Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỉ Doanh Môn

Chương 316: Chương cuối (thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba năm sau.

Trời tờ mờ sáng, cửa sau phủ nha Thanh Huyện bị người khẽ mở ra một khe nhỏ, Tẩy Tuỵ thò đầu ra hướng về phía đường lớn ngó nghiêng, rồi quay đầu lại cười nói: “Lão gia, phu nhân, lúc này bên ngoài không có người, vừa đúng lúc lên đường.”

Lão gia nhà mình chịu khổ hơn ba năm, rốt cuộc cũng chịu được đến lúc mây tan mặt trời ló rạng, khảo bình được đứng thứ nhất, thăng quan đi Tương Châu làm Đồng Tri. Tin tức mới vừa truyền ra, dân chúng đã mời cơm, tặng đồ quá nhiều, vì không muốn phiền dân, nên vốn phong quang rời đi lại thành đi như kẻ trộm vậy.

“Đều nhanh lên.” Cung Viễn Hoà đem đại nhi tử Triển Dương vào trong xe, bởi vì không thấy Minh Phỉ và Thư Mi, nên nhìn xung quanh: “Phu nhân và đại tỷ đâu?”

Kim Trâm dắt nhi tử Đầu Hổ mới hai tuổi nhà mình cười nói: “Vẫn đang ở trong sân ạ.”

Cung Viễn Hoà khẽ cau mày, cất bước đi vào: “Sao lại mất thời gian như vậy?” Mới vào tới cửa viện, thấy Minh Phỉ cầm trong tay một cành cây nhỏ, trầm mặt quát lên: “Cung Thư Mi, ta nói một lần cuối cùng, lên xe!”

Thư Mi bốn tuổi mắt to đen ngập nước tựa như quả bồ đào, hai cái sừng trên đầu rung lên, gắt gao ôm một gốc cây anh đào già bên góc tường, mặc cho Minh Phỉ dù doạ, chính là không buông tay. Năm nay mưa nhiều, anh đào nở nhiều hoa, kết trái cũng lắm, nhìn phía trên một chút, màu xanh của quả anh đào nhỏ kết thành chuỗi, một chút nữa thôi là được ăn, tại sao nhất định phải đi lúc này? Hai ngày nữa không được sao?

“Ta đã nói đạo lý này với con mấy lần, con còn không nguyện ý đi phải không? Vậy được, chúng ta đi, một mình con ở lại chỗ này ăn anh đào đi.” Minh Phỉ ném cành cây trong tay, xoay người đi về phía bên ngoài.

Thư Mi cũng không quản chiếc áo nhỏ màu vàng mình yêu thích có bụi đất hay không, quật cường ôm chặt thân cây, dán sát mặt vào vỏ cây, chớp mắt nhìn lén bóng lưng Minh Phỉ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, nhất định không lên tiếng.

Minh Phỉ biết nàng đang rình coi mình ở phía sau, chính là chờ mình mềm lòng quay đầu lại, liền bước chân càng lúc càng lớn, đột nhiên thấy Cung Viễn Hoà đứng ở cạnh cửa chứng kiến, liền hướng về phía hắn nháy mắt, ý bảo hắn không cần lo lắng. Phần lớn thời điểm Thư Mi đều là tiểu cô nương rất đáng yêu lại hiểu chuyện, nhưng từ nhỏ tính tình đã mạnh mẽ, thời điểm nổi tính ngang ngược thì quả thật không thể nói đạo lý được. Ví như bước ngoặt này, nàng nhớ gốc anh đào của nàng, sống chết cũng không chịu đi.

Cung Viễn Hoà chỉ cười hắc hắc, lão đại không nhẫn tâm nhìn bóng lưng khóc nức nở của nữ nhi, nó chỉ là một đứa bé thôi, hiểu được cái gì chứ? Có chút tỳ khí cũng rất bình thường. Có hò hét, dời đi lực chú ý cũng phải. Nhưng ý tưởng của Minh Phỉ không giống hắn, thời điểm nên cưng chiều thì cưng chiều, thời điểm ngang ngược thì kiên quyết không nuông chiều, vì vậy hắn cũng không dám làm ngược ý Minh Phỉ, chỉ có thể thương tiếc mà không giúp được gì cho nữ nhi đang lặng lẽ nhìn nơi đó.

Từ góc nhìn của Thư Mi không thấy được Cung Viễn Hoà, chỉ thấy mẫu thân thật sự vứt bỏ mình đi xa, hơn nữa cũng không quay đầu lại, đi rất là nhanh, rất nhanh sẽ không thấy bóng dáng nữa. Giống như có tiếng xe ngựa vang lên. Rốt cuộc nàng cũng sợ, há mồm muốn khóc, đã hừ một tiếng, rồi lại nhịn được, cúi thấp đầu suy nghĩ một chút, lưu luyến vuốt ve vỏ cây anh đào nhỏ giọng nói: “Mẫu thân giận ta thật rồi, ta phải đi. Giữ lại cho ta nha, sang năm ta lại tới.” Nói xong đứng dậy vỗ tay một cái, lấy khăn tay nhỏ từ trong tay áo ra lau mặt, lại vỗ vỗ y phục, mới cất bước chạy ra ngoài.

Cung Viễn Hoà thiếu chút nữa cười ra tiếng, khó khăn lắm mới nhịn được, lại thấy Thư Mi đã chạy nhanh tới bên cạnh mình, vội nghiêng người vươn tay ra, ôm lấy eo Thư Mi, bế nàng lên cao hôn vào mặt nàng một cái, cười nói: “Mới vừa rồi con làm gì vậy? Vì sao lâu như vậy rồi cũng không đi ra, tất cả mọi người đều đang đợi một mình con đấy.”

Thư Mi cũng biết mới vừa rồi mình làm chuyện không đúng, đang buồn rầu không biết làm thế nào để xuống thang, con ngươi đảo một vòng, liền ôm cổ Cung Viễn Hoà, dùng sức hôn một cái lên mặt hắn, nói: “Phụ thân, mẫu thân không cần con nữa.”

Tiểu quỷ này. Cung Viễn Hoà phiền muộn nhíu mày: “Sao mẫu thân lại không cần con nữa?”

Thư Mi sờ sờ đầu, đáng thương nói: “Con không nghe lời, mẫu thân tức giận, không cần con đi theo mẫu thân nữa, con đi theo người có được không?”

“Được.” Cung Viễn Hoà nhịn cười nghiêm túc hỏi nàng: “Mẫu thân không cần con đi theo người, vậy chúng ta cũng không cần mẫu thân đi theo chúng ta nữa, ta và con cùng đi, để đệ đệ và mẫu thân cùng đi, có được không?”



Thư Mi khó xử vặn bàn tay mập mạp, nhỏ giọng nói: “Hai người không cùng đường sao?”

Cung Viễn Hào lắc đầu: “Chúng ta không cùng đường. Chúng ta ai đi đường nấy.” Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới bên ngoài, hắn chỉ chỉ xe ngựa: “Mẫu thân con và đệ đệ ngồi xe ngựa đi, ta và con ngồi thuyền đi.”

Thư Mi rồi rắm nhìn xe ngựa một chút, nói: “Vậy nửa đường có thể gặp không ạ?”

“Không thể,có thể sau này cũng không gặp được nữa. Dù sao con đã chọc mẫu thân con tức giận, không phải mẫu thân đã không muốn con rồi sao? Không gặp cũng không sao.”

Thư Mi đột nhiên khóc lớn lên: “Không, con muốn đi cùng đường với mẫu thân.”

Cung Viễn Hoà bị hù nhảy dựng lên, không phải mới vừa rồi còn chịu đựng không khóc sao, thế nào mà đột nhiên lại khóc? Không khỏi than thở một tiếng, vẫn là nữ nhi muốn mẫu thân nhiều hơn chút. Tiện tay đem Thư Mi thả lên xe, “Tự con đi nói cùng mẫu thân đi.”

Thư Mi nhìn sắc mặt của Minh Phỉ, chạy chạy bổ nhào vào lòng Minh Phỉ: “Mẫu thân, con sai rồi, con muốn đi cùng đường với người.”

Minh Phỉ nghe được nàng chịu nhận lỗi, tâm hơn phân nửa đều mềm nhũn, đem Triều Dương cho vυ" nuôi ôm, cầm khăn lau nước mắt cho nàng: “Biết mình sai là tốt rồi, lần sau không được tái phạm nữa, tuy con tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nên hiểu đạo lý nói đạo lý, không thể quấy nhiễu, biết không?”

Thư Mi tựa vào ngực mẫu thân, chỉ cảm thấy ấm áp, thơm ngào ngạt, mềm nhũn, thoải mái thành một mảnh, cứ gật đầu liên tục. Mắt thấy hình như Cung Viễn Hoà không lên xe, vội vàng cọ qua cọ lại bắt lấy góc áo của hắn, giương mắt nhìn hắn: “Phụ thân, người cũng lên đi, chúng ta đi cùng đường!”

Tâm Cung Viễn Hoà đang chua chát lúc này mới dễ chịu một chút, sờ sờ đầu Thư Mi, lệnh phu xe đánh xe.

Xe ngựa đi cửa sau phủ nha, dọc theo con đường Tĩnh Tiêu trải đá xanh đi về phía bến tàu bên bờ sông.

Xe ngựa lộc cộc, Thư Mi ngồi trong ngực phụ thân, hài lòng nhìn mẫu thân ngồi bên phải một chút, hôn “bẹp” một cái lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của đệ đệ đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mẫu thân, sau đó nhanh chóng né tránh, thấy đệ đệ không biết mình đã né tránh, còn cau mày nhắm mắt lại đưa tay ra đẩy người, đẩy đẩy vô ích, nàng vui vẻ cười ha ha, lại hôn vào trán đệ đệ một cái.

Nhìn một đôi nhi nữ đáng yêu, Minh Phỉ và Cung Viễn Hoà nhìn nhau cười một tiếng, không thể nói hết có bao nhiêu ngọt ngào quanh quẩn trong lòng.

Cung Viễn Hoà lặng lẽ đưa tay ra, dịu dàng sờ sờ hông Minh Phỉ, thời gian ba năm qua, mình trở nên vừa đen vừa rắn rỏi, nhưng Minh Phỉ chỉ hơi đẫy đà một chút, vẫn trắng noãn mỹ lệ, thon thả động lòng người, nhìn lại so với trước còn mê người hơn. Nhận thấy Cung Viễn Hoà kín đáo ôn nhu, Minh Phỉ không dấu vết xe dịch sang bên cạnh hắn, dựa vào hắn thật chặt.

Xuyên qua cửa sổ xe, có thể thấy cảnh xuân bên ngoài cửa sổ.

Thanh Huyện sáng sớm luôn yên ả mà an tĩnh, đặc biệt là thời tiết cuối xuân, sương trắng tôn lên cây đào cây liễu bên bờ sông, càng thêm vô cùng tĩnh mịch mà an ẩn, mát mẻ động lòng người.

Nhìn bến tàu Thanh Huyện phía xa, Cung Viễn Hoà rất xúc động. Hắn tới nơi này cũng ròng rã ba năm, đối với mọi thứ nơi này cũng không xa lạ gì như Thuỷ thành phủ, hắn đi khắp núi sông Thanh Huyện, động viên thân môn huyện quyên tiền, thậm chí còn chạy tới phủ Minh ở Thuỷ Thành phủ đòi tiền, chẳng phân biệt ngày đêm mang người đến thống trị bãi hiểm, sau khi người bị lột một lớp da, rốt cuộc cũng xây lên được một bến tàu ở chỗ này.



Sau khi bến tàu được dựng lên, thương nhân tới buôn bán ở Thanh Huyện nhiều hơn, Thanh Huyện một năm ba vụ kén tằm và sản xuất nhiều quả hạnh đào, hạt dẻ, thạch lựu để chở ra bên ngoài, đổi thành bạc óng ánh. Thời gian quá ngắn, hắn không dám nói Thanh Huyện vì vậy mà trở nên giàu có và đông đúc, nhưng hắn xác thực đã làm được việc không thẹn với lương tâm mình.

Minh Phỉ nhìn theo ánh mắt Cung Viễn Hoà ra bên ngoài, cười nói: “Có chút không bỏ được sao?” Ở chỗ này hơn ba năm, mỗi khi nóng bức khó chịu, con muỗi hung dữ, lúc hai đứa bé gào khóc, hắn vẫn luôn tức giận tự trách mình nói muốn rời đi. Lúc này thật sự có thể đi, nhưng vẫn không thể bỏ được.

Cung Viễn Hoà thu hồi ánh mắt, cười nói: “Có chút. Dù sao bến tàu này là một bút pháp ta vẽ ra, phía trên mỗi tảng đá, tất cả đều là ta tận mắt nhìn xây lên.”

Nụ cười trên mặt Minh Phỉ đột nhiên phóng đại, nhỏ giọng nói: “Ta lấy chàng thật vẻ vang.”

Cung Viễn Hoà có chút xấu hổ khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Phu thê nhà mình, còn nói cái này nữa.”

Minh Phỉ cười nói: “Không phải, chỉ sợ chốc lát nữa chúng ta cũng chưa đi được.”

Tẩy Tuỵ rất hưng phấn hô: “Lão gia, có rất nhiều người tới! Còn có vạn dân tán nữa!”

(Vạn dân tán: Ở xã hội phong kiến, khi tiễn biệt một vị quan thanh liêm (thường là đưa tiễn lúc rời chức), người dân thường đưa tặng “vạn dân tán” để tỏ ý lưu luyến, biết ơn)

Sương mù lượn lờ xung quanh bến tàu, lít nhít rất nhiều người, trẻ có già có, nữ có nam có, có rất nhiều người xách theo giỏ, có người giơ vạn dân tán thật cao, cũng có người bày tiệc rượu trên bến tàu, chờ để tiễn Cung Viễn Hoà lên đường.

Minh Phỉ kéo Thư Mi từ trong ngực Cung Viễn Hoà ra rồi giúp hắn sửa sang lại y phục tóc tai: “Thϊếp cùng hài tử chờ chàng ở trên thuyền. Chàng nên hài lòng nha, lúc cha thϊếp rời chức có chút vạn dân tán là giả. Thế nào vật này là chàng lại là thật vậy?”

Hai mắt Cung Viễn Hoà sáng lên, thừa dịp hai hài tử không chú ý, khẽ hôn lên đầu Minh Phỉ: “Vậy ta đi nhé?”

Minh Phỉ gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi vững vàng của hắn đi về phía mọi người, chỉ cảm thấy mọi thứ trong thiên hạ đều vì vậy mà biến sắc.

Sự chậm trễ này, liền trì hoãn tới hơn nửa ngày, mãi cho đến giờ mùi Cung Viễn Hoà mới xem như được thoát thân, người một nhà thuận thuyền rời đi, hướng về phía Thuỷ thành phủ. Lần đi tương Châu này, không biết phải mấy năm nữa, không thể thiếu việc phải về Thuỷ thành phủ đi Phủ Minh và thăm người thân được.

Thuyền trên đường đi, Minh Phỉ và Cung Viễn Hoà dẫn một đôi nhi nữ cùng tiểu hổ con của Kim Trâm ngồi ở bên cửa sổ, chỉ cặn kẽ cảnh sơn thuỷ hai bên bờ cho bọn chúng nhìn, lấy hiểu biết đôi chút của mình với truyền thuyết dân phong dân tộc kể cho bọn chúng nghe.

Sớm muộn gì thuyền cũng ngừng, Cung Viễn Hoà càng hay dẫn bọn họ đi thả câu ở đầu thuyền, đến thị trấn, hoặc là đi mua giấy diều hâu buộc ở trên mui thuyền để cho gió thổi tung bay, hoặc là mua mấy xâu mứt quả nhét miệng ba hài tử. Một nhóm người vui vẻ hoà thuận, cũng không cảm thấy trên đường đi có bao nhiêu tịch mịch hay gian nan.

Ngày hôm đó nghỉ đêm ở Tô huyện, nhưng tới khá muộn, lại gặp trà xuân tháng giêng, bến tàu bị thuyền trà xuân đỗ chật ních. Khó khăn lắm mới nhìn thấy một chỗ trống bên cạnh một con thuyền cách đó không xa, người chèo thuyền có lòng muốn qua đó đỗ, nhưng lại bị hai chiếc thuyền nhỏ chặn lại, một người nói: “Người từ nơi nào tới, không hiểu quy củ làm loạn. Nơi đó là chỗ ngươi có thể đỗ hay sao?”

Từ trước tới giờ người chèo thuyền đều đi quen, chưa bao giờ biết nơi nào không thể dừng được, chỉ coi như gặp người lừa gạt, nghĩ thầm mình tốt xấu gì cũng là chở một vị quan, lập tức liền xảy ra tranh chấp với người ta. Đợi đến khi Cung Viễn Hoà nghe được tiếng vang chạy tới thì đã nháo thành một mảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »