khoác áo lông cừu màu be.
Cô bước ra trông cứ như học sinh vậy.
Đường nét trên khuôn mặt anh thanh thú tao nhã, khí chất trầm ổn nổi bật.
Trong nháy mắt, Giang Thước chỉ muốn ăn mặc trưởng thành hơn một chút, ít nhất, khi đứng bên cạnh anh sẽ không có vẻ chênh lệch tuổi tác.
Thẩm Thanh Huy không để bụng, nói cô thích mặc gì thì cứ mặc cái đó.
Giang Thước nghĩ cũng phải, trên mặt lại nở nụ cười tươi.
Thẩm Thanh Huy lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong tủ quần áo ra, cẩn thận quàng lên cổ cô.
Giang Thước ngoan ngoãn đứng tại chỗ, anh cúi đầu, vẻ mặt chăm chú.
Nhân lúc anh không chú ý, Giang Thước hôn anh một cái, Thẩm Thanh Huy véo hai má cô, mặt cô rất mềm, “Sao lại nghịch ngợm thế chứ?”
“Em thích!” Má Giang Thước bị anh bóp nên miệng chu lên, đôi mắt ngập tràn ý cười.
Thẩm Thanh Huy rất muốn hôn cô, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Ra ngoài vẫn quan trọng hơn.
Nhưng không đi vội, anh đột ngột xoay người.
“Hả?” Giang Thước còn không hiểu chuyện gì.
Đúng lúc cô đã đóng cửa phòng thay đồ, bị anh áp vào cửa với khoảng cách rất gần.
“Giang Thước.” Thẩm Thanh Huy nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong mắt dường như có nhiều ẩn ý hơn, “Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
“Dạ?”
“Đi theo anh cũng không phải là ngày một ngày hai hay một năm hai năm đâu.” Thẩm Thanh Huy cúi người ghé sát vào cô, ánh mắt có ý cười nhạt, cũng có cảm xúc nào đó mà cô không hiểu lắm, hẳn là anh đang chờ cô lựa chọn.
Cho nên, cũng có vẻ trịnh trọng rất khó phát hiện.
“Anh 35 tuổi rồi, muốn đi theo anh, em cần phải suy nghĩ cẩn thận đấy.”
“Anh kỳ lạ thật đó! Em nghĩ kỹ từ lâu rồi mà!” Khuôn mặt Giang Thước bỗng nhiên đỏ lên, tức giận mà cũng đáng yêu, “Anh cứ lải nhải 35 tuổi hoài, khinh thường người mới 20 tuổi đấy à! 20 tuổi mà người ta cũng nghiêm túc lắm đấy nhá!”
Cô gái nhỏ xù lông trông như một con mèo vậy.
Thẩm Thanh Huy cười, “Được được được, không nói nữa, không nói nữa.”
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng, “Nghĩ kỹ rồi thì không có cơ hội đổi ý đâu đấy.”
“Sẽ không đâu.”
Bị anh ôm vào lòng, nghe giọng điệu thản nhiên như vậy, cô chợt cảm thấy chua xót một cách vô cớ.
Anh không chắc chắn đến mức nào chứ.
“Mặc dù em mới 20 tuổi, đúng là chưa từng trải qua chuyện gì cả.” Giang Thước vùi trong lòng anh, thì thầm, “Nhưng em cũng nghiêm túc lắm, anh quên rồi sao?”
“Quên cái gì?”
“Thẩm tiên sinh cũng là lựa chọn chắc chắn.”
Thẩm Thanh Huy cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong trẻo, cô gái nhỏ nghiêm túc nhìn anh, vậy mà khiến anh thất thần trong nháy mắt.
Rồi sau đó cứng họng cười khẽ, nắm tay cô thật chặt.
“Anh biết rồi.”
—
Điểm đến là khách sạn suối nước nóng ở trung tâm thành phố lần trước.
Vẫn là hành lang và cây cối xanh tốt, lối đi ngoằn ngoèo vắng vẻ, đang trong dịp Tết, trên đường cái không một bóng người qua lại.
Lúc Giang Thước xuống xe còn cảm thấy khó hiểu, “Mấy anh… đều chưa đón năm mới bao giờ à?”
