Chương 20: Tiên tử sư nương
Lãm Nguyệt sơn trang ở Phong Trữ thành. Phong Trữ thành là một thành trấn khá giàu có của Lăng Quốc, ở phía nam kinh thành, khí hậu tương đối ấm áp, đây cũng là một trong những nguyên nhân mỹ nhân sư phụ đáp ứng để cho ta đến nơi này.
Ngày đó, sau khi yêu cầu phí nuôi nấng với Long Đại Tướng quân, là phí nuôi nấng, không phải phí phụng dưỡng, bởi vì cục cưng, chứ không phải vì ta, về nhà, ý niệm duy nhất trong đầu ta chính là – chuồn!
Vốn tưởng rằng hồ ly là giảo hoạt nhất, không ngờ con rồng này cũng không chịu yếu thế. Người ta đều nói ngoại hình của rồng là từ trăm loài thú tạo thành, có lẽ não của rồng chính là não hồ ly.
Cũng là tại ta, tự cho mình hơn người khác ở hai mươi năm giáo dục hiện đại, cho nên quên mất bản thân ở hiện đại chỉ là hàng đơn vị thấp kém nhất của một viên chức nhà nước, sao có thể so với kẻ từ nhỏ đã lớn lên ở trung tâm chính trị như hắn.
Ta thúc giục mỹ nhân sư phụ mau chóng lên đường, lấy lí do nếu khởi hành chậm trễ sẽ phải đón năm mới trên đường. Ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho sư phụ, hắn sắp bị cuộc sống thối nát của hoàng cung quý tộc ăn mòn rồi, ta muốn cứu vớt hắn.
Trước khi đi, hồ ly Thương Dung muốn mở tiệc tiễn biệt chúng ta ở Túy Hoa lâu, khiến ta lo sợ đến mức mí mắt phải giật liên hồi, kiên quyết yêu cầu đổi địa điểm thành Dược Thiện phường, hắn cười ta chỗ béo bở cũng không cho người ngoài hưởng, ta cũng chỉ có thể kiên quyết chống đỡ, chung quy vẫn không thể nói ta có di chứng hậu Túy Hoa lâu được.
Hồ ly tặng ta rất nhiều đồ, chính xác là tặng cục cưng, so với người chuẩn bị làm mẹ như ta còn chu toàn hơn, khiến cho ta xấu hổ.
“Nếu đã thích đứa nhỏ như vậy, mau mau sinh một đứa thôi.”
Hắn còn chưa thành thân, nhưng ta biết hắn có mấy tiểu thϊếp. Nam nhân cổ đại a!
“Phiền phức!”
“Phiền phức? Vậy ngươi để bụng với cục cưng của ta như vậy làm gì?”
“Nó không cần ta nuôi.”
Không nói gì……
“Đa Đa, để Kim Thành Vũ nhà ngươi nhận ta làm cha nuôi đi.”
Phụt! Miếng cháo trong miệng ta phun toàn bộ ra mặt đất. Ai nói cho hắn? Lại là Thúy Vi lắm miệng! Hay là……
“Ta thấy La Kiệt cũng rất thích chức vụ này, nhưng hai chúng ta là quan hệ gì, ngươi nhất định phải đồng ý với ta.”
Thì ra là con thỏ chạy đến trước mặt hồ ly sĩ diện, khó trách Long Đại Tướng quân bị kí©h thí©ɧ nặng nề.
“Quan hệ của hai chúng ta chính là đại cổ đông và tiểu cổ dân, người bóc lột cùng người bị bóc lột.”
Ta thật muốn phân rõ ranh giới với nam nhân có liên quan đến Thương gia, “Về phần làm cha nuôi, phải xem tương lai ngươi có thể khiến cho nhà cục cưng của ta thừa nhận hay không, ta sẽ không vẽ ra con đường phát triển thuận lợi cho nó khi nó vừa được sinh ra.”
Thật ra ta rất muốn để cho cục cưng theo hồ ly học tập, rửa nhục thay ta, nhưng lại sợ vô ý ký vào một hiệp ước không bình đẳng khác.
Đối với lời nói của ta, Thương Dung có chút cảm khái, từ nhỏ hắn đã bị người ta lấy tiêu chuẩn người nối nghiệp để bồi dưỡng, nay một thân gia sản khó có thể vứt bỏ, không giống ta có thể bay tới bay đi tự do thoải mái. May mà hắn thích kinh thương, giảo hoạt như hắn không làm nghề này cũng thật lãng phí.
“Về phần Kim Thành Vũ ngươi không cần suy nghĩ nữa, ta đổi tên cục cưng rồi.”
Nếu hắn biết cục cưng mang họ Long, có thể đoán ra cái gì hay không?
—————–
Rốt cục thoát khỏi nam nhân có liên quan đến Thương gia, đương nhiên không tính cục cưng trong bụng, trải qua hơn nửa tháng hành trình, cuối cùng chúng ta cũng tới Phong Trữ thành, đến được Lãm Nguyệt sơn trang.
Duyệt Duyệt bảo bối đã sớm chuẩn bị tốt một tiểu viện yên tĩnh thanh nhã cho ta, trên tấm biển trước cửa viết “Long Mai trai”, trong viện trồng hơn mười cây hoa mai.
Nghỉ ngơi vài ngày, đã đến năm mới, Tường Thụy năm thứ năm.
Đây không phải năm đầu tiên kể từ khi ta trọng sinh đến thế giới này, nhưng lại là năm đầu tiên trong cảm nhận của ta. Không cần cố làm ra vẻ nịnh nọt, chỉ cần cùng mọi người tiễn năm cũ đi đón một năm mới đến, uống rượu mua vui, ta đã nhận định bọn họ là người nhà của ta, Duyệt Duyệt bảo bối nhất định cũng nghĩ như vậy.
Sư tổ biếи ŧɦái cũng đến đây, nói một mình đứng ở đỉnh núi rất quạnh quẽ, thật sự là một người đáng thương. Ta hỏi hắn nếu sợ quạnh quẽ sao không sớm cưới vợ sinh con, hắn nói: “Không có có cách nào nha, nữ nhân ở bên cạnh ta sẽ tự ti!”
Biết vì sao nói hắn biếи ŧɦái rồi chứ? Hắn nhất định phải tìm một nữ nhân so với hắn xinh đẹp hơn làm thê tử, nếu không sẽ lo lắng người ta vì tự ti mà nghĩ đến chuyện tự sát, cho nên sắp năm mươi tuổi rồi còn cô đơn một mình. Có điều nữ nhân đẹp hơn hắn quả thật không nhiều lắm.
“Về sau sẽ không cần lo lắng nữa, có Tiểu Vũ theo giúp ta là được rồi, ha ha!”
Phụt! Lại một miếng cháo bị ta phun đầy trên mặt đất. Ta nhìn về phía Thúy Vi, “Không phải ta! Tiểu thư! Thật sự không phải ta!”
Lần thứ hai ta lại phải giải thích không có Kim Thành Vũ nào. Làm ơn không cần nhắc đến áp lực Long Đại Tướng quân! Có điều, Tiểu Vũ, tên đúng là đáng yêu, có thể cân nhắc tên gọi ở nhà.
Khi đón giao thừa, ta đề nghị chơi trò giải câu đố.
Ta ra đề, thiếu chủ Thương gia và Long Đại Tướng quân cùng đi một chỗ, đưa ra một câu thành ngữ.
“Rồng cuốn hổ chồm!”
“Long mã tinh thần!”
“Rồng bay phượng múa!”
“Long phượng trình tường!”
“Đều không đúng! Đáp án chính xác là – Lang bái vi gian*!”
*Thành ngữ: ý là câu kết với nhau làm chuyện xấu, lang bái ở đây có nghĩa là con sói và con bối, đều là những loài thú gian ngoan.
