Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Thước Ngày Xuân

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thước đi theo Thẩm Thanh Huy ra ngoài, ánh mặt trời rạng rỡ, Thẩm Thanh Huy bảo cô chờ anh ở chỗ râm mát đợi anh lái xe tới.

Giang Thước gật đầu đứng ở cửa tiệm trà chờ anh.

Lúc này, điện thoại rung lên, là tin nhắn Bạch Nhụy gửi tới, bảo cô hai ngày này tới tầng cao nhất Hoàng cung Paris quét tước.

Nói là có khả năng Thẩm Minh Ý sẽ quay trở về sớm.

Giang Thước trả lời lại rồi cất điện thoại đi.

Lúc này, chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc cũng đã lái tới, Thẩm Thanh Huy thò người qua, mở cửa ghế phụ.

Giang Thước lên xe, điều hòa mát mẻ xua tan không ít sự nóng bức.

Lúc Thẩm Thanh Huy lái xe còn nhìn thoáng qua điện thoại một cái, tấm thẻ anh đưa Giang Thước cũng là thẻ anh thường dùng, lịch sử giao dịch đều sẽ có tin nhắn tới máy, nhưng lúc này lại không nhận được thông báo nào cả, chẳng lẽ thông báo chậm sao?

“Mua hết cả rồi sao?” Thẩm Thanh Huy hỏi.

“Mua rồi ạ.” Giang Thước lấy túi giấy màu đen trắng ra, logo trên đó rất dễ thấy, “Cháu cũng không biết là Thẩm tiên sinh hay dùng hãng nào, cháu… cháu mua cái này.”

Sau đó Giang Thước lại lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa anh, “Còn cả cái này nữa ạ.”

“Không dùng sao?”

“Không ạ…” Giang Thước cắn môi nói, “Coi như… quà cho ngài ạ.”

Đạo lý có qua có lại, từ rất lâu trước đây bà ngoại đã nói với cô rồi.

Giang Thước khắc ghi rất sâu, nhất là những người đối xử tốt với cô không có bao nhiêu, nhưng ai tốt với cô thì cô đều quý trọng người đó.

Tuy rằng trong một lúc nào đó, Giang Thước cũng sẽ nghĩ thật ra Thẩm tiên sinh không chỉ tốt với mình cô, có lẽ từ trong xương cốt anh đã có sự phong độ dịu dàng, vừa rồi ở phòng trà, cho dù là một nhân viên phục vụ, anh cũng lễ phép nói lời cảm ơn, còn đẩy ghế dựa về chỗ cũ.

Ở trong mắt cô, bản thân Thẩm tiên sinh đã chính là quân tử.

Cô cũng chỉ là một người nhỏ bé bình thường, có thể được anh đối xử như vậy đã mỹ mãn lắm rồi.

“Món quà này của cháu quý hơn mấy bông hồng kia nhiều.” Thẩm Thanh Huy không nhận thẻ, “Cháu cứ cầm trước đi, bình thường tôi quen nhàn rỗi, có thứ gì cần sẽ bảo cháu đi mua, trong nhà thiếu gì có lẽ tôi cũng không phát hiện, cháu cứ trực tiếp đi mua là được, nhiệm vụ này giao cho cháu nhé.”

Nghe vậy, Giang Thước mới thở phào nhẹ nhõm, nếu anh cứ trực tiếp cho cô tấm thẻ này, cô cũng không yên tâm nhận được.

Buổi chiều, Giang Thước nấu cơm xong mới cân nhắc xem tối có nên tới Hoàng cung Paris một lần không, chị Bạch cũng không nói cụ thể là bao giờ Thẩm Minh Ý trở về, nhưng tầng cao nhất nơi đó không chỉ quét một hai ngày là xong.

Mỗi ngày tới một lần, quét dọn dần dần cũng đỡ mệt.

Trên bàn cơm, Giang Thước vừa nói, Thẩm Thanh Huy đã kinh ngạc, “Tối tôi cũng tính qua gần đó ôn chuyện với bạn, vừa hay đưa cháu qua, tối muộn không có xe về đây, tôi lại đón cháu về.”

Chuyện này khiến Giang Thước có chút ngại ngùng, nói làm vậy cứ như coi anh là tài xế vậy.

