“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: đã điều tra rõ Lại bộ thị lang Vương Lương thu nhận hối lộ, làm trái pháp luật, hà khắc dân chúng.
Ngay ngày hôm nay, cách chức Lại bộ thị lang của Vương Lương, tịch thu gia sản, sau thu trảm quyết.
Khâm thử!”
Cẩm y vệ vừa tuyên chỉ xong, Lại bộ thị lang Vương Lương đang quỳ trên đất đã kích động kêu lên “không.
Ta muốn gặp Hoàng thượng.
Ta bị oan”
“Hừ” tiếng cười nhạt khinh thường vang lên trong tai mọi người “Vương đại nhân, chuyện đã tới mưc này, ngươi còn kêu oa? Vì ngươi ăn hối lộ, làm trái pháp luật, cắn xén lương bổng của tướng sĩ biên quan, khiến mấy vạn tướng sĩ ăn không no bụng, áo không đủ che thân, bị quân địch gϊếŧ chết.
Ngươi dám nói ngươi oan uổng vậy thì đại gian thần Tần Quái sẽ nhảy ra khỏi quan tài nói hắn là trung thần”
Thanh âm sắc bén, Vương Lương nhìn qua, thấy một người mặc cẩm phục, khoác áo choàng mày đen, thân cao tám thước.
Hắn đứng ngay cửa, phía sau là ánh mặt trời chiếu xuống làm toàn thân hắn như mạ một lớp vàng, vô cùng chói mắt, cao cao tại thượng khiến người ta ngưỡng mộ
Vương Lương nhìn thấy hắn, thân mình run rẩy, ánh mắt sợ hãi, lắp bắp gọi tên người tới “Lục…Lục đô đốc”
Lục đô đốc, Lục Hoài Khởi, Đông Hán đô đốc.
Hắn tướng mạo tuấn mỹ vô trù lại tự tịnh thân vào cung làm thái giám.
Có lẽ vì thế mà tính tình hắn đại biến, vô cùng biếи ŧɦái, bạo tàn âm độc, thủ đoạn đối phó người khác rất độc ac.
Sau khi vào cung, chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã đánh bại Tây Hán Đô đốc Lưu Trực vốn rất được sủng ái, trở thành quyền thần được Hoàng đế coi trọng nhất
“Hừ” Lục Hoài Khởi đi đến trước mặt Vương Lương, khóe môi cong lên, cười một cách khinh miệt
“Lục đô đốc, ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tiểu nhân đi” hắn một thân khí tức áp bách làm Vương Lương liên tục cúi đầu cầu xin tha thứ
Lục Hoài Khởi hai tay để sau lưng, vẫn đắm chìm trong kim quang, cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, làm cho người ta có cảm giác không thể với tới
“Vương đại nhân.
Người làm quan chúng ta, bình thường muốn dồn đối thủ vào chỗ chết cũng dùng một ít thủ đoạn nhưng tướng sĩ biên quan là đang bảo vệ quốc gia, là rường cột nước nhà.
Bản Giám ngày thường bị đám quan viên các ngươi mắng ta là gian thần nhưng cũng không dám động tới lương bổng của tướng sĩ biên quan, ngươi thì hay rồi, hại chết mấy vạn người mà còn muốn sống…”
Vương Lương nhào tới ôm bắp chân hắn, ra sức cầu xin tha thứ.
Lục Hoài Khởi liếc mắt nhìn một thái giám, thái giám kia hiểu ý, kiền đưa một cây đao cho hắn
“Lục đô đốc tha mạng” Vương Lương nhìn thấy cây đao, sắc mặt lập trức trắng bệch, cùng lúc này Lục Hoài Khởi vung đao lên, chém ngay eo Vương Lương
Bị chém vào eo, may mắn sẽ bị mất mạng tại chỗ, nếu không thì phải chịu đau đớn khốc liệt, sau đó mấy ngày sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Mà Vương Lương rơi vào tay Lục Hoài Khởi, trở thành người bất hạnh
Tiếng kêu thét thảm thiết vang vọng khắp phủ Lại bộ thị lang, sau đó Vương Lương ngã nhào trên đất như một đống bùn nhão.
