Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Thước Ngày Xuân

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua rất nhanh, Giang Thước lại được giao cho một bản thảo sách nói khác, tỷ lệ click trên mạng vẫn khá tốt, lần nào thậm chí còn có người follow tài khoản của Giang Thước.

Ngày thường đều do Lộ Uy quản lý tài khoản, các bình luận bên dưới đều đang khen ngợi giọng nói của chị phát thanh viên hay quá, Lộ Uy càng chắc chắn Giang Thước chính là hạt giống tốt.

Năm mới tới gần, trước ngày nghỉ, Lộ Uy thưởng thêm cho Giang Thước vài ngàn tệ vào tiền thưởng cuối năm, Giang Thước sợ hãi, còn tưởng là Lộ Uy gửi nhầm.

Cô còn cố ý chạy tới văn phòng Lộ Uy hỏi.

Lộ Uy làm động tác “suỵt”, “Đừng nói với người khác đấy.”

“…”

Giang Thước không dám tin.

Lộ Uy nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của cô cũng thấy vui, “Tự tin lên nào!”

“…”

“Giọng nói của cô rất hay, đọc sách nói thì phí lắm, về rồi thì nghĩ thử xem, kết thúc kỳ nghỉ đông có muốn bắt đầu l*иg tiếng kịch truyền thanh không?”

“… Được ạ.”

Giang Thước được thương mà sợ, cô vốn cho rằng chỉ có mình Thẩm Thanh Huy khen mình – thỉnh thoảng còn tưởng là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”.

Giang Thước có chút vui vẻ.

Bởi vì sắp tới Tết, mọi người trong văn phòng không có tâm trạng nào để làm việc.

Đám Hồ Tiểu Khả ríu rít nói chuyện về quê.

Về quê là hai từ ấm áp, nếu bà ngoại còn sống, cô cũng sẽ nóng lòng mua vé về Xuân Tân, nhưng giờ bà ngoại qua đời rồi, cô không còn người thân nữa.

Cô chỉ có Thẩm tiên sinh thôi.

Lúc sắp tan làm, Giang Thước nhận được một cuộc điện thoại.

Dãy số xa lạ gọi tới liên tục.

Giang Thước không còn là chim sợ cành cong, cô nghe máy, có chút bất ngờ.

Là điện thoại của Kỳ Đình.

Giọng nói Kỳ Đình vang lên, hỏi cô có rảnh không.

“Rảnh chứ, chị sao rồi ạ?” Nhận được điện thoại của cô ấy, Giang Thước rất vui.

“Khá ổn, chị tới thăm em này, mang quà Tết cho em nữa.” Kỳ Đình nói, “Mấy giờ em rảnh đó? Gửi định vị cho chị đi, chị tới tìm em.”

“Được ạ!” Giang Thước nói vị trí cho ấy ấy, Kỳ Đình đồng ý sảng khoái.

Lộ Uy là ông chủ tốt bụng, biết hầu hết mọi người đều không ở Hoài Xuyên nên cũng không tặng quà Tết mà trực tiếp gửi bao lì xì.

Đám Hồ Tiểu Khả vui mừng không ngớt, phát lì xì còn tốt hơn quà Tết nhiều.

Phòng làm việc của họ cũng không bận rộn lắm, nghỉ đông bắt đầu từ 25 tháng chạp cho tới 16 tháng giêng.

Hôm nay tan làm sớm, Giang Thước chờ tới 5 giờ chấm công.

Cô đeo găng tay, mặc áo khoác nhung bên ngoài, bên trong là áo len trắng mềm mại, bên dưới là quần leggings và chân váy.

Che chắn kín mít.

Đúng lúc Lộ Uy cũng tan làm, nhìn thấy Giang Thước, môi cũng nhoẻn miệng cười, cô cứ như mặt trời nhỏ trong văn phòng này vậy, lúc nói chuyện rất đỗi dịu dàng, cách ăn mặc cũng rất đáng yêu.

Các cô gái trong văn phòng đều rất thích cô.

Chỉ là, Giang Thước đã là hoa có chủ từ lâu rồi.

Lộ Uy lắc đầu, kết thúc công việc.

Giang Thước vội chạy xuống lầu, thấy Kỳ Đình ngồi trên sofa lầu một, xung quanh là rất nhiều chiếc hộp tinh xảo.

“Kỳ Đình!”

Lâu lắm rồi hai người mới gặp nhau, từ khi Hoàng cung Paris gặp chuyện, bắt đầu ngừng hoạt động từ tháng 8, năm nay ăn Tết sớm, giữa tháng 1 đã là năm mới rồi.

Hơn nửa năm nay cô không nghe đến tin tức về nơi đó.

Nửa năm nay cũng chưa từng nghe tới Bạch Nhụy, nhưng Giang Thước cũng không quan tâm.

Có thể rời khỏi cuộc sống đó, Giang Thước không muốn dính dáng gì thêm nữa.

Kỳ Đình thay đổi rất nhiều, không trang điểm đậm mà trang điểm nhẹ nhàng thoải mái, vóc dáng nổi bật, cô ấy mặc chiếc váy thắt eo bên trong, ngoài khoác áo dài rất tôn khí chất.

“Một mình chị tới mà sao mang nhiều đồ thế?”

Giang Thước chậm rãi chạy qua, bên cạnh Kỳ Đình thật sự có rất nhiều hộp.

“Tặng em đấy, vài ngày trước thấy được vòng bạn bè của em, chỉ thấy em nên dành thời gian thêm cho mình. Tất cả là do chị tự làm đó, năm mới vui vẻ nhé Giang Thước.”

Kỳ Đình cười nói chuyện với cô.

Thời gian là thứ rất thần kỳ.

Nửa năm qua, Kỳ Đình sống không dễ dàng gì, hai tháng đầu sống ở một thành phố xa lạ tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó còn thay đổi số điện thoại, nhưng vẫn nhận được điện thoại từ cảnh sát.

Thì ra, hơn nửa số tiền vay nặng lãi bất hợp pháp ban đầu không có sự bảo vệ của pháp luật.

Việc vay mượn không tự nguyện cũng tương tự, lần đầu tiên Kỳ Đình muốn đâm đơn kiện Lưu Đông Khải.

Bây giờ còn chưa có phán quyết của tòa án, nhưng tâm trạng của Kỳ Đình đã tốt hơn rất nhiều.

Cô rảnh rỗi không có gì làm sẽ chia sẻ video mình làm đồ ăn lên mạng, không lộ mặt, cuối cùng trở thành một vlogger có chút danh tiếng, mỗi tháng nhận vài đơn quảng cáo, cũng kiếm thêm được kha khá.

Nửa năm này tài khoản đã có khá nhiều fans, Kỳ Đình hợp tác với một nhà sản xuất, tung ra thương hiệu của riêng mình.

Kỳ Đình cũng không nhắc tới Hoàng cung Paris, chỉ biết chuyện không đơn giản chút nào.

Thế lực đứng sau đó không dễ sụp đổ, đặc biệt là sau lưng Hoàng cung Paris là tnd, thế lực của Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn lại liên quan tới bất động sản Thẩm gia.

“Thật ra chị nên cảm ơn em.” Kỳ Đình nói, “Nếu không có những lời em nói hôm đó, có lẽ chị đã buông bỏ tất cả rồi.”

Kỳ Đình chỉ nói rất đơn giản, nhưng Giang Thước lại cảm thấy đau lòng.

Chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài, Kỳ Đình nhìn thoáng qua, thấy được người đàn ông bên trong.

Cô ấy chỉ sửng sốt trong giây lát.

Đúng lúc Giang Thước đang xem điện thoại.

“Em… và Thẩm Thanh Huy…?” Kỳ Đình thử thăm dò hỏi một câu.