—————–
Trận tuyết rơi đầu tiên ở Phong Trữ trong năm Tường Thụy thứ năm. Tuy nói là ở đây ấp áp hơn kinh thành, nhưng dù sao vẫn là trời đông giá rét. Ta ăn mặc giống như một quả cầu tròn, ngồi trước cửa sổ ngắm mai. Thúy Nùng theo mỹ nhân sư phụ đi mua thuốc bổ cho ta, Thúy Vi hơi mệt mỏi, ta bảo nàng đi nghỉ một lát. Trong phòng chỉ còn mình ta.
Trong viện phần lớn đều là mai hồng, trên nền tuyết trắng càng làm tôn lên vẻ tươi đẹp. Nghe nói đây là cảnh tượng mà mẫu thân của Duyệt Duyệt bảo bối yêu thích nhất, năm đó nàng cũng thường xuyên ngồi ở chỗ này ngắm mai hồng tuyết trắng.
Ta đột nhiên nghĩ đến một câu thơ, lúc này là cảm xúc thật sự, “Người xưa chẳng biết đâu rồi, hoa đào còn đó vẫn cười gió đông*.”
*Hai câu thơ cuối trong bài thơ bài thơ “Đề đô thành nam trang” của Thôi Hộ.
Chỉ tiếc, hoa mai này cũng không phải hoa mai năm đó.
Ta nhắm mắt lại, cúi đầu, chắp hai tay, trong lòng mặc niệm: “Mẫu thân của Duyệt Duyệt bảo bối, xin ngài an nghỉ, Duyệt Duyệt bảo bối nhất định sẽ sống một cuộc sống vui vẻ như ngài mong muốn.”
Ta từng nói với Duyệt Duyệt bảo bối, tên hắn có hàm ý là cha mẹ hắn hi vọng hắn được sống vui vẻ hạnh phúc. Dần dần hắn đã hiểu được, không còn cố chấp với huyết hải thâm thù trong quá khứ nữa.
Mặc niệm xong, buông tay, ngẩng đầu, mở mắt ra……
A! Đây là làm sao! Ta vừa rồi đâu có chiêu hồn! Vì sao lại có một nữ tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt u oán nhìn ta!
Nữ tử này tầm hai mươi lăm, sáu tuổi tuổi, diện mạo tú lệ, chỉ là màu da hơi đen, con ngươi mờ ảo, như thể phát sáng, đôi môi không biết là vì thời tiết rét lạnh hay là âm khí quá nặng mà trở nên xanh tím, đôi tay còn kỳ quái hơn, trắng trong như chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh kiểu dáng bình thường, trên lưng đeo kiếm, trên tóc còn vương mấy bông tuyết.
“Ngươi chính là Đa Đa cô nương?” Giọng nói tinh tế, giống như một tiểu cô nương.
“Đúng vậy, vị cô nương này…… Không, vị phu nhân này…… À không, vị tiên tử này, ngài có…… chuyện gì sao?”
Ta không xác định nàng có phải quỷ hồn của mẫu thân Duyệt Duyệt bảo bối hay không, quỷ hồn chắc chắn không thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt như thế này được, nhưng ta vẫn có chút sợ hãi, dù sao bây giờ trong phòng chỉ có một mình.
“Nhờ ngươi đem cái này trả lại cho hắn.”
Nàng duỗi tay đưa đến một thứ, lộ ra cánh tay trắng trong như nước.
“Tiên tử…… ngài tự mình đưa cho hắn…… Không phải…… tốt hơn sao?”
Ta không dám tiếp nhận.
Thần sắc nàng hơi đổi, như là dùng hết khí lực mới nói được, “Ta, ta không thể thấy hắn!”
Ngươi không thể thấy hắn cũng không nên tới gặp ta nha!
“Tiên tử…… có phải ngài còn tâm nguyện gì…… chưa hoàn thành hay không?” Người ta đều nói người biến thành quỷ hồn không tán chính là do nguyên nhân này.
Đôi tay cầm thứ gì đó của nàng hơi run lên một chút, như là bị nói trúng tâm sự: “Tâm nguyện? Ngoài chuyện đem vật này trả lại cho hắn, ta còn có tâm nguyện gì?” Nàng thì thào tự nói.
Nàng bắt lấy tay ta cố chấp nhét vật kia vào, trong mắt lại lóe lên ánh sáng bức thiết. Ta còn một cái bụng không lớn không nhỏ, không thể trốn tránh.
“Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Quả nhiên là nàng! Nàng chịu gặp ta rồi sao?!”
Ta chưa từng nghe thấy tiếng mỹ nhân sư phụ ồn ào như thế.
Sắc mặt tiên tử đại biến, càng cứng rắn nhét vật kia vào tay ta, sau đó xoay người nhảy lên trên nóc nhà.
“Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!”
Mỹ nhân sư phụ kêu to đuổi theo.
Ta cũng vội vàng xông ra ngoài: “Mỹ nhân sư phụ! Sư phụ! Nhầm rồi! Phương hướng nhầm rồi!”
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng dáng mỹ nhân sư phụ cô độc trên con đường sai lệch.
“Ngươi gọi hắn là gì?”
A! Sao tiên tử lại xuất hiện ở phía sau ta!
“Ngươi vừa gọi hắn là gì?”
“Mỹ nhân sư phụ! Sư phụ!” Ta không biết nàng đang hỏi người nào.
“Sao hắn có thể là sư phụ của ngươi?”
“Sao không thể?”
Tại sao mỗi người đều có nghi vấn như vậy!
“Đồ nhi của Tư Đồ đại ca không phải Quân thiếu hiệp sao?”
Ta đã xác định nàng không phải quỷ hồn của mẫu thân Duyệt Duyệt bảo bối, cho nên không sợ hãi nữa.
Ta đang muốn chỉnh lại vạt áo, nhưng phát hiện ra trong tay còn đang nhét vật kia, đành phải thôi, hắng giọng nói: “Ta là sư phụ của Quân Tử Duyệt! Tư Đồ Trường Nhạc là sư phụ của ta!”
Lực chú ý của nàng không có đặt ở quan hệ của ta và Duyệt Duyệt duyệt bảo bối, mà kinh ngạc nhìn đến bụng ta,“Nói như vậy, không phải, không phải……”
Không phải cái gì? Ta lập tức hiểu được ý tứ của nàng.
“Đương nhiên không phải! Ta và mỹ nhân sư phụ vô cùng thuần khiết!”
Ta hận nhất người khác suy đoán lung tung quan hệ của ta và mỹ nhân sư phụ.
“Tiểu thư! Xảy ra chuyện gì?”
Thúy Vi chạy đến, xem ra là bị chúng ta đánh thức.
Tiên tử vẫn còn đang kinh ngạc, không nhìn ta, mà chỉ nhìn mặt đất. Ta chỉ có thể đấm đấm thắt lưng, nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy biểu tình trên mặt nàng lúc vui, lúc buồn, trong miệng lẩm bẩm: “Hắn không phải…… Là ta hiểu lầm. Thế hắn rốt cuộc……”
Liên tưởng đến tình cảnh khi mỹ nhân sư phụ thấy nàng vừa rồi, ừ, xem ra mỹ nhân sư phụ và tiên tử này có chuyện rất không thuần khiết nha!
Đứng nhiều thật sự không thoải mái. Ta bước lại, ngoắc ngoắc tay kêu Thúy Vi đến giúp.
“Ta nói này tiên tử, chúng ta vẫn nên vào nhà nói chuyện đi, đôi chân này của ta phải chống đỡ hai người đó.”
Nàng nghe lời theo ta vào phòng.
Lúc này tình huống nghịch chuyển: Ta nhàn nhã thưởng thức thuốc bổ Thúy Nùng vừa bưng lên [thật ra ta uống rất vất vả]; tiên tử hơi bất an ngồi đối diện ta.