Thẩm Thanh Huy không để ý lắm, anh múc một chén canh cho cô, “Vậy cũng tốt hơn để một cô gái như cháu đi một mình trên đường đêm khuya.”



Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Thanh Huy lái xe đưa cô đi.

Rồi sau đó lại không yên tâm cho lắm, chủ yếu là do nơi này của Thẩm Minh Ý rồng cá hỗn tạp, nhưng cũng may là sản nghiệp Thẩm gia, tuy rằng Thẩm Thanh Huy không tiện nhúng tay nhưng ít nhất thì ở đây cũng không ai dám xằng bậy.

Bảo vệ Giang Thước cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Thẩm Thanh Huy dừng xe thì nói, “Tôi uống trà với bạn ngay gần đây, có chuyện gì thì cháu cứ gọi điện thoại, 9 giờ tối tôi ở đây chờ cháu.”

“Vâng ạ.”“Không cần phải ở một mình, không yên tâm cứ kêu bảo vệ đi theo, nói là ý của tôi.”

Giang Thước mím môi cười.

Lần trước cô được dặn dò cẩn thận như vậy là bà ngoại.

Thẩm Thanh Huy ngồi trên xe nhìn Giang Thước đi vào, bãi đỗ xe không có người, rất yên tĩnh, ngồi một lúc trên xe thỉnh thoảng sẽ thấy mấy người từ trong đi ra, phụ nữ ăn mặc hở hang đỡ người đàn ông uống say, ôm ấp mập mờ, cảm giác như gã đàn ông đang lợi dụng chuyện say rượu vậy.

Đó là sự bẩn thỉu mà màn đêm che giấu, hay là ở trong xã hội coi trọng vật chất này, mọi du͙© vọиɠ được che giấu đều sẽ bị phơi bày trong đêm, trở thành quy tắc bất thành văn?

Chỉ là, tại một giây này, Thẩm Thanh Huy thật sự không muốn nhìn thấy có một ngày, Giang Thước cũng phải bước vào sự bẩn thỉu này.

Trong 35 năm cuộc đời anh, chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ có vài chuyện, nhưng chuyện lần trước đã khiến anh phải chịu tổn thương cực lớn.

Nhưng cuộc sống trước giờ không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, sóng êm biển lặng.

Thẩm Thanh Huy cầm điện thoại, do dự vài giây ngắn ngủi rồi gọi cho Trình Lê.

Có chọn gọi cuộc điện thoại này hay không, có chợt động lòng trắc ẩn khi vừa bước xuống xe hay không, có tùy ý để cô gái nhỏ dựa vào áo sơ mi của mình rơi lệ hay không, thật ra đều là sự thay đổi của vận mệnh.

Chỉ là, trong vài giây tự hỏi ngắn ngủi ấy, không một ai nghĩ tới câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

Ngày hôm nay có lẽ chỉ là một ngày bình thường, nhưng lại là nét bút rực rỡ nhất trong sinh mệnh, lúc ấy, anh cho rằng mình chỉ tùy tiện đưa ra một quyết định đơn giản mà thôi.

Thẩm Thanh Huy gọi điện thoại cho Trình Lê, bảo anh ta điều tra Giang Thước bên cạnh Thẩm Minh Ý.

Anh nhớ ngày đó, giám đốc nói anh trai Giang Thước bị người ta lừa nợ không ít tiền.

Trình Lê trả lời rất nhanh.

Là người trấn Xuân Tân, thành phố Xuân Tân, tỉnh Đại, thị trấn này nằm ở phương Bắc xa xôi, từ bé đã ở với bà ngoại, ba mẹ tới Hoài Xuyên phía Nam để làm ăn buôn bán, có một anh trai tên Giang Chí Kiệt, gia đình trọng nam khinh nữ thường thấy, mà Giang Chí Kiệt lại được đi theo ba mẹ tới Hoài Xuyên từ bé.

Thành tích của Giang Chí Kiệt không được tốt cho lắm, chỉ học trường nghề, nhưng lại yêu đương với một cô bạn gái gia cảnh đàng hoàng, mấy năm trước tới Macao làm ăn, kết quả lại không kiếm được bao nhiêu tiền, cuối cùng còn bị lừa sạch.

