Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Thước Ngày Xuân

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Thanh Huy thấy Giang Thước ra khỏi toilet, mắt nhìn dưới chân, dường như đang thất thần.

Cô chỉ yên lặng đi theo sau anh, Thẩm Thanh Huy cũng không hỏi cô làm sao, lúc ra ngoài, ven đường có một chiếc xe cảnh sát đang dừng lại, mấy người bảo vệ của trung tâm thương mại ấn người đàn ông nọ vào trong xe.

Thẩm Thanh Huy nhìn nhiều hơn một chút, thấy tay người đàn ông đó bị mất một ngón.

Thẩm Thanh Huy kéo cửa xe ra, Giang Thước cúi đầu nói, “Thẩm tiên sinh, em muốn yên tĩnh một chút.”

“Được.”

Trên đường đi hai người không nói gì cả, cũng cho cô thời gian thanh tĩnh.

Sau khi tới nhà, Thẩm Thanh Huy lên trên lầu mở nước tắm cho cô, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô thì đưa tay véo má cô một cái, “Có chuyện gì cứ nói với anh, đừng giữ lại rồi buồn bã như thế.”

Giang Thước gật đầu, Thẩm Thanh Huy cởϊ áσ khoác vắt lên sofa.

Một mình Giang Thước ngồi trên ghế.

Trên bàn bày rất nhiều hoa, có chén trà anh từng dùng, những thứ đồ nhỏ nhặt cô tặng cũng được đặt bên cạnh chén trà của anh.

Giang Thước bắt đầu lo được lo mất.

Thứ mà gia đình mang lại cho Giang Thước là sự tự ti kéo dài suốt 20 năm trời, Thẩm Thanh Huy thêu dệt ánh sáng cho cô, nhưng một phần đau xót nào đó không phải nói buông là buông được, gia đình bất hạnh khiến cô phải sống dưới sự chèn ép, trước giờ cô chưa từng tin rằng mình đáng được yêu thương.

Anh cẩn thận yêu thương chiều chuộng cô, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Giang Chí Kiệt, cô lập tức nhớ lại cuộc sống trước kia của mình khốn đốn cỡ nào.

Đau đớn, khốn khổ, tủi nhục.

Giang Thước yên lặng ngồi trên sofa, nhớ lại ánh mắt dịu dàng lưu luyến của anh lúc tối, nơi nào đó trong trái tim như bị siết chặt.

Dưới sự yên tĩnh như vậy, Giang Thước lặng im đi lên lầu, Thẩm Thanh Huy đang khom lưng thử nhiệt độ nước.

Giang Thước lại an tĩnh đi vào.

Phòng tắm không gọi là lớn lắm, chỉ có đèn treo tường được bật.

Tấm rèm cửa sổ sát đất khép hờ, bóng đêm lọt vào bên trong.

Thẩm Thanh Huy cảm thấy, có lẽ trái tim nhạy cảm của Giang Thước lại có vết nứt rồi, anh đưa tay, kéo cô lại gần.

“Để anh ôm một lúc đi.” Giọng nói anh vang lên bên tai cô, rất trầm tĩnh, rất dịu dàng.

Cái ôm của anh rất ấm áp, cũng đủ để cô thấy yên tâm.

Người Giang Thước mảnh khảnh, ban đầu cô có hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng cẩn thận ôm lấy eo anh, vùi mặt vào áo sơ mi của anh.

Thẩm Thanh Huy trấn an cô.

Ngực áo sơ mi bị nước mắt thấm ướt.

Thẩm Thanh Huy không nói gì cả, chỉ yên tĩnh ôm cô.

Vẫn rơi nước mắt ở trong lòng anh như trước.

– Cũng không biết tại sao, anh bỗng nhớ lại buổi tối hôm nhặt được cô.

Cô quỳ dưới cơn mưa to, ngay trước đầu xe, anh còn nhớ rõ ánh mắt đó, hoảng sợ và tuyệt vọng.

Sự thương xót cuối cùng trong lòng anh đã chết từ nhiều năm trước, ban đầu nhặt cô về cũng không rõ là tại sao, bởi vì đôi mắt ấy quá đáng thương và tuyệt vọng khiến trái tim anh nứt ra, cũng có lẽ là vì không muốn cô chết trong đêm mưa ấy.

Giang Thước luôn cảm thấy bản thân bị vây trong đầm lầy, lại không hề hay biết rằng, cô cũng như một tia sáng chiếu rọi vào thế giới tịch mịch đã lâu của anh.

Tia sáng đột ngột xuất hiện giữa rừng rậm tăm tối, đó không phải cứu rỗi mà là tội lỗi – dùng cả sinh mệnh chạy về phía ánh sáng, sau khi ánh sáng biến mất thì chỉ còn lại vực sâu tăm tối.

