Edit: Thu Lệ
Trận gió lớn mùa đông xưa nay ít có trong vòng năm năm qua đặc biệt tới sớm, mới vừa lập đông, một trận tuyết lớn từ trên trời giáng xuống, bay lả tả, kéo dài suốt hai ngày hai đêm.
Sắc trời dần tối, trong tay Thái Minh Phỉ xách theo một thanh sài đao đã sớm hỏng thiếu lưỡi, cẩn thận dọc theo một sườn dốc, vừa đi vừa quan sát tính toán, đợi đến khi xác định tất cả đều không có có gì khác thường, nàng liền đi lên dọc theo đường núi, đứng trên đỉnh núi đầy những bông tuyết trắng xóa, híp mắt nhìn Ngô gia thôn nho nhỏ dưới chân núi. Những bụi tro dưới Ngô gia thôn trong một vùng tuyết trắng rực rỡ giống như một vết bẩn trên một mảnh vải trắng như tuyết, có vẻ đột ngột mà chói mắt.
Cuộc sống của người nhà nông rất khó khăn, một cây kim một sợi chỉ, một hạt giống một cây củi cũng đến không dễ dàng, chứ đừng nói chi là tìm một nữ nhân có nhiều tinh lực sửa giày làm vớ, chịu nhiều khổ sở mới đổi được mấy đồng, đi lên mười dặm đường mới có thể mua được dầu thắp. Cho nên mặc dù sắc trời đã tối, cũng không có nhà nào nào chịu đốt đèn dầu, ngay cả trong nhà Phú Hộ Ngô Hiền Thanh đứng đầu thôn cũng tối đen như mực.
Thái Minh Phỉ đưa ánh mắt nhìn về phía đầu thôn, nơi đó có một tòa viện nho nhỏ lẻ loi đứng vững trên một con dốc, cách xa với những nhân gia khác trong thôn, có vẻ có mấy phần khác biệt với người khác. Nơi đó chính là ngôi nhà nàng đang ở tạm thời, cũng chính là nhân gia đã bắt nàng lên đây đốn củi trong khi gió tuyết chỉ mới vừa ngừng vào sáng sớm.
Lúc này cũng đã bắt đầu sốt ruột rồi chứ? Nhưng vẫn sẽ không vội vã tới tìm nàng. Mà là chờ nàng chịu tội, một ngày kia, nàng muốn bọn họ phải trả lại gấp đôi. Thái Minh Phỉ cười lạnh, từ trong lòng ngực móc ra một món ăn nắm mà không có thức ăn đã cứng rắn và đông lạnh đút vào trong miệng, hung tợn cắn một cái. Món ăn nắm bị đông lạnh nên khô cứng, nàng dùng sức quá mức nên có một chiếc răng nhỏ chỉnh tề trắng như tuyết không chịu nỗi sức nặng, trong hàm răng lập tức thấm ra máu, trong miệng đầy mùi máu tươi.
Xem ra bởi vì quá ít ăn trái cây và rau dưa nên bị thiếu Vitamin. Nàng lắc đầu một cái, đặt món ăn nắm trên một tảng đá đã dính đầy nước đá, dùng sống đao đập mấy cái, món ăn nắm lập tức chia năm xẻ bảy. Làm người phải tiếc phúc, tuy rằng đồ ăn không được tốt nhưng dù sao ăn vẫn tốt hơn là không ăn, đây là buổi sáng lúc ra cửa Phương Nhi len lén kín đáo đưa cho nàng. Nàng cười híp mắt nuốt thứ duy nhất có thể làm no bụng này vào, tuy rằng khi mới vào dạ dạy đã lạnh đến nỗi khiến nàng rùng mình một cái, nhưng rất nhanh sẽ cho thân thể nho nhỏ này thêm một luồng ấm áp.
Thời gian lại qua thêm khoảng chừng nửa canh giờ, trong thôn đã lốm đốm thắp sáng đèn dầu, một cây đuốc di chuyển từ trong sân Ngô gia ra ngoài, sau đó dừng lại trước cửa. Rốt cuộc cũng đi tìm người? Thái Minh Phỉ hoạt động tay chân, kiên nhẫn chờ đợi. Một trận gió lạnh, tuyết bay như lông ngỗng lại rơi xuống, cuối cùng, nàng nhìn thấy một chuỗi Hỏa Long từ trong tiểu viện Ngô Hiền Thanh ra ngoài, đi về phương hướng này của nàng.
Nàng nhanh chóng đi xuống núi, mượn ánh sáng của tuyết, nàng đi tới con dốc đã đứng lúc trước, giơ sài đao trong tay lên, do dự một chút, thầm nghĩ, bị phơi một canh giờ, sẽ không bị nhiễm khuẩn chứ?
Thôi, cho dù là có thì đó cũng là số mệnh, là người đã chết qua một lần, dù sao nàng cũng không muốn trải qua loại cuộc sống như thế này, không bằng đánh một trận. Vì vậy không chút nghĩ ngợi mà chém xuống cái ót của mình, một trận đau đớn kịch liệt khiến nàng nhe răng cau mày. Nhờ vào việc chẻ củi rèn luyện thời gian dài, động tác của nàng gọn gàng, d/đ"l;q"d lực độ vừa đúng, chẳng qua chỉ là chém rách chút da trên cổ mà thôi, không tổn thương đến xương. Một tay che vết thương, một tay quăng sài đao sang một bên, ôm đầu, động tác thành thạo từ dốc đứng lăn xuống.
Thái Minh Phỉ lẻ loi nằm trong tuyết dưới chân dốc, mở to hai mắt nhìn lên trời càng ngày càng nhiều tuyết phía trên, từng luồng khí lạnh thấu xương xuyên thấu qua lớp áo bông mỏng manh của nàng chui vào xương tủy, lạnh lẽo khiến nàng nhiều lần không nhịn được muốn nhảy dựng lên bỏ cuộc. Nhưng nàng biết nàng không thể bỏ cuộc, nàng tìm cách rất lâu, ăn biết bao nhiêu đau khổ, vô số lần lăn từ trên dốc núi xuống, cố gắng khiến cho nó thật hoàn mỹ, không phải là vì hôm nay sao? Vì vậy nàng cắn chặt răng, cố gắng co người lại sưởi ấm, lẳng lặng chờ đợi Ngô gia phái người tới tìm nàng.
Nàng cũng không sợ những người đó không tìm được nàng, bởi vì nàng nhẫn nhịn chịu đói, chịu hết chỉ trích để nuôi một con “Tiểu thổ cẩu” tro bụi vĩnh viễn không thể không tìm được nàng. Thời gian chờ đợi quả thật luôn rất chậm, giống như lúc nàng vừa mới nhập vào thân thể nhỏ này, cả ngày nằm trên giường rách đầy mùi ẩm mốc dưỡng bệnh vậy.