Chương 5

“Tôi… tôi không…”

Giang Thước sợ hãi, cô sợ Thẩm Minh Ý từ tận đáy lòng, Tống Trạch Hiền là bạn chơi chung với Thẩm Minh Ý từ nhỏ tới lớn, hai người đều xấu tính như nhau.

Tống Trạch Hiền lười nhác bưng một ly Whiskey lên tay: “Vừa rồi, tôi và Vân thiếu cá cược với nhau, nói bé Giang Thước của chúng ta không dám đến trễ, nhưng em lại cố tình tới muộn, còn đến muộn những một tiếng đồng hồ.”

“…”

Lòng bàn tay Giang Thước rét run, ánh đèn tăm tối giấu đi khuôn mặt trắng bệch.

“Trước khi Minh Ý đi đã nói chúng tôi không được bắt nạt em, nhưng em làm tôi thua vụ cược này thì phải chịu trách nhiệm. Bé Giang Thước, em nói có phải không?”

Giang Thước lạnh run người, cô không tin Thẩm Minh Ý có ý tốt như vậy.

Tống Trạch Hiền vỗ tay hai cái, cửa phòng bị người đẩy ra.

Nhân viên phục vụ đẩy xe bước vào, xe đẩy ba tầng, cả ba tầng đều là món bò bít tết, đếm qua ước chừng có khoảng ba mươi đĩa.

Giang Thước ngồi yên tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.

“Trông bé Giang Thước của chúng ta gầy gò như vậy, phải ăn nhiều chút mới tốt.”

Tống Trạch Hiền lấy một cái đĩa đưa tới trước mặt Giang Thước: “Đều là của em đó.”

Giang Thước nhìn chiếc xe đẩy chỉ toàn bò bít tết, cả người co rúm, lại không dám từ chối, cô biết mình có sợ cũng vô dụng.

Miếng bò rất lớn, ăn hai đĩa đầu còn đỡ, đến đĩa thứ ba, bò bít tết đã lạnh, lại còn dầu mỡ, cổ họng đã cảm thấy buồn nôn.

Tống Trạch Hiền cầm điện thoại mở camera quay lại: “Sao em lại ăn chậm thế?”

Giang Thước ăn một cách máy móc, đĩa thứ tư, thịt bò nguội lạnh, mỡ dính trong cổ họng, nuốt thôi cũng buồn nôn.

Vân Bắc Khiêm dựa trên sofa, buồn cười hỏi: “Sẽ không khiến bé Giang Thước ăn đến chết đấy chứ?”

“Sao có thể chứ?” Tống Trạch Hiền không để bụng.

“Cậu một vừa hai phải thôi, Giang Thước là người của Minh Ý đấy.”

Tống Trạch Hiền mỉa mai gửi viddeo cho Thẩm Minh Ý: “Minh Ý muốn cô ta thì đã muốn từ lâu rồi, trừ gương mặt này ra thì đúng là chẳng có chỗ nào khiến người ta nổi hứng thú cả.”

Lời thì nói là như vậy.

Nhưng Tống Trạch Hiền cũng không dám gây ra mầm họa nào.

Theo lý mà nói, mỗi nhất cử nhất động của Thẩm Minh Ý đều tỏ ra rất ghét bỏ Giang Thước, nhưng người khác không có tư cách bắt nạt cô trừ anh ta.

Ngày mùa đông lần trước, Thẩm Minh Ý bắt Giang Thước chụp ảnh quảng cáo trên nền tuyết, Tống Trạch Hiền còn nói câu vui đùa, “Xấu chết, ném thẳng xuống cho ngâm hồ còn hơn.”

Ai ngờ, giây tiếp theo lại bị Thẩm Minh Ý đạp một cái, Tống Trạch Hiền suýt chút nữa rơi xuống nước.

Đối với Giang Thước, Thẩm Minh Ý cực kỳ mâu thuẫn.

Tống Trạch Hiền chỉ cho là “đánh chó phải nhìn mặt chủ”, Thẩm nhị thiếu kiêu căng từ bé mãi mới hài lòng với một món đồ chơi, đương nhiên phải độc chiếm không cho người khác mơ tưởng.

Giang Thước ăn tới chết lặng, cho dù muốn nôn nhưng vẫn phải nén nhịn chịu đựng, mệnh cô đê hèn, phản kháng còn không bằng thuận theo.

Cũng không phải chưa từng phản kháng, nhưng đổi lại chỉ có càng tra tấn đau đớn thêm thôi.