Nhưng nếu tia sáng vẫn luôn ở đó, thì nó chính là đấng cứu thế của rừng rậm.

Chú mèo hoang không hề biết mình đáng thương, mãi cho đến khi có người xoa đầu nó trong một đêm mưa to, mang nó về nhà tránh mưa tránh bão, rồi lại thả nó về bên đường.

“Giang Thước, em luôn cảm thấy bất an, nhưng nỗi bất an của anh cũng không ít hơn em là bao nhiêu.” Giọng nói Thẩm Thanh Huy rất nhỏ, giống như sắp bị gió đêm thổi bay, “Em còn rất trẻ, sau này sẽ gặp được nhiều người tốt hơn anh nhiều, có một tương lai tươi sáng rộng mở hơn, anh không thể ngăn cản em theo đuổi cuộc sống của mình được.”

Anh cũng do dự, rồi lại cẩn thận nâng niu quý trọng cô.

“Không muốn.” Giang Thước chôn mặt ở ngực anh, lắc đầu nói, “Sẽ không có ai tốt hơn anh đâu.”

Thẩm Thanh Huy xoa đầu cô.

Anh cũng sẽ không gặp được ai giống như cô cả.

Dù mặt trời đã xuống núi, nhưng mọi người vẫn sẽ khắc ghi sự ấm áp và tươi đẹp của ánh mặt trời, cuộc sống của anh tốt đẹp hơn là do có sự tồn tại của cô, kết thúc tốt hay xấu cũng không quan trọng.

Tiếng nước chảy róc rách vang vọng, Giang Thước không nghe được gì cả, tay cô siết chặt góc áo của Thẩm Thanh Huy.

– Cũng tại lúc này cô mới hoảng hốt cảm nhận được.

Anh lớn hơn cô 15 tuổi, một mình đã trải qua bao nhiêu ngày tháng, anh nhìn thấu thế giới này hơn cô một bước, rồi sau đó mới gặp được cô, vẫn sẵn lòng kiên nhẫn yêu chiều cô, ở bên cô, dành cho cô tình yêu chân thành tha thiết, ấm áp nhất thế gian.

Giúp cô nhìn thấy mặt tốt đẹp của thế giới này, giúp cô trở thành một bản thân tốt đẹp hơn.

Thẩm Thanh Huy không thích giảng đạo lý với cô, nhưng tình yêu của anh lại thể hiện trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Giúp cô biết được, mỗi phút, mỗi giây cô đều được anh yêu thương.

Nghĩ vậy, hốc mắt Giang Thước lại càng chua xót hơn, tình yêu của cô quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức tự ti, muốn lùi bước.

Thẩm Thanh Huy cũng không vượt quá giới hạn, anh luôn tôn trọng và chiều chuộng cô.

Hôm nay, bỗng nhiên Giang Thước muốn vượt qua ranh giới một chút, nhưng cô lại không thể vượt qua được rào cản tâm lý của chính bản thân cô.

Thẩm Thanh Huy bảo cô đi tắm.

Giang Thước lại ôm chặt anh không buông.

Thẩm Thanh Huy cười khẽ để mặc cô ôm mình.

Một lúc lâu sau, Giang Thước mới nhỏ giọng nói, “Thật sự sẽ không.”

“Hửm?”

“Em không muốn gặp ai khác, tương lai của em cũng rất đơn giản, có một công việc ổn định, có ngài ở bên cạnh, em đã hài lòng lắm rồi.” Giang Thước nắm góc áo anh, nói rõ ràng từng chữ.

Thế giới của cô chỉ là mặt nước trong suốt có thể nhìn được thấy đáy, nhìn thoáng qua là có thể thấu được.

Thẩm Thanh Huy nâng cằm cô, cũng nghiêm túc nói với cô rằng, “Chỉ em mới có thể đứng bên cạnh anh, bởi vì em là Giang Thước, Giang Thước xứng đáng được anh yêu thương.”

Trước khi gặp được anh, Giang Thước không cảm thấy gì cả.

Cô không thể nói lời tạm biệt với nỗi đau mà gia đình gây ra, cũng chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với nó – nhưng có anh ở đây, ít nhất đã giúp cô bắt đầu bước ra khỏi vũng bùn lầy lội ấy.



Từ sau ngày hôm đó, Giang Thước không còn nhìn thấy Giang Chấn Đạt nữa – người nhà họ Giang rất hiếm khi gọi điện thoại cho cô, thỉnh thoảng có gọi cũng chỉ để đòi tiền, tình thân giữa họ, trừ tiền ra thì không còn gì cả.