Sau này nghe lời họ hàng, bắt đầu vay mượn khắp nơi, ngày càng nợ nhiều tiền, có không ít chủ nợ đến tận cửa để đòi tiền, một gia đình bình thường không thể trả nổi khoản nợ kếch xù như vậy.

Biến cố xảy ra vào năm đó, đêm trước khi thi đại học, Giang Thước bị buộc thôi học. Giang gia trốn đông trốn tây, nhưng Giang Chí Kiệt càng không có tiền càng muốn đánh bạc, ảo tưởng một đêm là giàu, vì thế vẫn bị người ta tra được gốc gác, năm đó, Giang Thước cũng bị Thẩm Minh Ý kéo đi.

Chỉ là một câu chuyện xưa bình thường, nhưng Thẩm Thanh Huy nghe xong lại không nói lời nào.

“Thẩm tiên sinh, anh muốn xen vào việc này sao ạ?”

Trình Lê thấy Thẩm tiên sinh không nói lời nào, cẩn thận hỏi một câu, nhưng cũng có hơi khó xử, dù sao Trình Lê cũng chưa từng gặp Giang Thước, nhưng cứ là người bên cạnh Thẩm Minh Ý, có mấy ai là hiền lành lương thiện chứ.

Trình Lê đi theo Thẩm Thanh Huy cũng đã hơn chục năm, anh ta biết rõ tâm bệnh của Thẩm tiên sinh khiến anh đêm cũng không ngủ nổi, xét đến cùng là do mấy năm trước anh đã quá lương thiện.

“Thẩm tiên sinh, tôi nói thêm câu này có lẽ ngài không thích… nhưng, tôi cảm thấy, chuyện này tốt nhất là ngài đừng nhúng tay vào…”

“Tôi không nhúng tay vào.” Thẩm Thanh Huy lạnh nhạt nói, “Nhưng tôi không muốn sau này Giang Thước…”

Nửa câu sau chưa nói ra khỏi miệng, anh rút một điếu xì gà trong túi ra, không nhiều lời nữa, “Cậu có việc gì thì cứ làm đi, có gì sau này rồi nói.”

“Được ạ.” Trình Lê không nhiều lời, dù sao thì Thẩm tiên sinh cũng có chừng mực.

Vừa lúc này, có điện thoại gọi tới thúc giục, Thẩm Thanh Huy bắt máy, nói sẽ tới liền.



Lúc Giang Thước đến Hoàng cung Paris, tâm tình cô không tệ lắm, nhất là khi Thẩm Minh Ý không có ở đây.

Tầng cao nhất là địa bàn riêng của Thẩm Minh Ý, ngày thường không có ai tới, chỉ có vài nhân viên tạp vụ thỉnh thoảng sẽ lên quét dọn.

Tầng cao nhất sáng đèn, ánh đèn làm nổi bật hành lang rực rỡ, không biết Thẩm Minh Ý lấy được mấy bức tranh sơn dầu ở đâu, treo cạnh mấy cột Hy Lạp La Mã, chỉ khiến người ta cảm thấy y như đám nhà giàu mới nổi.

Bây giờ không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng Giang Thước lại cảm thấy nhàn nhã, nói không chừng có thể quét tước nhanh một chút rồi lên sân thượng ngắm sao.

Giang Thước lấy dụng cụ quét dọn trong kho, tầng cao nhất có khoảng hai mươi gian phòng, Giang Thước chia thành từng khu rồi cẩn thận quét rác lau nhà, lau sạch bụi bám trên vật trang trí.

Lúc xách theo cây lau nhà đi ra, thang máy đúng lúc mở ra.

Vừa mới ngẩng đầu, Giang Thước đã đối diện với đôi mắt đỏ bừng vì khóc.

Là Kỳ Đình.

Mái tóc cô ấy rối bời, người mặc váy gợi cảm.

Vẻ ngoài của Kỳ Đình rất xinh đẹp, nhưng lại luôn trang điểm đậm, trông như chị gái mạnh mẽ lạnh lùng vậy.

Bạch Nhụy rất hiếm khi sắp xếp phim cho Kỳ Đình, thỉnh thoảng chỉ chụp một vài bức ảnh gợi cảm, có hẳn một tài khoản Weibo riêng – đương nhiên không phải do chính Kỳ Đình dùng.

Bạch Nhụy sắp xếp cho Kỳ Đình tham gia tiếp rượu rất nhiều, Giang Thước từng nghe nói, công việc này kiếm tiền nhanh nhất, nhưng cũng phải dựa theo cấp bậc, ví dụ như có vài người đàn ông rất hay ra vẻ, nhưng tiền boa lại rất ít, mà Kỳ Đình lại không hề từ chối ai cả, lớn bé toàn bộ cô ấy đều đồng ý tiếp rượu.

Cho nên có người cười cô ấy, nói Kỳ Đình thèm tiền đến điên luôn rồi, lần trước có một ông già biếи ŧɦái kêu bọn họ cởi hết đồ học tiếng chó kêu, trên bàn chất vài xấp tiền, kêu một tiếng là được một xấp, những cô gái khác không chịu, thế nhưng mặt Kỳ Đình lại không có bất kỳ biểu cảm nào làm theo.

Tuy Giang Thước đau lòng, nhưng cô cũng không nói thêm gì.

Giang Thước im lặng một lúc, Kỳ Đình cũng nhìn thấy cô.

Trong tay Kỳ Đình xách theo mấy chai bia đi tới sân thượng, lúc đi ngang qua Giang Thước còn hỏi cô đi cùng không.

Giọng điệu bình thản chết chóc, giống như trước khi Giai Tư nhảy lầu, hai mắt tĩnh mịch.

Giang Thước sợ Kỳ Đình nghĩ quẩn trong lòng, gật đầu rồi đặt cây lau nhà ở góc tường.

Sân thượng tầng cao nhất của Thẩm Minh Ý rất đẹp, không bị bịt kín, có ghế sofa bọc da, ghế dài để nằm, xích đu, đầy đủ mọi thứ.

Kỳ Đình cầm chai bia dựa vào cửa sổ.

Bên dưới cửa sổ là mấy chục tầng.

Có thể nhìn thấy đài phun nước sáng đèn của Hoàng cung Paris, còn có đường cái phồn hoa nhộn nhịp.

“Cả đời này của chị không có gì ngoài hai chữ mệt mỏi.” Khuôn mặt Kỳ Đình không có biểu cảm nhìn xuống bên dưới, “Là bởi vì một chữ ký, một dấu vân tay mà nợ 300 vạn.”

Trước nay Kỳ Đình chưa từng nói với bất kỳ ai chuyện của cô ấy.

Cô ấy cảm thấy, mọi người ai cũng đều tới đây để kiếm tiền, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất, biết chuyện quá khứ cũng chỉ vô dụng.

“Chị và Lưu Đông Khải đã ở bên nhau hơn tám năm, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta muốn gây dựng sự nghiệp mà không có tiền, anh ta vay vốn mọi ngân hàng, cuối cùng cũng mở được công ty.” Kỳ Đình nói, “Anh ta nói sau này kết hôn với chị, công ty sẽ là quà tặng chị, người đại diện công ty sẽ là chị, còn anh ta và đám bạn bè sẽ chịu trách nhiệm những chuyện khác, khi ấy chị vui lắm, em biết không?”

“Chị cho rằng thêm hai năm nữa là bọn chị có thể kết hôn, anh ta nói tên anh ta không đáng tin, bảo chị vay vốn giúp anh ta, sau này công ty xảy ra chuyện, chị mới biết anh ta lấy tên chị vay rất nhiều tiền, phủi sạch mọi quan hệ với anh ta, nói thật, khi ấy chị mới vừa tốt nghiệp, không cam tâm nhưng anh ta lại nói lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành chị tới mức chị không muốn chia tay với anh ta, sao có thể bỏ được chứ, tám năm đó, anh ta thường xuyên nói với chị, trừ anh ta ra, ai có thể ở bên chị được, đúng vậy, trừ anh ta ra thì còn có ai được chứ?”

“Nhưng hôm nay chị mới biết, anh ta đã đăng ký kết hôn với một cô gái từ lâu rồi, cô ta là giáo viên, cũng không biết anh ta có một người bạn gái tám năm trời, còn vì anh ta mà từ bỏ mọi tôn nghiêm của mình.” Khóe môi Kỳ Đình giật giật, “Anh ta còn tìm được một công việc tử tế, mới mua phòng tân hôn, cuối năm kết hôn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »