Chương 3

Giang Thước bị dọa nhảy dựng, vội nói: “Cháu, cháu tới tìm thuốc cảm, xin lỗi vì đã quấy rầy Thẩm tiên sinh nghỉ ngơi ạ.”

Thẩm Thanh Huy không đáp, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh bên cửa sổ, trái tim Giang Thước vẫn đập liên hồi.

Anh vẫn mặc bộ đồ đó, áo sơ mi sáng màu, quần kaki màu tối, cửa sổ hơi hé mở, gió đêm lạnh lẽo sau cơn mưa kéo dài mang theo chút hương hoa thoang thoảng.

Vừa rồi anh ngồi trên ghế bập bênh, giữa hai chân đắp một chiếc chăn nhung mỏng, theo động tác đứng dậy của anh, chăn nhung tùy ý rơi xuống, một nửa ngả xuống sàn nhà.

Anh tiến lại gần, Giang Thước theo bản năng lùi về sau một bước, áo sơ mi sáng màu không đóng hết cúc, hở ra một đoạn xương quai xanh tinh tế của đàn ông, ánh sáng mờ ảo, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, lúc này, Giang Thước mới phát hiện anh cao hơn cô cả một cái đầu.

Thẩm Thanh Huy khom người, trong chiếc hộp ở bàn trà không có gì cả.

Anh trầm ngâm vài giây, bảo cô đứng đợi một lát rồi lên thư phòng lấy hòm thuốc.

Giang Thước sợ quấy rầy anh, khúm núm đứng phía sau.

“Ngồi đi.”

Ý Thẩm Thanh Huy là sofa.

Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo trên vách tường.

Dưới ánh đèn mờ, anh tùy ý ngồi trên sofa, mở hòm thuốc rồi lấy nhiệt kế điện tử đưa qua.

Giang Thước cẩn thận ngồi ra xa hơn một chút, hình như là anh đã hơi mệt nhọc, cũng không hỏi gì cô mà trực tiếp đưa nhiệt kế điện tử tới trán cô một lúc.

Giang Thước không đoán được hành động này của anh, cô nín thở, cơ thể cứng đờ, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người anh đã chui vào trong mũi, khiến cô hoảng hốt.

36 độ 5.

Đã hạ sốt rồi.

Thẩm Thanh Huy không nói gì, đứng dậy lấy thuốc cảm pha vào nước ấm rồi đưa cô.

Cốc thủy tinh miệng vuông, chất lỏng màu nâu đậm bên trong sóng sánh.

Cô khẽ cảm ơn, hai tay cẩn thận cầm cốc uống thuốc.

Mà anh chỉ ngồi ở chiếc sofa bên cạnh, trên bàn là hộp gỗ toàn mẩu thuốc lá.

Anh lại lấy giấy gói thuốc lá ra, lặng im không nói một lời, khi cuộn điếu thuốc, ánh đèn mơ hồ phản chiếu đôi tay anh.

Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều bàn tay xinh đẹp, nhưng đôi tay thon dài sạch sẽ như thế này lại là lần đầu tiên.

Giang Thước cụp mắt, nhớ tới đêm qua anh cầm chiếc dù đen, thay cô che mưa chắn gió.

Có lẽ, đây là chút ấm áp có thể đếm được trên đầu ngón tay mà cô nhận được trong suốt hai mươi năm cuộc đời.

Có lẽ anh chỉ tùy tiện cuộn điếu thuốc, hai ngón tay kẹp một nhúm vụn thuốc đặt vào giấy gói, sau đó lại nhúng ngón tay vào ly nước rồi yên lặng cuộn tiếp.

Động tác rất lưu loát tự nhiên, giống như những bộ phim Hồng Kông mà cô từng xem vậy, nửa khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, khiến người ta không thể đọc ra cảm xúc trong đó.

Cô thì uống thuốc, còn anh lại loay hoay với mấy điếu thuốc lá.

Không khí yên tĩnh khiến Giang Thước không được tự nhiên cho lắm.

Rõ ràng bọn họ là người xa lạ.

Nhưng ở bên cạnh nhau như vậy lại có cảm giác hòa hợp lạ thường.

Chỉ là, Giang Thước vừa nhát gan lại vừa khẩn trương, hồi còn ở Thẩm gia, ai cũng có thể bắt nạt cô, ở công ty ai cũng có thể giễu cợt.

