Chương 1

Khi đang ở nhà nằm ườn chơi game với mèo.

Quản lý gọi điện cho tôi: “Hi Hi, ngày mai có một chuyến lưu diễn toàn minh tinh châu Á có thể cần em trở lại tham gia một lúc..."

“Không đi.” Tôi có chút bực bội: "Chị Lý, em đã rút lui khỏi làng giải trí rồi."

Quản lý cười gượng hai tiếng: "Chủ yếu là, lần này nhà tài trợ mới có một đại gia, muốn xem em biểu diễn một lần nữa."

Tay cầm rung lên một cái.

Màn hình máy tính đen đi.

"GAME OVER."

Tôi đau đầu muốn chết: "Không muốn đi lắm đâu.”

"Thế này đi, chị nói với hắn là em đã chết rồi."

Một cách giải quyết dứt điểm.

Dù sao tôi cũng không có ý định tái xuất.

Hơn nữa tôi thực sự đã chán ngấy mấy chuyện vớ vẩn trong giới này rồi.

Thật khó tưởng tượng một người mắc chứng sợ xã hội nặng như tôi là làm sao thành công ra mắt mà còn có thể đứng trên sân khấu.

Quản lý lắp bắp: "Thật, thật sao?"

Tôi rất nghiêm túc: "Ừm ừm."

Ngày hôm sau.

Tôi lại lần nữa bị điện thoại của quản lý làm cho tỉnh giấc: "Toang rồi toang rồi, em mau lên mạng xem đi!"

Ngày thường tôi không lướt những thứ này.

Kể từ khi bị bạo lực mạng một lần vào năm ngoái, tôi liền càng sợ hãi nhìn thấy mấy thứ này.

Mặc dù sau đó đã được làm sáng tỏ, nhưng cũng gây ra cho tôi không ít bóng ma tâm lý.

Chờ tôi vừa mở ra mạng xã hội.

Tất cả các chủ đề về tôi đã tràn ngập khắp nền tảng.

[Tưởng niệm cô Đường Hi!]

[Linh hồn nhạc sĩ vĩnh cửu: Đường Hi.]

[Trì Yến khóc sụt sùi tại buổi họp báo phim mới!] tiêu đề này đã thành công khiến tôi chú ý.

Mà nó vẫn đang tăng lên.

Thằng chó Trì Yến này còn sẽ có lúc thất thố như vậy?

Tôi vừa hỏi quản lý:

"Chị sao lại đi nói với người khác là em đã chết vậy?”

"Chỉ cần nói với nhà tài trợ đó là được rồi mà... Chuyện này nếu như bị người ta phát hiện ra em chưa chết, hình như có chút ngại thì phải."

Quản lý cũng phát điên rồi: "Chị đâu biết ông lớn đó lại hét lên ngay lúc đó chứ.”

"Còn chưa kịp nói câu giữ bí mật nữa."

Tôi mở tin nhắn của Trì Yến: "Trì Yến lại sao nữa vậy?"

Tôi và quản lý dùng một chiếc điện thoại riêng để liên lạc.

Mấy đứa bạn khác là dùng một chiếc điện thoại khác, chiếc điện thoại đó bị ném ở trong góc rất lâu cũng chưa khởi động lại.

Quản lý: "Em tự xem đi, điện thoại của chị sắp nổ tung đến nơi rồi.”

"Hi Hi em đi du lịch nước ngoài chơi mấy ngày trước đi, chị sẽ lên mạng xã hội giải thích một chút."

Tôi cũng có chút áy náy: "Chị Lý ơi..."