Giang Thước hơi xấu hổ.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Kỳ Đình chỉ lướt qua trong chốc lát, nhưng cô ấy vẫn còn muốn nói thêm với Giang Thước.

Kỳ Đình không quan tâm tới chuyện của Thẩm gia, nhưng cô ấy bước chân tới đây sớm hơn Giang Thước một năm, lúc rảnh rỗi nghe được rất nhiều tin đồn nhảm về Thẩm Thanh Huy.

“Giang Thước, tuy rằng chị biết mình không nên nói những lời này, nhưng em hiểu Thẩm Thanh Huy sao?”

Giang Thước nghiêm túc nhìn cô ấy, “Em biết anh ấy ở bên em.”

Giang Thước không muốn nghe chuyện về anh từ miệng người khác, tin đồn không biết đã bóp méo sự thật như thế nào.

Thẩm tiên sinh cũng từng nói với cô, sẽ từ từ kể chuyện của anh cho cô nghe.

Giang Thước tin anh.

Kỳ Đình cười nói, “Được rồi, nhưng dù sao… em cũng là người bạn duy nhất của chị ở Hoài Xuyên, chị hi vọng em có thể hạnh phúc.”

“Vâng, chị cũng vậy!”

Kỳ Đình bảo cô cầm mấy thứ này, tất cả đều là khô bò và đồ ăn nhẹ do cô ấy tự làm.

Giang Thước kinh ngạc, không ngờ cô ấy còn biết làm những thứ này.

Kỳ Đình chỉ cười, khoảng thời gian ấy rất khó khăn, nhưng cô ấy sẽ nhớ tới lời Giang Thước nói.

Phải sống một cuộc sống đàng hoàng.

Phải sống sót.

Giang Thước nhìn chiếc xe dừng lại bên ngoài, cô cảm ơn Kỳ Đình rồi nói cô ấy có hẹn thì cùng đi ăn cơm.

Kỳ Đình đồng ý, ngồi trên sofa nhìn Giang Thước xách hộp to hộp nhỏ ra ngoài.

Người đàn ông trên xe nhìn thấy Giang Thước thì vội mở cửa xuống cầm đồ giúp cô, rồi sau đó nắm tay cô, trong mắt hiện rõ tình cảm đặc biệt.

Giang Thước cười ôm anh.

Trên ghế phụ có đặt một bó hồng.

Đơn giản nhưng lãng mạn.

Chỉ trong một lát như vậy, Kỳ Đình nhớ lại những lời đàm tiếu đám phụ nữ đó từng nói.

Tin đồn nhảm nhí, đâu ai biết là thật hay giả.

Người trong cuộc tự thấy vui là được rồi.



Giang Thước cũng không để ý quá nhiều tới lời Kỳ Đình vừa nói.

Sau khi lên xe, cô lại thở dài một hơi.

Phố lớn ngõ nhỏ ở Hoài Xuyên đều đã treo đèn l*иg đỏ, trung tâm thương mại ở ven đường cũng rất có hương vị của Tết.

Mấy hôm trước cô đã đi mua rất nhiều đồ ăn vặt chuẩn bị cho dịp Tết.

Giang Thước ôm bó hoa hít một hơi, quay đầu sang hỏi, “Thẩm tiên sinh, Tết năm nay…”

Thật ra cô muốn hỏi anh có về Thẩm gia hay không.

“Ở bên em.” Thẩm Thanh Huy trả lời rất tự nhiên.

“…” Giang Thước muốn nói thêm gì đó.

Gần đây báo chí thường đưa tin sức khỏe Thẩm Nghiệp Thành giảm sút, thậm chí mấy hôm trước còn có bên vô duyên nói là Thẩm Nghiệp Thành qua đời lúc nửa đêm, ngày hôm sau đã bị người Thẩm gia bác bỏ tin đồn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn tình hình của Thẩm Nghiệp Thành cũng rất tệ.

Nhưng nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt anh vẫn như thường, Giang Thước nghĩ, thôi thì anh muốn làm gì cũng được.

“Hôm nay em được nghỉ chưa?” Thẩm Thanh Huy vừa lái xe vừa hỏi cô.

“Nghỉ rồi, nghỉ tới 16 tháng giêng lận!” Giang Thước nghe anh hỏi thì cười, nhưng rồi lại bắt đầu suy sụp, “Tết năm nay có khi lại ru rú ở trong nhà rồi.”

“Cũng được, Tết năm nay có vài bộ phim hay đấy.” Thẩm Thanh Huy nói, “Xem phim với em cũng được, anh nghe nói khu du lịch của Lục Cảnh Châu cũng sắp khai trương rồi, chờ lúc thích hợp sẽ đưa em đi.”

Thế giới của cô rất nhỏ, chỉ ở yên trong căn nhà ở Hoài Xuyên với anh đã đủ khiến cô hài lòng rồi.

Hơn nữa cô luôn nghĩ, nếu Thẩm Nghiệp Thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn anh sẽ phải đi.

Nhưng dường như Thẩm Thanh Huy không có ý định này.

Tình thân trở nên lạnh lẽo như vậy, Giang Thước lại càng thương anh hơn.

Cô không biết anh đã từng trải qua chuyện gì.

29 âm lịch, giao thừa, thời tiết âm u, Hoài Xuyên vốn là thành phố duyên hải, mùa đông có mây mù ẩm ướt liên miên.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người có chút hỗn loạn, lúc cô dậy là 4 giờ, Thẩm Thanh Huy vẫn còn đang ngủ say.

Giang Thước xoay người, yên lặng ghé sát anh, trên mặt anh có vẻ mệt mỏi, điện thoại ngày đêm liên tục, anh đã chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Cô khom người lại gần, chăm chú nhìn khuôn mặt anh, hai mắt và lông mày của anh rất đẹp, dáng mắt đẹp, do dấu vết thời gian đọng lại, đường nét cũng sâu hơn một chút.

Giang Thước hôn anh một cái rồi xuống giường.

Cô muốn trải qua đêm giao thừa với anh.

Thẩm Thanh Huy rất ít khi nằm mơ.

Đây là giấc mơ hiếm có, lại giống như vài ký ức xưa kia từng trải qua.

Anh bị xem nhẹ ở Thẩm gia hơn 20 năm, lúc còn nhỏ từng bị bắt cóc, bị bắt cóc bởi bác của mình.

Nhưng tuổi nhỏ cũng không khiến anh sợ hãi.

Đó là một căn nhà ở vùng nông thôn, ngọn đồi heo hút, bên ngoài có một vườn táo.

Người bác không quá tệ với anh, nói chuyện với anh bằng tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm.

“Không phải bác cố ý đưa cháu tới đây, là do ba cháu thăng tiến quá nhanh, không quan tâm tới bọn bác nữa. Bác không muốn gì cả, chỉ muốn được phẫu thuật, được sống sót, bác còn có một gia đình phải nuôi, bác chỉ muốn nó đưa chút tiền phẫu thuật thôi.”

Thẩm Thanh Huy ngây ngô lắng nghe.

Năm ấy anh mấy tuổi nhỉ?

Hình như là 8 tuổi.

26 tháng 8, sinh nhật của anh.

Bác anh biết được nên nấu cho anh một bát mỳ.

Sau đó ông gọi cho Thẩm Nghiệp Thành, điện thoại không ai nghe máy.

Khi đó Thẩm Nghiệp Thành thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo kinh tế tài chính ở Cảng Thành, lúc trò chuyện với truyền thông về Tɧẩʍ ɖυng Tín đã mất, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối.

Bác tắt TV, không cho anh xem nữa.

Gọi điện thoại cho Trang Cảnh Nguyệt, giúp việc nói phu nhân đang tụng kinh.

Không một ai để ý tới Thẩm Thanh Huy, cả nhà Thẩm gia từ trên xuống dưới không một ai phát hiện anh biến mất.

Hình như chú bị bệnh nặng, cứ ho khan mãi, nhưng chú không hề làm tổn thương tới anh, thậm chí còn nấu cho anh ngày ba bữa, ăn cơm cùng anh.

Trong sân có một cây táo, bên ngoài còn cả một vườn táo.

Bác nói nhà họ đều trồng loại táo này, Thẩm Nghiệp Thành là con trai nhỏ nhất của Thẩm gia, cũng là người phản nghịch nhất, từ khi còn trẻ đã rời khỏi Mân Nam, đi tới Cảng Thành.

Sau đó làm việc tiết kiệm được một số tiền, còn quen con gái của ông trùm địa ốc, Trang Cảnh Nguyệt.

Thẩm Nghiệp Thành bước vào tầng lớp thượng lưu, sau đó cũng cắt đứt liên hệ với Thẩm gia.

Thẩm Nghiệp Thành ngây thơ không hiểu chuyện người lớn, anh đếm từng ngày – nhưng chưa từng muốn quay về Thẩm gia.

Bác sẽ hỏi anh ăn no chưa, ngủ có ngon không.

Thậm chí còn hái táo trong sân cho anh ăn, không biết thuộc loại gì, rất ngọt.

Trung thu năm ấy, Thẩm Nghiệp Thành khoan thai tới muộn.

Ông ta chỉ đưa một khoản tiền – rất ít, chỉ có mười mấy vạn, bác cứ luôn miệng xin lỗi anh, không phải bác cố ý đưa cháu tới nơi này, cháu về nhà đi.

Về nhà đi.

Quay trở về căn nhà lớn trống trải, Thẩm Thanh Huy bắt đầu nhớ tới 10 ngày ngắn ngủi kia, Trang Cảnh Nguyệt đóng cửa không ra ngoài, Thẩm Nghiệp Thành có nhà cũng không về.

Trong nhà còn có một Đường Cát Linh giả nhân giả nghĩa và một Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn luôn thù địch anh.

Mùng mười tháng một năm ấy, khuôn mặt bác xuất hiện trên tin tức, là tên tội phạm bắt cóc.

Chưa có một ai ở Thẩm gia để ý tới anh, người duy nhất tốt với anh lại chính là tên “tội phạm bắt cóc” tổ chức sinh nhật 8 tuổi cho anh.

Sau này, anh lớn lên theo quy tắc của Thẩm gia, cũng không dám vi phạm.

Đường Cát Linh muốn Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn gia nhập tập đoàn, Thẩm Nghiệp Thành không đồng ý, Đường Cát Linh bắt đầu khóc lóc tìm giới truyền thông.

Năm Thẩm Nghiệp Thành làm Đường Cát Linh mang thai, ông ta 45 tuổi, còn Đường Cát Linh mới có 18.

Đường Cát Linh ăn nói khó nghe, thỉnh thoảng lại nói cái gì mà lên tin tức để vạch trần những chữ như “dụ dỗ cưỡиɠ ɧϊếp” – “yêu không đáp lại”, nói muốn cho toàn bộ Cảng Thành biết được bộ mặt biếи ŧɦái của Thẩm Nghiệp Thành.

Sau đó cảnh tượng lại thay đổi.

Người phụ nữ khóc lóc biến thành Vu Thư Vân.

Cô ta liên tục quấy rầy anh, tìm tới anh, gọi cho anh.

Hỏi anh tiền học phí, không ngừng quấn lấy anh, thậm chí còn xuất hiện ở mọi bữa tiệc anh tham gia.

Anh từng hỏi các nhà sư trong chùa rằng, anh đã làm sai sao? Anh chỉ đi làm từ thiện, giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó được đi học.

— Vu Thư Vân là một trong số những đứa trẻ được tài trợ.

Cô ta xuất thân từ miền núi, thi vào trường đại học nổi tiếng ở thành phố, với danh nghĩa cảm ơn anh, cô ta liên tục xuất hiện trong cuộc sống của anh, thậm chí còn tự cho mình là bạn gái của anh.

Còn ảo tưởng cho rằng mình sẽ trở thành nửa kia của anh.

Thẩm Thanh Huy tìm luật sư, nhưng đổi lại, Vu Thư Vân lại tìm tới truyền thông.

Chỉ vì anh mang họ Thẩm, là con trai của Thẩm Nghiệp Thành, cho nên truyền thông như phát điên.

Tin tức yêu đương chưa rõ thật giả của Thẩm Thanh Huy và cô gái 18 tuổi lúc nào cũng đứng đầu tiêu đề.

Nhà sư nói, tâm hướng thiện, đừng lấy sai lầm của người khác để trừng phạt mình.

Nhưng tại sao không chứ?

Không rõ là ai sai, nhưng sinh ra trong một gia đình thờ ơ lạnh nhạt, môi trường sống dị dạng thế này là do anh sao?

Đường Cát Linh từng nhìn anh khinh thường, ăn nói kỳ lạ, cha nào con nấy.

Sai lầm của Thẩm Nghiệp Thành, vì sao anh phải gánh vác?

Thẩm Thanh Huy mở to mắt, bên cạnh không còn ai nữa, trán đổ mồ hôi mỏng —

L*иg ngực đột nhiên đau xót khiến hốc mắt lên men.

Rõ ràng anh biết mình đang sợ cái gì.

Sợ Giang Thước sợ hãi đạo lý thế tục, sợ một ngày Giang Thước cũng biến mất trong cuộc đời anh.

Chênh lệch 15 tuổi chẳng là gì nhưng lại khiến anh muốn mà không dám bước về phía trước, trái tim rung động cũng chỉ dám ôm và hôn môi.

Anh đặt hết mọi quyền chủ động vào trong tay Giang Thước.

Cũng hy vọng mình được cô lựa chọn, nhưng cô mới 20 tuổi, còn rất trẻ.

Anh chỉ hy vọng mình có thể dùng sự dịu dàng và kinh nghiệm sống để dạy cô cách dũng cảm, tự tin, có thể đi cùng cô một khoảng thời gian đẹp nhất đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi. Anh hy vọng cô có thể nhớ đến anh, nhưng nhịp tim rung động vào từng đêm tối vô tận, anh cũng mong cô có thể ở bên anh mãi mãi.

Lòng tham của anh, tình yêu của anh, tất cả đều hóa thành cái ôm chặt đầy do dự.

Thẩm Thanh Huy xuống lầu, phòng khách được khói nóng bao phủ.

Giang Thước đứng trong bếp, trên bàn còn bày một ít sủi cảo.

Nghe thấy tiếng động, Giang Thước quay đầu lại, nhe răng cười với anh, “Thẩm tiên sinh, ngài dậy rồi sao? Em có làm sủi cảo đây, chúng ta ăn xong thì xem…”

Lời còn chưa dứt đã bị anh ôm chặt.

Thẩm Thanh Huy ôm chặt lấy cô, vùi mặt ở cổ cô, trên tay Giang Thước vẫn dính bột mì, cô sững người một giây, sau đó nhẹ nhàng vươn tay.

Ngày lễ đáng ra nên đoàn tụ với gia đình, còn bọn họ chỉ có nhau.

Thẩm Thanh Huy ôm cô.

Giang Thước nhẹ nhàng ôm lại anh.

Phần cổ lộ ra bên ngoài bỗng cảm thấy ẩm ướt.

Giang Thước ngừng thở, ở trong lòng cô, anh vẫn luôn ôn hòa, dung túng để cô dựa vào mình, cô thà cho rằng chút ẩm ướt trên cổ là ảo giác của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »