Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Chị hai, hình như có hai chiếc xe đen đang đuổi theo chúng ta!

Tên to con đang lái xe lên tiếng cảnh báo cho Thy Thy biết. Thy Thy, thông minh sẵn có. Những chuyện qua mặt kiểu này, ả rất giỏi.

- Mày chạy tăng tốc độ đến khúc đường có hai hướng ấy, cho tao cùng thằng Phệ đưa cả con bé này xuống xe!

Đúng như kế hoạch, ả đã chót lọt lừa được mọi người. Vì giờ đây, tâm trí hắn căn bản đã không còn quan tâm đến chiêu trò, mánh khóe gì nữa cả. Hắn chỉ biết, cô ở trên chiếc xe đỏ đó. Tiếc thay, mẹ của hắn đã chạy chặn đầu tên lái chiếc xe ấy lại. Hậu quả, không thể cầm chân họ lâu được.

- Bà lớn!

Bà xuống xe, giáng cho đệ tử một cái bạt tay rõ đau, hằng giọng:

- Sao mày dám cãi lời tao?

- Dạ..dạ..chị Thy bảo bà dặn là đưa tới nhà gỗ trong khu rừng!

- Thằng ngu! Ra về tao xử mày sau!

Tên đó mặt mũi xanh như tàu lá chuối. Đành dẫn đường cho bọn hắn để phần nào lấy công chuộc tội.

---------------

Về phía Thy Thy, cô cùng tên còn lại tìm đến căn nhà gỗ trong khu rừng. Đúng là con người phải suy nghĩ nhiều kế hoạch, không A được còn chuyển sang B.

- Mày đem con bé vào, khóa cửa ngoài rồi phải không?

- Chị hai?! Sao không thấy ai vậy? Chẳng lẽ gϊếŧ nó?

- Nói nhiều. Xăng đâu? Đem qua đây! Đổ quanh nhà nhanh lên!

Cả hai thi nhau đổ xăng. Mọi việc đối với ả đã xong xuôi. Giờ thì chỉ cần châm lửa.

- Phong, mày nhìn kìa. Hướng đó có khói đen!

Hắn có linh cảm chẳng lành. Giục anh đến chỗ có khói đen nhanh nhanh. Được một quãng, phát hiện Thy Thy đang thập thà thập thụt chạy ra khỏi nơi có khói đó.

- Kia là Thy Thy phải không?

Biết lạ bị phát hiện, ả quay đầu lại cố gắng chạy thoát. Tên to xác kia thấy bà lớn kêu mà chị hai lại chạy, khiến hắn hơi lúng túng, không biết nên chạy đằng nào Đành đứng lại.

Nam nhanh chóng, rút súng bắn vào chân của Thy, khiến ả bị chấn thương, không còn chạy đi được.Đúng là lưới trời l*иg lộng, đã tính kế từ trước, Thy Thy cũng không tài nào thoát khỏi.

- Muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy các người! Dù sao con nhỏ đó cũng sắp thành tro bụi, như vậy là tôi mãn nguyện rồi!

- Thy Thy, bấy lâu nay tôi đối xử không tệ với cô. Tại sao cô lại lợi dụng tôi?

- Vì bà đã từng bỏ rơi anh Phong. Tôi chỉ muốn trả thù cho anh ấy thôi. Tôi kêu người bắn anh Phong đấy, có điều chỉ bắn nhẹ thôi. Để anh Phong cắt đứt hẳn tình cảm mẹ con với bà, cho bà biết bị bỏ rơi là thế nào!

Dứt lời, ả cười như một người mất trí. Tay bà nắm chặt, muốn bóp chết con người ranh ma, quỷ quái này cho bõ tức.

- Quỷ tha ma bắt, con ranh con. Rồi mày sẽ biết tay tao!

Mãi chất vấn Thy Thy, không ai để ý tới hắn đã chạy đến nơi có ngọn khói nghi ngút kia.

Ngọn lửa ngày một lớn, dù cho dây thừng trói chặt tay cô có đứt ra được. Cũng khó có thể thoát ra ngoài. Mọi thứ chìm trong biển lửa. Ranh giỡi giữa sự sống và cái chết chính là đây sao? Đầu cô cũng có chút cảm giác tê liệt, có gì đó chảy xuống. Là máu chăng? Mắt bắt đầu mờ đi, truyền đến cảm giác đau rát, cô cảm giác, mình không thể mở mắt được nữa. Len lỏi trong hình ảnh tối sầm là những mảnh ghép kí ức tưởng chừng đã mất, giờ đây lại ùa về. Dẫu sao thì, cô chỉ muốn mình có thể gặp hắn một lần nữa.

Căn nhà gỗ gần như trông trụ nổi nữa, bên ngoài, người đàn ông phi thẳng vào đống lửa, phải chăng là hắn? Hay là cô đang mơ?

- Em sẽ không sao đâu! Anh sẽ không để thần chết cướp em đi lần nữa đâu!

Nam và mọi người vừa đến, hiểu chuyện đưa cả hai đến bệnh viện. Cũng may là kịp lúc, cô được truyền nước nhanh chóng nên tính mạng được giữ. Có điều...

- Mắt của tôi, tại sao lại thế này?

- Đình à, em bình tĩnh! Sẽ không sao đâu!

- Em chẳng thiết sống nữa!

Cô gần như điên dại, cô gắng mở thật to, vậy mà vẫn không thấy gì cả. Hắn hơi sốt ruột cho gọi bác sĩ ra nói chuyện riêng.

- Mắt của bệnh nhân có thể không giữ được, do tàn tro bay vào mắt.

- Bác sĩ còn cách nào cho đôi mắt của cô ấy sáng lại không?

- Dĩ nhiên còn. Nhưng quan trọng là phải đợi một người nào hiến giác mạc!

- Giác mạc?

Tiếng vỡ từ trong phòng của cô phát ra, hắn giật mình chạy vào, thấy trên sàn là những mãnh vỡ. Trên cổ tay cô là vệt máu đỏ thẫm cả một góc sàn.

- Em...em..sao vậy?

- Em bị mù rồi phải không Phong?

- Không đâu! Em đừng nghĩ bậy bạ. Từ từ sẽ có cách!

Cô im lặng, không nói gì cả. Máu và nước mắt cứ chảy mãi không ngừng. Y tá nhanh chóng dọn dẹp, băng bó cẩn thận cho cô. Hắn dùng mọi cách an ủi, chọc cười vẫn không khiến cô vui được. Sau đó, cô trở nên tự kỉ, không nói không rằng. Ai vào thăm cũng không mở miệng một lời. Vì lo cô lại nghĩ quẩn, hắn gần như chỉ đến chỗ cô chầu trực ngày đêm.

- Đình à, em đừng như vậy nữa! Rồi em sẽ lại nhìn thấy thôi!

- Anh hãy thử đặt vào trường hợp của em, lúc đó anh sẽ biết nên làm gì!

- Ngày đó sẽ không xa đâu!

Hắn đã suy nghĩ khá lâu rồi. Ngày đó mẹ của hắn bỏ đi. Cha của hắn mới trở nên máu lạnh, tà ác, tiến thân vào giới giang hồ. Lúc đó ngây thơ hỏi tại sao cha phải làm như vậy? Ông trả lời:"Người ta luôn làm những chuyện điên rồ, khi người ta yêu." Nhưng hắn khác ông, hắn hi sinh vì người con gái đáng phải được hi sinh. Còn ông thì đã đặt cả thế giới lầm chỗ.

Dĩ nhiên, cô vui thì hắn cũng vui. Dù không còn nhìn thấy cả thế giới này. Hắn cũng mãn nguyện. Đang định tìm bác sĩ để bàn về vấn đề hiến giác mạc thì người cần gặp xuất hiện ngay trước mắt.

- Cậu Phong...có..người...nguyện hiến giác mạc cho cô Lan!
« Chương TrướcChương Tiếp »