Chương 12: Thủ đoạn (1)

Minh Phỉ nói: “Nếu là lúc trước, nhất định ta sẽ rất sợ. Nhưng hôm nay có ma ma và hai vị tỷ tỷ ở đây, không biết vì sao, ta không còn sợ nữa.”

Dư ma ma cười nói: “Nhưng người nhất định cảm thấy, tụi nô tỳ đã làm quá phận rồi. Những thứ này đều là lúc trước khi ra cửa, phu nhân đã giao phó. Phu nhân nói, không thể để Tam tiểu thư bị khinh bỉ chịu khổ, tất cả đều đã có nàng, cho nên nô tỳ mới cả gan mang nhà cửa Quan gia trong nhà ra, để tạo áp lực. Tuy là vì sức khoẻ của ngài, nhưng đã quấy rầy ngài, mong ngài tha lỗi.”

Minh Phỉ hiểu rất rõ tình cảnh của mình, vì vậy cũng không trông chờ vào việc họ nhất định sẽ coi trọng, thận trọng phục vụ mình, nàng chỉ cần ở trên mặt không gây trở ngại cho mình là được, vì vậy giả bộ nở một nụ cười miễn cưỡng: “Các người cùng là vì ta… Ta sao lại không biết phân biệt đây? Nếu có cơ hội, ta còn muốn tự mình hướng mẫu thân nói cảm ơn đấy.” Dư ma ma đối với Trần thị là thật sự trung thành, đến lúc nào, nàng mới có thế lực có thể thuộc về mình đây?

“Người phải nhớ, người là tiểu thư Quan gia, không thể so mình với những thứ dân đen kia, không thể dễ dàng bị người khác mạo phạm.” Thấy Minh Phỉ đáp, Dư ma ma lại hỏi: “Kiều Hạnh và Kiều Đào, tiểu thư thích người nào hơn?”

Minh Phỉ do dự thật lâu, mới nói: “Hai tỷ tỷ đều giống nhau, đều rất có năng lực. Chỉ là lần này, đại khái thì người Ngô gia sẽ oán hận Kiều Hạnh tỷ tỷ. Ta sợ về sau ngươi không có ở đây, họ sẽ lại đánh nhau………..”

Dư ma ma nghe thấy ý này, chính là nhìn trúng Kiều Đào rồi, lại không đồng ý mà quyết định, chỉ nói: “Ngủ đi, ngủ đi, đừng để quá mệt nhọc.” Tam tiểu thư như vậy có chút mềm yếu sợ phiền phức, nhưng lại có bộ dáng rất thức thời, rất phù hợp.

Minh Phỉ nghĩ đến kế sách của mình đã thành công, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn nhiều so với ngày trước, tối thiểu mình sẽ không phải nhịn đói bị bỏ đói nữa, ngay cả dinh dưỡng cho thân thể phát triển cũng hơn. Chẳng qua trong mộng nàng lại nhìn thấy Phương nhi bị uỷ khuất nhìn mình chằm chằm, bảo là muốn tuyệt giao cùng nàng, lại không thể thuận theo nên có chút buồn bực.

Ngày hôm sau, quả thật Phương nhi không có đến như mọi ngày, sáng sớm sẽ tới nhìn Minh Phỉ, bồi Minh Phỉ nói chuyện, mà lại núp ở trong phòng nàng không chịu ra ngoài. Ngay cả Kiều Đào cố ý mời nàng tới gặp Minh Phỉ, nàng cũng cúi thấp đầu không chịu đi, còn giận giữ quát lên, xoay người hung hăng đạp vào cửa.

Tình bạn của tiểu hài tử, thuần khiết lại ngây thơ, không cho phép có một tia tạp chất nào. Đêm qua Uông thị trước mặt mọi người rơi vào cảnh nhếch nhác, mất thể diện như vậy, vô luận thể nào thì trong lòng và mặt mũi Phương nhi cũng khó chịu.

Cái này thật giống như, hai con chim nhỏ vốn đang cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ, thân thể một trong hai con chim nhỏ cường tráng hơn một chút, mỗi lần đều che chở con chim nhỏ nhu nhược kia một chút, lúc này, hai con đều rất vui sướиɠ. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, con chim nhỏ cường tráng kia đột nhiên phát hiện, vốn bằng hữu phải dựa vào mình kia thế nhưng lại không phải là đồng loại, mà là một con chim cao cao tại thượng, mà con chim Phượng này còn có thể mang đến tai hoạ cho người một nhà mình, chính mình còn phải cầu xin nàng thì mới có thể bảo toàn được người nhà mình, mình không còn thương cảm nhìn đồng bạn nữa. Con chim nhỏ cường tráng đương nhiên là không thể tiếp nhận loại thân phận địa vị bị chuyển biến này, nên khi gặp sẽ trốn tránh bằng hữu.

Minh Phỉ buồn rầu nghĩ, có lẽ mình đã bị mất vị bằng hữu đầu tiên. Nhưng nếu cho thêm nàng một cơ hội nữa, nàng cũng vẫn sẽ không chút do dự làm như vậy, bởi vì nàng không có sự lựa chọn nào khác. Đối với người mà sự sinh tồn cũng thành vấn đề mà nói, tình bằng hữu là gì, đều là xa xỉ phẩm.



Nếu lúc Uông thị vừa mới vào trong phòng, nàng liền mở miệng thay Uông thị mà cầu cạnh, như vậy, không chỉ Dư ma ma và hai nha đầu kia sẽ cho rằng nàng mềm yếu dễ bắt nạt, không biết phân biệt, ngay cả Uông thị cũng sẽ không nhớ đến tình cảm của nàng, ngược lại sẽ càng khi dễ nàng hơn. Ngày sau coi như nàng may mắn có thể thoát khỏi cái bể khổ này về nhà, thì mọi người trong nhà cũng sẽ không bởi vì nàng thiện lương mềm yếu mà đối xử tử tế với nàng, mà chỉ biết xem thường nàng, khi dễ nàng thôi.

Một câu nói, nếu chính ngươi không có bản lãnh giải quyết vấn đề, thì người khác lúc vì ngươi giải quyết vấn đề cũng không cần dính dáng đến người khác, không cần làm cho người khác nghi ngờ, ví như Đường Tăng chính là loại điển hình này. Nàng mới chín tuổi, còn chưa có lớn, bị người thân vứt bỏ, không nơi nương tựa, nên nàng cũng không dám mạo hiểm.

Vào buổi trưa, Kiều Hạnh thừa dịp trong phòng không có những người khác, chạy đến nói chuyện với Minh Phỉ: “Tam tiểu thư, ngài đã hài lòng chưa?”

Minh Phỉ hạ mí mắt nói: “Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, ta đã nói, không cần làm tổn thương đến hoà khí. Ngươi xem, hiện tại Phương nhi oán hận ta, ta làm thế nào mới tốt đây?” Kiều Hạnh nhất định là cố ý, cãi nhau, dù là mình có đổi ý, thì mẹ Dư cũng sẽ không lưu nàng ở lại chỗ này nữa. Nhưng Minh Phỉ không thể không thừa nhận, Kiều Hạnh nỗ lực một chút cũng đáng giá.

Kiều Hạnh cười cười: “Nếu nô tỳ nói câu nàoy không được xuôi tai, ngài là tiểu thư Quan gia, Phương nhi bất quá cũng chỉ là một nữ nhi của tiểu phú hộ nông thôn mà thôi, được tính là cái gì chứ? Ngài và nàng ta không phải là người đi chung trên một con đường, chung quy thì một ngày nào đó cũng sẽ tách ra, từ đó cũng không thể gặp nhau nữa. Tiểu thư cần gì tự mình tìm khó chịu?”

Người bạc tình khá lắm! Minh Phỉ oán thầm, rồi lại nghĩ đến chính mình cũng vừa mới đả thương trái tim của Phương nhi, nên ho khan một tiếng, nói: “Ngươi yêu tâm, ta sẽ không giữ ngươi lại.” Dừng một chút, nhắc nhở Kiều Hạnh: “Chuyện bộ quần áo kia, ta cảm thấy trước hết để cho mẹ Dư biết là tốt nhất.”

Người giống như Dư ma ma này, kiêng kỵ nhất chính là người phía dưới dấu diếm mình, bỏ qua mình đi lấy lòng cấp trên, nếu Kiều Hạnh đem chuyện che dấu Dư ma ma, tất nhiên Dư ma ma sẽ cho nàng nếm không ít đau khổ. Minh Phủ cũng không phải quá quan tâm tới Kiều Hạnh, mà nàng cho là sau này vẫn còn cần cùng Kiều Hạnh giao thiệp, nhiều người thì nhiều đường.”

Ánh mắt Kiều Hạnh loé lên một cái, cười nói: “Đã hiểu, nô tỳ sẽ rút ra chút thời gian để nói cho mẹ Dư.” Dư ma ma một lòng chèn ép nàng, nàng ngu mới nói cho Dư ma ma đấy.

Minh Phỉ nhìn bộ dáng kia của Kiều Hạnh, rõ ràng chính là chỉ trả lời mình qua loa. Cũng không nguyện ý thì thôi, muốn lấy được thì trước tiên phải bỏ ra, đây chính là quy tắc, sau khi bị thua thiệt Kiều Hạnh tự nhiên sẽ nhớ lời nàng…, mới biết nàng tốt.

Dư ma ma ở Ngô gia sáu bảy ngày, mắt thấy Minh Phỉ đã tốt, Ngô gia ở nơi này tạm thời sẽ không gây ra được sóng gió gì lớn, mới quyết định trở về. Kiều Hạnh được như nguyện đi theo bà ta trở về, mà Kiều Đào, thì bị lưu lại hầu hạ Minh Phỉ.



Dư ma ma an ủi lôi kéo tay áo của Minh Phỉ đang khóc không chịu buông tay nói: “Hiện nay đã gần cuối năm, trong nhà còn nhiều chuyện. Nô tỳ phải trở về giúp việc cho phu nhân, người của tiểu thư ở đây không nhiều lắm, đợi sau khi trở về, ta sẽ bẩm rõ với phu nhân, rồi sẽ phái một ma ma tới.”

Minh Phỉ lau nước mắt, rất không muốn buông tay ra: “Lễ mừng năm mới kính xin mẹ thay ta dập đầu cho phụ thân, mẫu thân. Hãy nói, ta nhớ nhà, nhớ bọn họ.” Nói là nhớ bọn họ, ai cũng biết chỉ là một câu nói xã giao, nhưng nhớ nhà, lại là sự thật. Không phải nàng nghĩ muốn rơi vào những thứ tranh đấu kia, mà ở trong hoàn cảnh xã hội này, nàng chỉ có thể trở lại nơi đó thì mới tìm được đồng minh, tìm được đường sống.

Dư ma ma tất nhiên là miệng đầy lời đồng ý. Kiều Hạnh đỡ Dư ma ma ngồi lên xe ngựa, híp mắt nhìn về phía Minh Phỉ và Kiều Đào phất tay: “Trở về đi thôi, thời tiết lạnh lắm, qua ít ngày tới ta sẽ tới thăm các người.”

Đợi khi không nhìn thấy Minh Phỉ và Ngô gia nữa, Dư ma ma thu hồi nụ cười hiền lành trên mặt, lên tiếng kêu Kiều Hạnh: “Kiều Hạnh, có biết vì sao ta chỉ mang ngươi về không?”

Kiều Hạnh thấy khoé môi bà ta chứa nụ cười lạnh lùng, nên cảm giác có chút không ổn, rụt cổ một cái, lo lắng đề phòng nói: “Bởi vì nô tỳ trung thành đối với phu nhân, trung thành đối với mẹ.”

Dư ma ma cười lạnh một tiếng, đột nhiên đánh nàng ta một cái bạt tai, đem một cái bọc quần áo nhỏ ném tới trước mặt nàng: “Tiểu tiện nhân bỉ ổi, cũng dám ở trước mặt ta làm nhiều chuyện lừa bịp? Ta hỏi ngươi, bộ quần áo này là chuyện gì xảy ra?”

Chính là bọc đồ nhỏ chứa quần áo dính máu của Minh Phỉ, Kiều Hạnh nhớ mình đã giấu rất kỹ, như thế nào lại bị cái ma ma chết tiệt này lấy ra được đây? Hướng về ánh mắt như muốn ăn thịt người của Dư ma ma, Kiều Hạnh thiếu không được che đi khuôn mặt nóng rát của mình, nhịn xuống nước mắt giải thích: “Mẹ ngài hiểu lầm rồi, y phục này là Tam tiểu thư ném cho ta, ta cảm thấy rất tiếc, cảm thấy có thể giặt sạch đi để làm đế giày, nên lúc này mới len lén cầm. Nếu mẹ không thích, ta sẽ ném nó đi.”

Dư ma ma một phen đè lại cái bọc kia, gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Hạnh, trong mắt tràn đầy ác ý, đó như là ánh mắt của loại lang sói rất hung ác và oán độc bất chấp tất cả để giữ thức ăn. Kiều Hạnh hạ mí mắt, không dám thở mạnh.

Dư ma ma chậm rãi nói: “Ngươi có chút tâm địa gian xảo, thật sự cho rằng ta không biết? Vốn phu nhân muốn cho ngươi và Kiều Đào ở lại hầu hạ Tam tiểu thư, nhưng ngươi lại cả gan làm loạn, lại còn đánh nhau gây náo loạn, làm hại ta sau khi trở về không thể không hướng phu nhân cáo lỗi. Ngươi làm cho hỏng chuyện của ta, ngươi bảo ta nên làm thế nào đây?”

Kiều Hạnh vội dập đầu nói: “Mẹ, mẹ, xin ngài thương xót cho ta, Ta từ lúc còn nhỏ, đã không hiểu chuyện, làm hỏng chuyện của ngài, ta biết sẽ phải nhận phạt bị đánh, nhưng ta thực sự không cố ý.” Trên mặt nàng đều là ngoan ngoan đáng thương, nhưng trong lòng lại rất xem thường. Làm hỏng chuyện? Nếu không có nàng đại náo một trận, thì chuyện xấu này đã không nhanh như vậy được biết đến sao? Kiều Hạnh thấy Dư ma ma càng ngày càng ngăn cản con đường của nàng, nên thầm oán hận không dứt.

Dư ma ma hừ lạnh: “Ta sao dám xử phạt ngươi? Ta và ngươi đều chỉ là hạ nhân giống nhau mà thôi. Ở trong lòng ngươi, chỉ sợ đối với phu nhân cũng không biết là coi ra cái gì nữa? Có phải ngươi cảm thấy mình giống như đoá hoa nhỏ, bị uất ức? Ta cho ngươi biết, tỷ muội trong kỹ viện giống như hoa có rất nhiều, muốn một bước lên trời, ngươi có phải là nên học hỏi họ nhiều hơn không?”