“Này, tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể cởi kiếm trên lưng xuống được không?” Cả ngày đeo như vậy không thấy phiền phức sao?
Nàng nghe lời cởi kiếm xuống, đặt lên bàn, thật sự thỏa mãn lòng hư vinh của ta.
“Đúng rồi, rất xin lỗi.” Giọng nói của nàng càng nhỏ.
“A?” Ta không rõ ràng lắm.
“Ta không nên hiểu lầm ngươi và Tư Đồ đại ca.”
“À, không có gì, người không biết không có tội.” Ta rất độ lượng.
“Thế có muốn ta giải thích giúp ngươi hay không?”
“A? Với ai?”
Nàng hơi hơi ngẩng đầu,“Phu quân của ngươi!”
Bởi vì đã có đứa nhỏ, Thúy Vi chải cho ta kiểu tóc của nữ tử đã lập gia đình, khó trách tiên tử hiểu lầm.
“Không cần, hắn lại càng không để ý.” Một người không có, để ý cái gì.
Nàng sửng sốt, không biết nên nói gì.
Ta chủ động giải cứu, “Không biết tiên tử từ đâu đến?”
Mặt nàng đỏ lên, chắc là nhớ ra chính mình chưa giới thiệu: “Ta họ Thi, tên Tiểu Tiểu……”
Thi Tiểu Tiểu, nữ, hai mươi tư tuổi [Tường Thụy năm thứ năm], nhân sĩ Tây Xương Quốc, chính là truyền nhân của Thi gia nổi tiếng về y thuật ở Tây Xương Quốc.
Thi gia cư trú tại Y Nhân cốc của Tây Xương Quốc, đệ tử đều lấy nghiên cứu y thuật làm vinh quang, mỗi người có công việc chuyên ngành, không thích tham gia tục sự thế gian, nhiều năm tách biệt với thế giới bên ngoài, có thể thấy được chỉ tiếp xúc với những người đến cầu xin chữa bệnh hoặc những người cùng nghiên cứu y thuật. Thi Tiểu Tiểu mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng lại không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Có điều y thuật của nàng rất cao, bặc biệt là ở phương diện nghiên cứu bệnh cho nữ nhi và trẻ nhỏ, ở Tây Xương có danh xưng là Y Tiên, quả nhiên là một tiên tử.
“Tiên tử tỷ tỷ, ngươi quen biết mỹ nhân sư phụ nhà ta như thế nào?”
“Vì sao ngươi gọi Tư Đồ đại ca là ‘mỹ nhân’? Lại gọi ta là ‘tiên tử’?”
Chắc nàng chưa từng nghe thấy ai gọi sư phụ của mình như thế.
“Ha ha! Bởi vì mỹ nhân sư phụ rất xinh đẹp! Về phần tiên tử tỷ tỷ, ngươi cũng không thuộc khói lửa nhân gian, không phải tiên tử thì là gì!”
Lần sau nhất định nàng sẽ hỏi ta “biếи ŧɦái” là gì.
“Tư Đồ đại ca cũng nói như vậy.”
Vẻ mặt tiên tử thẹn thùng cúi đầu, trái ngược hoàn toàn với nét mặt u oán cùng âm lãnh vừa rồi.
Oa! Thì ra mỹ nhân sư phụ cũng biết dỗ nữ hài tử! Xem ra tiên tử tỷ tỷ rất có thể trực tiếp thăng cấp thành tiên tử sư nương.
Trước khi mỹ nhân sư phụ tìm được chính xác đường trở về, ta có đủ thời gian để nghe về câu chuyện của hai người bọn họ: “Rất lâu trước kia……”
Thì ra là như vậy!