Hiện trường một mảnh huyết tinh dọa người
Lục Hoài Khởi trên cao nhàn nhạ lườm Vương Lương một cái, vân đạm phong khinh đá hắn văng ra, rút từ trong lòng ra một cái khăn tay, chà lau sạch sẽ máu tươi văng trúng giày của mình, rồi thẳng người đi ra khỏi phủ Lại bộ thị lang
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi, bên ngoài vốn đang náo nhiệt nhất thời liền im lặng như tờ
Lục Hoài Khởi.
Từ đầu đường đến cuối hẻm ở Lương kinh, ai mà chẳng nghe ác danh của hắn.
Hắn chưởng quản Đông Hán, nanh vuốt trải rộng cả nước, nghe nói người đắc tội hắn luôn không có kết cục tốt.
Trước kia muốn hù dọa tiểu hài tử khóc ầm ĩ, chỉ cần nói “Tây Hán Đô đốc Lưu Trực đến’ hài tử liền nín khóc, mà nay Lục Hoài Khởi còn kinh khủng hơn Lưu Trực nhiều.
Khoa trương một chút thì là sản phụ nhà nào lâm bồn sinh con, nghe nói tới Đông Hán Đô đốc thì hài tử sắp ra đời cũng vội vã quay trở lại bụng của mẫu thân.
Lại bộ thị lang Vương Lương cũng vì mấy ngày trước đắc tội Lục Hoài Khởi mà hôm nay gặp xui xẻo
Lục Hoài Khởi không để ý tới ánh mắt sợ hãi và lo âu của bách tình nhìn hắn, hai chân thon dài thẳng tắp bước về phía đại mã, tung người ngồi lên.
Hắn vung roi, chuẩn bị giục ngựa tiến cung phục mệnh với Hoàng đế thì độ nhiên nhìn thấy một nữ tử mặc xiêm y màu thiên thanh thêu hoa sen đang đứng chặn đường phía trước.
Nàng đeo khăn che mặt, không nhìn rõ dung mạo của nàng
Lục Hoài Khởi mày kiếm nhíu chặt, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, không phải là thích khách do Tây Hán Lưu Trực phái tới ám sát hắn chứ?nếu tên Lưu Trực không lên được mặt bàn dám ra loại chuyện hạ sát ác độc này, hắn cũng sẽ cho hắn ta đẹp mặt
Lục Hoài Khởi mỉm cười, đang chuẩn bị lệnh cho thủ hạ đi ứng phó nữ nhân kia thì nữ nhân mặc áo thiên thanh kia đã thẳng tắp quỳ xuống trước mặt hắn
Nàng thẳng lưng quỳ ở đó, làm cho Lục Hoài Khởi giậ mình nghĩ tới chỉ thích thanh liên không yêu thanh hà
“Dân nữ Trầm Thanh Lê bái kiến Đông Hán Lục đô đốc” thanh âm trong trẻo mang theo chút cứng cỏi
Trầm Thanh Lê? Lục Hoài Khởi khẽ nhướng mày, tựa như hắn đã từng nghe qua cái tên này nhưng cha mẹ nhà ai không có tâm mà lại đặt cho nữ nhi của mình cái tên như thế.
Thanh Lê, khinh ly…ý nghĩa thật xấu ah
Dưới ánh nhìn soi mói của Lục Hoài Khởi, Trầm Thanh Lê thoải mái lấy khăn che mặt xuống,thành công làm cho bách tính vây xem hít một trận khí lạnh.
Nửa gương mặt của nàng đều bị lửa thiêu cháy, khiến khuôn mặt của nàng dữ tợn, khủng bố như quỷ
Đôi mắt hẹp dài như mắt hồ ly của Lục Hoài Khởi nheo lại, ánh mắt sắc bén.
