Chương 50

Sau khi Giang Thước dặn dò Trình Lê chưa được bao lâu, đúng như dự đoán, cô nhận được điện thoại từ Giang Chí Kiệt và Trần Phán.

Giang Thước dứt khoát cho bọn họ vào danh sách đen.

Sau này cô có hỏi Trình Lê, anh ta nói, bọn họ cũng không hỏi gì tới chuyện chôn cất của ông bà ngoại.

Lòng người lạnh như băng, nếu Trần Phán nhớ đến bà ngoại, có lẽ Giang Thước vẫn còn có chút tình cảm với bà ta, nhưng mà không hề.

Trần Phán không yêu thương cô, bà ta chỉ yêu con trai Giang Chí Kiệt của bà ta thôi.

Trần Phán còn cho rằng, nguyên nhân của tất cả những bất hạnh trong cuộc hôn nhân của bà ta đều là do cô.

Giang Thước kéo số Trần Phán vào danh sách đen, từ tận đáy lòng cũng đã quyết định cắt đứt với gia đình này.



Giang Thước không nghỉ ngơi quá lâu, cô muốn nhanh chóng khôi phục sức khỏe để có thể đi làm, trận bệnh lần này kéo dài gần một tuần.

Thẩm Thanh Huy muốn cô khỏe hẳn rồi mới đi làm.

Giang Thước lại nghiêm túc nói, “Còn xin nghỉ nữa là tiền lương bị trừ hết đấy.”

“Phải phải phải.” Thẩm Thanh Huy cười nhìn cô, thấy cô đã khôi phục lại sức sống như trước, trái tim anh cũng được thả lỏng.

Sau khi ăn xong, điện thoại Thẩm Thanh Huy vẫn vang lên không ngừng, anh trực tiếp tắt máy ngay trước mặt cô.

“Đi thôi, đưa em đi dạo một chút.”

Thẩm Thanh Huy nắm tay cô, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của anh rất có quy luật.

Cách Xuân Giang Tỉ Việt không xa là sông Giang không người, sóng nước lấp lánh, bên bờ có ghế.

Thẩm Thanh Huy ôm cô ngồi đó, Giang Thước thấy anh bình tĩnh như vậy, thật ra trong lòng cũng đoán được chút ít.

Dạo này TV thường xuyên đưa tin liên quan tới Thẩm gia, thỉnh thoảng Giang Thước cũng xem vài cái.

Thẩm Nghiệp Thành đã hơn 80, được máy bay riêng đưa tới Cảng Thành phẫu thuật, hôn mê nhiều ngày, đang dần có dấu hiệu khỏe lại.

Tin tức cũng đưa tin Trang Cảnh Nguyệt ở trong viện dưỡng lão, dường như không quen biết ai cả.

Chỉ có Đường Cát Linh là ở bên cạnh Thẩm Nghiệp Thành, giả bộ rơi vài giọt nước mắt.

Giang Thước không hiểu biểu cảm của anh là cô đơn hay chán nản.

Cô nhích vào lòng anh, gió đêm thổi vào mặt, mang theo mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người anh.

Thật ra cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Thẩm Thanh Huy không dùng dầu thơm nữa, ban đêm Giang Thước tỉnh lại, anh đều đang ngủ rất yên bình bên cạnh cô.

Nhưng khi cô trở mình hoặc dậy uống nước, Thẩm Thanh Huy sẽ bật đèn theo bản năng, còn không quên che mắt lại cho cô đỡ chói.

Mùi gỗ này là mùi nước hoa, rất thơm.

Cô gái nhỏ dựa lại gần, có lẽ do ảnh hưởng từ anh, cô luôn thích mặc quần áo mềm mại thoải mái.

Chiếc áo dệt kim mềm mại, viền có màu cà phê sữa.

Bên dưới mặc váy kaki màu nhạt và đôi giày thể thao sạch sẽ.

Phần chân lộ ra thẳng tắp trắng nõn.

Cô dựa vào anh cứ như mèo con làm nũng vậy.

Thẩm Thanh Huy ôm lấy eo cô.

Có cô bên cạnh thật sự rất ấm áp.

