Tôi khóc rồi. Tôi thật sự đã khóc rất nhiều sau khi đọc những dòng tin nhắn ấy, giống như.. Khóc đến cạn cả nước mắt, giống như khóc như chưa bao giờ được khóc.
Quả thật, tôi luôn muốn những gì tôi nhớ về cậu ấy là những ký ước tốt đẹp và hạnh phúc của hai người chứ không phải là một kết thúc đầy nước mắt như thế này.
Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Này, cậu có hối tiếc gì khi chia tay với Hải không?
Thì tôi sẽ mỉm cười và nói rằng: Không. Đoạn tình yêu này thật đẹp và đáng để trân trọng, đối với tôi nó như món quà trời ban tô điểm cho cuộc sống nhạt nhòa và thiếu màu sắc của tôi. Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ và sẽ chẳng bao giờ quên đi nó, cho đến suốt cuộc đời. Một ký ức đẹp thì chẳng có lý do gì để quên đi nó cả.
Giờ đây, khi chẳng còn chung đường, tôi chỉ hy vọng cậu ấy sống thật tốt, thật khoẻ mạnh và vui vẻ. Tôi cũng vậy, sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ vực dậy, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới và tự tô điểm sắc màu cho cuộc sống của mình.
Tôi tự nói với bản thân thế này này:
"Cố lên Tinh, mày chắc chắn sẽ làm được mà, mày chắc chắn sẽ vượt qua a."
"Chắc chắn mày sẽ làm được. Hãy tin vào bản thân mình Tinh ơi!"
"Mạnh mẽ lên!"
Tôi quyết định nghỉ việc ở công ty hiện tại, chuyển đến ngoại ô thành phố để sống và bắt đầu công việc mới của mình. Tôi có lý do đê không sống ở chỗ ở cũ cũng như không về quê a..
Tôi.. Gần như sẽ cắt đứt mọi phương thức liên hệ với Hải..
Gần hai tháng sau khi ổn định chỗ ở, tôi bắt đầu bước vào giai đoạn đầu công việc của mình. Do tích góp được một số vốn cũng như có được một nền tảng khá tốt từ công việc trước đó nên tôi bắt đầu công việc mới khá tốt.
Tôi mở một cửa hàng văn phòng phẩm nho nhỏ ở đấy có các dụng cụ học tập và rất nhiều sổ, bút màu và giấy vẽ a. Các bạn nhỏ vào cửa tiệm của tôi chắc chắn là rất thích a.. Chắc chắn là vậy rồi.. không còn gì để bàn cải.
Tuy nhiên, do cửa tiệm của tôi cách khá xa trường học nên mỗi ngày chỉ đón tiếp đâu đó hai hay ba mươi bạn nhỏ đến ghé thăm thôi, cũng.. hơi buồn nhỉ. Vì thế, tôi đã tích hợp thêm hình như bán online vào cửa tiệm của mình, lâu lâu tôi lại lôi một vài quyển sổ, một vài cây bút màu ra tô tô vẽ vẽ rồi đăng lên các nền tảng mạng xã hội. Trộm vía, nhờ vậy mà doanh thu của cửa tiệm nhỏ của tôi ngày một khá hơn. Tôi khi có tiền thì cảm thấy vui vẻ và yêu đời cực kỳ.. cảm giác mình giống như.. một tiểu phú bà vậy.
* * *
Cứ như thế, ba năm trôi qua. Tôi sống rất tốt và tích góp được một số tiền nho nhỏ hàng tháng gởi về quê phụ giúp ba mẹ. Tôi.. rất hạn chế về quê vì tôi sợ.. bị bắt đi xem mắt a.
Không sai, một "tiểu phú bà" như tôi vẫn mang trong người gánh nặng thành gia a. Hai mươi chín tuổi, không chồng cũng chẳng con tôi vẫn sống vui vẻ với tiền của mình a.
Hôm nay, mẹ lại gọi điện cho tôi để giục giã chuyện chồng con đây a.
"Alo, con nghe nè mẹ!"
"Alo, Tinh à, mẹ nè, cuối tuần này con có về nhà không?"
Mẹ tôi từ đầu giây bên kia giọng nhẹ nhàng hỏi tôi.
Tôi nghe mẹ nói, tay đang cầm bút cũng buông xuống cười hì hì đáp lời mẹ:
"Mẹ à, tháng rồi con vừa về rồi mà mẹ.. sao, lại nhớ con gái yêu của mẹ rồi à?"
Mẹ giọng run run:
"Nhớ sao không nhớ được."
"À, Tinh nè.. Bà Tám ngay đầu cầu giới thiệu với mẹ anh chàng này cũng được lắm, cũng hai chín ba mươi cỡ con á.. chưa có vợ.."
"Mẹ à!" Tôi nhăn mặt cắt ngang câu nói của mẹ.
Im để mẹ nói hết:
"Thằng đó còn độc thân, rãnh về coi mắt nhen con!"
"Để người khác hốt mối này là uổng lắm nha con!" Mẹ tôi lại bồi thêm một câu.
Tôi biết ngay lại là như thế mà, gần một năm trở lại đây không những ba mẹ mà ông bà nội ngoại đều như thế.. mỗi lần gọi điện cho tôi câu trước là hỏi thăm sức khoẻ nhưng câu tiếp theo là nhắc đến chuyện mai mối chồng con a, tôi nghe đến nỗi phát ngán luôn rồi.
Tôi cười cười nói với mẹ như này:
"Nghĩ ba mẹ cũng kỳ ha, hồi đó thì cấm con yêu đương đủ đường, giờ thì lại hối a."
Lúc trước, sau khi ba mẹ tôi biết tôi và.. yêu nhau thì họ thái độ cực kỳ, có lần bắt gặp bọn tôi đi với nhau ba còn vát cây rượt người ta nữa cơ mà. Thật nhớ ngày xưa a.
Mẹ nghe tôi nói thế thì tức giận đáp:
"Lúc dó mày còn con nít mà yêu với đương cái gì. Bây giờ thì khác, giờ mày" già "rồi mà chưa có chồng con gì!"
Tôi nghe mẹ nói thì chỉ biết cười trừ:
"Thôi được rồi, cuối tuần này con sẽ về với mẹ.. Nhưng chuyện coi mắt này con xin a. Để từ từ con sẽ kiếm cho mẹ một chàng rễ tốt a. Mẹ đừng hối con.."
Nói rồi tôi tắt máy điện thoại của mẹ, tôi nghĩ.. Có lẽ.. mình cũng nên kiếm tìm một tấm chồng vun đắp cho tương lai rồi a.
Hết chương 8