Chương 48

Trưởng thôn đi gọi bác sĩ, Trần Phán và vợ trưởng thôn thay áo liệm cho bà ngoại.

Giang Thước ngây người đứng một bên, nước mắt khô cạn, cô vẫn chưa thể tin nổi.

Người tới là bác sĩ ở trấn trên, xác nhận bà ngoại đã ra đi.

Quy định trong thôn là hỏa táng trong ngày, hôm sau mai táng. Bởi vì tuổi tác bà ngoại Giang Thước đã cao, vậy nên là “chuyện vui”, trong thôn sẽ tổ chức tiệc một ngày, cũng có người lo liệu quy trình tang lễ.

Trưởng thôn dẫn đám thanh niên tới dựng linh đường đơn giản trong sân, thật ra cũng chỉ là mái che bằng vải trắng, phía trước đặt bàn thờ.

Ảnh chụp là do người trẻ trong thôn làm, đặt ảnh Trần Tri Mộ và Tần Bội Chi cạnh nhau.

Trưởng thôn lo liệu tang lễ, giải thích quá trình, Giang Thước ngồi ở mép giường, bà ngoại từng nói, chiếc giường gỗ này là do tự tay ông ngoại làm.

Lúc sinh thời ông ngoại rất giỏi chịu khổ, làm nghề nông, có đôi khi còn kiêm luôn nghề mộc nuôi sống gia đình.

Mất đi người thân quan trọng, cũng không phải ý thức được bà ngoại đã không còn nữa, cô nhìn bát canh trứng trên bàn đã vỡ nát, một cái bát con, nửa cốc nước uống dở, lúc này cảm xúc mới hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn từ trong phòng ra cửa sổ, đúng lúc có thể nhìn thấy cây kiwi kết trái.

Bà ngoại thường ngồi chỗ đó, dưới ánh đèn le lói đan áo len cho cô.

Mà bây giờ, dưới tàng cây kiwi trống rỗng, lúc chạng vạng, thời tiết u ám lạ thường.

Trần Phán bảo rằng kiểu gì hôm sau cũng mưa, hay là tổ chức tang lễ đơn giản một chút?

Trưởng thôn không đồng ý, nói Tần Bội Chi là người cao tuổi trong thôn, dù mai có mưa cũng vẫn phải làm.

Trần Phán không vui lắm.

Vợ trưởng thôn đưa đồ tang tới.

Hơn 8 giờ, một chiếc xe hơi dừng ở cửa thôn.

Trưởng thôn tới xem, phát hiện là Hứa Minh và Hứa Lãng tới.

Hai anh em cũng đã gần 60, trong tay cầm một bộ quần áo vải màu xanh đã từ rất lâu.

Ngày đó họ tưởng trưởng thôn lừa mình, nhưng không ngờ, quay về tìm được bộ quần áo còn chưa mặc lần nào, quả nhiên tìm được 500 tệ trong túi.

Xấp tiền giấy mới tinh sắp xếp ngay ngắn, được người cẩn thận đặt trong lớp lót.

Một trong những điều hối tiếc nhất trên đời là khi người đó đã qua đời rồi mới biết được tình cảm của người đó.

Một đêm túc trực bên linh cữu, nói cũng buồn cười, Trần Phán không chịu nổi đã đi ngủ, chỉ có Giang Thước và hai người bác chưa từng gặp mặt này quỳ gối trước linh đường.

Hứa Minh và Hứa Lãng khóc lóc thảm thiết, hai người quỳ trước bàn thờ, bi ai than khóc.

Trước kia họ không đến dự đám tang của Trần Tri Mộ, nợ nần và tình cảm mãi sau này mới biết được gần như đã khiến cả hai sụp đổ.

Giang Thước chỉ quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bà ngoại trên ảnh chụp.

Bà cụ trên bức ảnh nở nụ cười hiền từ và nhân hậu.

Nhưng cô sẽ không bao giờ được gặp lại bà nữa.



Tối nay Trần Gia Dục bắt đầu đổ mưa, ban đầu cũng chỉ mưa nhỏ.

Trưởng thôn cũng ở lại nhà Giang Thước canh giữ một đêm, cũng trở về nhà có một lần.

Thẩm Thanh Huy nghe được tin bà ngoại Giang Thước mất, anh chỉ muốn chạy tới để ôm Giang Thước vào lòng, nhưng với thân phận xấu hổ, anh sợ chuốc lấy phiền toái cho cô.