Anh có thể đoán được, cô đang cho rằng anh lo lắng chuyện của Thẩm gia tới mức hao tổn tinh thần, thật ra thì không phải.

“Thật ra ngay từ đầu, anh chỉ hy vọng em có một cuộc sống êm ấm bình yên, nếu em khắc ghi tình cảm của chúng ta, anh đã rất hài lòng rồi.” Thẩm Thanh Huy nói, “Nhưng bây giờ anh bắt đầu tham lam hơn, muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh.”

Giang Thước ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt của anh dừng trên mặt cô, cô đang chờ anh nói tiếp.

“Anh luôn cảm thấy em còn rất trẻ.”

“Thẩm tiên sinh muốn nói gì vậy?”

Cô không hiểu ý trong lời nói của anh.

Thẩm Thanh Huy xoa đầu cô, cười khẽ, “Anh muốn em sẵn lòng ở lại bên cạnh anh.”

“Chắc chắn mà.” Giang Thước cúi đầu, dựa vào ngực anh, rồi sau đó lại ngẩng đầu, không xác định hỏi, “Em cứ cảm thấy hôm nay ngài muốn nói chuyện gì ấy.”

“Đúng là có chuyện muốn nói, nhưng bây giờ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Thẩm Thanh Huy nói, “Chờ thâm vài ngày nữa, xử lý xong chuyện của Thẩm gia rồi sẽ nói cho em nghe.”

“Vâng ạ.” Giang Thước gật đầu.

Đêm đó, Thẩm Thanh Huy ngủ không yên giấc.

Ban đêm điện thoại lại đổ chuông hai lần.

Dù sao cũng không ngủ ngon.

Anh nhìn thoáng qua, Giang Thước đã bình yên đi vào giấc ngủ.

Thẩm Thanh Huy nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đi tới cuối hành lang nghe điện thoại.

Là Trình Lê.

“Nói đi.” Thẩm Thanh Huy có chút mệt mỏi.

“Ngài Thẩm, tôi đã hỏi thăm rồi, nếu muốn kéo Phong Viễn Hoằng xuống nước, có lẽ… ngài phải từ bỏ việc thừa kế Thẩm gia, Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn và Phong Viễn Hoằng nằm ở cùng phe.”

“Cậu cảm thấy, tôi để ý tới tài sản của Thẩm gia áo?” Thẩm Thanh Huy lạnh nhạt hỏi lại.

Trình Lê nghẹn lời, đúng là trước giờ Thẩm Thanh Huy không để ý.

Nhưng anh ta cảm thấy thật thiệt thòi, dù sao Thẩm Thanh Huy mới là con trai của Thẩm Nghiệp Thành và Trang Cảnh Nguyệt, mẹ con Đường Cát Linh cũng chẳng phải người tốt.

Cơ ngơi lớn như vậy lại để rơi vào tay người khác.

“Trình Lê này, có một câu là, hi sinh mới được đền đáp.”

“Vâng ạ.”

“Tìm được Minh Ý chưa?”

“Vẫn chưa, trước đó nghe nói ông cụ quản thúc Thẩm Minh Ý ở Seattle, có người theo dõi căn hộ của cậu ta, nhưng một ngày Thẩm Minh Ý lại đột ngột biến mất, bây giờ không nghe ngóng được tin tức nào cả.”

“Ừm.”

“Tôi sẽ để ý hơn một chút. Chuyện này… ngài có cho rằng, Thẩm Minh Ý sẽ nhúng tay vào không?”

“Tôi không muốn nó nhúng tay vào, nó mới 21 tuổi thôi.” Thẩm Thanh Huy thở dài, “Nhưng Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn mới là ba nó, nếu không quản lý được thì đành mặc kệ thôi.”

“Vâng.”

Trình Lê đáp lời, trước khi tắt máy có nói với anh, “Ngài Thẩm, nếu ngài rảnh thì bay tới Cảng Thành một chuyến đi? Tình trạng bà Trang bây giờ không được tốt cho lắm…”

“Không cần đâu.” Trong mắt Trang Cảnh Nguyệt chỉ có Tɧẩʍ ɖυng Tín mà thôi.

Không phải anh chưa từng tới đó, hai năm trước, anh từng tới Cảng Thành một lần.

