Sau đó, cô tiễn gã ra đến sân, lòng đột nhiên kích động, nhét hộp cao dán trong tay cho gã: “Đây không phải là báo đáp gì hết, đã dùng qua rồi, chỉ còn nửa hộp, anh mang về dùng đi, dán lên cổ rất có hiệu quả.”
Nói xong, Phương Đông Huyền không muốn lại bị gã từ chối, hơn nữa dù gì cũng là con gái tặng đồ cho con trai, mặc dù món đồ cũng không phải là tín vật gì, nhưng ít nhiều vẫn có phần thẹn thùng.
Không đợi gã trả lời, cô đã quay người trở về, nhân tiện đóng cửa lại.
Ngoài cửa, “Lý Thiện” nhìn hộp cao dán trong tay, khóe môi bất giác hơi nhếch lên.
Dưới ánh trăng, lạnh lùng trong mắt gã đã hoàn toàn tan biến.
Bóng tối bao trùm, dáng người cao lớn rời khỏi sân nhà nhỏ.
“Lý Thiện” đi hết một đoạn đường trở về cửa trước Cố phủ.
Nhà họ cố thật ra đã mua cái biệt thự này vào nửa năm trước, lúc đó trong thương hội ở Bắc Bình, cậu Cả nhà họ Cố gây ra họa, Cố Thanh, trụ cột nhà họ Cố muốn con trai tạm lánh nạn một thời gian, lại nghe theo lời đề nghị của thuộc hạ mở rộng kinh doanh thuốc lá, thế nên mới phái con trai lớn đi
Huyện thành ở phương Nam tuy đất nhỏ, vị trí hơi hẻo lánh, nhưng thật ra lại là một chỗ đắc địa.
Nơi đây gần núi kề sông, nguyên liệu sản xuất trà và thuốc lá rất dồi dào.
Đây vốn chỉ là một nơi để con trai lánh nạn một thời gian, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra lợi ích như thế, Cố Bình cũng không muốn bỏ qua, quyết định muốn thâu tóm nơi này. Bằng mọi cách phải nắm được trong tay.
Đương nhiên, với thế lực và thủ đoạn của nhà họ Cố, muốn kiểm soát một huyện thành nhỏ không phải dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng cái huyện thành nhỏ này lại cũng là nơi ngọa hổ tàng long, khi không lại xuất hiện một ông giáo Trương.
Ông giáo Trương là đại thần tiền triều, dù ngày nay triều đình suy tàn nên bản thân ông cũng cô quạnh không ít, thế nhưng vẫn quen biết nhiều quan chức chính phủ.
Những ngày qua, ông giáo Trương chủ động liên lạc với những người này, điều này khiến nhà họ Cố muốn một tay che cả huyện Khang Châu cũng gặp không ít khó khăn.
Nhưng hiện giờ cả huyện Khang Châu đã được nhà họ Cố cho vào tròng, nên sớm muộn gì việc kiểm soát trà và thuốc lá ở huyện Khang Châu cũng sẽ xảy đến. Cách thức của nhà họ Cố vẫn luôn ngang ngược như vậy, bị ông giáo Trương đυ.ng đến lông mày rồi nhất định sẽ không nhịn nữa.
Cho nên ngày hôm nay mới xảy ra chuyện bị bọn côn đồ chặn cửa.
Mặt khác, “Lý Thiện” vừa vào đến cửa, một tiếng than khóc thảm thiết truyền đến tai gã.
Gã cau mày.
Lúc này, quản gia Xuân vội vàng ra đón: “Cậu Hai, những người đó phải xử lý thế nào ạ?”
“Lý Thiện”, cũng chính là cậu Hai nhà họ Cố mắt lạnh như băng. Gã quay người, đi về hướng nhà tù riêng của nhà họ Cố.
Nhà tù được xây dựng dưới lòng đất, theo lý mà nói việc xây dựng nhà tù và giam giữ người là phạm pháp. Nhưng ngay cả quan phủ cũng không dám gây khó dễ nhà họ Cố, ngó lơ rất nhiều chuyện, dù biết nhà họ Cố phạm pháp nhưng cũng xem như không phải chuyện của bọn họ.
Dưới lòng đất ẩm thấp và u ám, Lý Thiện bước vào, vài tên thuộc hạ lập tức đứng ngay ngắn chào hỏi.
Vài tên côn đồ nằm thoi thóp trên mặt đất, cố gắng mở mắt nhìn về hướng đó, nhưng ánh sáng mờ ảo, chúng không thể nhìn rõ.
Một số người miệng vẫn la hét “Oan uổng”.
Chúng vẫn không hiểu tại sao lại bị người họ Cố bắt giữ. Rõ ràng là chúng đang giúp đỡ nhà họ Cố, từ lâu cũng đã coi bản thân như là người của họ Cố.
Sau khi bị cảnh sát khống chế trước cổng trường tư thục, bọn chúng cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng người phe mình mà không quen biết nên xảy ra hiểu lầm mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, cảnh sát không dẫn họ đến đồn cảnh sát, mà lại đưa chúng quay trở lại Cố phủ.
Vào đến Cố phủ, chúng liền thở phào nhẹ nhõm, có nhà họ Cố hậu thuẫn, chúng có gì mà phải sợ nữa?
Kết quả lại bị đưa vào địa lao, bị dùng hình tra tấn, sống còn hơn chết!
Trong ngục tối, một giọng nói tàn nhẫn lạnh lẽo vang lên: “Đừng để bọn chúng chết dễ dàng như vậy, hai tên này chặt tay rồi ném ra ngoài.”