Giang Thước cứ rảnh là gọi về cho bà ngoại, cô nói mùng một tháng mười được nghỉ sẽ quay về thăm bà.

Tuy rằng bà nói sợ ảnh hưởng tới công việc của cô, nhưng vẫn rất vui vẻ.

Công việc của Giang Thước rất thuận lợi, bộ kịch truyền thanh kia chỉ có hơn 30 chương, Giang Thước đã thu âm được mấy chương, Lộ Uy rất hài lòng.

Dạo này Thẩm Thanh Huy rất bận, anh hiếm khi gửi tin nhắn wechat, nhưng điện thoại luôn gọi tới đúng giờ, sau khi tan làm cũng tới đón cô, ghế phụ lúc nào cũng có một bó hoa dành tặng cho cô.

Ở trong thế giới hỗn loạn này, dường như tình yêu của họ là những gì dịu dàng duy nhất.

Hôm nay là 26 tháng 8, Giang Thước xin Lộ Uy nghỉ, anh ta kinh ngạc một lúc nhưng cũng phê chuẩn ngay lập tức, còn cho cô nghỉ thêm một ngày nữa.

Hồ Tiểu Khả hâm mộ không thôi.

Lộ Uy ném cho cô nàng một lon coca lạnh, “Giang Thước người ta đã hoàn thành công việc trước thời hạn rồi đó.”

26 tháng 8, Giang Thước không báo trước cho Thẩm Thanh Huy, buổi sáng, anh vẫn làm mọi thứ như bình thường, chạy bộ, mua đồ ăn sáng, gọi cô thức giấc.

Giang Thước cẩn thận quan sát anh, dường như anh thật sự không biết hôm nay là sinh nhật mình vậy.

Lục Cảnh Châu cũng từng nói, Thẩm Thanh Huy chưa từng được ăn sinh nhật.

Giang Thước rất đau lòng – tuy rằng từ sau khi cô được ba mẹ đón tới Hoài Xuyên thì chưa từng được ăn sinh nhật, nhưng lúc còn ở trấn Xuân Tân, dù không có bánh kem nhưng năm nào bà ngoại cũng nấu mỳ cho cô, còn nói với cô rằng, “Thước Thước lại lớn hơn một tuổi rồi.”

Vì thế lúc đi làm, Thẩm Thanh Huy đưa cô tới công ty rồi nói, “Có lẽ hôm nay anh sẽ về muộn, khách sạn có chút việc.”

“Vâng ạ, vậy bao giờ tan làm em sẽ gọi cho Trình Lê.”

“Ừm, có việc gì thì cứ gọi anh.”

Giang Thước gật đầu, trước khi xuống xe còn ghé qua hôn anh một cái.

Thẩm Thanh Huy sửng sốt một chút, nhìn Giang Thước chạy vào trong.

Giang Thước không chấm công mà đợi xe của Thẩm Thanh Huy đi khuất mới ra ngoài lần nữa, tim cô đập thình thịch giống như sợ bị bắt được vậy.

Giang Thước ngồi xe buýt tới chỗ của Lục Cảnh Châu, lúc đến nơi, Lục Cảnh Châu đã có mặt ở đó.

Chiếc xe đua màu đen đã được sửa chữa xong, linh kiện được thay đổi toàn bộ, tạo hình độc đáo.

Mũ áo của anh đặt trên yên xe, Giang Thước nhìn thấy một hàng chữ trên đó.

Là chữ cái đầu của tên anh ghép lại, còn có số 26 dễ thấy.

Lục Cảnh Châu đưa cho Giang Thước một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh là hai người đàn ông, hình như được chụp sau cuộc thi.

Hiếm khi thấy được anh cười thoải mái như vậy, trên người anh còn mặc trang phục đua xe, trên trán lấm tấm mồ hôi, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi khác đang ôm bả vai anh, giơ ngón tay cái với camera.

“Đây là ảnh từ 8 năm trước, trận thi đấu sau đó, Thẩm Thanh Huy ngã xe, gãy xương năm chỗ, sau khi phẫu thuật thì đã rút lui, người đàn ông bên phải tên Đường Mạc, cũng bị tai nạn qua đời trong trận thi đấu đó, đội đua mất đi hai người bọn họ, sau này cũng không lấy được cúp quán quân nữa.”

Lục Cảnh Châu nhắc lại chuyện cũ, thật ra có chút hoài niệm, nhưng chuyện đã qua bao lâu rồi, nhắc lại cũng thấy nặng nề, nhưng cuối cùng cũng có thể thoải mái nói, “Có phải là không ngờ được rằng, Thẩm Thanh Huy từng giành được mười cúp quán quân liên tiếp không?”