Cô không rõ vì sao Thẩm Minh Ý lại giữ lại mạng này của mình, có lẽ, đối với bọn họ mà nói, tra tấn cô, nhìn cô liều mạng giãy giụa lại không dám chết mới là thú vui.

Chuyện cô không rõ còn có rất nhiều.

Giang Thước khờ dại cho rằng, mình mới có 20 tuổi, thời gian sau này còn rất dài, cô cũng không thể… bị tra tấn cả đời này chứ?

Chịu đựng một chút, nhịn một chút thì tốt rồi.

Động tác nhai nuốt của Giang Thước chết lặng, Tống Trạch Hiền và Vân Bắc Khiêm ngồi trên sofa chơi xúc xắc, quay đầu nhìn lại, Giang Thước vẫn ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn ăn bít tết.

Bên cạnh còn chưa tới sáu cái đĩa.

Bụng cô đã trướng lên, sắc mặt trắng bệch, động tác chậm hơn rất nhiều.

“Hừ, Giang Thước ngoan như vậy, vẫn là Minh Ý có cách dạy dỗ.”

“Cô ta cũng đâu dám không nghe. Lần trước Giang Chí Kiệt…”

Ba chữ Giang Chí Kiệt kí©h thí©ɧ dây thần kinh của Giang Thước.

Bò bít tết chín ba phần, đã lạnh, cắn một miếng là mùi máu tanh ngọt lan ra trong miệng, Giang Thước chỉ thấy dạ dày trướng đau, gần như giây tiếp theo là nôn ra mất.

“Ưm —-”

Một giây trước khi phun ra, Giang Thước kịp chạy ra khỏi phòng.

Tống Trạch Hiền phì cười.

“Cô ta mà dám không nghe, Giang Chí Kiệt không chỉ bị bẻ một đốt ngón tay đơn giản vậy đâu.”



Thẩm Thanh Huy đưa chú chim hỷ thước kia tới bệnh viện thú cưng, còn là viện trưởng Chu Ngạn tự mình tiếp đón.

“Nuôi chim từ khi nào thế?” Chu Ngạn kiểm tra một lượt, dùng mắt thường cũng thấy tình trạng không được tốt cho lắm.”

“Hôm nay nhặt được.” Thẩm Thanh Huy kéo ghế dựa ra tùy ý ngồi xuống, “Thế nào?”

“Phải kiểm tra đã, có lẽ là gãy xương rồi. Chỉ một con hỷ thước thôi mà, sao còn làm phiền cậu đưa tới nữa? Trợ lý của cậu nghỉ việc rồi à?”

Chu Ngạn đưa hỷ thước cho trợ lý đưa đi chụp phim.

“Cũng không thể thấy chết mà không cứu.” Thẩm Thanh Huy nói: “Thuận đường đưa một người đi thôi.”

“Ồ, nhàn nhã vậy sao?” Chu Ngạn pha trà cho anh: “Tính nuôi hỷ thước này thế nào?”

“Sân nhà rộng rãi, không thiếu chỗ cho chim trú ngụ.”

“Cũng phải, nhà cậu cũng tịch mịch quá, hỷ thước kêu tiếng hỷ, nghe thấy cũng vui tai.”

Thẩm Thanh Huy cười cười, tay nâng ly trà, lại nghĩ tới bài hát đêm qua Giang Thước hát cho mình nghe.

– Đúng thật, cuộc sống của anh nhàn nhã bình dị, thêm một chú chim chắc cũng không cô đơn như thế nữa.

Chỉ trong chốc lát, trợ lý đã đưa hỷ thước trở lại, mang theo vài tấm phim chụp và báo cáo kiểm tra.

Chu Ngạn nhìn thử, nói là chân và cánh phải đã gãy xương, còn bị mất máu, tình huống không lạc quan cho lắm.

“Cố gắng cứu đi.”

“Được, trong tấm thẻ kia của cậu còn có mấy vạn, nhất định là không tiêu hết.” Chu Ngạn vừa định nhắc tới tên Đa Đa, lời nói tới bên miệng vẫn kịp thời phanh lại.

Đa Đa là con mèo lúc trước Thẩm Thanh Huy nuôi, nuôi bên cạnh bảy tám năm trời, được Thẩm Thanh Huy chăm sóc tỉ mỉ, đến tuổi này vẫn rất khỏe mạnh.

Nhưng có một lần, Đa Đa bắt chim trong sân, lần đầu tiên chui khỏi rào tre ra ngoài.

Lúc được Thẩm Thanh Huy tìm về, cả người đã bị thương, theo camera theo dõi thì bị một chiếc xe đâm phải.

Đa Đa nằm viện hơn nửa tháng, ngày nào Thẩm Thanh Huy cũng tới, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi bên cạnh nhìn Đa Đa mà thôi.

Sau này, Đa Đa vẫn rời đi, Thẩm Thanh Huy cũng không nuôi mèo nữa.

Chu Ngạn cũng cảm thấy, cho dù bên ngoài có đồn đãi thế nào, Thẩm Thanh Huy vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa.

Từ trong xương cốt đã có sự lương thiện và khiêm tốn.

Chỉ là, không phải ai cũng thấy được sự tốt bụng và dịu dàng của anh.

Thẩm Thanh Huy để hỷ thước lại đây cũng yên tâm hơn, hôm nay không có việc gì làm, lúc chuẩn bị về nhà lại nhận được điện thoại của trợ lý Trình Lê.

“Thẩm tiên sinh, bây giờ ngài có rảnh không?” Trình Lê cẩn thận hỏi.

“Chuyện gì?”

“Là chuyện của thiếu gia Minh Ý…”

Thẩm Thanh Huy không muốn quan tâm tới chuyện của Thẩm Minh Ý cho lắm.

Nhưng ba anh chỉ có mình đứa cháu trai này, cưng chiều nó tới mức kiêu căng, nếu không phải vì cái họ “Thẩm” này, Thẩm Thanh Huy thật sự muốn cắt đứt sạch sẽ.

Ở trong mắt anh, hoàng cung Paris kia như một trò cười.

Dăm bữa nửa tháng là lại lên tin tức báo chí, tuổi trẻ ai mà không có lúc điên cuồng? Nhưng Thẩm Minh Ý lại điên cuồng quá mức.

Theo như Thẩm Thanh Huy lý giải, cuồng vọng quá mức sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Thanh Huy ra khỏi bệnh viện thú cưng, lên xe, rẽ một cái là tới nơi cần đến.

Chuyện xảy ra không lớn lắm, chỉ là hai vị thiếu gia vì một người phụ nữ mà ra tay đánh nhau thôi.

Người phụ nữ này là người mẫu trong công ty Thẩm Minh Ý, khuôn mặt thanh thuần, bắt cá hai tay không ngờ lại bị bắt gặp.

Thẩm Thanh Huy đi đến phía trước, quản lý sảnh đã giải tán đám đông ở trong đại sảnh.

“Mẹ nó cũng chỉ là một con đ* cao tay.” Một người kích động tát một cái: “Tôi cho rằng cô là sinh viên thanh thuần, đóng phim bao nhiêu lâu rồi? Lừa bao người rồi? Tháng trước sinh nhật cô ông đây còn tặng túi tặng xe.”

“Được rồi, bớt giận đi, không bằng cứ tới bệnh viện mà kiểm tra xem, ở công ty Thẩm Minh Ý thì có mấy người là sạch sẽ chứ?”

Một người đàn ông khác trào phúng thô tục.

Quản lý sảnh thấy Thẩm Thanh Huy đã tới, vội vàng tiếp đón, “Ôi trời, chút chuyện nhỏ này mà còn phải quấy rầy ngài Thẩm đây.”

Hai người kia thay đổi thành sắc mặt cung kính, quản lý sảnh cũng ra mắt đưa hiệu với cô gái kia, để cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rơi vãi trên đất, nhanh chóng chạy lên trên lầu.

Sắc mặt Thẩm Thanh Huy lạnh lẽo, hai vị thiếu gia kia cũng không thấy thú vị nữa, tìm cớ rồi bỏ đi.

“Trong công ty không mấy ai sạch sẽ?”

Thẩm Thanh Huy không quan tâm gì khác, chỉ hỏi quản lý sảnh một câu này.

Quản lý sảnh còn muốn cãi lại vài câu, nhưng Thẩm Thanh Huy cũng không phải người dễ chọc, nghe đồn, Thẩm Thanh Huy có địa vị rất cao ở Thẩm gia, anh ta cũng không thể chọc tới.

Chỉ đành hạ thấp tông giọng: “Người mẫu trong công ty của Thẩm thiếu gia đều là người chuyên nghiệp, nhất định không có cấp thấp, người tới đều là kẻ có tiền, có đôi khi… là chuyện anh tình tôi nguyện…”

Sắc mặt Thẩm Thanh Huy lạnh như băng: “Nhớ kỹ câu này.”

“Dạ, Thẩm tiên sinh cứ nói.”

“Thẩm Minh Ý không cần mặt mũi, nhưng Thẩm gia còn cần.” Thẩm Thanh Huy nói, “Anh cho rằng lão gia còn có thể cho nó mấy năm chứ?”

Quản lý sảnh khom lưng cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Giọng nói của anh thờ ơ lạnh nhạt, giống như chỉ đang nói một chuyện hết sức bình thường, nhưng rơi vào tai người khác lại như gió lốc trước cơn bão, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

“Vâng, vâng, về sau tôi nhất định sẽ giám sát chặt chẽ.”

Thẩm Thanh Huy “ừm” một tiếng, nhấc chân lên lầu, vốn dĩ không muốn quan tâm tới mấy chuyện làm ăn này, nhưng tới cũng tới rồi, trước kia nghe người ta nói tầng cao nhất chỗ này của Thẩm Minh Ý không sạch sẽ cho lắm, vừa hay thằng nhóc đó không ở đây, anh cũng muốn lên kiểm tra thử.

Tầng cao nhất rất rộng, ước chừng mấy trăm mét vuông, còn có một dãy phòng riêng, Thẩm Thanh Huy quét quanh một vòng, không thấy gì rõ ràng cả, quản lý sảnh cũng đi theo phía sau lưng, người ta nói không làm trái pháp luật thì đều là công dân tốt.

Thẩm Thanh Huy cười lạnh một tiếng, mặc kệ.

Trong không khí chỉ toàn mùi rượu.

Cửa phòng không đóng.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Huy chỉ tùy ý nhìn lướt qua, không ngờ ánh mắt lại dừng lại.

Anh thấy, cô gái gầy yếu đã thay một bộ quần áo khác, yên lặng máy móc ăn đồ ăn trước mặt, dường như cô không thoải mái cho lắm, động tác nhai nuốt dần trở nên chậm lại, vẫn cứ chết lặng ăn hết đĩa này tới đĩa khác.

“Người đó cũng là của nơi này?” Giọng nói Thẩm Thanh Huy trầm thấp.

“Dạ?” Quản lý ngó vào nhìn: “À, đó là Giang Thước.”

“…”

Thấy Thẩm Thanh Huy không nói lời nào, anh ta lại tiếp tục: “Mệnh khổ lắm, anh trai cô ấy bị người ta lừa, nợ không ít tiền, thiếu gia Minh Ý kéo cô ấy tới làm người mẫu nội y để gán nợ, trông rất xinh đẹp, có không ít thiếu gia thích cô ấy, nhưng thiếu gia Minh Ý đi đâu là đưa cô ấy tới nơi đó, chưa từng thấy cô ấy phải tiếp rượu người khác bao giờ.”

“…”

“Nói mới nhớ, tháng trước cũng có người chỉ đích danh Giang Thước tới tiếp rượu, kết quả là bị thiếu gia Minh Ý đánh cho phải nhập viện, suýt chút nữa gây ra mạng người… nhưng mà chắc chắn không phải là tranh giành tình cảm, thiếu gia Minh Ý đối xử rất tệ với cô ấy, Giang Thước cũng không phải gu của thiếu gia Minh Ý.”

Thẩm Thanh Huy chỉ nghe vài câu, trong lòng đã có cảm giác khác thường.

Anh cũng không phải là người trẻ tuổi nữa mà đã 35 tuổi rồi, có sóng to gió lớn, đạo lý đối nhân xử thế nào mà chưa thấy qua? Lại còn được sinh ra ở hào môn như Thẩm gia, đã sớm nhìn thấu những tính toán và bản chất của con người rồi.

Anh lập tức cho rằng, Giang Thước không phải đèn đã cạn dầu.

Tuổi không lớn lắm, sách cũng không đọc nhiều, mặc dù không phải tự nguyện, nhưng ngâm mình trong hoàn cảnh này rất khó dính lấy hai chữ “đơn thuần”.

Xưa nay Thẩm Thanh Huy ghét nhất là người phụ nữ nào làm chuyện không rõ ràng, đêm qua cũng chỉ là nhất thời nổi lòng tốt, nói đúng hơn là ông cụ kêu anh xử lý mấy chuyện rối rắm của Thẩm Minh Ý cũng không phải ngày một ngày hai, đêm qua mưa to, Nguyễn Giai Tư lại mới nhảy lầu ở Thẩm gia, nếu còn gây ra mạng người nữa, Thẩm gia chắc chắn sẽ bị vạ lây mất.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện thực chút đê, không có chuyện tổng tài bá đạo đâu! Nhưng mà chắc chắn sẽ ngọt, không ngược!