Chưa từng có một ai quan tâm cô tới vậy – cho dù, anh thoạt nhìn cao quý thanh lịch, cho dù, anh là Thẩm Thanh Huy, đó hẳn là phong độ ăn sâu vào trong xương cốt của anh.

“Ngài… Sao ngài còn chưa ngủ ạ?”

Giang Thước thấp giọng hỏi một câu.

“Không ngủ được.” Thẩm Thanh Huy đóng hộp gỗ lại, cười khẽ: “Bệnh cũ, không đáng ngại.”

Anh đã mất ngủ rất lâu rồi.

Giang Thước ngồi ngay ngắn tại chỗ, do dự một lúc rồi nói: “Cháu… Bà ngoại cháu từng hát cháu nghe một bài hát, lúc cháu không ngủ được sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ, chú có thể tìm nghe thử ạ.”

“Tên là gì?”

“Love is gone ạ.”

Thẩm Thanh Huy đảo mắt một vòng, không tìm thấy điện thoại ở đâu, vừa hay anh cũng không buồn ngủ, tùy ý hỏi: “Biết hát không?”

Giang Thước mím môi, chậm rãi mở miệng.

Đây là một bài hát tiếng Anh, bà ngoại đã hát cho cô nghe rất nhiều lần.

Tuổi bà ngoại đã cao, phát âm tiếng Anh không thể nói là chuẩn, nhưng qua lời hát của bà lại có cảm giác khác.

“Don’t go, tonight

Stay here one more time

Remind me what it’s like

And let’s fall in love one more time

I need you now by my side

It tears me up when you turn me down

I’m begging please, just stick around.[1]”

Thẩm Thanh Huy pha một ly trà xanh, dùng một tay miêu tả đường nét ấm trà màu đen, anh không bảo dừng, cô cũng không dám dừng.

Lặng lẽ nhìn anh một cái, người đàn ông có thể khiến cho vạn vật như gió xuân làm tan băng tuyết rất khó để khiến người ta rời mắt.

Nhưng từ sâu trong xương cốt của Giang Thước đã là sự tự ti nồng đậm, anh càng bình tĩnh thanh nhã, trong lòng cô càng cảm thấy ti tiện.

Hai tay ôm cốc thủy tinh đặt trên đầu gối, Giang Thước cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Huy nghe giọng nói ngọt ngào như vậy.

Anh châm trà, rót nước vào chén sứ nhỏ, tiếng kêu thanh thúy, giọng hát của cô trong trẻo tựa như khu rừng tươi mát sau cơn mưa vậy.

Thẩm Thanh Huy không tự chủ ngước lên nhìn cô một cái.

Cô gái nhỏ còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào no đủ, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ dài thượt của anh.

Anh cao hơn cô một đoạn, bộ quần áo này mặc lên người cô trở nên thùng thình, cổ áo lỏng lẻo, phần da thịt lộ ra phía ngoài trắng nõn một cách yếu ớt dưới ánh đèn.

Giống như ngó sen trắng tinh không tì vết giấu trong bùn đất vậy.

Thẩm Thanh Huy cũng không biết tại sao mình lại so sánh như vậy – có lẽ là lúc mới gặp mặt, tình cảnh của cô chật vật khó coi chăng.

Mà lúc này, cả người cô mặc đồ trắng, sạch sẽ thuần khiết.

Thẩm Thanh Huy yên lặng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tuổi ạ.”

20 tuổi.

Anh lớn hơn cô 15 tuổi.

Năm nay anh 35.

“Đang đi học sao?” Với tuổi này thì có lẽ đang học năm ba.

“… Không ạ.” Giang Thước càng cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng nhỏ dần, cô rất ít khi nhắc tới quá khứ của mình trước mặt người ngoài, huống chi là người như Thẩm Thanh Huy.

Cô cũng không cảm thấy anh muốn nghe cô kể về quá khứ đầy đất của mình.

“Đang làm người mẫu ảnh cho công ty của Thẩm Minh Ý ạ.” Giang Thước chậm rãi nói: “Một ngày trước khi thi đại học, nhà cháu đã xảy ra chút chuyện ạ.”

Thẩm Thanh Huy yên lặng một lát: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao ạ, cảm ơn Thẩm tiên sinh, ngài cũng đi ngủ sớm một chút đi ạ.”

“Ngủ ngon.”

Giang Thước đứng dậy, vào phòng bếp rửa sạch cốc mình vừa dùng, vốn định mang nó ra nhưng lại cảm thấy mình đã từng dùng cái này, hẳn là phải đặt riêng với anh, vì thế lại cẩn thận cất chiếc cốc thủy tinh này lên tủ bếp.

Thẩm Thanh Huy thấy động tác do dự này của cô.

Trong đầu không khỏi nhớ tới bài hát tiếng Anh vừa rồi, anh cong môi cười, cũng không để ý nữa.

Điện thoại của Giang Thước đã để lại nhà cũ Thẩm gia.

Nhưng cô vẫn có thể dậy sớm.

Có lẽ là do thói quen suốt ba năm nay, hoặc là do nhớ tới chuyện hôm qua Thẩm Thanh Huy nói cô sẽ làm việc ở đây.

Anh chứa chấp cô vào lúc cô không có nhà để về.

Cô rất biết ơn lòng tốt này của anh.

Giang Thước ngủ qua một đêm, dù sao thì cơ thể trẻ tuổi nên cũng khôi phục rất nhanh, chỉ là nghẹt mũi cũng không thể ổn ngay trong chốc lát được.

Giang Thước nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là sáu giờ sáng.

Cô phải dậy làm bữa sáng, cũng không biết nơi này là nơi nào, tới công ty mất bao lâu.

Thật ra Giang Thước rất muốn quay về nhà cũ lấy điện thoại, nhưng lại sợ sau khi quay về có người mật báo cho Thẩm Minh Ý.

Cũng không đúng, hôm qua Thẩm Thanh Huy nói Thẩm Minh Ý sắp xuất ngoại, vậy dù thế nào cũng phải đợi anh ta đi rồi mới tính tiếp được.

Giang Thước cũng không biết bao giờ Thẩm Minh Ý đi, cô hoàn toàn không muốn quay về nhà cũ lần nào nữa.

Nghĩ tới đây, Giang Thước cũng từ bỏ ý định, đổi một cái điện thoại khác là được.

Nhưng bây giờ còn rất nhiều chuyện phải cần tới tiền…

Giang Thước không nghĩ nhiều nữa, cô rời giường rửa mặt, đây là một căn phòng xép giống như khách sạn vậy, mọi đồ dùng một lần đều được đặt trên giá.

Cô rửa mặt xong rồi chuẩn bị ra làm bữa sáng, khắc ghi chuyện Thẩm Thanh Huy chỉ thích ăn đồ thanh đạm vào trong đầu.

Giang Thước vừa mới ra khỏi phòng đã thấy đồ ăn sáng đóng hộp trên bàn.

Nắp hộp cũng chưa mở, hộp giấy màu trắng chữ vàng, cô nhận ra đây là tên của một nhà hàng nổi tiếng lâu đời của Hoài Xuyên.

Ánh sáng trong phòng khách rất rõ ràng, cô đảo mắt nhìn quanh, thấy được khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất –

Đêm qua mưa to nên không thấy rõ, bây giờ ban ngày ánh sáng rõ ràng mới thấy ngoài kia là một khu vườn nhỏ.

Khu vườn này không lớn, hai bên đều là giá gỗ, bày biện rất nhiều chậu hoa, dễ thấy nhất vẫn là giàn hoa được rào tre cẩn thận trên mặt tường, toàn là những đóa hồng quý.

Trận mưa đêm qua khiến cánh hoa rơi rụng xuống gạch đá xanh trên mặt đất, bọt nước còn đọng lại khiến khu vườn này thoạt nhìn tựa như cổ tích.

Khi còn nhỏ đọc truyện cổ tích, lâu đài của hoàng tử luôn có một góc vườn, có rất nhiều câu chuyện xưa lãng mạn đều xảy ra ở đây.

Lúc này, một góc hoa viên truyền tới tiếng nước, Thẩm Thanh Huy xách theo bình tưới đến, trông rất thú vị, miệng dài làm từ inox, thân bằng thủy tinh đen, phản chiếu ánh sáng từ mặt trời.

Người đàn ông mặc quần đen dài, áo sơ mi màu xanh nhạt, dáng vẻ cao lớn đứng dưới ánh mặt trời, xách theo bình tưới hoa, từng khớp xương ngón tay đều rất đẹp.