Ta mở ra tấm bản đồ mà lúc nãy tiên tử cố sống cố chết nhét vào trong tay ta, nay đã nhăn nhúm không còn phân biệt được hình dạng, quả nhiên chính là bức tranh thêu thành công đầu tiên của ta – tấm bản đồ đường từ Phiếu Miểu Phong tới Tống phủ mà ta đưa cho mỹ nhân sư phụ. Tấm bản đồ này ở Thiên Bảo năm thứ ba mươi thất lạc, thì ra là bởi tiên tử ghen tị cho nên ném đi, sau đó bị nhân sĩ giang hồ nhặt được, mới tạo thành tin đồn Huyền Thiên Tông có cất giấu kho báu.
“Tiên tử tỷ tỷ, ngươi nói ngươi và mỹ nhân sư phụ vì tấm bản đồ này mà xảy ra tranh chấp, cho tới bây giờ hắn vẫn còn giận ngươi.”
“Đúng vậy, Tư Đồ đại ca rất tức giận, hắn nói đây là thứ vô cùng quan trọng, không có nó, hắn sẽ sống không nổi. Ta vốn tưởng rằng đây là ngươi đưa cho hắn……”
Trên tấm bản đồ này có thêu hai chữ “Đa Đa”, bởi vì là bức tranh thêu thành công đầu tiên, đương nhiên ta phải lưu tên làm kỷ niệm, lại khiến cho tiên tử hiểu lầm là tín vật đính ước ta đưa cho mỹ nhân sư phụ.
Còn phần là thứ rất quan trọng, đó là đương nhiên, đây là sự kiêu ngạo duy nhất trong kiếp sống mù đường của mỹ nhân sư phụ — biết được chính mình nhất định có thể đến được nơi cần đến, tuy rằng quá trình cũng không dễ dàng. Mà nếu không có nó…… thật ra mỹ nhân sư phụ từng xin ta thêu một bức khác, nhưng khi đó ta đang bận rộn kiếm tiền, cho nên không rảnh, tiện tay vẽ một bức cho hắn, hắn còn chê chất lượng không tốt.
“Nhưng sau đó ta mới biết được đây là bản đồ kho báu của quý phái, khó trách Tư Đồ đại ca không chịu tha thứ cho ta.” Nàng nức nở.
“Ngươi nói mỹ nhân sư phụ hàng năm đều đến tìm ngươi, chỉ vì tấm bản đồ đó?”
Ta biết ngay mà mỹ nhân sư phụ sợ nhất chuyện ra khỏi cửa hàng năm đều đi đến Tây Xương Quốc, còn chần chừ ở đó hơn nửa năm đúng là chuyện lạ, chỉ có năm nay vì chuyện của ta nên còn chưa xuất phát; ta cũng biết tiên tử tỷ tỷ không thuộc khói lửa nhân gian hàng năm lại chạy khắp giang hồ tìm kiếm “bản đồ kho báu”, cho nên màu da vốn trắng lại vì phơi nắng quá nhiều mà hơi đen.
“Đúng vậy. Nhưng ta vẫn chưa tìm được bản đồ, cho nên ngay cả gặp mặt ta hắn cũng không chịu……”
Không thể nào! Mỹ nhân sư phụ đối với tiên tử nhất định có tình ý, sao có thể làm ra loại chuyện như thế.
“Chính miệng hắn nói không muốn gặp ngươi?”
“Ta bảo người truyền lời cho hắn, nói nếu hắn có thể tha thứ ta, thì mời hắn vào cốc, nhưng mỗi lần hắn đều là ở ngoài cửa cốc đi tới đi lui, chính là không muốn tiến vào!”
Nghe qua thật giống như là độ mù đường của người nào đó lại phát tác. Nhưng ba, bốn năm này đều loanh quang ngoài cửa cốc hơn nửa năm, chẳng lẽ vẫn không tìm thấy đường?
“Tiên tử tỷ tỷ, đường vào Y Nhân cốc của các ngươi có phải rất khó đi hay không?”
Nàng dùng cặp bắt đầu đỏ lên nhìn ta, “Không khó, chỉ bố trí một trận đồ Thiên Cương bát quái mà thôi.”
Trời ạ, ta ngất! Một người đường thẳng còn có thể đi nhầm, lại bắt hắn ở tìm lối ra trong Thiên Cương bát quái trận! Hắn có thể hơn nửa năm trở lại Phiếu Miểu Phong, ta đã muốn cảm ơn trời đất rồi.
“Tiên tử tỷ tỷ,” Ta thống khổ nói, “Ngươi không biết mỹ nhân sư phụ của ta là một người mù đường siêu cấp sao!”
“A!”
“A!” Tiên tử lại thét chói tai, “Làm sao bây giờ! Tư Đồ đại ca đi ra ngoài tìm ta, ta lại ở trong này, hắn có thể không tìm thấy đường trở về hay không?”
“Ha ha, cái này thì ngươi cứ yên tâm.”
Ta lấy từ trong lòng ra một cái bình ngọc lưu ly nhỏ, đặt lên bàn.
Lúc gần đi hồ ly Thương Dung đưa cho ta một bảo bối, bảo bối này có hai phần, một phần chuyên tạo ra gió, phần còn lại tạo ra một mùi hương riêng biệt, hai thứ này sẽ tự tìm thấy nhau. Ta từng chơi qua “Kiếm Tiên” cho nên đặt tên là “Dẫn Lộ phong” và “Cuồng Ma hương”. Dẫn Lộ phong đưa cho mỹ nhân sư phụ, còn Cuồng Ma hương thì ta giữ.
Quả nhiên, gần đến hoàng hôn, trên tay mỹ nhân sư phụ cầm Dẫn Lộ phong nghiêng ngả lảo đảo vọt vào Long Mai trai. Đem Dẫn Lộ phong đặt xuống bên cạnh bình ngọc lưu ly, mỹ nhân sư phụ kích động nhảy đến chỗ ta, thậm chí không phát hiện ra tiên tử đang ngồi bên cạnh.
“Đa Đa! Đa Đa! Làm sao bây giờ? Ta không thể đuổi theo Tiểu Tiểu! Nàng vẫn không chịu gặp ta!” Mỹ nhân sư phụ cũng có chút nức nở.
Người ta đi hướng đông, ngươi đi hướng tây, cho dù trái đất hình tròn cũng khó mà đuổi được.
“Quên đi, mỹ nhân sư phụ, nhân gian nơi nào không có cỏ lạ, ngươi còn lo không kiếm được sao.”
“Ngươi nói bậy!” Mỹ nhân sư phụ hơi nổi giận, “Tiểu Tiểu mới là tốt nhất! Tiểu Tiểu là nữ nhân tốt nhất!”
“Tư Đồ đại ca!”
“Tiểu Tiểu! Sao nàng lại ở chỗ này? Nàng, nàng rốt cục chịu gặp ta!”
Ta giống như đang xem kịch ngôn tình Đài Loan nhiều năm trước, thật sự là buồn nôn! Ta rất ý thức yên lặng rời đi, để lại đất diễn cho nam, nữ nhân vật chính.
Ra khỏi phòng, phát hiện ra trong tay vẫn còn nắm tấm bản đồ kia.
Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, tấm bản đồ này thêu không quá tốt, nhưng lại là thứ đánh dấu ước định của ta cùng mỹ nhân sư phụ, cho nên chắc hẳn người khác xem không hiểu, nếu không, Tống phủ đã sớm bị lục tung lên rồi, sao còn thể quan hệ đến Huyền Thiên Tông?
Ta mở bản đồ ra nhìn kỹ một lượt, phát hiện góc bên phải dưới chữ kỹ của ta còn có hàng chữ……
Sự tình thì ra là được phát sinh như thế!
“Tấm bản đồ này thuộc sở hữu của Tư Đồ Trường Nhạc của Huyền Thiên Tông, nếu có người nhặt được xin trả lại.”
Giống kể chuyện ko có nhiều câu đối thoại Đọc hơi nhàm Cốt truyện có thể chấp nhận