“Đây là lần đầu tiên anh đón năm mới, cũng là năm mới đầu tiên ở bên em.” Thẩm Thanh Huy cười khẽ, loại người như bọn họ, tình thân nhạt như nước ốc, Lục gia vẫn còn quãng đường dài phải đi, Thẩm gia có thiếu anh thì cũng không xảy ra chuyện gì được.
Giang Thước kéo tay anh, “Vậy sau này có em rồi!”
Có nhân viên phục vụ dẫn họ tới phòng riêng, lần này là một căn phòng được bày trí độc đáo.
Vách tường màu xanh lơ, kệ gỗ, còn có hòn non bộ, hàng trúc xanh tươi tốt, phong cách cực kỳ Trung Quốc.
Phía trước có một cái bàn thấp, có mấy người ngồi vây quanh.
Giang Thước cũng chỉ nhận ra Lục Cảnh Châu, còn có người phụ nữ tóc xoăn lần trước nhìn thấy, rất tri thức và tao nhã, lần đó còn tặng bánh hoa sen cho cô.
Hai người đàn ông còn lại có khuôn mặt tương tự nhau, Giang Thước cảm thấy hơi hơi quen mắt —
Là đêm cô trốn khỏi Thẩm gia, người đàn ông bước từ trên ghế lái xuống.
Cũng là Thiệu Văn Kha và Thiệu Văn Cẩn.
Bên cạnh còn có một bé trai đáng yêu, dáng vẻ mới có bảy, tám tuổi.
Giang Thước nghi hoặc nhìn về phía Lục Cảnh Châu.
Những người trên bàn vừa nhìn đã biết là trạc tuổi Thẩm Thanh Huy, nếu có con trai giống vậy cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Lục Cảnh Châu sững người, cực kỳ vô tội.
Thẩm Thanh Huy dẫn Giang Thước tới, Lục Cảnh Châu và người phụ nữ tóc dài kia không hề kinh ngạc.
Nhưng hai người còn lại thì thỉnh thoảng cứ liếc nhìn Giang Thước.
“Em đói thì ăn chút gì lót bụng trước đi.”
Thẩm Thanh Huy dẫn cô ngồi xuống, trên bàn đã bày không ít món ăn nhẹ, anh kéo hết lại gần Giang Thước.
Giang Thước có chút xấu hổ, bên cạnh còn có trẻ nhỏ đấy.
“Em cũng là trẻ nhỏ.” Thẩm Thanh Huy đoán được suy nghĩ của cô, thấp giọng nói bên tai cô.
Giang Thước muốn khóc.
Hôm nay Lục Cảnh Châu đi chúc tết, trên người vẫn còn mấy bao lì xì, anh đưa cho Giang Thước và cậu bé kia mỗi người một cái, cười nói, “Mấy người các cậu trạc tuổi tôi hết nên thôi không có lì xì đâu đó.”
Giang Thước cả kinh, Thẩm Thanh Huy nhận lì xì thay cô, Giang Thước kéo tay áo anh, “Em cũng đã 20 tuổi rồi, nhận lì xì có phải không ổn lắm không?”
Thẩm Thanh Huy cười, ghé vào tai cô, học theo giọng điệu nghiêm túc của cô, “Đúng là không tốt lắm, phải là thu tiền mừng.”
“…”
Mặt Giang Thước đỏ bừng, sao trước kia không phát hiện Thẩm Thanh Huy biết nói những lời như thế chứ?!
“Mommy…”
Cậu bé chạy tới chỗ người phụ nữ kia, đối phương không nói nhiều lắm, nhưng lúc nhìn thấy bé trai, ánh mắt lại trở nên mềm mại, cô ấy đưa một chiếc bánh cookie qua, bé trai lại nhào vào ngực cô ấy làm nũng.
Giang Thước tò mò nhìn qua, lần trước gặp, Giang Thước còn tưởng cô ấy chỉ mới 25-26 tuổi, không ngờ lại có đứa con trai lớn vậy rồi.
Nhưng Giang Thước không biết, người phụ nữ đó chính là Yến Tịnh Hàm.
Bé trai cắn bánh quy, ánh mắt nhìn quanh một vòng, trẻ nhỏ tuổi này chỉ muốn chơi với bạn cùng lứa, nhưng trên bàn cũng chỉ có Giang Thước trông như một người chị.
“Chị ơi, chị chơi cùng em được không ạ?”
