Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Thước Ngày Xuân

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Thẩm Thanh Huy trở về, nghĩ đến tâm trạng mất mát của Giang Thước ngày hôm trước, anh cố ý đi mua mấy hộp kem cho cô, thanh toán tiền xong còn không quên ghé tiệm hoa bên cạnh trung tâm thương mại.

Giữa một rừng hoa tươi, ánh mắt anh dừng lại ở một bó cát tường màu xanh.

Tấm thẻ bên cạnh viết ngôn ngữ của hoa: Xinh đẹp, kiên cường, tự tin.

Sau khi ra ngoài anh mới gọi điện thoại cho Trình Lê không hay biết gì cả, Trình Lê nói, cô Giang vẫn đang làm việc, bảo ngài cứ về nhà trước.

Thẩm Thanh Huy nhìn kem trên xe rồi trầm ngâm một lúc, cũng coi như đồng ý, còn không quên dặn dò một câu, “Đừng để cô ấy tăng ca.”

“Vâng ạ.”

Anh lái xe về trước, trước đây luôn phiêu bạt đây đó, đối với anh mà nói, nhà chỉ là một nơi để ngủ và trốn tránh hiện thực, nhưng từ khi có Giang Thước, anh bắt đầu hy vọng được trở về nhà sớm một chút, dù chỉ để gặp cô.

Thẩm Thanh Huy dừng xe lại, mới có sáu rưỡi, sắc trời tối dần, ánh nắng chiều tà màu cam đậm dần lan ra khắp nơi, trong biệt thự sáng trưng, anh xuống xe.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cơm ngào ngạt.

Trên bàn cơm bày rất nhiều món ăn đã nấu sẵn, mà Giang Thước đang đứng trong bếp, cầm muỗng nếm thử gia vị của canh.

Mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng động, Giang Thước vừa quay đầu lại, giật mình thấy Thẩm Thanh Huy xuất hiện sau lưng, còn có một bó hoa cát tường màu xanh.

Tay Giang Thước còn cầm cái muỗng, nhìn thấy anh đã rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Huy đặt hoa lên bàn, ôm lấy cô trước, nắm cằm cô quan sát một lúc, “Còn biết lừa người nữa rồi, Trình Lê vẫn còn đang chờ em dưới cửa công ty đấy.”

“Cho anh một bất ngờ.” Giang Thước trở tay tắt bếp, đáy mắt là ý cười xán lạn.

Thẩm Thanh Huy tự hỏi vài giây, “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

Giang Thước nghi hoặc nhìn anh, hình như anh không biết thật.

Giang Thước bảo anh nhắm mắt lại, Thẩm Thanh Huy nghe lời, sau đó Giang Thước dùng hai tay che mắt anh, đưa anh tới bên bàn ăn.

Giang Thước ghé sát tai anh nói nhỏ, “Chờ một lúc nữa mới được mở mắt đấy.”

“Được.”

Thẩm Thanh Huy cười khẽ.

Tiếng sột soạt vang lên liên tục, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được cảnh tượng tối đen xung quanh.

“Thẩm tiên sinh!”

Giọng nói của cô vang lên ở phía đối diện, có một chút lo lắng, có một chút mong đợi.

Thẩm Thanh Huy mở to hai mắt, trước mặt là một cái bánh sinh nhật đơn giản, bên trên cắm nến số.

Dưới ánh nến, đôi mắt Giang Thước trong veo sáng ngời.

“Sinh nhật vui vẻ nhé, Thẩm tiên sinh.”

Mất vài giây Thẩm Thanh Huy mới kịp phản ứng lại —

35 năm rồi, gần như chưa có ai chúc mừng sinh nhật anh.

Không một ai nhớ rõ sinh nhật anh, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng quên mất, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường, không có chút mong mỏi nào cả.

Thậm chí ở Thẩm gia, người ta cũng tránh nhắc tới sinh nhật của anh.

Bởi vì ngày Tɧẩʍ ɖυng Tín mất vào tháng 8, suốt cả tháng 8, Trang Cảnh Nguyệt đóng cửa không ra khỏi nhà, chỉ ở trong Phật đường tụng kinh với các sư thầy, mỗi lần bà tụng kinh, Thẩm Nghiệp Thành lại cảm thấy phiền lòng, suốt cả tháng không về nhà lấy một lần.

Dần dà, Thẩm Thanh Huy cũng không để ý tới nữa.

Bốn chữ sinh nhật vui vẻ cũng trở nên xa vời.

Những lời chúc bình thường rất giả dối, nhưng hôm nay nó lại rất quý giá.

Thẩm Thanh Huy đã ước một điều – hoặc là, nhân lúc xung quanh tăm tối, anh không muốn Giang Thước nhìn thấy cảm xúc dâng trào trong mắt mình, điều này lại khiến cô hoảng loạn và bối rối mất.

Ước một lúc lâu, anh mới thổi tắt nến.

Giang Thước định đi bật đèn lại bị anh giữ tay lại.

Cô dừng bước, Thẩm Thanh Huy ngồi trên ghế, ôm cô vào trong lòng.

Anh không rõ, ngày đầu tiên hai người gặp nhau, là anh cầm dù che mưa chắn gió cho Giang Thước, hay là Giang Thước đã tạo ra một thế giới chỉ dành cho anh.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Huy bảo cô ngồi xuống và gỡ bó hoa cát tường ra, anh rất cảm động, Giang Thước cắm hoa vào bình, bàn trà trong phòng khách đã bày rất nhiều bình hoa mới cắm.

Cô nhìn mà hài lòng.

Đợi một lúc lâu, Thẩm Thanh Huy lại tính lên lầu như mọi ngày, anh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, buổi tối sẽ đọc sách, đôi khi sẽ xem phim cùng Giang Thước, hoặc là dứt khoát nắm tay cô ra ngoài đi dạo, cho dù ngồi hóng gió trong sân thôi, cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay không giống vậy.

Giang Thước chạy vào phòng bếp, nhân lúc Thẩm Thanh Huy rửa tay xong mới nói, “Còn một món quà nữa chưa tặng ngài đó!”

“Còn nữa sao?” Thẩm Thanh Huy dựa vào tủ bát, gõ trán cô một cái, “Suy nghĩ nhiều vậy sao, để anh nhìn thử xem còn gì nữa nào?”

Giang Thước cười nói, “Vậy ngài ra đây với em đi.”

Thẩm Thanh Huy đi theo cô, Giang Thước vẫn bảo anh nhắm mắt lại, cẩn thận dắt anh ra ngoài.

Biệt thự có sân trước sân sau, sân trước trồng toàn hoa, sân sau lại để trống.

Giang Thước dắt anh ra ngoài, cô mở đèn sân sau lên.

“Đưa tay cho em đi, Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Thanh Huy nghe lời.

Một chiếc chìa khóa lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay anh.

Thẩm Thanh Huy mở to mắt, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở chỗ đó, xe đua màu đen phát ra ánh sáng mờ ảo trong đêm tối.

Số 26 quen thuộc, những ký ức đã phủ đầy bụi dần dần sống lại.

Thẩm Thanh Huy thích thể thao mạo hiểm, là vì anh đã trải qua hơn 20 năm sống theo khuôn phép ở Thẩm gia.

Anh phải chăm chỉ học tập, phải cạnh tranh hiếu thắng, phải thi vào trường top, tốt nghiệp xong phải về công ty làm việc.

Anh không thể làm theo suy nghĩ của chính mình.

Trang Cảnh Nguyệt điên điên khùng khùng, Thẩm Nghiệp Thành lạnh lùng khôn khéo, còn có một Đường Cát Linh đạo đức giả, một Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn ẩn nhẫn trong đêm tối chờ đợi cơ hội.

Cái nhà này mặt ngoài hòa thuận, nhưng bên trong lại rất hỗn loạn.

Thẩm Thanh Huy rất ghét cảm giác này, anh thường xuyên không cảm nhận được sự tồn tại của mình, nhất là sau khi anh bắt đầu hiểu chuyện.

Thẩm Nghiệp Thành và Trang Cảnh Nguyệt có một người con trai cả tên là Tɧẩʍ ɖυng Tín, đây là đứa con trai được Trang Cảnh Nguyệt và Thẩm Nghiệp Thành ký thác hết mọi hi vọng, là người rất ưu tú, tuổi còn trẻ đã đi du học, nghe nói thủ đoạn cũng rất lợi hại.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì Tɧẩʍ ɖυng Tín sẽ là người thừa kế gia nghiệp.

Nhưng năm Tɧẩʍ ɖυng Tín 22 tuổi, bởi vì bị tai nạn ngoài ý muốn nên đã ra đi.

Người chết không chỉ có mình Tɧẩʍ ɖυng Tín, mà mối quan hệ lợi ích giữa Trang gia và Thẩm gia cũng bắt đầu rạn nứt.

Đặc biệt là năm Tɧẩʍ ɖυng Tín mất, Đường Cát Linh xuất hiện, dắt theo một đứa bé 5 tuổi.

Đường Cát Linh từng là người giúp việc chăm sóc Trang Cảnh Nguyệt, không biết có một đêm nghiệt duyên với Thẩm Nghiệp Thành từ khi nào, khi ấy mang thai đã từ chức về quê, bà ta không muốn phá thai, nhưng cũng biết rõ Tɧẩʍ ɖυng Tín là tâm điểm của mọi sự chú ý, là người thừa kế duy nhất.

Kết quả, ai ngờ Tɧẩʍ ɖυng Tín lại đột ngột qua đời.

Đường Cát Linh dắt theo Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn 5 tuổi bước vào Thẩm gia, dùng rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi.

Trang Cảnh Nguyệt vốn đã chìm trong nỗi đau mất con, tinh thần xảy ra rất nhiều vấn đề, dù tuổi đã cao nhưng vẫn khăng khăng muốn đi Cảng Thành rồi đi Mỹ đi làm thụ tinh ống nghiệm, sinh non nhiều lần mới sinh được anh ra.

Nhưng Trang Cảnh Nguyệt vẫn nghĩ đó là Tɧẩʍ ɖυng Tín đã trở lại, thường xuyên gọi anh bằng cái tên Tɧẩʍ ɖυng Tín.

Người khác cũng luôn so sánh anh và Tɧẩʍ ɖυng Tín.

Mỗi lần nhà tổ chức tiệc, ai nấy cũng nói khuôn mặt Thẩm Thanh Huy và Tɧẩʍ ɖυng Tín như khắc ra từ một khuôn.

Thẩm Thanh Huy chưa từng được là Thẩm Thanh Huy.

Thậm chí anh còn chưa từng được tổ chức sinh nhật bao giờ, Tɧẩʍ ɖυng Tín mất vào tháng 8, suốt tháng 8 trong nhà đều cô liêu tịch mịch.

Trang Cảnh Nguyệt tụng kinh trong Phật đường, Thẩm Nghiệp Thành trở về một hôm rồi nổi trận lôi đình, sau đó cứ mỗi lần tới tháng 8, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dần dà cũng không về nhà nữa.

Chưa một ai từng nhớ tới anh.

Thế nên anh chọn đua xe – anh từng có một suy nghĩ tăm tối, nếu như mình bị tai nạn xe cộ qua đời thì sao? Mấy năm đầu, anh thường xuyên gặp tai nạn trên đường đua, lướt sóng cũng nhiều lần phải đối mặt với sóng lớn, gãy xương khắp mọi nơi.

Giống như đứa trẻ ấu trĩ muốn thu hút sự chú ý của người lớn vậy, nhưng thật đáng tiếc, không một ai chú ý tới anh cả.

Mãi cho tới một lần Thẩm Nghiệp Thành tới, ông ta nói, cho dù con có lăn lộn như thế nào, chỉ cần con còn sống là được, cho dù con có trở thành người thực vật cũng không sao, chỉ cần con còn một hơi thở thì sự tồn tại của con vẫn có giá trị.

Sau lần đó, Thẩm Thanh Huy cắt đứt liên lạc với Thẩm gia, anh cảm thấy phiền phức, anh chưa bao giờ biết được sống có ý nghĩa gì.

Là kéo dài hơi tàn để nán lại thế giới này, mặc kệ người khác chế giễu, hay đi trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm mọi đam mê, niềm vui khi còn thở, tùy ý làm những điều mà mình muốn?

Thẩm Thanh Huy lựa chọn vế sau.

Chỉ có sau khi đổ mồ hôi đầm đìa và được đám đông vỗ tay cổ vũ, anh mới cảm nhận được một điều: Cái tên mà mọi người gọi là Thẩm Thanh Huy chứ không phải Tɧẩʍ ɖυng Tín.

Anh là Thẩm Thanh Huy còn đang sống, chứ không phải vật thay thế cho Tɧẩʍ ɖυng Tín đã chết.

Xe lao đi như mũi tên đứt dây, gió rít bên tai mang theo toàn bộ tự do của anh.

Anh lang bạt mấy năm trời, không nơi nương tựa, giống như một linh hồn lang thang phiêu bạt.

Anh chỉ có thể chìm vào giấc ngủ sau khi cảm thấy mệt mỏi cực độ, nhưng sau này gác lại, chứng mất ngủ của anh ngày một trầm trọng.

Mà bây giờ, anh đã có đường về của mình, cũng có thứ để chờ mong.

Quan trọng nhất là, trong mắt cô lúc nào cũng có anh, nụ cười rạng rỡ ấy cũng chính là tình yêu mà cô dành cho anh.

Thẩm tiên sinh trong miệng cô, là Thẩm Thanh Huy.

Thẩm Thanh Huy nắm chặt chìa khóa, hình dạng chìa khóa được lòng bàn tay phác họa rõ.

Giang Thước mong chờ nhìn anh.

Thẩm Thanh Huy quơ quơ chiếc chìa khóa, đột nhiên hỏi cô, “Có muốn ra ngoài hóng gió không?”

“Được sao ạ?”

Giang Thước chờ mong, rồi lại thận trọng – đáy mắt anh hiện lên ý cười.

Thẩm Thanh Huy xoay người vào gara để đó không dùng đến, tùy tiện lấy hai cái mũ bảo hiểm, giúp cô đội một cái lên.

Giang Thước chớp chớp mắt, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, cô giơ ngón tay cái lên với anh.

– Tiếc quá, không được nhìn thấy dáng vẻ trước đây của anh, Thẩm Thanh Huy khi trước chắc hẳn sẽ rực rỡ và chói mắt đến nhường nào.

Cắm chìa khóa vào, xe đua phát ra âm thanh cực lớn – anh đã từng muốn cảm ơn tiếng kêu lớn này vì đã át đi những lời bàn tán.

Thẩm Thanh Huy đỡ Giang Thước, để cô ngồi phía sau xe.

Bên ngoài Xuân Giang Tỉ Việt có một con đường dài, nơi này vốn không phải nội thành, ngày thường cũng không có xe qua lại.

Ven đường là quang cảnh sông Hoài Xuyên.

“Ôm cho chặt nhé.”

Đã 8 năm trôi qua.

Giọng nói Thẩm Thanh Huy khẽ vang lên.

Giang Thước hoàn toàn tin tưởng anh, Thẩm Thanh Huy thay một bộ đồ vận động, bên ngoài tùy tiện khoác áo sơ mi.

Giang Thước cẩn thận ôm eo anh, thân hình mềm mại dính chặt vào lưng anh.

Năm nay anh 35 tuổi, không béo như những người đàn ông thường thấy ở độ tuổi này, cơ ngực cơ bụng được rèn luyện rắn chắc, cơ bắp cũng không quá khoa trương.

Tốc độ xe đua đã rất nhanh từ khi khởi động, anh cúi người, Giang Thước ôm chặt lấy anh.

Tiếng gió rất lớn, gần như là một con sóng lớn khổng lồ vô tình vỗ vào mặt.

Giang Thước nhắm mắt lại, không dám nhìn phong cảnh hai bên.

Đã lâu Thẩm Thanh Huy không đua xe, thật ra anh chỉ tăng tốc có vài giây, tốc độ ban đầu của xe đã rất cao rồi.

Sau khi chậm lại, Giang Thước vòng tay ôm eo anh, lần đầu dám ngẩng đầu lên, bên trái là cảnh sông không người, đèn đường uốn lượn, sóng nước lấp lánh, còn có cơn gió phả vào mặt.

Đáng ra Giang Thước rất sợ, nhưng vì có Thẩm Thanh Huy ở đây, cô không còn sợ chút nào hết.

“Yên tâm đi, con đường này dài lắm, bình thường không có người qua lại đâu.”

Giọng nói ôn tồn của anh truyền tới tai theo gió đêm.

Có thể cảm nhận được, Giang Thước đang ở gần anh thế nào, sợi tóc bị gió đêm thổi bay, bộ ngực mềm mại ép sát gần anh.

Giang Thước khẽ lên tiếng, lặng lẽ nới lỏng tay, nhẹ nhàng vòng qua eo anh.

Tốc độ thật sự rất chậm, một con phố bên sông rất dài mà không có một bóng người.

Ánh trăng yên tĩnh, bầu trời đầy sao.

Là thế gian lãng mạn chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Mặt trời đã lặn, niềm vui dâng lên trong lòng, bao lâu mà không hề giảm bớt.

“Thẩm tiên sinh, em hy vọng, mỗi ngày anh đều có thể vui vẻ như vậy.” Giang Thước ôm eo anh, trên đường dốc xuống sườn núi, cơ thể cô xích lại gần hơn, nhắm mắt lại cảm nhận làn gió thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng trên người anh, “Đối với em, không một ai có thể thay thế ngài cả.”

Thẩm Thanh Huy cười.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc hai bên.

Sau khi xe đua nổ máy, phong cảnh hai bên đường lướt qua trong nháy mắt, chưa từng có cơ hội nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Hiếm khi bầu trời Hoài Xuyên lại trong vắt như thế này, như được nước gột rửa, những ngôi sao lấp lánh.

Cái đẹp nhất không phải là đêm hè, cũng không phải sinh nhật tuổi 35 của anh.

Mà là người con gái anh yêu ở bên cạnh, đúng lúc có gió, đúng lúc có trăng, đúng lúc anh đã tìm lại được sự rung động tới muộn nhiều năm.
« Chương TrướcChương Tiếp »