Hắn cũng coi như kiến thức rộng rãi, chưa từng nhìn thấy người có dung mạo xinh đẹp hơn hắn nhưng xấu hơn hắn thì hắn đã gặp qua ngàn vạn người.
Dù vậy nữ tử Trầm Thanh Lê đang ở trước mắt hắn đây vẫn chính là cô nương xấu nhất mà hắn từng thấy.
Đối mặt với anh mắt khinh thường hoặc che cười của mọi người, Trầm Thanh Lê vẫn ưỡn thẳng lưng, ngửa đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía Lục Hoài Khởi ở trên cao “dân nữ Trầm Thanh Lê ngưỡng mộ Lục đô đốc đã lâu, hôm nay đặc biệt bái kiến mới thấy Lục đô đốc quả nhiên phong thần tuấn lãng, dân nữ một lòng si mê, hi vọng Lục đô đốc có thể thu nhận dân nữ làm thϊếp.
Dân nữ nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt”
Lời nói kinh hãi thế tục, không chỉ làm bách tính trên đường mà ngay cả Lục Hoài Khởi cũng biến sắc mặt
Nữ tử này điên rồi sao?
Tuy hắn là thái giám,cũng không có quy định không thể nhận nữ nhân, có điều nàng quá xấu.
Lục Hoài Khởi hắn vì nguyên nhân nào đó mà trước giờ trong phủ không có nữ nhân, nếu ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào thả tin ra ngoài muốn thu nhận nữ nhân, không biết trên dưới triều đình có bao nhiêu quan viên muốn đưa nữ nhân cho hắn.
Đầu của hắn bị lừa đá hay sao mà nữ tử dung mạo xinh đẹp không nhận, nhận nữ tử Trầm Thanh Lê này về làm môn thần sao?
Hai mắt Trầm Thanh Lê vẫn bình thản như hồ nước, khiến cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng
Không khí đang yên lành, đột nhiên không biết trong đám đông có ai đó bỗng kêu lên “ta nhớ ra rồi, nàng tên Trầm Thanh Lê, Nhị nữ nhi của An quốc công cũng tên này, lúc trước cũng bị lửa thiêu hủy khuôn mặt.
Khi Nhị nữ nhi của An quốc công chết, ta đang giúp việc trong phủ An quốc công, nàng này bộ dáng thế kia giống y như nữ nhi Trầm Thanh Lê đã chết đi của An quốc công”
Lời này vừa ra, người nghe đều cảm thấy lạnh sống lưng
Lục Hoài Khởi nheo cặp mắt hồ ly âm u nhìn về phía sau Trầm Thanh Lê.
Phía sau nàng có một cái bóng, không phải quỷ.
Khó trách vừa rồi hắn lại cảm thấy cái tên Trầm Thanh Lê này quen quen
Gia tộc Trầm thị được người đời xưng tụng là gia tộc hoàng hậu, Tây Lương quốc từ lúc khai triều đến nay trải qua mười hai đời hoàng đế thì có sáu hoàng hậu xuất thân từ gia tộc Trầm thị, ngay cả đương kim hoàng hậu cũng là muội muội cùng mẹ với An quốc công
Một năm trước, An quốc công tuyên bố với bên ngoài trong phủ phát sinh hỏa hoạn, Nhị tiểu thư Trầm Thanh Lê bất hạnh bị lửa thiêu chết
Khi đó hắn nghe thủ hạ bẩm báo nhưng không để ý lắm
Lúc này một thủ hạ của Lục Hoài Khởi đi tới, nói nhỏ bên tai hắn, trong mắt Lục Hoài Khởi liền nổi lên nghi ngờ dày đặc.
Thủ hạ của hắn đã gặp qua An quốc công phủ Nhị tiểu thư Trầm Thanh Lê, mà nữ tử trước mắt tự xưng là Trầm Thanh Lê này giống y như An quốc công phủ Nhị tiểu thư Trầm Thanh Lê mà thuộc hạ của hắn đã từng gặp.
Nói cách khác, Trầm Thanh Lê một năm trước đã chết đột nhiên sống trở lại?.