Sau khi lên xe, Giang Thước mơ hồ cảm thấy anh không được vui cho lắm, nhưng đó là chuyện công việc của anh, cô cũng không thể chia sẻ với anh được.
Hôm nay Thẩm Thanh Huy đưa Giang Thước ra ngoài ăn, hỏi cô có muốn ăn ở nhà hàng nào hay không.
Mấy ngày nay, lúc đi cùng Thẩm Thanh Huy, anh thường đưa cô tới vài nhà hàng rất thú vị.
Nhưng nhìn dáng vẻ không vui của anh, cô nói, “Hình như em có tin tốt, em mời ngài ăn cơm nhé!”
“Lên chính thức rồi ư?” Thẩm Thanh Huy lái xe, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Thước, tâm trạng cũng thả lỏng bớt.
“Vẫn chưa ạ! Nhưng em nhận được nhiệm vụ đầu tiên rồi!”
Giang Thước rất vui, nhắc đến đây đã không nhịn được ý cười.
Thẩm Thanh Huy nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cũng cảm thấy kiêu ngạo thay cô từ tận đáy lòng.
Giang Thước nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định chọn một tiệm lẩu đã mở từ lâu đời, rất nổi tiếng ở Hoài Xuyên.
Thẩm Thanh Huy lái xe đưa cô qua đó.
Đích đến cũng nằm ngay trung tâm thành phố, gần một trung tâm thương mại, kiến trúc kiểu Trung Quốc độc đáo, mái ngói cong cong, trước cửa còn trồng mộc lan và treo đèn l*иg, không khí náo nhiệt.
Nhưng trước tiệm lẩu không có chỗ đậu xe, Thẩm Thanh Huy thấy bãi đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại cũng không xa nên đậu xe ở đó.
Tới nơi còn phải xếp hàng chờ số, nhưng cũng may bọn họ tới khá muộn, cũng không cần chen chúc quá lâu.
Giang Thước bắt đầu ảo não, nhỏ giọng hỏi anh, “Thẩm tiên sinh ơi, ngài có đói không?”
“Anh vẫn ổn.”
Tiệm lẩu ầm ĩ, Thẩm Thanh Huy phải hơi cúi người xuống mới nghe thấy cô nói gì.
Vị trí họ ngồi ở cửa, anh đột nhiên khom lưng ghé sát lại gần cô, khuôn mặt anh tuấn được phóng đại, kết hợp với mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt dễ ngửi, rất thơm mát, Giang Thước có chút xấu hổ.
Có người đi ngang qua, Thẩm Thanh Huy kéo cô tới gần để bảo vệ theo bản năng.
Thỉnh thoảng Giang Thước lại cảm thấy anh xuất hiện ở đây không hợp lắm, giống như thần linh phía trên cao rơi xuống thế gian, nhiễm khói lửa nhân gian, khiến anh trở nên chân thật hơn.
Giang Thước duỗi chân, đung đưa hai cái.
Đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, tùy ý mặc quần và giày thể thao.
Anh ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bỗng chốc đυ.ng phải cặp mắt long lanh đang cười của Giang Thước.
Nụ cười ngây ngô.
Thẩm Thanh Huy không hề cảm thấy nơi này ầm ĩ nữa.
Lúc đến lượt họ, nhân viên phục vụ dẫn hai người tới bàn, rõ ràng chỉ gọi hơi cay, nhưng lẩu hơi cay của Tứ Xuyên – Trùng Khánh cũng có nghĩa là rất nhiều ớt.
Giang Thước nói anh nghe, nầm bò và lưỡi bò phải nhúng bao nhiêu lâu.
Thẩm Thanh Huy nhìn khuôn mặt cô đã đỏ lên vì cay, lại gọi cho cô một cốc sữa bò.
Thìa của Giang Thước bị rơi xuống dưới bàn.
Cô khom lưng nhặt lên, được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy cái trán, Giang Thước còn chưa kịp phản ứng lại, đầu đập vào lòng bàn tay anh.
Lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Thanh Huy đã đưa ống hút sữa bò tới bên môi cô.
Giang Thước cắn ống hút, sữa bò mát lạnh đã giảm bớt sự cay nóng.
Thẩm Thanh Huy nhìn cô, đột nhiên bật cười.
Giang Thước đỏ mặt, anh lấy một tờ giấy lau khóe môi giúp cô, “Ăn ngon không?”
“Ngon ạ.”
Đáy mắt anh vô cùng dịu dàng, cách làn khói mỏng, mông lung không hề chân thật chút nào.
Giang Thước ra ngoài cùng anh, hai người nắm tay nhau, cảnh đêm Hoài Xuyên rất đẹp, trước kia chưa từng thấy nó đẹp cỡ này.
Hai người cũng không vội vàng trở về, nắm tay nhau đi dạo dọc theo con phố.
Có lẽ là buổi tối như hôm nay rất hợp để thả lỏng, đáy mắt cô có chút kiêu căng, là niềm vui và thỏa mãn của một cô bé.
Là ánh mắt chỉ có anh biết.
Thẩm Thanh Huy đi cùng cô tới bến cảng.
Cảnh đêm nơi đây đẹp nhất ở Hoài Xuyên – vốn là một khu đô thị lớn, ở giữa là con sông, hai bên là các tòa cao ốc bằng kính, ánh đèn mờ ảo, thậm chí còn tạo thành cảnh sắc độc đáo, rất nhiều du khách tới đây chỉ để chụp ảnh.
Giang Thước bám lan can để hóng gió.
Thẩm Thanh Huy đứng cạnh cô, mái tóc cô bị gió thổi bay, phất qua áo sơ mi của anh.
Quanh đó có nhϊếp ảnh gia chụp cảnh đêm.
Thẩm Thanh Huy không nghe rõ anh ta nói gì.
Ánh mắt anh hoàn toàn đặt trên người Giang Thước, thân hình cô mảnh khảnh, lộ ra phần cổ xinh đẹp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh như đang hỏi anh gì đó.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thanh Huy chợt thấy ấm áp trong lòng.
Giang Thước vươn tay vẫy vẫy trước mắt anh.
Thẩm Thanh Huy dựa vào lan can, bắt được cổ tay cô.
Tay chạm vào lắc bạc, tiếng chuông vang lên nho nhỏ.
Thẩm Thanh Huy ôm cô vào lòng, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Giang Thước mở to hai mắt, xung quanh có rất nhiều người, một cái hôn dịu dàng dưới màn trời đêm khiến trái tim thiếu nữ nở rộ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Huy mới buông cô ra, cười nói, “Anh nghe thấy rồi.”
“…”
“Hôm nay anh rất vui.” Thẩm Thanh Huy ôm lấy eo cô, “Là bởi vì có em.”
Giang Thước cong mắt, bỗng nghĩ đến món quà mình chuẩn bị cho anh – nhất định anh sẽ còn vui hơn.
Giang Thước nhẹ nhàng ôm anh, vùi mặt vào ngực anh, cọ cọ một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
“Em còn muốn có thêm một nguyện vọng nữa.”
Trừ hy vọng ngày nào anh cũng ngủ ngon ra.
“Hửm?” Thẩm Thanh Huy nói, “Vậy anh sẽ giúp em thực hiện nó.”
“Em hy vọng ngài sẽ cười nhiều hơn, ngày nào cũng phải thật vui vẻ!”
– Cô gái ngốc này còn chưa ý thức được, niềm vui của anh là có cô.
“Được.”
Không cần cô hứa hẹn sẽ ở bên cạnh anh, bây giờ chính là mãi mãi.
Lúc quay về, Giang Thước chạy đi mua kem, dù sao vẫn là một cô nhóc, vẫn rất thích ăn đồ ăn vặt.
Thẩm Thanh Huy đi lấy xe, bảo cô chờ ở ven đường một lát.
Giang Thước đồng ý rồi chạy tới xếp hàng.
Bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau phía đối diện, Giang Thước ngước mắt nhìn thoáng qua, tiệm kem này nằm ở trung tâm thương mại, phía đối diện là một tiệm trang sức, tiếng cãi nhau cũng truyền từ đó ra.
Người hóng hớt vây quanh cửa chính, Giang Thước cũng không nhìn rõ.
“Nghe nói là một cô gái tới mua nhẫn với bạn trai, gặp phải bạn trai cũ.”
“Đúng là cắn riết không buông mà, người đàn ông kia quỳ xuống rồi.”
“Haizz, cũng đã chia tay rồi mà còn cãi nhau to ở nơi công cộng, đúng là đáng xấu hổ.”
“Người đàn ông kia cứ cầu xin hoài, hình như yêu nhau rất lâu rồi.”
“Chắc là vì tiền sính lễ nhỉ? Thời buổi này cũng bình thường thôi, không có tiền thì nằm mơ ấy mà cưới được vợ.”
Bên ngoài tiệm kem có mấy bác gái đã hóng được chuyện, ríu rít bàn tán với nhau, Giang Thước nghe xong cũng hiểu được qua loa.
“Cho tôi một kem ốc quế dâu tây.”
Đã tới lượt của Giang Thước, cô tùy tiện chọn một loại kem rồi quét mã trả tiền.
Lúc cầm kem ốc quế xoay người, ánh mắt còn nhìn thoáng qua tiệm trang sức.
Bảo vệ đã tới giải tán đám đông.
Sau khi thấy rõ người bên trong, bước chân của Giang Thước khựng lại tại chỗ.
Một người đàn ông trông nghèo túng đang quỳ trên mặt đất, chiếc quần dài cũ kỹ, đôi giày đã dơ, anh ta quỳ gối lôi kéo chân một cô gái, hèn mọn kích động.
Người phụ nữ mặc váy trắng, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn lịch sự, đối phương che chở cho cô ấy, nhưng người đang quỳ trên đất đã gần như mất lý trí.
“Thiến Văn, em cho anh một cơ hội được không? Khoản nợ nhà anh sắp trả hết rồi… chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm rồi, người này là em thuê tới để chọc tức anh đúng không?”
“Giang Chí Kiệt! Rốt cuộc là anh còn muốn bám lấy tôi tới khi nào? Cầu xin anh đấy, cho tôi giữ lại một chút ký ức đẹp đẽ đi!”
Lưu Thiến Văn hô to, cô ấy làm thế nào cũng không thoát khỏi sự bám riết của Giang Chí Kiệt, tan làm thì bị bám đuôi, lúc đi làm thì anh ta cứ lượn lờ ở gần công ty cô ấy.
Khiến bao cuộc xem mắt của cô ấy đều thất bại.
Khó khăn lắm người nhà mới giới thiệu được bạn trai cho cô ấy, giờ đang tới lúc bàn chuyện cưới hỏi, Giang Chí Kiệt lại như âm hồn bám lấy không buông!
“Thiến Văn, anh vay nhiều tiền như vậy cũng chỉ để mua phòng tân hôn cho chúng ta ở Hoài Xuyên thôi, em cho anh thêm vài tháng đi, được không…”
Giang Chí Kiệt túm chặt váy Lưu Thiến Văn, bảo vệ tới muốn kéo Giang Chí Kiệt ra ngoài, anh ta lại túm chặt khung cửa, “Mấy người buông tôi ra! Thiến Văn! Em cho anh 3 tháng thôi! Chỉ 3 tháng cuối cùng thôi!”
Lại có vài bảo vệ nữa tới, kết hợp lôi anh ta ra ngoài.
Giang Thước ngơ ngác đứng đó, kem trong tay đã tan, chảy xuống tay cô.
Giang Chí Kiệt không nhìn thấy cô, anh ta bị bảo vệ kéo đi, sau đó mấy người ở cửa kêu nhau báo cảnh sát.
Lưu Thiến Văn được vị hôn phu đỡ dậy, hốc mắt đỏ bừng, khóc lóc nói với hôn phu, “Đó là bạn trai cũ của em, trước kia không kể cho anh biết là vì em… thấy mất mặt. Trước đây mắt mù nên mới ở bên anh ta, anh ta thường xuyên cờ bạc, ba mẹ cũng không có nghề nghiệp đàng hoàng, ba anh ta gặp tai nạn ở công trường, trong nhà nợ nần rất nhiều, em không muốn liên quan gì tới một gia đình như vậy… Em xin lỗi, hôm nay khiến anh chê cười rồi.”
Vị hôn phu của Lưu Thiến Văn trấn an cô ấy, nói mọi chuyện đều là quá khứ rồi.
Giang Thước cầm chặt cây kem, câu nói “không muốn liên quan gì tới một gia đình như vậy” cứ như một cây kim, chọc thủng tất cả những điều tốt đẹp lúc này.
Ký ức tươi đẹp cứ như bọt biển hư ảo, sau khi tan biến chỉ còn thấy được những thứ dơ bẩn.
Thật khó để không nghĩ đến hai câu “xuất thân gia đình” và “môn đăng hộ đối”.
– Trước khi gặp được Thẩm Thanh Huy, Giang Thước không cảm thấy gì cả, nhưng tia sáng này đã chiếu rọi cuộc đời cô, khiến cô chỉ lo đuổi theo ánh sáng mà không nhớ ra mình vốn sống dưới vũng bùn.
Cô chạy theo ánh sáng đã lâu, bỗng nhiên phát hiện xuất thân từ vũng bùn, người cô vốn đã dơ bẩn, vì thế đuổi theo rất xa rồi, dường như vẫn phải quay về đường cũ.
Bao nhiêu lâu Thẩm Thanh Huy không thấy Giang Thước đi ra, định vào xem thử, kết quả là tới tiệm kem không thấy bóng dáng cô đâu.
Gọi điện thoại mà đầu bên kia cũng không bắt máy.
Thẩm Thanh Huy bắt đầu lo lắng, ánh mắt nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên dừng lại.