Anh ngồi trong phòng khách, mơ hồ nghe được tiếng chửi bới, sau đó là tiếng phụ nữ khóc lớn.

Thẩm Thanh Huy hoảng hốt suy nghĩ rất nhiều.

Thật ra anh nghĩ rất nhiều chuyện lung tung, cuối cùng bình tĩnh lại, anh nghĩ, liệu có phải lúc này Giang Thước chỉ cần một cái ôm, chỉ muốn tìm một chỗ để khóc?

Nhà trưởng thôn thắp đèn nguyên đêm.

3 giờ sáng, cửa nhà bị người ta đẩy ra, Giang Thước ngước mắt nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.

Vóc dáng người này không cao lắm, rất gầy, dáng vẻ xuề xòa trông như lưu manh, trong tay cầm một cái điện thoại cũ.

Anh ta đưa tay về phía anh, “Chào ngài Thẩm, tôi là Giang Chí Kiệt, anh trai của Giang Thước.”

Bàn tay duỗi ra thiếu mất một ngón tay.

Thẩm Thanh Huy chỉ liếc một cái, ngoài trời đã mưa, Giang Chí Kiệt đã hơi ướt, áo thun sẫm màu loang lổ vệt nước.

“Có gì thì cứ nói thẳng.”

Nhà trưởng thôn được trang hoàng đơn giản, sofa bằng vải, bên ngoài cửa kính là hoa nguyệt quý[1].

Nguyệt quý màu đỏ, vừa mới nở hé đã bị nước mưa tạt vào khiến nó run rẩy.

Thẩm Thanh Huy ngồi trên sofa, vẻ mặt thờ ơ, không nhìn thấu được cảm xúc.

“Được rồi, ngài Thẩm đây đúng là người thẳng thắn.” Giang Chí Kiệt cười thô tục, trực tiếp hỏi, “Anh nhìn trúng Giang Thước đúng không?”

Nhìn trúng, hai từ thật thô tục, Thẩm Thanh Huy không thích điều này, lông mày nhíu lại.

“Vậy tôi cũng nói thẳng, Thẩm Minh Ý cũng có ý với Giang Thước, em gái của tôi ấy à, tuy rằng không có văn hóa nhưng cũng được coi là xinh đẹp, nếu anh muốn chơi đùa với nó thì cũng không được chơi đùa miễn phí. Có vẻ em gái tôi đã theo anh một khoảng thời gian dài rồi, tôi cũng không đòi hỏi nhiều, 400 vạn.”

400 vạn là vừa phải, 300 vạn để trở nợ, 100 vạn đặt cọc mua nhà.

Có số tiền này, anh ta có thể kết hôn với Lưu Thiến Văn rồi.

Giang Chí Kiệt cảm thấy Giang Thước đáng giá 300 vạn, bởi vì nhà họ Giang không có gì để thế chấp, vì vậy đã lấy Giang Thước ra để lấy 300 vạn ở chỗ Thẩm Minh Ý.

“Giang Thước biết không?” Thẩm Thanh Huy vẫn rất bình tĩnh, lời nói ra không nặng không nhẹ nhưng lại khiến Giang Chí Kiệt run lên.

Ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Thanh Huy từ trên xuống dưới, Thẩm Thanh Huy ăn mặc đơn giản, cổ tay đeo đồng hồ, là Patek Philippe giới hạn, một cái đồng hồ thôi đã bằng giá một căn phòng có gác xép ở Hoài Xuyên.

Với anh mà nói, 400 vạn cũng chỉ là chút ít, nhất định Thẩm Thanh Huy có thể trả nổi.

“Giang Thước biết hay không thì có ý nghĩa gì chứ? Cho dù anh thật sự nghiêm túc, dựa theo quy tắc của Hoài Xuyên, sính lễ cũng phải lên tới con số ấy.”

Giang Chí Kiệt cảm thấy mình đủ tự tin, đột nhiên cười ranh mãnh, “Ngài Thẩm à, trước kia tôi từng nghe nói tới chuyện của Vu Thư Vân…”

Ba chữ này khiến Thẩm Thanh Huy cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh ta.

Giang Chí Kiệt thật sự thô tục, không học cấp ba, là lưu manh trong trường nghề, cắt đầu đinh, trên trán còn có một vết sẹo.