Liếc mắt một cái là có thể nhận ra, sự ưu nhã thanh quý này đã hằn sâu vào trong xương cốt.

Giang Thước nghẹt mũi, lắc mình chạy tới toilet, người đàn ông ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua bên trong, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng biến mất.

Anh đặt bình tưới xuống, kéo cửa bước vào.

Lúc Giang Thước đi ra, chóp mũi đã đỏ bừng, cô câu nệ đứng cách xa anh một khoảng, chỉ sợ lây bệnh cho anh.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Thẩm Thanh Huy tùy ý đặt bình tưới trên bàn con, dường như cũng chỉ tùy ý hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

“Bữa sáng mua rồi đó, cháu ăn trước đi.” Thẩm Thanh Huy đi đến bên bàn trà, xách hòm thuốc: “Nếu lạnh thì cứ hâm nóng lại.”

Anh là chủ nhân của nơi này, đương nhiên cô không dám.

Cho dù giọng nói anh ôn hòa tùy ý, Giang Thước cũng không dám.

Giang Thước đứng tại chỗ do dự một lúc, Thẩm Thanh Huy trực tiếp ra ngoài sân, anh bị thương sao?

Cô đi theo ra ngoài, cửa kính, khu vườn đầy hoa, vừa nhìn đã biết được chủ nhân hao tổn không ít tâm tư trang trí, cây xanh khắp mọi nơi, khoảng sân nhỏ như được miêu tả trong những bài thơ cổ vậy.

Giang Thước bỗng nghĩ tới một câu thơ, “Sân không cây gió về nhà nhỏ, Liễu vẫn còn xanh vẻ xuân tươi[2]”.

Thẩm Thanh Huy ngồi trên ghế mây, trên bàn pha lê tròn hình như còn có một chú chim nhỏ.

Giang Thước đi tới đó, là một chú hỷ thước hai màu đen trắng, bất lực nằm yên, không biết bị thương ở chỗ nào mà máu nhuốm đỏ hơn nửa số lông trên người.

Chú hỷ thước nằm đó không nhúc nhích, cũng không biết là còn thở hay không.

“Có phải đi bệnh viện không ạ?” Giang Thước khom người, cũng không dám tới gần.

“Bị thương tới xương cốt, chắc là phải đi.” Thẩm Thanh Huy lấy thuốc sát trùng ra khỏi hòm thuốc, rửa sách vết thương cho hỷ thước, sau đó lấy vải lụa trắng ra tạm thời băng bó.

Nhất thời không ai nói gì, Giang Thước ngước mắt nhìn quanh, thì ra đêm qua gió to mưa lớn đã làm gãy một cành cây trong vườn, một góc vườn nhỏ có hơi bừa bộn, nơi đó còn có một tổ chim đã bị rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh.

Thì ra, chú hỷ thước này giống như cô, bị mưa gió đêm qua tàn phá.

Với thân phận như Thẩm Thanh Huy lại không hề ghét bỏ, anh chăm chỉ cẩn thận băng bó vết thương cho hỷ thước, rồi sau đó hỏi cô: “Hôm nay phải đi làm sao?”

“Vâng ạ… Nhưng mà cháu không vội lắm, có thể tự tra bản đồ rồi đi cũng được ạ.”

Giang Thước vội vàng trả lời, nhưng nói xong mới nhớ tới chuyện mình không có điện thoại bên người.

“Gần đây không có tàu điện ngầm hay giao thông công cộng gì cả đâu, cũng không thể bắt xe được, nếu cháu không ngại thì tôi đưa cháu đi.” Thẩm Thanh Huy đã nhận ra sự nhạy cảm của cô, ánh mắt dừng trên chú hỷ thước, cất hòm thuốc: “Thật ra cũng không phải cố ý đưa cháu đi, là tiện đường thôi.”

Giang Thước thở phào nhẹ nhõm: “Là công ty của Thẩm Minh Ý ạ.”

“Vậy tôi đưa cháu tới gần đó.”

“Vâng ạ, làm phiền ngài rồi ạ.”

“Đi ăn cơm thôi.”

[1] Mọi người có thể lên mạng tìm bài “Love is gone” của Slander để nghe nha.

[2] Trích từ bài thơ “Ngu Mỹ Nhân kỳ 2” của Lý Dục, bản dịch của Nguyễn Minh (thivien.net)