Chương 4

Hắn không quan tâm đến tôi, tôi cũng không biết phải làm gì.

Cứ như vậy tôi trở nên lạnh nhạt.

Sau đó tôi gặp phải một chuyện lớn: có người trong ban nhạc đã sử dụng ma túy.

Việc này cũng kéo theo tôi bị liên lụy.

Đồng đội xảy ra chuyện. tôi vốn dĩ cũng đã đủ uể oải.

Không lâu sau lại có tin đồn truyền ra, nói tôi cũng từng sử dụng ma túy.

Dưới sự tức giận, tôi trực tiếp tuyên bố rời khỏi giới giải trí.

Cho nên đã lâu không liên lạc lại với Trì Yến.

Tôi cũng không biết phải giải thích với hắn như thế nào về tin tôi "chết", chỉ là hiểu lầm lớn.

Tôi ngồi trong sân bay, nghĩ đến dáng vẻ của Trì Yến lúc rời đi vừa rồi.

Cảm xúc có chút phức tạp.

Dáng vẻ của hắn, giống như ngay lập tức có thể lao thẳng vào nghĩa trang của tôi.

Đào tôi lên, bóp cổ tôi chất vấn tôi:

Đường Hi, sao em dám không nói một tiếng nào mà lặng lẽ chết đi?

Ứng dụng giám sát điện thoại nhận được thông báo:

Có người lạ đột nhập vào nhà.

Camera trong nhà, xuất hiện một bóng người.

Trì Yến.

Tôi giật mình.

Hắn vào bằng cách nào?

Sao hắn biết tôi lấy ngày sinh của hắn cài làm mật mã?

Có hơi quá lộ liễu rồi không?

Trì Yến đi đi lại lại trong nhà, rõ ràng đang tìm tôi.

Cũng rõ ràng không tìm thấy.

Tôi xem rất thú vị.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy chiếc điện thoại đã bị dính bụi bặm trên bàn tôi.

Ngoài điện thoại ra.

Hắn còn lật tìm viên an thần trên tủ đầu giường tôi, còn có thuốc chống trầm cảm Paroxetine.

Tôi chuyển sang góc nhìn khác, bên cạnh TV cũng có một cái camera.

Trong khoảnh khắc chuyển sang, bả vai Trì Yến đột nhiên sụp xuống.

Hắn cúi đầu, giấu mặt trong bóng tối, hai tay chống lên đầu gối.

Giống như như vậy mới có thể miễn cưỡng ngồi ổn.

Ôi trời...

Giống như chơi lớn rồi.

Tôi nhìn thấy trong bóng tối, có một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống.

Hắn đang khóc?

Tôi đưa mặt lại gần hơn một chút.

Hận không thể chui vào trong điện thoại, sau đó cẩn thận nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Trì Yến.

Vừa rồi tôi có xem hoa mắt hay không, hắn thật sự đang khóc sao?

Không biết sao lại xui xẻo, máy bay sắp cất cánh rồi.

Ngón tay lướt trên màn hình, giống như là muốn cách màn hình cảm nhận được nhiệt độ trên mặt hắn một chút.

Điện thoại tắt máy, máy bay cất cánh.

Mười hai tiếng sau, tôi đến London.

Sau khi ổn định chỗ ở, tôi mở điện thoại lại lần nữa.

Đang nghĩ có nên gọi điện cho Trì Yến giải thích một chút hay không, nhưng điện thoại của quản lý không gọi được, trước mở trang web lướt một chút.