Ban đầu Trang Cảnh Nguyệt không nhận ra anh, sau đó lại kêu anh là Dung Tín, rồi bắt đầu khóc lóc, cảm xúc kích động.

Dường như Trang Cảnh Nguyệt đã quên rằng mình còn có một người con trai tên Thẩm Thanh Huy.

Anh trả lời một cách kiên định, Trình Lê cũng không thể nhiều lời hơn nữa.

Thẩm Thanh Huy tắt máy.

Anh từng liên hệ với cảnh sát Vương, ông ấy nói, nếu như không có gì để chứng minh chuyện quấy rối thì cũng rất khó nói, dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, gia đình người bị hại cũng đã chọn hòa giải.

Vậy còn có thể làm gì được nữa?

Dù sao người xấu cũng phải bị trừng phạt.



Công việc của Giang Thước tiến triển thuận lợi, cô đọc xong một cuốn tiểu thuyết, nhận được phản hồi khá tốt.

Cuốn tiểu thuyết này có độ nổi tiếng nhất định, tỷ lệ nhấp chuột vào nghe sách nói khá cao, vì thế Lộ Uy đã phát lì xì cho cô trên wechat.

Giang Thước được chiều mà sợ, cũng trong ngày đó, cô gọi trà sữa cho mọi người trong văn phòng.

Lộ Uy dở khóc dở cười, “Tôi chỉ mới gửi cho cô có 500 tệ.”

Giang Thước gọi một hãng trà sữa khá nổi, thật ra cũng là vì đám Hồ Tiểu Khả thường hay gọi nó.

Một cốc 28 tệ, 12 cốc cũng đã gần bằng bao lì xì ấy rồi.

Giang Thước rất vui, “Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền thưởng đó!”

Lộ Uy cứng họng.

Lần đầu nhận tiền thưởng đã vui như vậy rồi… cũng không biết điểm thỏa mãn của cô thấp tới mức nào nữa.

Nhưng mà cũng tốt, người biết bằng lòng với những gì mình có bao giờ cũng hạnh phúc.

Lộ Uy sắp xếp một bộ kịch truyền thanh cho Giang Thước, cô thấy mình vừa bước chân vào nghề, vẫn nên đọc vài bộ sách nói trước để có nền tảng thì hơn.

Lộ Uy cũng đồng ý, lại sắp xếp cho cô một quyển khác.

Giang Thước rất vui – nhất là hôm nay còn được phát lương, tuy không nhiều lắm, chỉ có 3000 tệ, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Thước nhận được khoản tiền lương thuộc về chính mình.

Buổi tối, Thẩm Thanh Huy tới đón cô tan làm.

Trên ghế phụ là một bó hoa tulip.

Thẩm Thanh Huy mở cửa xe giúp cô, Giang Thước vui vẻ nhào vào ngực anh, “Thẩm tiên sinh, hôm nay em mời ngài ăn cơm nhé!”

“Có chuyện gì mà vui thế?”

Thấy cô cười vui vẻ, tâm trạng Thẩm Thanh Huy cũng vui theo.

“Hôm nay em được nhận lương rồi!”

3000 tệ không nhiều lắm, nhưng Thẩm Thanh Huy cũng vui thay cô.

Giang Thước muốn anh chọn nhà hàng, nhưng Thẩm Thanh Huy lại nói đã lâu không ăn canh cô nấu, chi bằng ăn ở nhà đi.

Giang Thước do dự.

Thẩm Thanh Huy mỉm cười, “Sau đó em có thể mời anh đi xem phim.”

“Được thôi!”

Thẩm Thanh Huy đi cùng cô tới trung tâm thương mại, Giang Thước chọn nguyên liệu nấu ăn.

Trước khi gặp được cô, anh chưa từng đi dạo trung tâm thương mại, bây giờ lại đẩy xe đi cùng cô từ đầu tới cuối.

Cô thích ăn đồ ăn vặt, bối rối chọn xem nên ăn snack vị gì.

Cô thích ăn kem, lại khom lưng cẩn thận chọn trong tủ đông.

Thẩm Thanh Huy nói mua một hộp nhỏ.

Giang Thước cảm thấy mua hộp to tiết kiệm hơn.

