“Quen, quen rồi ạ…” Giang Thước ngập ngừng, vội khom lưng muốn tự mình làm.
Nhưng một tay Thẩm Thanh Huy đã nâng mắt cá chân cô lên, tay còn lại cầm tăm bông giúp cô lau miệng vết thương trên đầu gối.
– Đúng là đã quen rồi.
Giang Thước cúi đầu không nhúc nhích, trong trí nhớ của cô, thật ra không có bao nhiêu ký ức về ba mẹ cả.
Chỉ nhớ rằng trước năm cô 16 tuổi, ba mẹ chỉ trở về ăn Tết m Lịch, có đôi khi Giang Chí Kiệt cũng sẽ theo về cùng – Giang Chí Kiệt là anh trai của Giang Thước, lớn hơn cô 4 tuổi, nhưng cũng giống vậy, ký ức của Giang Thước về anh ta cũng không có bao nhiêu.
Trước kia bà ngoại nói với cô, ba mẹ xuống Hoài Xuyên phía Nam để làm việc, lúc ấy Hoài Xuyên đã là một thành phố cực kỳ phát đạt, từ trấn nhỏ của phương Bắc xa xôi đến thành phố lớn phía Nam, mấy người hàng xóm ở quê còn hâm mộ nhà bọn họ.
Người nào cũng nói thành phố lớn rất tốt, năm đó, dường như ai cũng muốn tới thành phố lớn ở phía Nam để kiếm tiền.
Bà ngoại nói, ba mẹ cô tới Hoài Xuyên cũng để kiếm nhiều tiền hơn, cho Giang Thước cuộc sống có điều kiện hơn.
Ba mẹ chỉ trở về thăm cô mỗi dịp Tết, đối với Giang Chí Kiệt, thật ra trong lòng Giang Thước có chút sợ hãi, bởi vì mỗi lần trở về, Giang Chí Kiệt đều ngồi trên sofa phòng khách nghịch điện thoại, cũng rất lạnh lùng với cô.
Ngay cả ba mẹ cũng vậy, một năm cũng chỉ mua quần áo mới cho cô một lần, ngay cả kích cỡ cũng không đúng.
Sau này, năm Giang Thước 16 tuổi, Giang Chấn Đạt và Trần Phán lại trở về ăn Tết, chẳng qua năm đó, Giang Chấn Đạt mua một chiếc xe bán tải nhỏ, gặp ai cũng khoe mình là “nhà thầu”.
Bà ngoại và ba mẹ nói chuyện bên trong, được một lúc là lại cãi nhau ầm lên, Giang Thước ngồi ở trong sân nghịch sách ngữ văn.
Bà ngoại nói, “Thành tích Giang Thước rất tốt, vợ chồng anh chị đưa nó tới Hoài Xuyên học đi, ở lại trấn nhỏ này thì có gì tốt chứ?”
Giang Chấn Đạt không vui, “Con gái học nhiều để làm gì? Sau này không phải cũng kết hôn gả chồng sao?”
Một mình bà ngoại che chở cô, “Thằng nhóc Chí Kiệt này còn không bằng Giang Thước, Chí Kiệt chỉ học trường nghề, vợ chồng anh chị chiều nó tới mức không có chí tiến thủ, về sau cũng chỉ có như vậy, Giang Thước thi được hạng nhất ở trấn Xuân Tân này, để con bé đi học đi, có tương lai hơn.”
Mẹ của Giang Thước, Trần Phán cũng không nói lời nào, sau đó lẩm bẩm vài câu, ý nói Giang Thước là con gái, còn Giang Chí Kiệt là con trai.
Trời tối dần, Giang Thước ngồi ở trong sân, bà ngoại gọi cô vào trong phòng, thái độ cứng rắn chất vấn Giang Chấn Đạt, “Sao Giang Thước lại không bằng Giang Chí Kiệt chứ? Tôi đây vô văn hóa, nhưng Giang Thước không thể không được đi học!”
Giang Thước có ước mơ, nghe nói Hoài Xuyên vô cùng phát đạt, ai cũng nói nơi đó có 985[1], 211[2], ước mơ của Giang Thước là có thể được đi học, được đi thi, sau này kiếm được nhiều tiền đưa bà ngoại tới thành phố lớn.
Nhưng đối với người tỉnh Đại mà nói, điểm đại học lại khá cao, chất lượng giáo dục ở trấn nhỏ đương nhiên không thể so với thành phố lớn như Hoài Xuyên.
Cuộc cãi vã kéo dài suốt năm ngày, cuối cùng Trần Phán cũng đồng ý đưa Giang Thước tới Hoài Xuyên.
Ngày lên đường, bà ngoại gọi Giang Thước, bà cụ dáng người thấp bé lại có bệnh về mắt nhưng vẫn thức đêm làm miếng độn giày và vài chiếc áo len cho cháu gái, dặn dò Giang Thước nhất định phải chăm chỉ học tập, phải có tiền đồ hơn Giang Chí Kiệt.
Giang Chấn Đạt chỉ là một nhà thầu nhỏ ở Hoài Xuyên, ông ta không có học vấn, thỉnh thoảng lại đi công tác không về, mà về nhà cũng chẳng có gì để nói. Trần Phán làm việc ở một trung tâm thương mại, sáng đi sớm tối về muộn, thời gian ở bên Giang Thước cũng không nhiều.
Cũng coi như là một gia đình bình thường, bọn họ sống trong một khu dân cư cũ kỹ, một tuần cũng không thấy mặt Giang Chí Kiệt một lần.
Thành tích học tập của Giang Thước tại trấn Xuân Tân rất tốt, lúc nào thi cũng đứng thứ nhất, nhưng sau khi tới Hoài Xuyên, lớp có 40 người thì cô mới thi được thứ 20, cô vô cùng nỗ lực, lúc phát huy tốt nhất cũng chỉ đứng trong top 10.
Lúc tới Hoài Xuyên, bên cạnh cô không có lấy một người bạn, mấy bạn nữ trong lớp đều là con gái thành phố lớn, cách ăn mặc ăn uống của cô như người dị biệt, áp lực học tập lại nặng nề, kiến thức của giáo viên nơi trấn nhỏ cũng rất có hạn, Giang Thước cố gắng hết sức cũng cắn răng chịu đựng, chỉ vì bà ngoại từng nói –
Học không phải là đường ra duy nhất, nhưng học nhất định sẽ khiến đường ra rộng mở hơn.
Mỗi lần như vậy, Giang Chấn Đạt lại đả kích cô, nói cái gì mà “Phí tiền của ông đây”, “Phải nhìn nhận thực tế rằng thành tích không thể đi lên”, “Người từ nông thôn phải tự mình biết mình”,…
Sau này thì sao? Công trình của Giang Chấn Đạt không thuận lợi, thỉnh thoảng lại cãi nhau với Trần Phán, sau đó lại ném sách vào người Giang Thước, cô ngơ ngác đứng đó không tránh, cũng có thể nói là không trốn kịp, sau đó trở thành công cụ trút giận của Giang Chấn Đạt.
Có lẽ, đối với Giang Chấn Đạt mà nói, Giang Thước là con của ông ta, cho nên theo lẽ thường sẽ không phản kháng, bắt buộc phải chịu đựng lửa giận của ông ta.
Nói một cách mỹ miều thì là “Gậy gộc dạy ra con ngoan”.
Lúc Giang Thước bị Giang Chấn Đạt đánh, cô cũng rất hốt hoảng, nhưng Trần Phán lại làm như không thấy, Giang Thước càng khóc, Giang Chấn Đạt càng đánh hăng hơn.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Giang Thước đã học được cách ẩn nhẫn.
Những đứa trẻ bị bạo lực gia đình từ khi còn nhỏ, có lẽ sau khi lớn lên vẫn sẽ tin tưởng thế giới tốt đẹp như cũ, nhưng nội tâm lại sớm đã thay đổi, dễ dàng sống trong cái bóng của sự nhát gan và tự ti.
Giang Thước vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thanh Huy rửa sạch vết thương cho cô rồi nói, “Tôi xịt thuốc tiêu sưng cho cháu, nếu đau thì cứ nói nhé.”
Giang Thước không nói gì, Thẩm Thanh Huy vừa ngước lên đã thấy hốc mắt cô gái nhỏ đỏ bừng, không nói một lời nào như phải chịu ấm ức lớn – chắc là nhớ tới chuyện gì không vui.
Thẩm Thanh Huy xịt thuốc cho cô, lành lạnh man mát, anh nâng mắt cá chân cô lên, chân cô quá nhỏ, da thịt lại trắng khiến những vết sẹo bên trên trông rất ghê người.
Anh cố ý chuyển sự chú ý của cô đi, cũng tùy ý nói, “Hoa vừa rồi cháu nhìn là hoa hồng Pierre de ronsard, nếu thích thì cứ hái mấy bông cắm ở đầu giường.”
Vườn hoa này đều do một tay anh chăm sóc, ngày thường tưới nước bón phân cũng rất cẩn thận, nhưng lại có thể tùy ý tặng cho cô – chỉ muốn giây phút này, dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ hơn chút thôi.
“Vâng ạ…”
Đột nhiên Giang Thước không biết nên nói gì, lần đầu tiên được người quan tâm, sự kiên cường chịu đựng thường ngày dường như bắt đầu tán loạn tại giây phút này.
Miệng vết thương trên đùi trướng đau, lành lạnh, Thẩm Thanh Huy nâng mắt cá chân cô, ngón tay anh khô ráo dịu dàng, anh cũng hoàn toàn không ép buộc Giang Thước phải nói bất cứ điều gì.
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Thẩm Thanh Huy mở lọ dầu rum, đổ một ít ra đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết bầm tím trên đầu gối cô, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Rất khó để tưởng tượng, trong đêm khuya tĩnh lặng, tại sân nhỏ ngào ngạt hương hoa, người có thân phận như Thẩm tiên sinh lại ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô bôi thuốc xử lý vết thương, ánh mắt chăm chú như đang làm chuyện gì đó quan trọng.
Hốc mắt Giang Thước càng chua xót, đôi mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ mình chớp mắt một cái thôi là cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất ngay tức khắc.
“Có đau không?”
Vết thương lớn như vậy, anh nhìn thôi cũng đau, cô gái nhỏ lại yên tĩnh không nói lời nào, Thẩm Thanh Huy cười nói, “Đừng cậy mạnh, cháu cũng chỉ là một đứa trẻ, đau quá thì nói với tôi, mai tôi đưa cháu tới bệnh viện xem thử.”
Giọng nói và ngữ điệu này dịu dàng quá mức, lâu lắm rồi Giang Thước chưa nghe ai nói chuyện với cô như vậy, khiến cô có ảo giác như là mình cũng được người yêu thương chăm sóc vậy.
Là gió đêm dịu dàng, là giọng nói êm tai của anh, giống như cánh hoa được gió ôm lấy, rơi vào mảnh hồ yên ả không người, nổi lên gợn sóng lăn tăn, đó là sự rung động thầm kín trong trái tim thiếu nữ, bao la nhưng tĩnh lặng.
Thẩm Thanh Huy không nghe thấy cô nói gì, ngẩng đầu lên lại thấy Giang Thước cụp mắt, hai mắt nhanh chóng chớp một cái, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Huy có hơi ngạc nhiên, Giang Thước đưa tay lau nước mắt, cũng tại một giây này, đột nhiên anh cảm thấy, cô cũng chỉ là một cô bé non nớt.
Thế giới của Giang Thước vẫn là một mảnh đất chưa từng được khai phá, anh không biết trước kia cô từng sống thế nào, nhưng lúc này, cuộc sống cô đơn đã lâu của Thẩm Thanh Huy dường như nhiều thêm một chút rung động.
“Không đau đâu ạ, cảm ơn Thẩm tiên sinh.” Giọng nói Giang Thước run rẩy, cô ngồi trên ghế, lắc lắc đầu, lời nói nghẹn ở trong cổ họng, do dự không biết có nên nói hay không.
Mãi cho tới khi cô ngước mắt lên, đυ.ng phải ánh mắt của Thẩm Thanh Huy, anh cứ như vậy ngồi xổm trước mặt cô, đôi con ngươi nhìn thẳng, kiên nhẫn chờ đợi cô nói gì đó.
“Thẩm tiên sinh… ngài không cần phải đối xử tốt với cháu như vậy đâu, chẳng qua cháu chỉ…”
Cô gái nhỏ lại lần nữa cúi đầu, khịt mũi, câu nói “là một người giúp việc” cứ vậy nghẹn trong cổ họng, đột nhiên khó nói – là bởi vì hồi chiều, Thẩm tiên sinh mới cổ vũ cô.
Nếu như nói ra, liệu có khiến Thẩm tiên sinh thất vọng không?
“Giang Thước.” Thẩm Thanh Huy kêu tên cô, cô ngước mắt lên, muốn nhìn cặp mắt đẹp của anh.
Giang Thước đi theo đám người Thẩm Minh Ý đã lâu, cũng coi như gặp được không ít người có bề ngoài đẹp đẽ, chỉ là không có một ai được như Thẩm tiên sinh, không chỉ có vẻ bề ngoài rất đẹp, khí chất tao nhã trên người anh cũng có một không hai, hoặc là do Thẩm tiên sinh dịu dàng dạy dỗ, cho nên ở trong lòng cô, vị trí của anh cũng không hề bình thường.
“Cháu là Giang Thước độc nhất vô nhị, đừng bao giờ hạ mình với người khác.” Thẩm Thanh Huy cười trấn an, “Tôi không mong cháu thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất thì ở trước mặt tôi, cháu hãy tự tin một chút, thẳng lưng nói chuyện với tôi.”
“Vậy… nếu cháu nói lời nào sai…” Hốc mắt Giang Thước ê ẩm, ngập ngừng hỏi.
“Sai thì sao chứ?” Thẩm Thanh Huy đứng lên, cử động cổ tay, ngồi xuống ghế mây ngay bên cạnh cô, “Cho dù nói sai, cháu vẫn là Giang Thước độc nhất vô nhị, vẫn phải sống cuộc sống đường đường chính chính của mình.”
Giang Thước cái hiểu cái không, im lặng một lát, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Huy, cô khẽ gật đầu.
Thẩm Thanh Huy cười một cái, nâng tay rót hai chén trà ấm, đẩy một chén qua cho Giang Thước.
Cô gái nhỏ thận trọng, cảm giác như mình mắc nợ anh, giống như là chưa làm gì cho anh mà lại nhận được từ anh nhiều thứ như vậy.
“Thẩm tiên sinh, ngài không ngủ được, hay là đêm nay cháu hát cho ngài nghe nhé?”
Giang Thước cầm chén trà, nhỏ giọng hỏi.
[1] “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
[2] “Dự án 211” của chính phủ Trung Quốc được đưa ra nhằm thúc đẩy sự phát triển của giáo dục đại học, nhằm thích nghi với sự với sự phát triển như vũ bão của kinh tế xã hội trong giai đoạn mới.