Chương 29: Nông nô xoay người
Từ sau khi ta quyết tâm mở lối đi khác, ta vẫn có vài phần cảm giác hưng phấn khi vụиɠ ŧяộʍ, giống như lần trước. Mà khi thật sự phải quyết định, ta lại có chút do dự.
Lần đầu đi tìm người sinh con, tuy mọi người không nói gì, vẫn luôn yêu quý A Bích, nhưng trong lòng chắc chắn không đồng ý, nếu lại có lần thứ hai, bọn họ sẽ nói thế nào? Là giống như Long đại tướng quân hỏi ta có A Bích còn chưa đủ sao, hay là sẽ trách cứ ta tàn khốc vô tình, hoặc là trong lòng sẽ khinh bỉ ta?
Nếu ta giải thích cho bọn họ ta rất yêu A Bích, cho nên ta không đành để A Bích không có phụ thân, cho nên ta nghĩ muốn có một đứa nhỏ khác chỉ thuộc về riêng ta, như thế bọn họ nhất định sẽ lại giống hồ ly hỏi ta, tại sao không gả cho Long đại tướng quân.
Ta cũng từng hỏi bản thân mình vì sao không nghĩ tới chuyện gả cho Long đại tướng quân. Hắn đúng là một nam nhân xuất sắc, lại yêu A Bích như vậy, nhưng hắn có yêu ta không? Thỉnh thoảng cũng bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, nhưng đó là dành cho ta sao? Hay là cho mẹ của đứa nhỏ? Ở trước mặt hắn ta không hề có cảm giác an toàn, mỗi lần giao chiến ta đều ở thế yếu, mà khi ta cảm nhận thất bại sâu sắc, hắn luôn mang vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, giống như ta vừa diễn một hồi kịch buồn cười thấp kém.
Giống như lần này, trong khi ta lo lắng hắn biết chuyện sẽ ngăn cản, kết quả hắn lại trợ giúp, còn ép ta nhanh chóng đưa ra quyết định, giống như chờ bán vé lấy tiền. Hừ, ta cũng không có tâm trạng cùng hắn tranh cao thấp, để A Bích phải khổ sở, nhưng nếu không phản kháng gì nhất định sẽ bị hắn xơi tái.
Ta đã quyết định, ta sẽ sinh thêm một đứa nhỏ, các ngươi nói ta vô tri cũng được, nói ta vô tình cũng được, nói ta vô sỉ cũng được, ta đã quyết định!
Về chuyện của Hoàng công tử, nếu chờ hồ ly trở về, chuyện này không cần biết là thật hay giả đều sẽ thất bại, hơn nữa đêm dài lắm mộng, nếu để mọi người biết được, chỉ sợ không thể tiếp tục được nữa.
Long đại tướng quân có thể đùa giỡn cái gì? Chẳng lẽ treo đầu dê bán thịt chó tìm một tên nam nhân xấu xí đến cho ta? Chắc là không đâu, cho dù không vì A Bích, thì hắn cũng không dám đắc tội với Huyền Thiên Tông đi? Nhiều nhất có lẽ chỉ là thực hiện kế thành trống để cho ta xấu hổ một chút thôi. Hắn sẽ không tự hiến thân mình chứ?
—————–
“Ngươi thật sự quyết định?”
“Đúng vậy!” Nghĩ thầm, không phải ngươi muốn ta nhanh chóng quyết định sao. “Vẫn lấy thời gian một tháng, giống như lần trước.” Ta vừa nói, vừa liếc mắt nhìn hắn, muốn nhìn xem hắn có phản ứng gì.
“Được.” Hắn không có biểu hiện gì đặc biệt.
“Còn một vấn đề nữa, ta muốn…… nghe ý kiến của ngươi.”
“Vấn đề gì?”
“Cái đó…… nên làm như thế nào?” Giọng nói của ta càng ngày càng nhỏ.
Hắn mang vẻ mặt không thể tin nhìn ta, “Không phải lần trước đã làm cùng ta rồi sao?”
Mặt ta càng đỏ, “Ta, ta không phải nói chuyện đó! Ý ta là…… Hoàng công tử không phải người mù!”
“Hạ dược cho hắn, để ngươi muốn làm gì thì làm.”
Mặt ta nóng rực như bị thiêu đốt, “Bậy bạ! Như thế chẳng phải thành, thành……” Ta không nói ra được hai chữ “cường bạo”.
“Vậy ý ngươi là?”
“Tìm cho ta một phòng không có ánh sáng, duỗi tay không thấy năm ngón, không ai nhìn thấy ai.” Chỉ biết trông cậy vào hắn.
