Chương 27: Âm Mưu Của Couple Nam Mỹ

- Hít thở sâu vào, đừng run!

Bạn nam ấy thì thầm vào tai nó. Mùi bạc hà thơm thoang thoảng. Nó làm theo. Đôi chân không vững, suýt té. Hắn tiến lại gần, ôm lấy nó. Trên sân khấu, đôi trai gái hát với nhau từng câu, từng chữ. Nhìn nhau bằng đôi mắt âu yếm, yêu thương.

"You...Make me cry,

Make me smile

Make me feel that love is true

You always stand by my side

I dont want to say goodbye.

You make me cry,

Make me smile,

Make me feel the joy of love

Oh! Kissing you...

Thank you for all the love you always give to me,

Oh! I love you..."

Cả khán đài chìm lắng trong ca khúc "A little love", riêng hot girl Thy Thy bị lép vế. Mặt sưng không tả nổi. Nổi giận bỏ đi.

Khải vừa kết thúc điện thoại của một người "gọi nhầm số". Rồi vội vàng đến sân khấu. Cảnh tượng không mong chờ hiện ngay trước mắt cậu. Nắm chặt tay. Cậu có linh cảm sẽ có chuyện không vui với mình.

Còn Nam và Mỹ, sau khi tách được Khải và Đình, chọc tức được Thy Thy. Cả hai còn thì thầm to nhỏ trò gì nữa. Có vẻ hết sức bí mật.

Kết thúc biểu diễn, ai ai cũng tán thưởng. Thầy hiệu trưởng nói kết quả sẽ công bố và buổi tối khi đốt lửa trại.

Nó muốn cảm ơn hắn, tìm mãi. Không thấy người đâu cả. Chợt, cái Mỹ khều nó:

- Mày và Phong hát hay lắm. Thế nào cũng giải cao nhất cho xem!

- Cảm ơn nha. Mày thấy Phong đâu không?

- Mới hát xong mà nhớ rồi sao?

Nó đỏ mặt, chống chế:

- Tao chỉ muốn cảm ơn thôi!

- Rồi rồi, bỏ đi. Sáng nay, tao và Nam đi sớm. Mới khám phá được cái nhà hoang, cũng ok lắm. Nhưng để quên ba lô ở đó rồi.

- Chết thật. Con này chưa gìa đã lú!

- Tao xin lỗi. Chắc tao đi một mình quá!

- Ở đây toàn là rừng, là biển một mình mày sao được. Để tao đi cùng mày.

- Cảm ơn mày nha Đình!

Kế hoạch của Mỹ đã thành công. Nhỏ dẫn nó đến một ngôi nhà gỗ nhỏ. Nó ngờ vực, nhìn chả giống nhà hoang tẹo nào. Ai mà ngốc đến nỗi bỏ chứ?

Rồi nhỏ đẩy nó vào. Trước mặt nó là hắn. Hắn đang tìm gì thế nhỉ?

- Nam à, cái áo khoác của mày....Hả?!

Hắn thấy nó, hơi bất ngờ.

Cùng lúc, cánh cửa đóng sầm lại. Khóa ngoài. Hắn và nó, giờ mới hiểu ra mọi chuyện, máu nóng dồn lên não, đập cửa la lối:

- Mở cửa! Hai đứa kia!

- Đình à, tao xin lỗi. Nhưng mày với Phong cứ thế, tao thấy tội lỗi lắm!

- Phong à, nếu mà là con trai thì mày nên biết tự làm gì!

Nó và hắn, mặt đỏ, vừa ngại vừa tức. Lớn đầu còn bị lừa một vố, rõ đau.

- Nam, tao mà thoát ra ngoài. Tao sẽ gϊếŧ mày!

- Mỹ, mở cửa cho tao!

Hai đứa to mồm ra sức đập cửa thì bên ngoài có hai đứa bịt tai lại chạy đi mất.

-------------------------

"Sao im lặng ghê quá", nó hơi lo sợ. Đành bắt chuyện.

- Nè, anh sao thế?

- ...

- Phong!

- ...

- Thôi đừng giận, tôi không cố ý đâu. Tôi biết anh khó chịu khi ở với tôi. Anh chỉ muốn ở với Thy Thy...

Hắn ôm nó vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc nó, thủ thỉ:

- Em nghĩ anh yêu Thy Thy sao?

Nó bất ngờ nhìn hành động của hắn. Sao bỗng dưng lãng mạn quá vậy nè. Phải hắn không? Rồi còn em nữa chứ?

- Chứ không yêu thì sao lại quen?

- Nếu em không quen tên Khải thì anh đã không quen Thy Thy?

"Ách, tên này điên rồi! Mình có quen Khải đâu chứ. Đừng nói là hắn thấy mình và Khải..."

- Nè, đừng nói là...

- Anh thấy em và Khải hôn nhau rồi!

- Thì anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi và Khải không cặp bồ gì cả. Đừng nói bậy!

- Em nghĩ anh tin?

- Vậy anh với Thy Thy hôn nhau trong Thảo Cầm Viên đấy!

Hắn nhìn nó một lúc lâu, mặt đối mặt một lúc một gần. Một tay chạm nhẹ lên má nó. Nó cũng bị cuốn theo, giây phút này, tay đan tay, môi chạm môi, mắt nhắm. Trao nhau từng vị nước bọt của tình yêu ngọt ngào.

Mãi một lúc, hắn nhìn nó:

- Lúc đó, anh chỉ chọc tức em

Nó im lặng, đỏ mặt, tim đập mạnh liên hồi. Quả thật, không biết nên nói gì.

- Tôi đói quá. Mình ăn chút gì đi! Mà đừng gọi cái kiểu anh em gì đó! Nghe sến súa. Với lại tôi lớn hơn mấy người 1 tháng đấy!

Mặt hắn hơi tối, nhìn con heo trước mặt. Quả thật là hận chỉ muốn bóp chết nó. Người ta thường nói, con gái rất lãng mạn. Còn con heo ngốc này thì lại lãng xẹt.

- Heo! Còn nhớ lời hứa hôm em đi mua cái bánh với anh chứ?

- Bánh gì?

- Con heo này. Bánh sinh nhật!

- Ôi trời, anh còn nhớ sao?

- Chẳng lẽ quên!

- Rồi, anh nói đi! Anh muốn tôi làm gì?

Hắn cười tít mắt, đẹp mê hồn. Chưa mở lời, nó cắt ngang:

- Đừng kêu tôi chết, hay đi ăn cắp ăn trộm, làm những chuyện trái với lương tâm, trái với luân thường đạo lý....

Mặt hắn, biến sắc rõ ràng. Con heo này, làm hắn thấy rất hại não. Có điều, thiếu nó lại thấy buồn.

- Dọn lại về nhà anh!

- Hả?!

- Đây là lời hứa!

- Quá đáng!

- Ừ!

Nó vờ dỗi, môi khẽ cười, chạy vào trong nhà bếp. Hắn nhếch miệng chạy vào theo. Nghĩ mà ngộ thật, nhà hoang, đẹp, có tủ lạnh đầy đủ. Nó đơ vài giây. Hắn đứng bên cạnh, tay đặt lên vai nó. Nhoẻn miệng cười:

- Rồi, anh đã hiểu vấn đề!

- Là sao?

- Bí mật!

Thế là đêm đó, hai đứa ăn chung, ngủ chung. Có điều...

- Nằm xa xa tôi ra.

- Anh lạnh, sưởi ấm cho anh đi!

- Chăn đấy, đắp đi!

- Không, anh thích hơi ấm của em hơn!

- Xê ra, chật quá, ai cho anh ém tôi?

- ...

Trong khi đó, mọi người đốt lửa trại. Công bố kết quả. Bài hát của Thy Thy nhất, còn của hắn và nó được giải đặc biệt. Đọc tên cặp đôi nhận giải đặc biệt lên mà không thấy đâu. Mỹ và Nam phải lên nhận thay. Lòng Khải không khác gì Thy, như lửa đốt. Hỏi Mỹ và Nam thì lại nói là không biết. Huy động các bạn trong trường tìm thì couple đó lại nói là yên tâm. Hai người đó không phải con nít. Tự khắc sẽ lo được cho bản thân.