Chương 13

Lâm Tinh hoàn toàn coi những lời Aly chỉ là đưa chuyện, thậm chí có thể là những lời xúc xiểm. Nhưng câu nói cuối cùng rõ ràng đã đánh trúng Lâm Tinh, khiến trái tim cô bỗng thức dậy. Quyến rũ Ngô Hiểu chỉ có thể là âm nhạc chứ không thể là gái. Nhưng nếu như gái và âm nhạc hợp sức với nhau thì cũng đáng sợ. Càng nghĩ càng nghi, bởi liền mấy hôm suốt cả buổi chiều Ngô Hiểu không ở nhà, bữa tối cũng bảo ăn với anh em trong ban nhạc. Thông thường mười hai giờ đêm xong việc, anh về đến nhà. Nhưng hai hôm nay mãi tận ba giờ sáng mới về, anh bảo bạn bè mời đi ăn đêm. Lâm Tinh biết có những bà nhà giàu rủng rỉnh tiền rất thích anh, lôi anh đi ăn uống, nhận anh làm con nuôi. Lâm Tinh vẫn cho rằng, Ngô Hiểu biểu diễn ở nhiều nơi, rất nhẹ dạ với những chuyện ấy. Cô cũng nghĩ sẽ có một cô gái trẻ đẹp, mê nhạc xuất hiện bên chàng hoàng tử âm nhạc này.

Aly và Hân ra về rồi, cô vội kiểm tra Ngô Hiểu. Cô hỏi: Có phải gần đây có một cô gái mê nhạc của anh? Ngô Hiểu cau mày nghi ngờ: Bao giờ? Em bảo ai? Lâm Tinh càng bực mình. Khẩu khí của Ngô Hiểu cho biết, hình như có nhiều người mê nhạc của anh. Lâm Tinh nhấn mạnh, Cái cô gái trẻ, gần đây! Ngược lại, Ngô Hiểu rất thẳng thắn: Các cô gái trẻ đều thích anh. Lâm Tinh không còn biết nói gì. Đúng vậy, cũng giống như con trai thích Trần Mỹ, chuyện bình thường. Lâm Tinh thừa nhận, dù là tướng mạo hay tiếng kèn của anh, có nhiều người thích là điều không lạ. Lâm Tinh hỏi và không tìm thấy chỗ sơ hở, cũng cho qua, nhưng trong bụng vẫn chưa hết nghi ngờ.

Bởi có những nghi ngờ, Lâm Tinh phải chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Cô chú ý đến lời nói, cử chỉ của Ngô Hiểu. Buổi tối cô gọi điện nhiều hơn đến quán bar nơi anh biểu diễn, nói chuyện vài câu với anh, phân tích giọng điệu giọng điệu của anh. Về sau, phát triển đến mức lén lục túi áo túi quần của anh, xem có gì khả nghi hay không. Một hôm, hơn ba giờ sáng anh mới về, Lâm Tinh hỏi anh đi đâu, trả lời vẫn là bạn mời đi ăn đêm. Cô hỏi bạn nào? Bạn trai hay gái? Anh nói, đông lắm, họ nhất định kéo anh đi bằng được. Cô hỏi, ăn ở đâu? Anh nói ở đâu, ở đâu đấy. Chờ cho Ngô Hiểu vào nhà vệ sinh, cô lại lục túi, kết quả tìm thấy tờ hóa đơn thanh toán của một nhà hàng, với số tiền chỉ đủ cho hai người ăn. Không thể bình tĩnh nổi, chờ cho Ngô Hiểu từ nhà vệ sinh ra, đang định lên giường, Lâm Tinh đưa tờ hóa đơn chứng cứ: Đây, đây là cái gì? Mặt Ngô Hiểu đỏ bừng. Mặt đỏ cho thấy sự thật không thể chối cãi. Đang nửa đêm, Lâm Tinh vùng bỏ chạy, bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấm áp. Cô không thể nhìn cái vẻ ấp úng, lúng túng của Ngô Hiểu. Cái vẻ ấy làm cho cô cảm thấy trời như sụp đổ.

Đi ngoài phố, phố vắng bóng người. Đêm lạnh vây bủa. Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe vận tải chạy vυ"t qua, đem theo tất cả sự ồn ào, chỉ để lại một mình Lâm Tinh trong đêm lạnh. Cô mù quáng bỏ đi, thấy sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng vô cùng. Cuộc sống và linh hồn trong chốc lát bay lên không trung. Cuộc sống bỗng chốc trở nên tàn khốc, không còn ý nghĩa. Cô đã sống hai mươi mốt năm, cho đến hôm nay mới biết trái tim tan nát là thế nào. Cô khóc không thành tiếng, khóc cho lục phủ ngũ tạng đau đớn. Thậm chí cô không giống như những người con gái khác có nhà mẹ đẻ để về. Ngoài Ngô Hiểu ra, cô không còn ai khác.

Ngô Hiểu đuổi theo. Anh đuổi theo khiến Lâm Tinh có ý nghĩ tha thứ cho anh... Lời lẽ của anh vẫn vụng về. Anh đi theo, cởϊ áσ ngoài khoác lên người Lâm Tinh. Lâm Tinh đứng lại, ôm chầm lấy Ngô Hiểu, nói, Em yêu anh, em yêu anh, anh đừng xa em, đừng xa em!

Ngô Hiểu cũng ôm lấy Lâm Tinh, anh nói, Yên tâm, Tinh Tinh của anh, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Tại sao em không tin? Anh lặng lẽ ôm chặt Lâm Tinh, rồi cả hai nắm tay nhau đi về.

Về sau, để tránh sự gay gắt của Lâm Tinh, anh nói rõ sự thật, thừa nhận sai lầm. Đúng là có một cô bé, nói là cô bé nhưng không bé, lớn hơn Ngô Hiểu năm tuổi, thích nhạc của anh, hôm nào cũng đến nghe, say đắm mê mẩn, mời anh đi ăn. Một chàng trai thiếu thốn tình cảm, cho nên hôm ấy cô gái mê nhạc mời anh đi ăn đêm, Ngô Hiểu giành lấy thanh toán. Cho dù Ngô Hiểu nói rõ sự thật. Lâm Tinh nghe, lời giải thích còn hơn cả bản kiểm điểm, có những chỗ làm khác đi, có những chỗ chưa thật thỏa mãn, nhưng sự thật như thế là rõ ràng, mà cũng chỉ như thế. Lâm Tinh thầm nghĩ, mình phản ứng có phần quá mức. Mấy hôm sau, cô cố tỏ ra nhẹ nhàng, ôn tồn hơn nhằm bày tỏ khiếm khuyết của lòng mình. Chả trách có người nói, có những lúc hai người yêu nhau tranh cãi lại càng gia tăng tình cảm, ít ra giữa hai người là như thế.

Cuộc sống trở lại trạng thái vui vẻ bình thường, vui vẻ bắt nguồn từ nội tâm chú ý đến đối phương. Lúc Vệ Hoa ở Cát Hải lên Bắc Kinh xin thị thực nhập cảnh ở Đại sứ quán Mỹ, gọi điện cho Lâm Tinh mấy lần, muốn gặp cô. Nhưng cô không đến, thậm chí không trả lời điện thoại. Cô coi sự trung thành với Ngô Hiểu là một niềm vui. Bởi thế, cô cẩn thận có phần quá mức. Nhưng nghi ngờ vẫn là nỗi khổ tâm lớn nhất trong cuộc sống. Vẫn như thường lệ, ngày nào cô cũng lục túi Ngô Hiểu, lục túi trở thánh thói quen. Thậm chí còn lén đi theo dõi. Nhưng lại không được huấn luyện về theo dõi cho nên không thành, đi theo được nửa đường rồi chẳng thấy người đâu. Hơn nữa, theo dõi giá thành quá cao, ngồi xe rẻ tiền thì không đuổi kịp, ngồi xe Santana thì quá đắt, cô theo dõi một vài lần rồi thôi. Về sau, cô tìm trong sổ điện thoại của anh xem có tên cô gái nào không, rồi ra điện thoại công cộng ngoài phố gọi thử. Nếu có tiếng con gái trả lời, cô nói xin gặp Ngô Hiểu. Có lúc đối phương trả lời, chị gọi nhầm rồi, nhưng phần lớn đều hỏi: Chị là ai? Cô bịa chuyện để biết thân phận của đối phương, thậm chí cả quan hệ với Ngô Hiểu. Điều tra trinh sát theo âm mưu kế hoạch, cô lần lượt tìm tên các cô gái trong sổ điện thoại của anh. Phần lớn nghi ngờ được loại trừ, chỉ một số ít không rõ, mà cũng không thể tìm ra một bằng chứng nào.

Trên trận địa do cô tự bố trí, Ngô Hiểu là mục tiêu duy nhất của mọi trận chiến. Lúc Ngô Hiểu ở nhà, Lâm Tinh thích hỏi những câu đại loại: Anh sống với em có thấy hạnh phúc không? Tất nhiên anh trả lời “hạnh phúc”. Lâm Tinh lại dồn thêm một câu: Chưa thấy ai được hạnh phúc như anh. Có những lúc Ngô Hiểu mệt mỏi, thở dài, cô vẫn hỏi: Anh sống với em tại sao cứ thở dài như vậy? Ngô Hiểu giải thích: Đâu có, anh chỉ thở thế thôi. Cô nói: Rõ ràng em nghe thấy anh thở dài. Tình yêu đến mức độ này là sự giày vò lẫn nhau. Hơn nữa, những hoạt động bí mật của cô, Ngô Hiểu vẫn rất hồn nhiên, không hay biết gì. Hằng ngày hai người xem ra vẫn rất hòa hợp, mĩ mãn. Buổi sáng, nếu Lâm Tinh không phải đến tòa soạn, có thể ngủ với anh đến tận mười giờ, mười một giờ. Sau đấy dậy, Ngô Hiểu thổi cơm, Lâm Tinh viết lách. Hoặc cô thổi cơm, anh ngồi bên cửa sổ chơi saxo. Những giai điệu của anh làm cho Lâm Tinh đang mông lung liên tưởng chợt nhớ đến một ý thơ. Anh chơi nhiều nhất và hay nhất là bản nhạc “Hẹn ước nơi thiên đường” thật buồn, thật xúc động, khiến Lâm Tinh đang thái rau sơ ý thái cả vào tay.

Lâm Tinh không biết mình cuối cùng vui hay buồn. Cô vẫn cho rằng mình là người con gái không cần con trai, là người con gái lạnh lùng, cô đơn, tất cả đều thấy rõ, không có gì là không chịu đựng và không thích ứng nổi. Vì cô không cha không mẹ, không anh chị em, không bạn thân, không như thế không thể sống nổi. Cô vẫn kiêu hãnh, tự tin, không dựa vào bất cứ ai. Vậy mà lúc này cô trở nên như thế này. Ngay cả khi máy nhắn tin của Ngô Hiểu vang lên cô cũng vội chụp lấy xem, xem ai nhắn tin cho anh. Nếu là một cô gái nào, trái tim Lâm Tinh bỗng bừng tỉnh, đập thình thịch. Cô biết làm như thế chỉ gây phản cảm, nhưng vẫn vặn hỏi: Cô ấy là ai? Tại sao quen anh? Tìm anh làm gì? Thậm chí cô điên lên đòi cùng anh trả lời điện thoại, cho đến khi nghe ra không có vấn đề gì, hồn vía mới trở lại. Lâm Tinh không còn kiềm chế nổi mình. Có lúc cô muốn trở về tâm thái trước ngày sống chung, giữ thái độ vô tư hoặc có hoặc không có Ngô Hiểu để cứu lấy bản thân. Nhưng đấy chỉ là sự lừa dối, lý trí không thể vãn hồi trở thành một đòn không chịu nổi. Nhất là những lúc Ngô Hiểu không có nhà, một mình cô với căn phòng trống vắng. Cô chờ anh, không còn lòng dạ nào viết lách gì. Cô kêu lên trong im lặng: Thật rồi, thật rồi, mình không thể xa nổi anh! Rồi lắng nghe hồi âm của lòng mình. Đó là những ngày buồn đau và cũng là những ngày hạnh phúc vô cùng.

Những lúc rỗi rãi, Aly và Hân gọi điện cho cô, hẹn ra quán bar nói chuyện, hoặc giới thiệu với cô một thầy lang dân gian, hoặc một phương thuốc kì quặc. Bọn chúng quen rất nhiều anh có tiền, theo đó bản thân cũng quen biết rộng rãi hơn. Lâm Tinh không muốn thôi cách điều trị hiện tại, cũng chưa đến thời kỳ bệnh nặng, nhưng cô vẫn để ý đến vị cao thủ Hạnh Lâm thiền ẩn trong chùa Đàm Chá được Aly và Hân giới thiệu. Một biên tập viên cũ của tòa soạn cũng đã nói đến người này, nghe nói chữa bệnh thận rất giỏi. Cô nhờ bạn của Aly và Hân liên hệ để được bắt mạch kê đơn, nhưng chờ mãi không thấy hồi âm. Lâu ngày Lâm Tinh cũng quên bẵng chuyện này.

Những việc cánh con trai thường thấy phiền hà lại là việc lý thú của cánh con gái. Aly và Hân rất hay rủ Lâm Tinh đi làm tóc. Các cô này quen nhiều người làm tóc mốt ở các mĩ viện, Aly và Hân đưa Lâm Tinh đi, hai cô trả toàn bộ tiền cắt, gội, sấy và làm đẹp da mặt, rồi bảo thợ cắt gội miễn phí cho Lâm Tinh. Trong lúc làm đầu, các cô lại tán chuyện Ngô Hiểu, hỏi Ngô Hiểu gần đây đối với cô thế nào, có được như xưa không. Có lúc Lâm Tinh vờ lạnh nhạt, nói Ngô Hiểu chỉ yêu nhạc thôi, đối với con gái vẫn như vậy. Các cô lại hỏi, Ngô Hiểu kiếm được tiền đều đưa cả cho Lâm Tinh hay giữ lại để của ai người ấy xài? Chuyện này Lâm Tinh nói thật: Anh ấy đưa cả cho tớ, lúc nào cần lại lấy. Hai cô gật đầu bảo thế thì được, nhưng hai người không có nhiều tiền. Lâm Tinh không cảm thấy khó xử, qua lời nói mọi người có thể nhận ra sự thỏa mãn và chân thành, hạnh phúc. Tiền nhiều hay ít không sao, vấn đề ở thái độ của hai người đối với tiền, mình rất ghét phải cãi nhau vì tiền nong.

Hân hỏi: “Mọi thứ trong nhà đằng ấy, ai mua?”

Lâm Tinh nói: “Ai cũng mua. Anh ấy mua nhiều hơn, vì anh ấy thổi nấu. Ngoài ra, anh ấy còn thích trang trí nhà cửa, thích mua những thứ đồ chơi nho nhỏ về treo. Tớ bảo đừng mua, tốn tiền lắm, anh ấy bảo tớ khô khan.”

Aly nói: “Tại sao đằng ấy không bảo anh Hiểu về tìm bố. Bố anh ấy được mệnh danh là người giàu nhất Trung Quốc đấy.”

Lâm Tinh cười, nói: “Tớ không bao giờ đυ.ng đến chuyện anh ấy với bố. Với lại, bố anh ấy là lãnh đạo một doanh nghiệp lớn của nhà nước, không phải doanh nghiệp tư nhân, không thể nói là giàu nhất được.”

Nói đến bố Ngô Hiểu tức là nói đến Công ty Trường Thiên, nói đến Công ty Trường Thiên tức là nói đến Văn Khánh. Hân hỏi Lâm Tinh: “Đằng ấy có biết anh Khánh vừa rồi thất bại không? Anh ấy mua cả đống cổ phiếu của Tập đoàn Trường Thiên. Kết quả là vừa mua xong, giá cổ phiếu sụt thê thảm, anh ấy không có cách nào phải bán tháo, vừa bán xong giá cổ phiếu lại lên, lúc xuống lúc lên, lỗ mất mấy trăm ngàn. Tiền anh ấy đi vay, cả tiền của bà chị dâu. Nghe nói vì chuyện này mà bà chị dâu suýt ly hôn với anh trai anh ấy đấy.”

Lâm Tinh vẫn còn quan tâm đến Văn Khánh: “Gần đây các bạn có gặp anh ta không?”

“Hôm trước anh ấy còn đến tìm đằng ấy. Sau khi xảy ra chuyện cổ phiếu, trông anh ấy khác hẳn. Đằng ấy không trông thấy đấy, trông thấy chắc phải sợ chết khϊếp, râu ria tua tủa, giống như vừa ở tù ra. Bọn tớ bảo đằng ấy dọn nhà đi rồi. Anh ấy hỏi đi đâu, có phải để tránh mặt anh ấy không, bọn tớ bảo không biết, anh đi mà hỏi nó.”

“Đằng ấy có bảo với anh ta tớ bây giờ ở đâu không?”

“Không, tớ bảo không biết, anh cứ nhắn tin cho nó.” Aly nói tiếp: “Hai hôm trước có một anh đến, tìm đằng ấy, để số điện thoại lại. Tớ quên đem đến đây, nghe nói đã hẹn gặp đằng ấy để bàn công chuyện.”

“Bàn chuyện gì?”

“Anh ấy không nói, chỉ bảo nếu đằng ấy rỗi rãi thì gọi điện cho anh ấy, đã gọi chưa?”

Lâm Tinh suy nghĩ, không biết ai đã tìm mà không để tên lại, vậy là cô nói với Aly: “Các cậu gọi điện trả lời giúp tớ, hỏi xem anh ta là ai. Nếu tớ gặp anh ta, các cậu cùng đi với tớ. Nếu tớ có bị người ta bắt cóc còn có người đi báo công an.”

Aly bảo được, lại nói: “Giống như một con sói háo sắc, bắt cóc đằng ấy không phải vì tiền. Đằng ấy làm gì có tiền, chỉ có thể cướp sắc đẹp. Chắc chắn hắn ta nhắm trúng đằng ấy ở đâu rồi, hoặc là trước đây đã bị kí©h thí©ɧ.”

Lâm Tinh cười: “Nếu nghe điện đúng là sói háo sắc thì đừng gọi tớ. Đối phó với sói háo sắc, các cậu càng có kinh nghiệm.”

Tối hôm ấy Aly gọi điện cho Lâm Tinh, bảo đã gọi giúp cho vị thầy lang ẩn cư ở chùa Đàm Chá, hẹn hôm sau đến để thầy xem mạch. Nghe nói, vị thầy lang đông y chuyên trị bệnh thận, lại thêm những những truyền kì đủ màu sắc ở ẩn trong rừng. Trong ấn tượng của Lâm Tinh chưa hề gặp ông ta đã phảng phất tiên khí, bất giác muốn đi ngay. Cô rất cảm kích sự giúp đỡ của Aly.

Hôm sau, trời vừa sáng, Aly thuê taxi đến ngõ Dương Châu đón Lâm Tinh. Dương Châu tuy gọi là ngõ, nhưng thực tế là một con phố nhỏ kiểu cũ, xe tải có thể vào. Những con phố chưa cải tạo thế này ở Bắc Kinh không còn nhiều, còn giữ được dấu tích kiến trúc của thời Thanh, thời Dân Quốc và thời Cách mạng Văn hóa. Cho nên có rất nhiều khách nước ngoài muốn thăm dò sưu tầm đồ cổ đều đến đây săn tìm cái lạ. Lúc Aly đến, Lâm Tinh đã đứng chờ ở đầu ngõ. Hân bảo nhân thể đi lễ Phật nên cũng đi theo, ba người ngồi cùng xe. Dọc đường Aly nói với Lâm Tinh. Tối hôm qua anh chàng bí mật hẹn gặp Lâm Tinh lại gọi điện đến, hỏi đã tìm thấy Lâm Tinh chưa. Aly chơi khó anh chàng bị nghi là sói háo sắc, bảo Lâm Tinh ngày mai mới có thì giờ. Nếu có gì thì đến chùa Đàm Chá để bàn, mười một giờ rưỡi ngày mai, quá giờ ấy thì đừng chờ nữa.

Lâm Tinh cười: “Các cậu làm khó người ta, biết đâu có chuyện nghiêm túc.”

Hân nói: “Theo tớ đoán, chắc chắn mẹ đằng ấy trước đây có người tình bí mật, nay đến tìm nhận họ hàng. Nếu đúng như vậy có xa xôi gian khổ đến mấy anh ta cũng sẽ đến, đằng ấy yên tâm.”

Lâm Tinh cấu Hân một cái, nói: “Đằng ấy quay sang nói xấu người khác đấy à?” Vẻ mặt Hân rất sùng kính, mong đấy là thật. Lâm Tinh không biết Hân đã đọc truyện Oliver Twist chưa, tuy thân thể phong trần, nhưng trong lòng lại viết nên những câu chuyện lãng mạn, thường mơ tưởng thậm chí mong đến một ngày nào đó bản thân có được quãng đời thần bí không ai biết. Hân rất thích hình dung mình là hậu duệ của một gia đình quý tộc đắm chìm dưới đáy xã hội.

Xe chạy hai tiếng đồng hồ trên con đường núi ngoằn ngoèo nhưng phong cảnh tuyệt đẹp. Trong thành phố đã là đầu mùa hè, nhưng miền núi vẫn mát mẻ. Thung lũng vẫn đậm sắc xuân, hoa đua nở, thắm tươi rực rỡ, cảnh sắc thành phố không thể nào có. Những ngọn gió trong lành thổi ngoài cửa sổ ô tô thấm vào từng tế bào của Lâm Tinh. Mọi bệnh tật tưởng chừng bị quét sạch trong chớp mắt. Hôm nay dù không được gặp vị thần y nương cửa Phật cũng coi như không phí một chuyến đi. Cô rất muốn nói bệnh tật của mình là bởi ô nhiễm trong thành phố gây nên.

Cuối cùng họ cũng đến được chùa Đàm Chá. Trước khi vào lễ Phật, họ ra dãy nhà mái bằng phía sau chùa nhờ thầy xem mạch. Thầy lang trông giống một ông cán bộ đường phố, hoàn toàn ngược với hình ảnh tiên phong đạo cốt như trong tưởng tượng, xem mạch hỏi bệnh rất sơ sài, kể cả kê đơn chỉ mất năm, sáu phút. Lúc ra, Aly và Hân tỏ ý thất vọng và bực tức thay cho Lâm Tinh. Lâm Tinh cảm thấy chuyến đi như bị lừa dối.

Ba người quay ra phía trước, nói với nhau hôm nay đến đây lễ Phật là chính, nhằm tự an ủi. Chưa bước vào cửa chùa, chợt trông thấy bên đường đầy những hàng quán bán hương nến, đồ thờ và nước ngọt, các cô cùng ngó nhìn. Có hai chiếc ô tô màu đen đang từ từ chạy đến bên bức tường đỏ của tăng tháp viện, dừng lại trước bậc đá xanh trước chùa. Mấy người đàn ông mặc đồ Tây từ trên chiếc Mercedes bước xuống, trong đó có một người Aly rất quen. Cô ta kêu lên: “Ôi, anh ta đến thật đấy à?” Lâm Tinh cũng nhận ra người này. Đấy là ông Lí Đại Công, Giám đốc hành chính của Tập đoàn Trường Thiên. Cửa chiếc xe Audi phía sau mở ra, một người có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt nhân từ bước xuống. Aly và Hân bận nói chuyện với ông Công, chỉ có Lâm Tinh nhìn vào mắt người kia.