Đúng là Giang Thước không thể ngờ được.

“Ban đầu cậu ấy không đua được, mấy cuộc thi đầu tiên thường xuyên ngã xe, nhẹ thì phải nằm nửa tháng, nặng thì gãy xương nhiều chỗ. Thật ra tôi cũng không rõ cậu ấy bị thương bao nhiêu lần, ngã xe bao nhiêu lần, cậu ấy và Đường Mạc như không muốn sống nữa vậy, một người thì không muốn liều lĩnh tập luyện, một người thì thà chết trên xe chứ không buông tay.” Lục Cảnh Châu nói, “Tuy rằng không biết tại sao cậu ấy lại thích bộ môn mạo hiểm thế này, nhưng khi đó, đúng là cậu ấy rất vui vẻ.”

Lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng sao có thể tưởng tượng ra được nỗi đau quanh năm suốt tháng của khi ấy chứ chứ.

Mỗi một chữ, nghe vào tai đều thấy nặng nề.

“Giang Thước, thật ra có đôi khi tôi cảm thấy, cô tặng cậu ấy món quà này, nhưng điều khiến cậu ấy vui sẽ không phải là xe, mà là cô.” Lục Cảnh Châu lấy chìa khóa xe trong túi ra đưa cô, sau đó cười nói, “Hy vọng hai người sẽ mãi ở bên nhau.”

“Cảm ơn anh.” Giang Thước nhận lấy chìa khóa, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm thấy nặng nề.

Lục Cảnh Châu cười khẽ, “Đợi lát nữa tôi sẽ cho người đưa tới Xuân Giang Tỉ Việt giúp cô.”

“Được ạ.”

Giang Thước chạm lên chiếc xe, sự rạo rực trong lòng tràn lan.

Chạng vạng, Giang Thước đã chuẩn bị bữa tối từ sớm để chờ anh, đúng 6 giờ, Thẩm Thanh Huy gọi điện thoại cho cô.

Thẩm gia xảy ra chuyện, các cuộc họp liên tục diễn ra, anh không có hứng thú gì cả, giống như một người ngoài cuộc vậy, vừa đến giờ là gọi điện thoại, cũng không quan tâm cuộc họp kết thúc hay chưa, lấy cớ có việc đi trước.

Dáng vẻ như mọi chuyện không liên quan tới mình, rõ ràng là không muốn nhúng tay vào, nhưng ai biết được anh thờ ơ như vậy là vì khinh thường hay là đã biết trước kết quả?

Lúc ấy Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cũng trong phòng họp, ngoài mặt thì tôn trọng Thẩm Thanh Huy, nhưng chờ anh vừa đi khuất, ánh mắt lại trở nên âm u.

Bây giờ Thẩm Nghiệp Thành nằm viện, Thẩm Thanh Huy không thích lộ diện, cũng chẳng quan tâm tới chuyện trong công ty, mọi chuyện đều là tâm huyết của mình lão ta.

Nhưng Thẩm Thanh Huy mới là con trai duy nhất còn sót lại của vợ cả Thẩm Nghiệp Thành.

Cho đến bây giờ cũng chưa nghe nói chuyện Thẩm Nghiệp Thành lập di chúc, Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn bất an, lo sợ Thẩm Nghiệp Thành sẽ để lại gia nghiệp của Thẩm Thanh Huy, vậy thì lão ta sao có thể yên tâm được?

Vốn dĩ là vì xuất thân của lão ta không tốt, cho nên mới phải dốc hết tâm huyết, tuy rằng đúng là không có thiên phú gì, nhưng với Thẩm gia, không có công lao thì cũng có khổ lao.

Một thời gian trước lão ta bắt đầu đầu tư vào bất động sản, ai ngờ lại vì chính sách thắt chặt nên thua lỗ gần hết, bên phía Tống Diệp còn đứt dây xích, lão ta phải phí rất nhiều công sức mới giải quyết được vấn đề tài chính.

Tính toán một chút, bây giờ mới có tháng 8, không chừng cuối năm còn có một lần kiểm tra thuế nữa.

Thời gian còn bốn tháng, hẳn là cũng đủ.

Thẩm Thanh Huy vừa đi, Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cắn chặt răng, tan họp.

Rồi sau đó quay đầu hỏi trợ lý của mình, “Người trong hội đồng quản trị chuẩn bị thế nào rồi?”

“Các cổ đông trong danh sách mà ngài đưa đều đã nhận đồ của chúng ta, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”

“Ừ.” Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn xoa huyệt Thái Dương.

Thẩm Nghiệp Thành khôn ngoan cả đời, dù sao Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn cũng phải chuẩn bị hết thảy sao cho chu toàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »