Chương 31

Thẩm Thanh Huy không đưa Giang Thước ra ngoài ăn, trên đường về nhà, anh nhớ ra dạo này má Lưu không có ở đó, đánh tay lái đi tới trung tâm thương mại.

Hiếm có được thời khắc thế này, Giang Thước chưa từng hưởng thụ hương vị dịu dàng của thế gian, Thẩm Thanh Huy nghiêng đầu hỏi cô tối nay muốn ăn gì, sau đó đưa cô tới quầy mua rau dưa xong rồi lại sang quầy đồ ngọt, hỏi cô giữa kem vị dâu tây và kem vị chocolate thì cô thích vị nào.

Ban đầu cô không muốn khóc chút nào, nhưng nhìn thấy nụ cười và đôi mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Huy, cô lại không ngăn nổi sự chua xót trong l*иg ngực.

Vốn dĩ, một mình cô có thể chịu đựng sự đau đớn và u ám của thế giới, nhưng bây giờ cô đã có bến đỗ của mình rồi.

Trong tay Thẩm Thanh Huy còn đang cầm hai hộp kem, sau đó đặt chúng xuống, cũng không quan tâm rằng đang ở trong trung tâm thương mại người qua kẻ lại.

Anh chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu cười nhìn cô, “Vậy thì lén khóc một chút đi.”



Cho tới khi trở về khoảng sân hương hoa ngào ngạt, Thẩm Thanh Huy giơ tay bật đèn, ánh đèn vàng làm nổi bật vẻ ấm áp trong căn nhà.

Lúc này Giang Thước mới có cảm giác được về nhà.

Giống như trong sân nhà bà ngoại vậy.

Giang Thước lên lầu thay quần áo, lúc xuống đưới dã thấy Thẩm Thanh Huy ở trong phòng bếp.

Anh đứng đó, tay áo được xắn đến khuỷu tay, động tác ưu nhã đẹp mắt.

Trên bàn cơm có bày một bó hoa hồng đỏ, là anh mua trên đường về.

Tâm trạng của cô vẫn chưa khôi phục.

Thẩm Thanh Huy đưa hoa hồng tới trước mặt cô, đôi mắt hiện rõ vẻ trân quý.

Quá khứ mà Giang Thước đã từng trải qua quá nặng nề và khó chịu.

Cô yên lặng đi tới, Thẩm Thanh Huy nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, Giang Thước muốn giúp đỡ, nhưng anh lại duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.

Thẩm Thanh Huy dựa vào bồn rửa bát, một tay ôm eo cô, tay kia nhéo mặt cô.

Giang Thước ngẩng đầu, giữa làn khí nóng lượn lờ, cô đối diện với cặp mắt của Thẩm Thanh Huy.

Đôi mắt dịu dàng ấm áp, nhìn cô chăm chú.

Thẩm Thanh Huy phát hiện, Giang Thước rất sợ Phong Viễn Hoằng, có lẽ là liên quan tới một vài ký ức đáng sợ.

Thế nên mới khiến Giang Thước vừa nhìn thấy đối phương đã run rẩy tới vậy, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt xám xịt.

Thẩm Thanh Huy ôm lấy cô, chỉ là ở trong căn bếp bình thường, chỉ là một cảnh tượng rất đỗi bình thường.

Đôi mắt anh tràn đầy sự quý trọng và dịu dàng dành cho cô.

Anh nói, “Công chúa nhỏ đi làm cả ngày đã rất mệt rồi, muốn ăn gì thì nói anh biết, anh nấu cho em.”

Đây là lần đầu tiên có người gọi cô là công chúa nhỏ.

Giang Thước mấp máy miệng, dường như bị những lời này khiến cho nước mắt lưng tròng.

Cô không biết là tại sao, có cảm xúc khủng hoảng lo sợ nào đó quấy phá, khát vọng tìm được một chút sự bình yên trong tâm hồn.

Giang Thước chôn mặt ở cổ anh, điều chỉnh hơi thở mấy lần mới đè nén được sự chua xót trong lòng.

Giang Thước nói với anh, “Em không kén ăn đâu.”

“Đi xem TV đi, lát nữa vào ăn cơm.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Thanh Huy không cho cô nhúng tay vào, Giang Thước chỉ đành đi lại trong phòng khách.

Cuốn album rất dày kia đặt ở trên giá cạnh cửa sổ sát đất.

Vừa dày vừa cũ, Giang Thước lấy xuống, đêm đó Giang Thước chưa được xem kỹ.

Lần này xem từ trang đầu tiên, mặt trước có rất nhiều chỗ trống, ở giữa có ảnh chụp của anh trên vùng núi cao nào đó, nhưng ảnh lại bị mất một nửa.

Giang Thước nghĩa lại ảnh chụp treo tường trên biệt thự trogn núi – Cảm ơn sự quyên góp của ngài Thẩm.

Lật sang sau vài tờ, anh và một người đàn ông khác mặc đồ bảo hộ và đội mũ bảo hiểm, dựa vào một chiếc motor cực ngầu.

Đó là thời trẻ của Thẩm Thanh Huy, khuôn mặt bướng bỉnh, trong mắt còn có ánh sáng.

Bây giờ đã dần lắng đọng thành trầm ổn và dịu dàng.

Chiếc motor anh dựa vào mang số 26, chiếc còn lại là số 32.

Giang Thước khẽ vươn tay chạm vào tấm ảnh.

Anh cũng từng trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, Giang Thước không đoán được, chúng đã bị anh lãng quên, hay là anh chọn tha thứ?



Sau khi ăn xong, Giang Thước đi rửa mặt, Thẩm Thanh Huy cố ý xả nước ấm giúp cô, để cô tắm rửa thoải mái dễ chịu.

Giang Thước gật đầu.

Như vẫn không yên tâm, Thẩm Thanh Huy còn nói thêm, “Anh đọc sách trong phòng ngủ, có gì cứ gọi anh.”

“Vâng ạ.”

Giang Thước lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cởϊ qυầи áo, trước khi bước vào bồn tắm, dừng lại trước gương.

Cơ thể 20 tuổi, sạch sẽ trắng nõn, làn da trắng mịn.

Nhưng chỉ mới vài năm trước, trên cơ thể này cũng từng có rất nhiều vết thương.

Nhiệt độ nước vừa phải, Giang Thước nhắm mắt lại, dây thần kinh dần được thả lỏng, cô bắt đầu buồn ngủ.

Nếu không gặp lại Phong Viễn Hoằng, những ký ức khi đó cũng sẽ không ùa về.

Chỉ mới nhắm mắt vào một lúc, hình ảnh nào đó như hộp ma thuật được mở ra.

Cô bị kéo vào một ngõ nhỏ, là ngõ nhỏ phía sau trường học.

Con ngõ nhỏ hôi hám bẩn thỉu, bên ngoài là đường cái sáng sủa sạch đẹp, bên trong lại tanh hôi dơ bẩn.

Nỗi sợ của cô bắt đầu từ ngày đó.

Thẩm Thanh Huy đọc sách ở bên ngoài, cuối cùng phát hiện không thể nào đọc vào đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, bên trong yên tĩnh, dù sao anh cũng thấy lo lắng, nghe ngóng ở bên ngoài một lúc, có thấy tiếng nước bên trong.

Có lẽ là anh lo lắng quá rồi.

Thẩm Thanh Huy lại quay trở về, nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi điện thoại cho Trình Lê.

Anh không có cảm giác gì với Phong Viễn Hoằng, ấn tượng duy nhất là quá giả dối, thoạt nhìn có vẻ trầm ổn đáng tin, cách ăn nói cũng được coi là khéo léo, nhưng ánh mắt lại không hề chân thành.

Người này do Thẩm Nghiệp Thành sắp xếp, nghe nói có quan hệ tốt với Tɧẩʍ ɖυệ Ngôn.

Thẩm Thanh Huy biết Hoàng cung Paris có rất nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng, có lẽ ông cụ muốn người khéo ăn nói này tìm cách dọn đường.

Dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình, anh đưa ra một phán đoán: Ra vẻ đứng đắn.

Câu trả lời của Trình Lê cũng khẳng định suy nghĩ của anh.

Xuất thân của Phong Viễn Hoằng không tệ, cha mẹ làm kinh doanh, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài học quản lý.

“Lúc học cấp 3 thì sao?”

Thẩm Thanh Huy không biết người có cuộc sống hào nhoáng này liên quan gì tới Giang Thước.

“Học ở trung học Hoài Xuyên, thành tích rất tốt.”

Trung học Hoài Xuyên.

Thẩm Thanh Huy khựng lại vài giây, anh biết Nguyễn Giai Tư tốt nghiệp trung học Hoài Xuyên, Giang Thước và cô gái đó là bạn học.

Vậy chứng tỏ, Phong Viễn Hoằng và Giang Thước học chung một trường.

Xét về tuổi tác có lẽ cũng đúng, Phong Viễn Hoằng chỉ hơn Giang Thước 2 tuổi.

“Được, tôi biết rồi.” Trước khi tắt máy, Thẩm Thanh Huy còn hỏi, “Còn chuyện gì khác không?”

“Không ạ, nhưng tôi nghe nói Phong Viễn Hoằng có tiền án trong học bạ, nhưng tôi cũng không biết là gì, không tra ra được.”

“Ừ, để mắt tới cậu ta.”

Thẩm Thanh Huy tắt máy.

Anh lại ngẩng đầu nhìn về phòng tắm, kiên nhẫn đợi một lúc cũng đã hơn nửa tiếng, nước gần như đã lạnh.

Thẩm Thanh Huy gõ cửa phòng tắm, không có ai đáp lại.

Nhất thời bất an, Thẩm Thanh Huy đẩy cửa phòng tắm ra.

Giang Thước nằm trong bồn tắm, lúc anh đẩy cửa bước vào mới chợt bừng tỉnh.

Thẩm Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thấy đáy mắt cô có vẻ hoảng sợ, anh dừng bước, lo lắng hỏi, “Em có ổn không?”

Giang Thước ngồi dậy, bọt nước cao đến ngực.

Cô lắc đầu, sau đó lại gật gật.

Thẩm Thanh Huy không yên lòng lắm.

Trong mắt Giang Thước vẫn còn vẻ hoảng sợ chưa bình tĩnh được.

Lúc này, anh có trực giác rằng, tiền án của Phong Viễn Hoằng có liên quan tới Giang Thước.

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn bộ cốt truyện chỉ có cứu rỗi, quá khứ của Giang Thước và Thẩm Thanh Huy sẽ dần được kể đến.