Chương 1
An Nhi là đồ ngốc , cô là đại ngốc mới đúng. Nhưng mà tôi cũng không thấy nhàm chán , tôi muốn chăm sóc cho cô , tận tâm tận lực ở bên cô , dù cô có ngốc , tôi cũng chấp nhận . Lời lẽ của cô có đôi chút thông minh , nhưng thực ra , hành động lại luôn phản bác điều này . Thí dụ như ngày hôm nay , chỉ vì một con muỗi mà đổ nước sôi vào tay , không thể gϊếŧ hại nó mà ngược lại làm bản thân bị bỏng. Tại sao, cô luôn khiến tôi phải lo lắng như vậy chứ ?
An Nhi im lặng ngồi trên giường để cậu thoa thuốc , mặt hơi nhíu lại đau đớn , không ngừng run rẩy sợ hãi , Văn Kiệt vẫn chưa hết giận , thuận tay ấn một phát nhẹ .
- Ngồi im
Cô ấy bĩu môi, mặt méo xệch như cái bánh rán bị nhúng nước - Cậu không thể nhẹ tay với người bị thương được hay sao ? Đồ đáng ghét, xấu xa.
- Tôi đi làm , cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi , đừng có chạy lung tung nữa .
Cô không nói gì , đến một câu chào tạm biệt tôi cũng không có , không hiểu sao , vì chuyện cỏn con này cũng làm cậu tức. Không nhẽ nào Văn Kiệt lại nhỏ nhen đến vậy ??? Mà thôi , cô ấy không hỏi cũng không sao , 21 năm qua không có những câu hỏi han ân cần của cô ấy , bản thân cậu không phải vẫn sống rất tốt sao.
Lúc ngồi làm việc , trong lòng Văn Kieeth đều nghĩ đến cô, đến nỗi làm việc gì cũng không thể tập trung nổi. Khi thư kí bước vào phòng liền hỏi thăm - Giám đốc , sắc mặt anh không được tốt , để tôi đi pha cho anh một li trà .
Văn Kiệt mỉm cười, khẽ trả lời - Cảm ơn .
Hừ , người ta chỉ là một nhân viên trong công ti , ấy vậy mà rất biết cách chăm sóc cho người khác , còn cô thì sao ? Mấy chục năm qua cũng chưa một lần chăm sóc cho tôi . Nghĩ đến điều này , tôi muốn tư cười chính bản thân mình , ban đầu chỉ cần cô ở bên tôi là đủ , chỉ cần hằng ngày chăm sóc cô là đủ , nhưng giờ tôi lại muốn nhiều hơn như vậy , tôi muốn cô quan tâm đến tôi , chỉ cần một chút thôi cũng được , nhưng chưa bao giờ , tôi nhận được sự quan tâm đó .
Thời gian cậu vùi đầu vào công việc trôi qua cũng thực nhanh , lúc ngẩng đầu lên thì trời đã chập choạng tối , mới chỉ chớp nhoáng đã biến đổi như vậy rồi sao ? Văn Kiệt thở dài , bỗng lại nhớ đến cô , cậu nhanh tróng đứng dậy khỏi ghế mà trở về nhà . Không biết An Nhi còn đau hay không ? có chạy lung tung hay không ? Đã ăn gì chưa ? Đã đi ngủ chưa ?.... ?
Cậu lo lắng cho cô ấy nhiều đến như vậy , nhưng cô ấy nhớ đến cậu được bao nhiêu ?
....
Trên đường về nhà , xe cộ đông đúc , cậu không tìm được cách nào lách ra khỏi , chỉ có thể giậm chân tại chỗ tức giận , trong lòng lại càng rối rắm hơn , càng muốn gặp được cô hơn . Tự dưng lại rất nhớ cô ấy , nhớ gương mặt hồn nhiên của cô ấy .
Nhớ đến như vậy , nhưng khi về đến nhà lại không thấy bóng dáng cô ấy đâu , chỉ có mảnh giấy viết gì đó đặt trên bàn . Cậu cầm lên xem , dòng chữ nguệch ngoạc xấu xí khiến tôi dịch mãi mới có thể thông " Văn Kiệt , tôi ở chỗ mẹ , năm giờ cậu đến đón tôi nhé ! " . Văn Kiệt trợn mắt nhìn đồng hồ trên tay mình , hiện giờ đã chín giờ tối , vậy mà cô ấy vẫn chưa có mặt ở nhà , điều này khiến cậu càng lo hơn gấp bội .
Cậu mở cửa xe bước vào , nhanh tróng khởi động rồi phóng vù đi trong tích tắc , nhanh đến lỗi những hàng cây ven đường , chưa kịp nhìn đã lướt ra khỏi tầm mắt , những làn gió đập vào kính tạo lên âm thanh xột xoạt rất khó chịu .
Bỗng cậu thấy dáng ai đó ven đường , người đó chính là An Nhi , không chỉ một mình mà còn có một người khác , hắn ôm lấy cô , dùng sức khiến cô phải khuất phục .
Lửa giận trong lòng Văn Kiệt không ngừng phun trào, chưa bao giờ lớn đến như vậy.
- Bỏ cô ấy ra - Hà Dĩ Thanh tiến đến kéo cô ra khỏi hắn , người kia cũng không chịu thua kém , hắn tóm lấy cánh tay còn lại cuả cô mà giành , đôi bên giằng qua giằng lại , còn cô thì nhăn mặt đau đớn .
- Các người bỏ tôi ra.