Lúc ở trước cửa bệnh viện, Thẩm Thanh Huy cũng từng thấy Trần Phán và Giang Chấn Đạt.

Một người phụ nữ con buôn mập mạp, quần áo rẻ tiền, đầu tóc lộn xộn.

Người đàn ông bệnh cạnh mặc quần đùi, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Giang Chí Kiệt còn hơn cả thế.

Giang Thước đã phải sống trong môi trường như vậy, cha mẹ dối trá thô tục đã mài mòn dũng khí cô vốn có, sự tự ti và nhạy cảm của cô cũng có nguyên do.

Trong một khoảnh khắc thất thần, Thẩm Thanh Huy cảm thấy cuộc sống của mình và Giang Thước có gì đó tương tự nhau.

Bàn ăn lạnh nhạt, người mẹ không bình thường, người cha ít nói.

Anh chưa từng học được cách yêu một người, từ nhỏ đã không biết mối quan hệ tốt đẹp là thế nào.

Anh dùng thời gian để học được sự ôn hòa và lãnh đạm, ban đầu anh chỉ có thiện cảm với cô, vì thế nên cô gái nhỏ đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh, thì ra anh chính là chút hơi ấm ít ỏi trong sinh mệnh của cô.

Thẩm Thanh Huy đột nhiên ý thức được, 20 năm qua của Giang Thước, chỉ bà ngoại cô ra, có lẽ cũng chỉ có anh là tốt với cô.

Mà Giang Thước cũng là người duy nhất với anh, trong mắt cô luôn chỉ có anh, cô luôn đứng bên cạnh anh, nhìn anh một cách đơn thuần, chỉ có anh mà thôi.

Anh không hề hay biết, cô gái nhỏ đã giúp anh tìm được tình yêu đã sống 20 năm ở thế giới tăm tối này như thế nào.

Cô cố gắng sống, bản thân cô đã là một tia sáng trong trẻo.

Chạm tới dây thần kinh của anh, không phải ba chữ Vu Thư Vân, mà là vẻ tham lam toan tính trong mắt Giang Chí Kiệt.

Anh chỉ muốn đưa Giang Thước rời khỏi nơi đầm lầy này.

“400 vạn, còn gì nữa?” Thẩm Thanh Huy chậm rãi mở miệng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, “Cầm tiền rồi, rạch ròi quan hệ với Giang Thước?”

“Nếu anh chịu đưa tiền thì tôi sẽ có thành ý, tôi có thể nói cho anh biết vụ án của Phong Viễn Hoằng, à, cũng không phải, là để anh có thể hiểu được em gái ngoan của tôi –” Giang Chí Kiệt chơi đùa chiếc điện thoại cũ, anh ta cười một tiếng, “Nghe nói gần đây Thẩm gia không yên ổn lắm.”

Trong đầu Giang Chí Kiệt thầm suy đoán, cuối cùng đặt hy vọng vào Thẩm Thanh Huy.

Anh ta không chắc Thẩm Minh Ý có đủ kiên định với Giang Thước hay không, và liệu có đủ năng lực để kéo Phong Viễn Hoằng xuống nước vì Giang Thước hay không.

Nhưng Thẩm Thanh Huy chịu đưa ra 400 vạn.

Giang Chí Kiệt cảm thấy, thật ra Giang Thước không đáng bằng ấy tiền, dù sao cô cũng chỉ có khuôn mặt đẹp, không bằng cấp, không đáng giá, không có xuất thân tốt, sao có thể gả vào Thẩm gia được?

Nhưng cùng với đó, 400 vạn không phải một số tiền nhỏ, Thẩm Thanh Huy sẵn lòng chi tiền, chứng tỏ ở trong lòng Thẩm Thanh Huy, Giang Thước còn đang được yêu thương.

Trong chuyện tình cảm, có gì mà đàn ông không chịu làm chứ?

Cân nhắc giữa lợi và hại, Giang Chí Kiệt đặt hi vọng vào Thẩm Thanh Huy.

Anh ta chắc chắn, nếu nói chuyện này cho Thẩm Thanh Huy, chỉ cần Thẩm Thanh Huy muốn, Phong Viễn Hoằng sẽ phải trả cái giá đắt.

Bản thân anh ta đã rơi vào tình trạng như bây giờ, sống không bằng một con chó, thiếu mất một ngón tay, tất cả đều do Phong Viễn Hoằng.

Giang Chí Kiệt đưa tay về phía Thẩm Thanh Huy, lắc lắc chiếc điện thoại cũ.

Thẩm Thanh Huy bình tĩnh nhìn anh ta, gọi điện thoại cho Trình Lê, Trình Lê cũng không hỏi nhiều.

Điện thoại trong túi Giang Chí Kiệt rung lên, lúc anh ta nhìn thấy thông báo, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt mở to.

400 vạn.

Anh ta đặt điện thoại tới trước mặt Thẩm Thanh Huy, nhận tiền rồi, cuối cùng anh ta cũng có đủ tự tin.

Giang Chí Kiệt không dám nhiều lời, nhưng ánh mắt lại có vẻ khinh miệt, không biết là đối với Giang Thước hay là với Thẩm Thanh Huy.

Thẩm Thanh Huy nói rõ từng chữ, “Cầm tiền đi, sau này các người không có quan hệ gì với Giang Thước nữa.”

“Được.” Giang Chí Kiệt đồng ý sảng khoái.

Căn phòng trống trải, mưa vẫn luôn rơi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Huy dừng trên chiếc điện thoại di động, anh không biết Phong Viễn Hoằng từng làm gì với Giang Thước, chỉ nhớ lúc Giang Thước nhìn thấy anh ta, cả người cô lại run lên bần bật, ánh mắt kinh sợ co rúm lại.

Anh tôn trọng quá khứ của cô.

Anh rất muốn biết, đến cùng là Phong Viễn Hoằng đã làm gì với Giang Thước.



Giang Thước tới Hoài Xuyên khi vừa 16 tuổi.

Là cô gái tới từ sơn thôn, xinh đẹp nhưng lại tự ti, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc nói chuyện cũng chỉ dám nhỏ giọng.

Cô được sắp xếp vào lớp 10-4.

Lớp 4 ở trung học Hoài Xuyên luôn là điểm nóng, bởi vì trong lớp này gồm rất nhiều băng đảng trong khối.

Trong lớp 4 có vài học sinh nhà giàu, cho nên rất hay khinh thường người khác, đánh nhau ẩu đả cũng do học sinh lớp 4 gây ra.

Họ luôn cảm thấy, quen biết học sinh lớp trên và lưu manh ngoài trường là chuyện rất đáng tự hào, bởi vì gia cảnh của đám học sinh này, các giáo viên trong trường cũng nhắm mắt làm ngơ.

Các bạn nữ trong lớp xa lánh Giang Thước, có vài người không thích cô gái đến từ sơn thôn này, cảm thấy nói chuyện với cô là hạ thấp phẩm giá của mình.

Cách trung học Hoài Xuyên không xa là trường nghề Hoài Xuyên.

Giang Chí Kiệt rất ghét đứa em gái này, nhưng có một lần quên lấy khóa nhà, Giang Chấn Đạt làm việc ở công trường, Trần Phán cũng đang trong giờ làm nên tìm Giang Thước cũng dễ dàng hơn nhiều.

Cũng là khi đó, đám côn đồ trong lớp Giang Thước mới biết cô là em gái Giang Chí Kiệt.

“Thì ra Giang Thước là em gái mày à? Giang Thước đẹp như thế, không giống người nhà mày chút nào.”

“Bọn tao đều bảo Giang Thước là hoa khôi lớp tao, nhưng mà ngực không to bằng cái bạn bên lớp 6, không là có thể làm hoa khôi thật rồi!”

Đám con trai cười ranh mãnh.

Cũng vào lúc đó, Phong Viễn Hoằng gặp được Giang Thước.

Đám con trai ở trường thường hay nịnh nọt, bấu víu quan hệ, thường xuyên bám lấy Phong Viễn Hoằng.

Bởi vì công ty vật liệu xây dựng của Phong gia ở Hoài Xuyên rất lớn, cậu lại làm quan chức, Phong Viễn Hoằng học lớp 12, được đám lưu manh trong lớp coi là thần tượng.

Phong Viễn Hoằng luôn nằm trong top 10, nhưng mọi người đều hiểu rõ, anh ta gian lận, bên ngoài thì là học sinh ngoan, phía sau thì ngầm gây trò với bọn họ, mấy cô gái thích trang điểm làm đẹp từ sớm đều thích Phong Viễn Hoằng.

Đúng là Phong Viễn Hoằng có vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao, có thể khiến bộ đồng phục bình thường trở nên đẹp hơn.

Phong Viễn Hoằng nhìn trúng Giang Thước.

Nhưng Giang Thước lại né tránh anh ta.

Giang Thước không muốn dính líu tới loại người này, cô không thích.

Đám lưu manh côn đồ trong lớp chặn Giang Thước lại, kiên quyết kéo Giang Thước đi, sau đó nói với mọi người rằng Giang Thước là bạn gái Phong Viễn Hoằng.

Rất nhanh Giang Chí Kiệt cũng biết được Phong Viễn Hoằng nhìn trúng Giang Thước, cũng biết chuyện Giang Thước né tránh anh ta.

Giang Chí Kiệt suy nghĩ, anh ta được hô mưa gọi gió ở trường nghề cũng là nhờ Phong Viễn Hoằng, đám người đó biết Phong Viễn Hoằng nhìn trúng em gái của anh ta, cho nên mới nghe lời anh ta răm rắp.

Không được, không thể để Giang Thước chọc giận Phong Viễn Hoằng được.

Khoảng thời gian ấy, mỗi ngày Giang Thước đều tan học sớm hơn 5 phút, thay đổi lộ trình về nhà, đi ra ngoài từ cửa sau, chờ đám người giải tán mới trở về.

Giang Chí Kiệt ngồi xổm xuống nói chuyện này cho Phong Viễn Hoằng biết.

Sau tiết tự học buổi tối đó đã trở thành cơn ác mộng của Giang Thước.

Phong Viễn Hoằng đi trước chặn đầu Giang Thước, hai tên lưu manh kéo Giang Thước vào một ngõ nhỏ chật hẹp.

Cửa sau trường học không có người, đặc biệt là có người nhét giẻ lau vào miệng Giang Thước.

Dù cô có hét lên cũng không ai nghe được.

Cô bị hai người khống chế chân tay, đè vào vách tường ẩm ướt bẩn thỉu trong ngõ nhỏ, phương trời chật hẹp.

Phong Viễn Hoằng “theo đuổi” cô một tháng, cuối cùng đã mất kiên nhẫn.

Anh ta muốn “ép”.

Hai người kia cầm vải trói tay Giang Thước lại rồi ra ngoài.

Đó là ngày tăm tối nhất trong cuộc đời của Giang Thước.

Cũng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, Phong Viễn Hoằng không làm được.

Cô mới chỉ có 16 tuổi.

Phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng dâʍ ɭσạи.

Phong Viễn Hoằng đứng bên cạnh cô, khoảng cách không tới 10cm, làm bẩn cổ áo đồng phục của cô.

Còn cô ngồi trên nền đá ẩm ướt, nước bẩn rỉ ra từ bao rác trong góc tường, bốc mùi hôi thối.

Anh ta mắng chửi cô, “Ông đây theo đuổi mày là vì nhìn trúng mày, đồ nhà quê tới từ nông thôn, đúng là không biết xấu hổ!”

Nước lạnh ẩm ướt như thấm vào da thịt.

Phong Viễn Hoằng không làm gì cô, nhưng lại dí rất gần mặt cô.

Xấu xí, dơ bẩn.

Cô không dám cử động.

Trái tim Giang Thước đột nhiên run lên, cơ thể run rẩy, cô đột nhiên khóc lớn, hai người canh gác đầu ngõ vội chạy về, cảm giẻ nhét vào miệng cô một lần nữa.

Giẻ lau bị ngâm trong nước bẩn nên bốc ra mùi hôi tanh.

Bẩn thỉu hôi hám.

Phong Viễn Hoằng hút thuốc, bóp mặt cô, “Mày mà dám nói với người khác, tao sẽ khiến mày không sống nổi trong trường này!”

Hai mắt Giang Thước dại ra, cổ áo đồng phục dơ bẩn, cách mặt cô rất gần.

Phong Viễn Hoằng thấy cô không nói lời nào, ác ý nổi lên.

Tàn thuốc nóng bỏng dí vào bắp đùi cô.

Đau đớn khiến nước mắt Giang Thước chảy dài.

“Đã nghe thấy chưa?”

Nước mắt Giang Thước không ngừng tuôn rơi, nhưng giẻ lau nhét ở trong miệng, cô chỉ có thể nức nở từng tiếng một.

Phong Viễn Hoằng mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa hai tên lưu manh kia đi.

Mà Giang Chí Kiệt trốn ở con ngõ đối diện đã quay lại tất cả.

Chuyện này, không phải Giang Thước không nói với Trần Phán, nhưng Trần Phán không để trong lòng mà còn châm chọc, “Mày bị người ta quấy rối á? Ôi, mày học được từ mới rồi à?”

Giang Thước tuyệt vọng, đi học với tâm trạng hoảng loạn, chủ nhiệm lớp là phụ nữ trung niên, vì thế cũng quan tâm hỏi han vài câu.

Giang Thước khóc lớn trong văn phòng, khóc tới mức không thể đứng thẳng người, chủ nhiệm lớp lại giữ im lặng.

Bởi vì đối phương là Phong Viễn Hoằng.

Con trai Phong tổng, còn là top 10 trong trường.

Thật ra giáo viên biết anh ta gian lận, nhưng Phong Viễn Hoằng cũng không tính học đại học trong nước, Phong gia muốn Phong Viễn Hoằng xuất ngoại du học, thi đại học cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Xuất ngoại với cái danh top 10 trong trường là một điều đáng tự hào.

Chủ nhiệm lớp nói chuyện này với phụ huynh mang tính tượng trưng. Ban đầu Trần Phán cũng rất tức giận, cảm thấy con gái ăn nói lung tung trong trường, nhưng sau khi biết Phong gia không tầm thường lại bắt đầu kéo băng rôn biểu ngữ trước cửa công ty Phong gia.

[Con trai tập đoàn Phong thị – Phong Viễn Hoằng quấy rối con gái Giang Thước của tôi]

Ban đầu người nhà họ Phong không quan tâm, mãi cho tới một ngày, không biết Trần Phán lấy video từ đâu ra, đi đâm đơn kiện.

Cảnh sát tìm tới Phong gia, Trần Phán tuyên bố muốn tới cổng trường treo băng rôn biểu ngữ.

Quấy rối vốn là hai từ bẩn thỉu, nhưng ở chỗ Trần Phán lại giống như một kiểu vinh quang.

Người nhà họ Phong đứng ngồi không yên.

Đối phó với người như vậy, đưa tiền là có thể bịt mồm được rồi.

Ngày đó, Phong Viễn Hoằng đi theo sau lưng ba mình, Trần Phán lôi kéo Giang Thước tới cửa phòng hiệu trưởng tranh cãi.

Giang Thước luôn không ngăn nổi nước mắt.

Trần Phán tỏ ra đau đớn, nói thanh danh con gái nhà tôi quý đến nhường nào? Con trai các người quấy rối con gái tôi, sau này con gái tôi phải sống làm sao?

Người nhà họ Phong nói sẽ đưa 20 vạn để giải quyết riêng.

Trần Phán không chịu, thầm tính với 50 vạn tệ có thể thuê được căn nhà như thế nào.

50 vạn tệ, một đồng cũng không được thiếu, thiếu một đồng sẽ không đồng ý hòa giải, gặp lại trên tòa.

Người nhà họ Phong sảng khoái đồng ý với một điều kiện.

Điều kiện gì cơ?

Để Giang Thước gánh hết mọi tiếng xấu.

Ngày đó, chỉ có một cảnh sát khuyên Giang Thước, “Giải hòa cũng là chuyện tốt, nếu như làm lớn chuyện, cuộc sống sau này của cháu cũng bị ảnh hưởng. Thật ra cậu ta cũng chưa làm gì được cháu, mới chỉ quấy rối thôi.”

Giang Thước cho rằng mình có thể nhận được một lời xin lỗi, hoặc ít nhất là được cha mẹ coi trọng và bảo vệ.

Nhưng không.

Sau ngày hôm đó, Giang Thước gánh vác hết mọi tiếng xấu.

Là cô quyến rũ Phong Viễn Hoằng.

Phong Viễn Hoằng chưa học hết lớp 12 đã tạm nghỉ ở nhà, chuẩn bị xuất ngoại vào mùa thu.

Giang Thước không hiểu, rõ ràng là anh ta giơ bàn tay bẩn thỉu về phía cô, làm bẩn áo đồng phục của cô, khiến cô phải sợ hãi, vậy mà cô lại phải xin lỗi vì điều này.

Tại sao chứ? Tại sao cô phải chịu đựng tất cả những chuyện này?

Nhưng thật bất lực.

Nếu mỗi một lần tổn thương đều là một lần chết người, Giang Thước cảm thấy câu này đúng lắm.

Mỗi một lần tổn thương đều khiến cho ảo tưởng tốt đẹp nào đó trong lòng vỡ vụn.

— Cha mẹ chèn ép và đánh đập, thờ ơ với cô khiến cô sợ hãi gia đình, khiến cô nhạy cảm tự ti, khiến cô không tin mình xứng đáng được yêu, khiến cô mất niềm tin vào gia đình.

— Sự quấy rối của Phong Viễn Hoằng khiến cô sợ hãi với từ “tìиɧ ɖu͙©”, cô bắt đầu đặt lời xin lỗi ngay cửa miệng, cho dù gặp được Thẩm Thanh Huy, được anh yêu thương cũng vẫn sợ hãi hai từ này từ tận đáy lòng.

Mỗi một lần bị tổn thương vào thời thanh xuân là một mảnh linh hồn vỡ vụn, sau khi trưởng thành, có muốn hàn gắn nó lại thế nào cũng không nổi.



Giang Thước quỳ trước linh đường.

Trời đã về đêm, cơn mưa nhỏ trở nên nặng hạt, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, hóa thành cơn mưa rào.

Trên đỉnh là vải bố trắng, không thể che nổi mưa.

Bàn thờ được giàn nho chắn lại.

Hai người bác đã về phòng trước.

Trưởng thôn đứng ở cửa phòng kêu tên Giang Thước, gọi cô vào trong, ngày mai tạnh rồi quỳ tiếp.

Giang Thước không hé răng, vẫn quỳ gối trong sân.

Cô muốn quỳ.

Bởi vì đây là người thân duy nhất của cô.

Người duy nhất yêu thương cô.

Là bà ngoại đã nuôi nấng cô suốt 16 năm trời.

Giang Thước yên lặng quỳ gối, nước mưa lạnh như băng rơi xuống mặt, chảy xuống dưới.

Trưởng thôn kêu Trần Phán ra khuyên nhủ Giang Thước, bà ta lại mắng một câu, thích quỳ thì quỳ.

Trưởng thôn muốn lấy ô ra che cho cô, nhưng trong phòng không có ô.

Cửa lớn ngoài sân bị đẩy ra.

Thẩm Thanh Huy giơ chiếc ô màu đen, che chắn cho Giang Thước khỏi cơn mưa rào.

Giang Thước nhìn ảnh chụp của ông bà ngoại trước linh vị.

Thẩm Thanh Huy khom người, ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Anh thắp một nén hương.

Giang Thước ngơ ngác nhìn anh, người Thẩm Thanh Huy cũng đã bị ướt một chút.

Anh nhìn ảnh chụp trên linh vị, tiếng mưa rất lớn, giọng nói của anh cũng như hòa vào tiếng mưa.

Anh nói, “Ông bà ngoại, Giang Thước có cháu rồi, sau này cháu sẽ chăm sóc em ấy.”

Nén hương thứ hai.

Giọng anh như một lời hứa hẹn thành kính.

“20 năm tình thân Giang Thước đã thiếu hụt, cháu sẽ bồi thường gấp bội cho em ấy.”

Nén hương thứ ba.

Giọng anh thong thả, mưa như xối xả, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.

Nhưng ông bà ngoại trên trời có linh, trời đất chứng giám.

Sống chết có nhau, thề ước với người.

35 năm trước đây, Thẩm Thanh Huy chưa từng hứa hẹn.

Lời hứa duy nhất của anh là với Giang Thước.

Cô gái nhỏ của anh đã phải gánh chịu mọi đau khổ một mình suốt bao năm qua, nhưng sau này đã có anh rồi.

Mấy chục năm còn lại của cuộc đời, ở bên cạnh anh, cô sẽ mãi mãi được yêu thương nuông chiều.

Giang Thước nhắm mắt lại, nước mắt không khống chế được lăn dài, hòa vào với nước mưa, không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.

Thẩm Thanh Huy cầm ô, tay cong thành đường cong rất đẹp.

Thẩm Thanh Huy hỏi cô, “Về nhà với anh nhé?”

Ánh mắt dịu dàng như hồ nước, ấm áp và khiến cô yên tâm hơn cả ngày đầu hai người gặp nhau.

“Về nhà của chúng ta.”

[1] Hay còn được gọi là hồng Trung Hoa, tường vi Trung Hoa.