Ngồi taxi chạy trên đường trên cao Trường Hồng xuyên Thượng Hải, giống như bơi giữa một rừng kiến trúc mênh mông. Từ lúc xuống tàu, Lâm Tinh hết sức nóng ruột, không phải vì Thượng Hải to lớn, tráng lệ, mà là sự trùng phùng đang đến gần trong gang tấc.
Khoảnh khắc trùng phùng mong đợi từ lâu sắp đến, ngược lại làm cô chìm sâu trong nỗi sợ hãi âm thầm. Cô không biết Ngô Hiểu đi xa gần một năm trời, liệu có phải tình nghĩa ân ái vợ chồng nay chỉ còn trên danh nghĩa?
Nhưng dù sao thì nỗi sợ hãi cũng không ngăn nổi niềm hy vọng để cô bước lên chuyến tàu nhanh số mười ba đến Thượng Hải. Tối hôm qua vừa nhận được mảnh giấy của viên cảnh sát lớn tuổi, cô lập tức ra ga. Mánh giấy ghi rất rõ tên họ và địa chỉ, bên dưới còn ghi thêm hai chữ “Về Nhà” thật to. Đấy là tên một quán bar ở Thượng Hải. Nhận được mảnh giấy, Lâm Tinh không nén nổi, cô hét lên: “Về Nhà!” Cái tên ấy như một điềm lành. Cô không tin gần một năm phiêu bạt, Ngô Hiểu lại không chút động lòng về hai cái chữ ẩn náu trong đó những tình cảm ấm áp mạnh mẽ. Địa chỉ này không thể sai nổi, vì viên cảnh sát lớn tuổi mặc thường phục hết sức nhiệt tình, đã động viên bạn bè của ông - những trinh sát chuyên nghiệp thần thông quảng đại, việc gì cũng có thể làm - trong cơ quan Công an Thượng Hải đã tìm thấy.
Đến gần trưa thì cô tìm thấy bar này. Một quán bar lớn, trang trí rất có phong cách. Vừa nhắc đến hai chữ “Về Nhà” người lái taxi gật đầu biết ngay, chứng tỏ quán bar rất nổi tiếng. Buổi trưa khách không đông lắm, món ăn Tây đơn giản nhưng rất tinh tế. Lâm Tinh ngồi xuống, gọi một tô mì Ý, sau đấy làm ra vẻ tiện thể hỏi nhân viên phục vụ, ở đây buổi tối có trình diễn ca nhạc không? Nhân viên phục vụ đáp, Có, ca nhạc ở đây rất nổi tiếng, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ ngồi. Lâm Tinh hỏi, có những tiết mục gì? Nhân viên phục vụ nói rất phong phú, buổi tối mời cô đến dự. Lâm Tinh hỏi, Có ai trình diễn saxophone không? Nhân viên phục vụ hỏi, trình diễn gì? Saxophone? Không có tiết mục ấy.
Lâm Tinh ngớ ra, miếng mì trong miệng bỗng nhạt nhẽo. Với tâm trạng không yên, cô ăn nốt mì, đến một nhà trọ gần đấy thuê phòng, rồi sốt ruột chờ mặt trời ngả về Tây. Tối, cô đến bar “Về Nhà”, vẫn gọi món đơn giản để chiếm một chỗ ngồi gần sân khấu biểu diễn nhưng kín đáo. Tám giờ, buổi biểu diễn kích động lòng người bắt đầu. Đầu tiên là một ban nhạc rock tiết chế tình cảm, sau đấy là một ca sĩ đang “hot” cố tình làm ra vẻ hoang đã. Mười giờ rưỡi, chừng như bước vào toàn bộ các tiết mục hay nhất, trên sân khấu đèn rực sáng, nhạc ầm ĩ, mấy cô gái trang phục rất sεメy trình diễn một vũ điệu hở hang. Động tác múa đơn giản nhưng tiết tấu múa lại làm cho người xem phải hưng phấn theo, mọi người cùng vỗ tay rào rào. Sau vũ điệu ồn ào quá mức, quán bar bỗng im lặng. Nhạc trong đĩa vang lên những giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi làm cho thần kinh người nghe chùng xuống. Đây là lúc khách khiêu vũ, cô không biết tiếp theo là tiết mục gì, có Ngô Hiểu hay không.
Cô gọi một nhân viên phục vụ đi qua, hỏi: “Nghe nói ở đây có một anh chơi saxophone hay lắm. Lát nữa anh ấy có biểu diễn không?”
Hình như nhân viên phục vụ này còn mới, lắc đầu không biết, nhưng cô ta rất nhiệt tình hỏi một cô nhân viên điều hành sân khấu. Hai người nói chuyện bằng tiếng Thượng Hải hồi lâu, cô nhân viên điều hành sân khấu trả lời Lâm Tinh:
“Chị muốn tìm người chơi saxo ấy à, anh ấy đi từ lâu rồi.”
“Anh ấy đi đâu?”
“Hình như sang hộp đêm Đức Châu.”
“Chị có biết người chơi saxo ấy tên gì không?”
“Không biết, anh ấy cứ chơi xong là đi ngay. Chúng tôi cũng không quan hệ với anh ấy.”
“Anh ấy người thế nào?”
“Dáng cao cao, đẹp trai.”
Lâm Tinh không biết mình đã kết thúc câu chuyện với người điều hành sân khấu thế nào, có thể ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không, và cứ vậy tất tưởi bỏ ra khỏi quán bar “Về Nhà”, vẫy một chiếc taxi, lên xe, vội vã nói:
“Hộp đêm Đức Châu.”
Cô không biết cái hộp đêm ấy tên là Đức Châu, thủ phủ tỉnh Sơn Đông hay là Đức Châu[2] nước Mỹ. Cũng may, hộp đêm ấy không xa bar “Về Nhà”, chỉ cách mấy con phố ngắn. Ở đây đông vui hơn bar “Về Nhà”, hai bên đường đậu đầy ô tô. Lâm Tinh bất ngờ, vừa vào đến cửa hộp đêm rất hoa lệ, bỗng nghe thấy tiếng saxophone vui vẻ nhẹ nhàng từ trong vang ra. Cô sững sờ hồi lâu mới xác nhận đấy chính là những âm thanh mà biết bao đêm ngày khổ tâm kiếm tìm. Trái tim cô tưởng như không chịu đựng nổi nỗi kích động bất ngờ, da thịt tê dại như bị điện giật. Cô muốn hoan hô, lại muốn đứng im, lòng những hoang mang bối rối, khiến chân bước không vững.
Lối vào phòng ca nhạc bị một bức tường người chắn lại, chứng tỏ bên trong đã đầy người. Chỉ có thể một người ra mới có một người vào, hai người ra hai người vào. Cô cố chen, bất chấp người đằng sau rầy la, dù sao thì cũng rầy la bằng tiếng Thượng Hải, cô nghe không hiểu. Ở đây những khuôn mặt con gái xinh đẹp không dễ bị người khác xem thường. Những người xếp hàng phía trước rất vui vẻ nhường chỗ cho cô. Nhưng khi vào được phòng ca nhạc thì tiếng kèn saxo kích động lòng người không còn và người biểu diễn cũng đã đi mất. Các loại đèn trên trần nhà đang nhấp nháy khởi động, không biết một nơi nào đấy trên đầu, cũng bắt đầu phát ra những âm thanh khàn khàn. Một DJ người da đen dùng một thứ tiếng Anh quái dị đang khua môi múa mép trước khúc nhạc Disco cổ vũ cho khách khiêu vũ đang ngứa ngáy tay chân. Cô chen lên phía trước, định ra cửa sau bên cạnh sân khấu, nhưng bị nhân viên bảo vệ giữ lại, nói cửa này không được vào. Cô nói, tôi tìm người. Bảo vệ hỏi tìm ai? Cô nói, tôi tìm anh Ngô Hiểu. Bảo vệ nói, Ngô Hiểu nào? Không có người ấy. Cô cuống lên, nói người vừa chơi saxo. Bảo vệ nói, Anh ấy đi rồi, cứ xong là đi ngay. Cô không tin, nói anh cứ để tôi vào tìm. Bảo vệ nói, Đi rồi, cô còn tìm gì nữa. Nói mãi nhưng anh ta vẫn không cho vào. Lúc này nhạc đã nổi lên, áp đảo mọi lời cầu xin và tranh cãi của cô.
Đúng lúc ấy cô trông thấy Ngô Hiểu.
Không biết Ngô Hiểu từ đâu xuất hiện giữa phòng ca nhạc, anh vẫn mặc cái áo trông rất gầy gò, tóc chải keo bóng mượt. Chân anh bước theo tiết tấu Disco, vẫn thoải mái kiêu ngạo như Rukawa Kaede. Anh đi qua đám người đang nhảy múa điên loạn ra cửa, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn biến ảo bất định. Nhưng Lâm Tinh trông thấy anh, rất vô tình và ngẫu nhiên trông thấy, giống như số trời đã định.
Cô ra sức, cố gắng căng hết mạch máu trên cơ thể, gọi to:
“Anh Hiểu...” Ngô Hiểu tiếp tục đi ra cửa, không nghiêng ngó nhìn lại. Âm thanh từ vô số thùng loa vang ra giống như tiếng kim loại va chạm, bất cứ tiếng gào nào cũng trở nên nhỏ bé, xa xôi. Nhưng Lâm Tinh vẫn cố dốc hết sức lực từ trong l*иg ngực để gọi, thậm chí cô không nghe thấy giọng mình đã khản đặc. Cô gào to, đuổi theo, bám nhìn cái bóng đang ung dung rời khỏi cả trăm cái đầu đang lố nhố, sợ chỉ trong nháy mắt anh chìm hẳn trong biển người.
Cô đuổi theo ra tận cửa, bỗng hoa mắt, quả nhiên Ngô Hiểu biến mất. Cô không biết anh đã ra khỏi cửa chưa hay vẫn ở trong phòng ca nhạc. Chân cô bước theo bản năng chỉ dẫn, chạy theo ra ngoài. Bên ngoài cửa phòng ca nhạc vẫn đầy người không biết chuẩn bị vào hay chuẩn bị ra về. Trong đám người không có Ngô Hiểu. Cô tiếp tục truy đuổi theo bản năng. Cô đuổi theo ra bậc thềm tầm nhìn rộng mở bên ngoài hộp đêm. Cô trông thấy dưới kia là một chiếc ô tô thể thao mui trần màu đỏ đẹp lạ thường. Một cô gái trẻ trang phục gọn gàng quàng vai một chàng trai, hôn nhẹ lên khuôn mặt anh ta. Lâm Tinh bỗng đứng sững, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến cô tức thở, hoa mắt.
Người con trai kia chính là Ngô Hiểu.
Lẽ ra cô phải nghĩ tới, nhưng lại sơ ý bỏ qua. Những nghi ngờ suốt nửa năm nay cô cứ nghĩ mà không giải đáp nổi, cuối cùng đã có câu trả lời rõ ràng và không sai. Câu trả lời thật đơn giản và dễ hiểu, hợp lý và tất nhiên.
Ngô Hiểu vẫn bặt vô âm tín là bởi anh xa cách ngàn trùng, đã yêu một người con gái khác!
Mắt Lâm Tinh mở to, trông thấy Ngô Hiểu lặng lẽ mở cửa xe của người con gái. Cô tuyệt vọng nhưng vẫn cố gọi to:
“Anh Hiểu...”
Ngô Hiểu nghe thấy. Âm thanh quen thuộc khiến anh rùng mình, ngước nhìn lên: anh trông thấy trên bậc thềm trống trải, người yêu của mối tình đầu, người vợ kết tóc xe tơ của anh.