“Không sợ ta đổi người khác sao?”
“Không sợ! Chỉ sợ đại tướng quân tự mình bò lên.”
Hắn không nói gì, liếc mắt nhìn ta một cái, nhìn đến nỗi ta lông tóc dựng đứng.
—————–
Đêm khuya, ta đi theo Long đại tướng quân vào một biệt viện ở ngoại ô, đây là biệt viện của hắn. Sân khấu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, quả nhiên là chờ bán vé lấy tiền. Trong lòng ta bỗng nhiên có chút tức giận.
Hắn mang ta vào một gian phòng, cửa sổ đều đều bị che kín bởi màn che thật dày, nếu không đốt đèn, cho dù là ban ngày cũng không nhìn thấy gì.
“Có vừa lòng không?”
“Vừa lòng! Vừa lòng!” Ta cố gắng thể hiện vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
“Nếu ngươi không muốn, ta sẽ giải thích với Hoàng công tử, chuyện đáp ứng hắn cũng có thể cân nhắc lại.”
“Không, không có, ta không có đổi ý.”
“Vậy ngươi ở trong này đợi một chút, Hoàng công tử rất nhanh sẽ đến.”
“Vậy ngươi……”
“Đã không còn chuyện gì của ta, ta về trước.”
“A, ngươi phải đi về?”
“Làm sao? Muốn ta ở bên ngoài chờ ngươi sao?”
“Không cần! Không cần!” Ta vội vàng phủ nhận. Ở trên địa bàn của hắn cùng với nam nhân khác…… Đã rất quái lạ, còn muốn hắn ngồi ở bên ngoài chờ, thì sẽ thành cái gì!
“Sáng mai, xe ngựa sẽ đưa ngươi về.”
“À, đã biết.” Ta một mình đến đây, việc này không thể để cho Thúy Vi, Thúy Nùng biết.
“Trong một tháng, biệt viện này sẽ dành riêng cho các ngươi.” Trong lòng ta thực sự không được tự nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn nói tiếng cám ơn.
Ta ngồi ở bên giường, bốn phía tối đen, lẳng lặng.
Ta nghĩ lại những đêm của bốn năm trước, khi đó là Long đại tướng quân cũng ở trong bóng đêm chờ ta, mà hiện tại ta cũng ngồi trong bóng tối chờ người khác. Khi đó hắn cũng lo lắng bất an giống như ta bây giờ sao?
Vì sao ta phải lo lắng bất an? Là vì chuyện cùng với một nam nhân xa lạ thân mật, hay là bởi vì hành động ngoài dự kiến của Long đại tướng quân? Ta tới nơi này, đến tột cùng là mỏ lối đi tắt hay là đem dê đến miệng cọp?
Hoàng công tử còn chưa đến, nỗi bất an và nghi hoặc của ta càng ngày càng lớn.
Ta tiếp tục ngồi bên giường, miên man suy nghĩ các loại khả năng của đêm nay.
Chuyện tốt đạt được? Cái đó đương nhiên là kết quả tốt nhất.
Treo đầu dê bán thịt chó? Một nam nhân ta chưa đồng ý, như thế khác gì cưỡиɠ ɠiαи! Ta cùng với đại tướng quân lại không có thâm cừu đại hận gì, chắc hắn không đến mức ác độc như thế đâu.
Công bố với quần chúng? Nếu ở 21 thế kỷ rất có khả năng hắn sẽ chụp ảnh hoặc quay phim, sau đó lấy ra để uy hϊếp ta, nhưng bây giờ cho dù là phác hoạ cũng không nhanh như vậy.
Tự mình ra tay? Lần trước là do muốn giữ mạng, bị buộc bất đắc dĩ, mà chuyện lần này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn, không cần chủ động hiến thân.
Giỏ trúc múc nước? Ta nghĩ đây là khả năng có thể xảy ra nhất. Để cho ta tràn đầy hy vọng ngồi đây đợi, sau đó ngồi cả một đêm, vừa bất mãn, vừa tức giận lại xấu hổ, có lẽ đây là thứ hắn muốn xem nhất.
Hoàng công tử vẫn chưa tới, xem rất có thể là giỏ trúc múc nước. Nghĩ vậy, không hiểu sao trong lòng ta lại thấy có chút yên ổn. Một khi đã như vậy, ta cũng không cần thiết ngồi đợi cả một đêm, chi bằng lên giường đi ngủ. Có điều, để phòng ngộ nhỡ, ta không dám cởϊ qυầи áo ngoài.
Nếu ngày mai Long đại tướng quân phát hiện ra ta không phải mang biểu hiện thẹn quá thành giận như hắn mong muốn không biết có thất vọng hay không.
Vừa nằm xuống trong chốc lát, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó tiếng chân người bước vào.
Ta cả kinh, vội vàng ngồi dậy, chẳng lẽ ta hiểu lầm Long đại tướng quân?
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được một bóng người đang tiến đến gần giường. Ta theo bản năng hỏi một câu: “Là Hoàng công tử sao?”
Nói xong lại lập tức mắng chính mình ngốc, không phải đã nói không lên tiếng sao, hắn sao có thể trả lời ta.
Hắn quả nhiên không nói gì, mà nhấc màn lên, tiến về phía ta, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể hắn. Ta bất giác rụt lui về phía sau, tim bắt đầu đập tăng tốc, năm đó cùng với Long đại tướng quân cũng không có cảm giác thế này.
Nhưng nếu bây giờ, ta đẩy hắn xuống giường rồi chạy trốn, thật sự sẽ trở thành trò cười. Nghĩ vậy, lòng lại quyết tâm, ta nằm xuống, nhắm mắt lại, mà cho dù mở to mắt cũng không nhìn thấy cái gì.
Hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo của ta, động tác rất quen thuộc điêu luyện. Trong lòng ta nghĩ, thì ra si tình đến mấy cũng không tránh được chuyện tầm hoa vấn liễu.
Hắn dán đến bên cơ thể của ta, ta đã không phân biệt được là nhiệt độ cơ thể của hắn cao hay là của ta cao, chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt.
Hắn đặt môi lên cổ ta, ra sức mυ"ŧ vào, ta thừa nhận động tác đó của hắn khiến ta thật…… Thoải mái.
Tay hắn tiếp tục vuốt ve người ta, đầu óc ta đã bắt đầu mơ màng, lại còn suy nghĩ: Tiểu tử này khá được……
Hắn rốt cục hôn lên môi ta, khi thì dịu dàng, khi thì nồng nhiệt, cảm giác rất quen thuộc……
Trong đầu ta lập tức thanh tỉnh một chút: Quen thuộc! Hai kiếp của ta chỉ thân mật với một nam nhân duy nhất, sao có thể có cảm giác quen thuộc? Trừ phi……
Ta đột nhiên đẩy hắn ra, rõ ràng hắn cũng bị hoảng sợ.
“Ngươi, ngươi là đại tướng quân!” Nói xong ta liền giãy dụa nghĩ muốn xuống giường, lại bị ép xuống.
“Là ta thì sao?” Quả nhiên là hắn, giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
Người có tư cách tức giận là ta mới đúng! Ta lại dãy dụa một chút, nhưng sức của hắn mạnh hơn ta nhiều, ta buông tha, nhưng không thể buông tha kháng nghị bằng miệng.
“Hoàng công tử đâu, ngươi, ngươi sao có thể lừa gạt ta!”
“Ngươi chỉ muốn cùng Hoàng công tử…… người xa lạ cũng có thể, vì sao ta lại không thể?”
“Ngươi nghĩ ta là hoa khôi của ngươi sao?! Không phải người ta muốn, ai cũng không được!”
“Ngươi chỉ gặp hắn một lần đã quyết định, ngay cả chuyện hắn là ai cũng không biết!”
“Không biết mới tốt, hắn sẽ không tranh đứa nhỏ với ta!”
Nếu nhìn thấy được, bộ dáng lúc này của chúng ta nhất định rất buồn cười, rõ ràng là trần trụi, nhưng lại không rảnh để suy nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
“Ta cũng không tranh đứa nhỏ với ngươi.”
“Còn không sao! Ngươi nói muốn để A Bích về nhận tổ tông!”
Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta, “Ta chỉ hù dọa ngươi thôi, ai bảo ngươi muốn đi tìm nam nhân khác! Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không đồng ý, ta sẽ không công khai quan hệ phụ tử với A Bích, chúng ta vẫn sẽ như bây giờ.”
Ta không theo kịp ý nghĩ của hắn, “Không tìm nam nhân khác thì ta sinh đứa nhỏ thế nào?”
“Chẳng lẽ ta không được?” Hắn lại có chút tức giận.
“Không được!” Đúng là nói đùa, ta muốn mở lối đi khác chứ không phải muốn đem dê đến miệng cọp.
“Ngươi chán ghét ta như vậy? Nam nhân xa lạ kia rốt cuộc có điểm nào tốt hơn ta?” Hắn ép ta đến có chút đau.
“Bọn họ không bắt nạt ta!” Ngươi muốn đáp án, ta sẽ cho ngươi.
“Bắt nạt? Ta bắt nạt ngươi khi nào?”
Khi nào thì bắt nạt ta? Trong đầu ta hiện lên từng hình ảnh về hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã té ngã trước mặt hắn, đến những lần bị hắn trêu cợt lừa gạt, xấu hổ như thế, không cam lòng như thế, hắn lại còn hỏi khi nào thì bắt nạt ta.
Nước mắt bắt đầu chảy ra, không thể ngừng được. Không ngờ hai lần khóc đau đớn trong kiếp này, đều bởi vì hắn.
“Khi nào thì bắt nạt ta? Ô…… Ngươi rõ ràng biết tất cả, lại đứng ngoài muốn nhìn ta diễn trò, còn chê cười ta diễn không tốt, coi ta như một tên hề, không phải bắt nạt sao?”
“Ô…… Ngươi giả vờ tốt bụng giúp ta tìm người, lại lừa ta đến tình cảnh nhục nhã này, không phải bắt nạt sao?”
“Ta không phải……”
Ta không cho hắn xen vào, “Ô…… Ngươi rõ ràng đã đáp ứng về sau đứa nhỏ sẽ là của ta, lại đưa tiền tặng lễ để thu mua lòng người, không phải bắt nạt sao?”
“Ô…… Ngươi phái người theo dõi ta, giám thị ta, hại ta một chút riêng tư cá nhân cũng không có, còn không phải bắt nạt?”
“Ta……”
“Ô…… Ta đã muốn đặt tên con là Kim Thành Vũ, ngươi lại xen vào, còn không phải bắt nạt ta sao! Ngươi trả Kim Thành Vũ lại cho ta!”
“Cái này không cần nói.”
“Ô…… Ngươi biết rõ người ta là lần đầu tiên, lại không dịu dàng chút nào, để ta đi bộ trở về đau đớn mấy ngày, còn không phải bắt nạt sao?”
“Còn có con ngựa chết kia của ngươi nữa, ô…… đều bắt nạt ta.”
Ta hoài nghi chính mình xuyên qua đến thời kì cải cách ruộng đất, đang tham gia hoạt động nông nô kể khổ.
Hắn không nói gì, là trong lòng áy náy sao? Ta cũng không nói nữa, bởi vì nhất chưa nghĩ ra được điều gì, nhưng vẫn nức nở.
Hắn xoay người ôm ta vào trong ngực, mặt ta dán lên l*иg ngực nóng bỏng rắn chắc của hắn.
“Thật có lỗi, ta không biết ngươi nghĩ như vậy.”
Ta không thể bị sự dịu dàng của hắn mê hoặc được. Ta cố gắng giãy ra khỏi ngực hắn.
“Nếu đại tướng quân đã nhận ra sai lầm, ta cũng bỏ qua tất cả. Cũng xin đại tướng quân không nên can thiệp vào chuyện của ta nữa.”
“Tại sao ngươi vẫn…… Nếu ngươi thật sự muốn một đứa nhỏ, ta cũng có thể…… Ta cam đoan đứa nhỏ sẽ là của ngươi.”
Vì sao hắn vẫn kiên trì như vậy? Là do cảm thấy con trai hắn có một tiểu đệ hay tiểu muội của nam nhân khác sẽ mất mặt sao? Về sau hắn cũng phải kết hôn sinh con mà.
“Không cần! Cùng ngươi ở một chỗ luôn bị ngươi nắm mũi dắt đi, không hề có cảm giác tự tại.” Ta sẽ không mắc mưu đâu.
“Thế về sau cho ngươi nắm mũi của ta không được sao?”
A? Hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy? “Ta còn không biết mũi của ngươi ở đâu?” Ta tự nhận công lực không bằng hắn.
Hắn cười khẽ một tiếng, kéo lấy tay ta, đặt lên mũi hắn, “Ta nói cho ngươi là được.”
Ta hơi tâm động, hôm nay có thể chèn ép Long đại tướng quân ép như thế cảm giác rất thống khoái a!
“Thật sự cái gì cũng theo ý ta sao?”
“Thật.”
“Vậy về sau không cho phép ngươi phái người điều tra ta, ta muốn nói với ngươi sẽ tự mình nói.”
“Được.”
“Ngươi biết cái gì cũng phải nói cho ta biết, không cho phép đùa giỡn ta.”
“Được.”
“Ngươi cũng không được qua lại với nữ nhân khác, bao gồm hoa khôi và công chúa.”
“Được.”
“Cũng không được can thiệp vào chuyện ta cùng khác nam nhân khác kết giao.”
“Chỉ cần ngươi cam đoan là kết giao bình thường.”
“Không cho phép cản trở những chuyện ta muốn làm.”
“Chỉ cần không phải chuyện tìm người sinh con là được.”
“Việc để A Bích nhận tổ tông tạm thời hoãn lại.”
“Được.”
“Đứa nhỏ tiếp theo phải mang họ ta.”
“Chỉ cần không phải Kim Thành Vũ là được.”
Sao lại thoải mái như vậy, một chút cảm giác hắn đang bị ngược đều không có. Khó chịu!
“Trừ phi ta tự nguyện, nếu không không được lấy lý do gì bức ta thành hôn.”
Ta sẽ không vì đứa nhỏ mà thành thân.
Hắn rốt cục có một chút do dự, “…Được.”
Xem ra còn chưa đủ cường độ.
“Ngươi đã đáp ứng hết rồi, như thế ta sẽ chính thức để Long đại tướng quân thăng chức lên làm làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của Kim Đa Đa ta.”
“Cái gì! Tình nhân bí mật?”
“Đúng vậy, tình nhân bí mật. Nói đúng ra là ngươi và ta có thể duy trì quan hệ tình nhân, nhưng không thể công khai, khi ta muốn tìm ngươi sẽ chủ động, không muốn thì ngươi sẽ phải an phận thủ thường, nếu không đường ai nấy đi, không can thiệp chuyện của nhau. Đương nhiên, nếu ngươi có người trong lòng hoặc là muốn thành thân, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng nếu như thế từ nay về sau chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau”
Lần này Long đại tướng quân do dự rất lâu, một hậu nhân danh môn như hắn, một ngôi sao của cả đất nước, có thể chịu được chuyện trở thành tình nhân bí mật bị người ta bao dưỡng sao? Tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể tưởng tượng nhất định rất phấn khích.
“Nếu ngươi không muốn cũng không sao, ta có thể đi tìm người khác……”
“Ta đồng ý!” Hắn như cắn răng mà nói. “Nhưng ngươi cũng phải cam đoan an phận thủ thường.”
“Đó là đương nhiên, nếu không thì đường ai nấy đi, không can thiệp chuyện của nhau.”
Ha ha, ta không nghĩ cả đời phải coi giữ ngươi.
“Nếu đã ước định rồi, bây giờ chúng ta……” Giọng điệu của hắn lại trở nên thản nhiên.
“Còn chưa được! Nói miệng không có bằng chứng! Phải lập văn tự mới được.” Nói xong, ta muốn đứng dậy.
Hắn lại giữ chặt, “Đã nửa đêm, để sáng mai đi.”
Ta nghĩ cũng phải, hơn nữa trong phòng cũng không có đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, cho nên lại nằm xuống.
Hắn kéo ta vào trong lòng, da thịt chạm nhau, cả người ta nhộn nhạo, nhiệt độ cơ thể của hắn cũng như lên cao.
Không được, còn chưa có giấy trắng mực đen, không thể để hắn chiếm tiện nghi.
Ta thoát khỏi vòng tay của hắn, “Đêm nay ta chỉ muốn ngủ, ngươi không nên nghĩ khác.”
“Ha ha, thật sự không cần?”
“Nói cho ngươi một câu, khi nữ nhân nói không cần chính là không cần.”
Quay đầu, ngủ.
Tỉnh lại, chuyện đầu tiên ta làm đó là mặc quần áo xuống giường, khéo màn che thật dày ở cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào. Sau đó lục tung phòng tìm giấy và bút mực, bắt đầu viết khế ước tình nhân.
Đến khi Long đại tướng quân tỉnh lại, ta đã viết được hơn nửa. Trừ những điều tối hôm đã kể, ta còn còn thêm vài điều khoản hôm nay mới nghĩ ra, bao gồm cả “tam tòng tứ đắc”.
Ở cuối khế ước, ta viết : “Nếu bên Ất [tức Long đại tướng quân] trái với những điều kể trên, quan hệ song phương lập tức chấm dứt, bên Ất không thể lấy gì lý do để can thiệp vào cuộc sống cá nhân của bên Giáp [tức ta], quyền lợi nuôi con của bên Ất đối với bên Giáp tất cả đều chấm dứt.”
Cho dù Long đại tướng quân là người gặp biến không sợ hãi thế nào đi nữa, đối mặt với hiệp ước không bình đẳng như vậy vẫn có chút động dung. Nhìn hắn gian nan viết xuống ba chứ “Long Phi Ngọc”, ấn xuống dấu tay đỏ tươi, rốt cục ta cũng có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi nông nô xoay người.
Giống kể chuyện ko có nhiều câu đối thoại Đọc hơi nhàm Cốt truyện có thể chấp nhận