Một người trong số chúng cảm thấy phía trước có bóng người, chưa kịp hoảng sợ, thậm chí không nghe rõ người kia đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói giống như một con rắn độc lạnh lẽo quấn lấy cổ mình, không thể phát ra thanh âm cầu xin.
Gần như ngay sau khi giọng nói người đàn ông kia vừa dứt, có hai người tiến đến giữ lấy tên côn đồ, một tiếng hét nhanh chóng vang vọng toàn bộ ngục tối, sau đó đột ngột dừng lại.
Vài người khác bất giác run lên.
Tiếp đến, giọng nói kia lại vang lên: “Ba tên này thì cắt lưỡi.”
Đêm nay ắt hẳn sẽ là một đêm khiến chúng cả đời cũng khó mà quên được.
Cái cảm giác sợ hãi khi phải chờ đợi ác ma định tội, cùng với nỗi đau như dao cứa trên da.
Ngoài ra, kể từ đêm nay, chúng không còn là người bình thường nữa.
Chúng đều bị thiếu đi cánh tay, hoặc thiếu mất lưỡi...
Từ nay trở đi, chỉ còn có thể ăn xin kiếm sống.
Vậy mà đến cuối cuộc đời, chúng có nghĩ thế nào cũng không biết tại sao bản thân lại có kết cục thế này.
... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...
Những ngày gần đây, Châu Hải Yến hết sức nhiệt tình, mỗi sáng sớm đều đến gọi hai chị em Phương Đông Huyền thức dậy ăn sáng, đây đã trở thành chuyện vô cùng bình thường. Hai chị em lúc đầu còn không thoải mái, sau một vài lần, cũng bắt đầu thấy cảm động trước tình cảm của bác gái.
Cho đến hôm nay.
Hôm nay, cũng như những ngày khác, bác gái gọi Phương Đông Huyền đến nhà bà ăn cơm, nhưng lại đề cập đến chuyện hôn sự của cô.
Phương Đông Huyền từ chối, cô hiện tại đương nhiên không có ý định kết hôn, lại nói mộ của cha còn chưa lạnh, bây giờ không thích hợp để nói đến chuyện này.
Châu Hải Yến thử thăm dò vài câu thì thấy con nhà này trông có vẻ mềm yếu thế thôi, nhưng thật ra vô cùng cứng đầu, nghĩ rằng cha cô mới qua đời không lâu, chắc chắn là sẽ không chấp nhận nổi.
Con gái mới lớn, khó tránh tầm nhìn hạn hẹp không hiểu chuyện, bà cũng không tiếp tục thuyết phục nữa, biết như thế sẽ làm con bé này không vui.
Nhưng ý định trong lòng đã quyết.
Phương Đông Huyền thì lại nghĩ rằng bác đã nghe quyết định của cô và tôn trọng điều đó, vì vậy cũng không nghĩ gì nữa, chỉ là sau hôm đó cô càng trốn tránh bác hơn, buổi sáng cũng không ngủ nướng nữa, mới sáng đã dậy sớm làm đồ ăn, đợi đến khi bác đến, cô và Cẩm Thần cũng đã ăn xong.
Thật ra cô chỉ đột nhiên hiểu ra được lý do tại sao mấy ngày trước bác lại trở nên nhiệt tình như vậy, cũng không muốn há miệng mắc quai nữa.
Buổi tối, Phương Chí Thành trở về nhà, Châu Hải Yến ra đón, cầm lấy chiếc áo khoác người chồng đưa sang, vội vàng đi múc nước cho chồng rửa tay.
Bà vừa làm vừa nói với chồng: “Con Huyền nó không đồng ý hôn sự này.”
Phương Chí Thành cau mày: “Không đồng ý? Tại sao không đồng ý?”
Châu Hải Yến thở dài: “Chắc là cha nó vừa mới mất, không muốn nhắc đến chuyện hôn sự vào lúc này, mà chuyện này cũng hơi vội thật.”
“Vậy thì gạt sang một bên trước đi.”
“Không thể đợi được nữa. Hôn sự này là chúng ta trèo cao rồi đấy, nếu như không chịu nắm bắt, e rằng sẽ tuột mất đó.” Châu Hải Yến dừng một chút: “Nếu như hôn sự này mà thành rồi, hàng xóm láng giềng ai mà không ngưỡng mộ. Con nhỏ này tốt số sẵn rồi, ai mà ngờ được nó lại cứ khăng khăng từ chối chuyện tốt này chứ.”
Châu Hải Yến khẽ đảo mắt: “Hay là chúng ta cứ đồng ý hôn sự này trước đi đã, đợi qua vài ngày, tâm trạng con Huyền tốt hơn rồi mới nói cho nó biết?”
“Sợ rằng chuyện này không được đâu, nếu để con nhỏ biết được sự thật thì...”
“Đừng có quên ông là bác ruột của nó đó, em ông không còn nữa, hôn sự của nó ông không lo thì ai lo?”
Phương Chí Thành gật đầu: “Hôn nhân đại sự, lệnh từ cha mẹ, lời của bà mối, không đến lượt con nhỏ đó định đoạt. Chuyện này cứ quyết vậy đi.”
Ngày hôm sau, bà mối lại đến, Châu Hải Yến đưa ra yêu cầu.
Bà mối bận rộn mấy ngày nay, lúc này mới hoàn toàn xác định được người được chọn, cười nói: “Đừng lo lắng, được gả vào nhà giàu có như vậy, con bé sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”