Bé trai nói tiếng Trung không được lưu loát lắm, đôi mắt xinh đẹp mở to.
“Được thôi.”
“Chúng ta ra bên ngoài cho cá ăn nhé?”
Cậu bé chỉ ra bên ngoài – thật ra cũng không thể coi như bên ngoài, mà chỉ là một căn phòng nhỏ với bể cá nhân tạo, bên trong có vài con cá koi.
Giang Thước gật đầu, cậu bé híp mắt cười, nắm tay Giang Thước qua, nhân viên phục vụ mang thức ăn cho cá tới, Giang Thước và cậu bé ngồi xổm bên ao nhỏ, cậu bé cũng mỉm cười rất tươi.
Thẩm Thanh Huy ngước mắt nhìn thoáng qua, cách đó không xa, mơ hồ cũng nghe được tiếng cười của Giang Thước.
“Năm nay cậu đón năm mới không tệ ấy nhỉ.” Lục Cảnh Châu nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Huy, người đàn ông trước giờ nhạt nhẽo, đáy mắt lại mang theo ý cười, cả người đã bớt đi vài phần sắc bén.
“Khá tốt.”
“Bên phía Thẩm gia, cậu tính cứ như vậy à?”
Thiệu Văn Kha và Thiệu Văn Cẩn là anh em sinh đôi, hai người chỉ chào đời cách nhau 20 phút.
Thiệu Văn Cẩn là anh trai, trầm ổn hơn rất nhiều.
“Ừ, cứ thế thôi.”
“Hôm qua bệnh viện thông báo tình trạng dượng nguy kịch, hôm qua tỉnh lại có một lần, bí mật gọi luật sư đến, có lẽ là chuyện lập di chúc.” Thiệu Văn Cẩn rót trà, “Cậu mà không đi thì cũng tự biết hậu quả.”
Đương nhiên Thẩm Thanh Huy biết, nhưng từ lúc bắt đầu anh đã không muốn gì cả, nhất là bất động sản của Thẩm gia.
Dã tâm của Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn rất lớn, nhưng lão ta không thể chống đỡ nổi đế chế bất động sản khổng lồ này, nội bộ đã bắt đầu bị chia rẽ.
Thiệu Văn Kha và Thiệu Văn Cẩn là người nhà họ Trang, sau khi Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn nhúng tay vào bất động sản Thẩm gia, người trong công ty đã chia thành hai phe, phe thứ nhất là người nhà họ Thẩm, phe thứ hai là người nhà họ Trang, nội bộ lục đυ.c rất rõ ràng.
“Các cậu đã rút lui hết chưa?” Thẩm Thanh Huy chỉ hỏi một câu.
“Rồi, các tài khoản công ty đều đã xử lý sạch sẽ, cổ phần của nhà họ Trang cũng đã được rút hết, Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn không phát hiện ra. Chờ sau khi Thẩm Nghiệp Thành qua đời, chúng ta sẽ quay về Cảng Thành.” Bất động sản Thẩm gia sẽ không trụ được bao lâu.
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn mở rất nhiều tài khoản để vay vốn, mấy năm liền công ty thua lỗ liên tục, các dự án bất động sản được đầu tư đều dở dang, đắp chiếu. Hoàng cung Paris kia bị lão ta dùng để buôn lậu, thường xuyên qua lại, bây giờ nội bộ bất động sản Thẩm gia đang cực kỳ hỗn loạn.
Nhà họ Trang vốn đã không hài lòng, nhất là do thân phận của Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn, con ngoài giá thú, sự nghiệp của Thẩm Nghiệp Thành là do có nhà họ Trang nâng đỡ, vậy mà ông ta lại quên đi gốc rễ của mình, nhà họ Trang đã nghĩ tới chuyện rút củi dưới đáy nồi từ lâu.
“Không tranh thật đấy à?” Thiệu Văn Kha cũng hỏi một câu, tặc lưỡi, “Đó là bao nhiêu tài sản chứ?”
“Tôi có Giang Thước là đủ rồi.”
“Các cậu thật là, còn ngại Thẩm gia chưa đủ loạn à.”
Thẩm Thanh Huy không nói gì, cúi đầu uống trà, “Bên phía Phong Viễn Hoằng thế nào rồi?”
Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn không chạy được, tất nhiên Phong Viễn Hoằng cũng vậy.
“Thẩm Nghiệp Thành gọi cậu ta tới để dọn dẹp cục diện rối rắm, đến bây giờ, có lẽ Phong Viễn Hoằng cũng chưa ý thức được điều gì, trời sập xuống thì Phong gia cũng không còn cách nào cả. Chuyện lần này rất lớn, những người thuê cao ốc cũng đã tố cáo hàng chục lần, lần này căng thật đó.” Thiệu Văn Cẩn nói, “Nghe nói Phong gia đang đi móc nối quan hệ – có lẽ đang tính chạy.”
Thẩm Thanh Huy rất thờ ơ, không đáp lời, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng anh buông ly trà, giọng nói trầm xuống, “Vậy đừng để cậu ta chạy.”
“Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn bị lật đổ, có lẽ Thẩm Minh Ý cũng không chạy được, dù sao Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cũng lấy tài khoản của Hoàng cung Paris đi giao dịch đen, nơi đó lại do Thẩm Minh Ý đứng tên.” Thiệu Văn Kha tiếp lời.
“Còn chưa có tin tức gì sao?”
“Không nghe ngóng được tin gì về Thẩm Minh Ý, cũng không biết đang trốn chỗ nào, đừng có nói với tôi là cậu muốn để nó yên, hơn 20 năm không biết gây bao nhiêu rắc rối cho Thẩm gia rồi.”
Thẩm Thanh Huy không nói gì, đúng là anh không muốn quan tâm, nhưng cũng vì thấy được dáng vẻ khi còn trẻ của mình trên người Thẩm Minh Ý, nên nếu nó rơi vào trong vũng bùn này, anh sẽ cảm thấy tiếc hận.
“Vậy cậu tính sau này thế nào? Chỉ ở bên Giang Thước thôi à?” Lục Cảnh Châu rất ngưỡng mộ sự thờ ơ của Thẩm Thanh Huy, mưa bão không sờn, lúc Thẩm gia như cái chảo lửa sắp nổ tung, tới một cuộc điện thoại anh cũng không nghe, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Mọi người không khỏi tò mò về bước đi tiếp theo của Thẩm Thanh Huy.
“Ừ, sau này đón cô ấy tan làm, trồng hoa nuôi chim là đủ rồi.”
“…” Lục Cảnh Châu lại lần nữa cứng họng, “Tôi ngưỡng mộ cậu và Yến Tịnh Hàm thật đấy.”
“Sao nào?”
“Vào lúc mấu chốt thế này, cậu thì như vậy, Yến Tịnh Hàm thì dắt con trai về.” Lục Cảnh Châu cảm thán, “Thẩm gia mà nổ tung, Yến gia cũng nổ tung mất, đều đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà người nào cũng phản nghịch hết.”
“Đó là vì cậu không yêu đương đấy.” Thẩm Thanh Huy lạnh nhạt đáp lại.
“… Thôi, cậu hiểu tôi muốn nói gì mà.”
Lục Cảnh Châu không còn lời nào để nói, chỉ đành biểu lộ lập trường của mình, sau đó quay sang chơi bài với Thiệu Văn Kha và Thiệu Văn Cẩn.
Thẩm Thanh Huy rót trà, nhìn Yến Tịnh Hàm bên cạnh, dường như đang tìm từ, “Sao năm nay đột nhiên lại muốn về đây thế?”
“Đăng ký hộ khẩu cho Đường Nhạc An.” Yến Tịnh Hàm nói, “Chúc mừng nhé.”
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Huy khách khí, “Ở lại Hoài Xuyên à?”
“Không, tới bên Lâm Giang.”
Thành phố Lâm Giang.
Là quê của Đường Mạc.
“Lần này tôi về… sau khi sinh Nhạc An đã giấu giếm không biết bao nhiêu năm, tôi cũng định nói với Yến gia một tiếng, sau này tôi dẫn Nhạc An tới bên Lâm Giang, tôi không muốn ở lại Barcelona, nơi đó không phải quê hương của anh ấy.”
Thẩm Thanh Huy nâng chén trà, một lát sau mới nói, “Được.”
Thật ra cũng không có gì để nói, có vài lời không biết phải nói ra thế nào, vậy chi bằng không nói thì hơn.
“Chúc cậu thuận lợi.”
“Cậu cũng vậy.”