Chương 9: Người xin thuê phòng

Mặt trời lặn dần phía cuối chân trời chỉ còn lại những tia nắng yếu ớt còn sót lại hắt ra từ phía xa xa, Mạc Hạo Ngôn ngồi ngắm nhìn quang cảnh đồi chè mộc mạc giản dị màu xanh trãi dài tít mắt và cảm thấy tâm hồn mình lắng lại.

Mạc Hạo Ngôn lấy điện thoại ra bật lên xem, màn hình nền điện thoại của anh là hình cưới của anh và Phương Hạ Vũ, anh nhìn màn hình điện thoại thật lâu rồi mỉm cười nghĩ “Hôm nay là ngày 24 tháng 09 một ngày vô cùng đặc biệt giữa em và anh, ngày anh tỏ tình với em, ngày mình chính thức bắt đầu yêu nhau, ngày mình kết hôn và cũng là ngày anh gặp lại em sau hơn hai năm xa cách, hôm nay sẽ lại là ngày khởi đầu mới cho Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ”, Mạc Hạo Ngôn đứng dậy hít một hơi thật sau rồi bước đi.

Linh Lan vừa đi hái chè về là liền chạy vào bếp kêu lên: “Woa thơm quá hôm nay chị nấu món gì mà thơm thế chị Hạ Vũ? ”.

Phương Hạ Vũ đang hâm nóng lại đồ ăn nghe tiếng Linh Lan hỏi cô liền lên tiếng trả lời: “Là tôm rim đường với canh chua cá bông lau đó em”.

Linh Lan liền chạy lại ôm lấy Phương Hạ Vũ: “Thương chị quá đi toàn là món em thích không à”.

“Thôi mau lên phòng tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn cơm cô nương”.

Ngân Chi đứng ở gần đó liền nói: “Em đó Hạ Vũ suốt ngày nấu cơm giùm nó miết cho nên càng ngày nó càng làm tới thôi”.

Phương Hạ Vũ mỉm cười: “Kệ đi chị dù sao em cũng rãnh mà, thôi chị cũng lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm”.

Ngân Chi và Linh Lan vừa đi lên phòng thì lại có tiếng chuông cửa vang lên, Phương Hạ Vũ mở cửa thì thấy Mạc Hạo Ngôn đang đứng bên ngoài, cô vừa ngạc nhiên mà cũng vừa vô cùng bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Phương Hạ Vũ lên tiếng hỏi: “Anh…tới đây…có chuyện gì sao?”.



Mạc Hạo Ngôn mỉm cười giả vờ lên tiếng đáp: “Ơ là cô, thật là trùng hợp chúng ta thật có duyên với nhau cô nhỉ, lúc sáng nay tôi có đến đây hỏi xin thuê phòng và bà chủ nhà này nói sẽ cho tôi thuê một căn phòng, cô cho tôi gặp bà ấy được không?”

“Thì ra anh là người đến hỏi xin thuê phòng sao?”.

Mạc Hạo Ngôn không chần chừ liền gật đầu mỉm cười nói “ Đúng vậy”.

Lúc trước khi Phương Hạ Vũ và Mạc Hạo Ngôn kết hôn do không có sự ủng hộ của gia đình nên đám cưới cũng làm đơn giản không có nhiều khách mời, càng không có người thân của cô tham dự vì lẽ đó Mạc Hạo Ngôn từ đầu đến cuối không biết mặt mũi của bất kỳ người họ hàng nào của cô, cho nên hôm nay anh đến đây hỏi xin thuê phòng chỉ có thể nói là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

Phương Hạ Vũ thầm nghĩ “Mạc Hạo Ngôn đâu thể nào biết đây là nhà của bà cô được chắc chỉ là tình cờ mà thôi”.

Thấy Phương Hạ Vũ im lặng hồi lâu Mạc Hạo Ngôn liền lên tiếng hỏi cô lần nữa: “Cô cho tôi gặp bà chủ nhà có được không vậy?”.

Vừa lúc đó bà cô từ trong nhà đi ra và nói với Mạc Hạo Ngôn: “Cậu theo tôi vào nhà ngồi đi”.

“Dạ”.

Mạc Hạo Ngôn đi ngang qua Phương Hạ Vũ vào trong nhà còn cô thì vẫn cứ đứng đơ ra nhìn theo một lúc rồi mới đi vào sau.

Bà cô nói với Mạc Hạo Ngôn:

“Thực xin lỗi cậu tôi vốn rất muốn cho cậu thuê phòng nhưng hình như cháu gái của tôi không muốn cho thuê căn phòng đó”.

Ngân Chi với Linh Lan từ trên lầu đi xuống nghe vậy liền hỏi: “Hạ Vũ sao em lại không muốn cho thuê căn phòng đó vậy?”.



Phương Hạ Vũ thấy mọi người đều nhìn về phía mình liền cố biện minh: “Không phải là em không muốn cho thuê nhưng trong nhà chỉ có người già và phụ nữ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông em thấy bất tiện lắm”.

Linh Lan liền nói: “Có gì đâu mà bất tiện chứ chị, em thấy trong nhà không có bóng dáng của đàn ông con trai mới là bất tiện đó, em thấy anh này cũng là người tốt mà chị cho ảnh thuê phòng đi mai mốt chúng ta có thể nhờ ảnh thay bóng đèn hay sửa ống nước cũng được mà”.

Phương Hạ Vũ liền hỏi: “Sao em biết anh ấy là người tốt em

mới gặp người ta có bao lâu đâu chứ”.

Linh Lan liền đáp: “Em biết anh ấy tốt vì hồi sáng ảnh giúp em khiêng bao lá chè gần 100 ký đó, em nói thật mà”.

Bà cô cũng nói vào: “Đúng đó, nhìn cậu ấy lễ phép như vậy lại là thầy giáo nữa thì không phải lo về nhân cách của cậu ấy rồi”.

Phương Hạ Vũ lập lại câu nói của bà cô “không phải lo về nhân cách của cậu ấy rồi” liền nhếch môi cười đễu một cái rồi nói: “Mọi người chưa nghe câu tri nhân tri diện bất tri tâm sao, trên đời này có nhiều thứ bất ngờ lắm cho nên đừng quá tin người”.

Bà cô lại nói: “Chứ Linh Lan với Ngân Chi cũng là người dưng đó thôi con cũng cho người ta thuê phòng mà, còn cậu này cũng vậy thôi người ta lạc bước tới đây để kiếm sống sao con không chịu mở lòng giúp đỡ cho người ta, cậu ấy ở lại thì cũng trả tiền cho con mà”.

“Bà cô con…” Phương Hạ Vũ liền khó xử.

Tiếng Mạc Hạo Ngôn vang lên: “Thôi mọi người đừng ép cô ấy nữa”.

Phương Hạ Vũ đưa mắt nhìn qua Mạc Hạo Ngôn lúc này anh mới lên tiếng nói với cô: “Cô Hạ Vũ, tôi rất xin lỗi vì sự xuất hiện của tôi đã làm cho cô khó xử, không sao đâu tôi đi tìm thuê ở chỗ khác cũng được đã làm phiền cả nhà tôi xin phép đi trước”.