Thẩm Thanh Huy cười nói, “Ăn nhiều đồ lạnh không sợ tối đau bụng hả?”

Giang Thước nghĩ thấy cũng phải, Thẩm Thanh Huy chọn cho cô vài hộp, anh cũng khom lưng chọn trong tủ đông.

Giang Thước nghiêng đầu nhìn anh đang chăm chú chọn đồ.

Bỗng nhiên rất muốn hôn anh một cái – suy nghĩ vừa hiện lên, khuôn mặt Giang Thước đã đỏ bừng, đúng là cô quá phù phiếm, không biết nên thể hiện tình yêu như thế nào.

Thẩm Thanh Huy cầm hai hộp kem, “Cho em mua thêm hộp nữa, muốn ăn vị dâu tây hay vị chocolate?”

Rất khó để tưởng tượng, người đàn ông như Thẩm Thanh Huy lại đứng trước tủ đông trong trung tâm thương mại, kiên nhẫn chọn đồ ăn vặt cùng cô.

Giang Thước cong môi, “Em muốn tất.”

“Không được, mỗi ngày ăn một hộp, tuần sau anh lại đi mua cùng em.”

“Nhưng em thích ăn vị dâu tây, cũng muốn ăn vị chocolate nữa.”

Giang Thước mếu máo, còn chưa kịp ra vẻ ấm ức, Thẩm Thanh Huy đã đầu hàng, anh véo mặt cô, “Được, lấy cả hai, nhưng từ giờ em phải đi ngủ sớm đấy.

Hai ngày nay, Giang Thước bận rộn đọc bản thảo, 11 giờ đêm mới đi rửa mặt.

“Được ạ!”

Giang Thước cười tươi, nhân lúc anh xoay người, đột nhiên vòng ra trước mặt anh, cũng không quan tâm xung quanh có người hay không.

Cô đột nhiên nhào vào lòng anh, Thẩm Thanh Huy cao hơn cô nhiều, gần đây anh thường phải tham dự hội nghị quan trọng, ăn mặc rất chỉnh tề.

Giang Thước vẫn mặc phong cách nữ tính thoải mái, áo ngắn tay và chân váy.

Cô ôm eo anh cách lớp áo sơ mi, sau đó ngửa đầu nhanh chóng hôn anh một cái.

“Em biết ngài tốt với em nhất mà!”

“…”

Một nụ hôn vội vàng, trên người cô còn có hương hoa thoang thoảng – có lẽ là chai dầu gội mùi hoa hồng trong phòng tắm.

Anh muốn tham lam hơn.

Giang Thước kéo tay anh, “Đi thôi, chúng ta về nhà nào!”

Vài chữ đơn giản đã khiến anh cảm thấy ấm áp.

Trong thế giới hỗn loạn, tình yêu của bọn họ tràn ngập khiến mọi tiếng ồn ào cũng trở thành phông nền.



Thẩm Minh Ý đứng sau một chiếc kệ hẻo lánh, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Giang Thước chưa từng cười trước mặt anh ta.

Trước giờ chưa từng nắm tay anh ta.

Hình ảnh này đã từng xuất hiện trong giấc mơ không thể nói thành lời của anh ta biết bao nhiêu lần chứ?

Đáng lẽ Giang Thước là của anh ta.

Thật ra anh ta cũng không biết mình sai ở bước nào, Giang Thước cách anh ta rất xa, anh ta dùng hết mọi cách để giữ cô bên mình, chỉ nghĩ, nuôi chó ba năm chó cũng nên nhận chủ rồi mới phải.

Nhưng Giang Thước không phải thú cưng, cũng không phải món hàng thuộc về anh ta, cô cũng là người, là một cô gái mới chỉ 20 tuổi.

Ở bên ai không ở, lại ở bên Thẩm Thanh Huy.

Thẩm Minh Ý siết chặt tay, có lẽ anh ta đã quay về hơi muộn, nếu như anh ta quay về sớm hơn một chút, sao đánh mất cô được chứ?

Thẩm Minh Ý nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt tối sầm không biết đã đỏ lên từ khi nào.

Giang Thước chỉ có thể là của anh ta, anh ta phải khắc sâu tên mình vào trong lòng Giang Thước.